Thoát Khỏi Cơn Ác Mộng

Chương 14: Phản kích




"Cậu ta" rốt cuộc đi đâu vậy.

Lâm Phong gãi gãi đầu, cậu luôn cảm thấy đáp án này rất quan trọng. Nếu hiểu được vấn đề này, không chừng chạy trốn là có thể tìm ra bước đột phá thực sự.

Bất quá, Lâm Phong chưa bao giờ đem hy vọng chỉ để tưởng tượng trong đầu. Là một người chơi thuộc phái hành động, Lâm Phong quyết định theo tinh thần "Thực hành dẫn đến tri thức đích thực".

Nếu tưởng tượng không cho ra kết quả, vậy thử hành động xem.

Cuộc đời vốn dĩ là canh bạc khổng lồ, thắng một canh bạc thì sống, thua thì mười tám năm sau cũng chỉ là anh hùng! Lâm Phong không muốn ngồi đây chờ chết, cậu thật sự không thể chịu đựng được việc một thời gian dài ở trong căn phòng tối tăm và yên tĩnh như vậy, loại cảm giác ngột ngạt và áp bách này khiến cậu cảm thấy, nếu không nhanh chóng rời khỏi đây, dù "cậu ta" không giết cậu, cậu sớm hay muộn cũng bị bức đến phát điên.

Trốn được một lúc không trốn được cả đời.

Tròng mắt Lâm Phong chuyển nhanh, trong đầu xem xét lại hoàn cảnh xung quanh, nhớ lại phương hướng trong phòng vừa mới tổng hợp. Cậu chấm một ít kem trên tường, tiện tay kéo một chiếc áo sơ mi sẫm màu khỏi mắc áo bên cạnh, sau đó phác họa một bản đồ đơn giản trong đầu trên chiếc sơ mi đó. Tiếng hét dai dẳng bên tai cũng không ảnh hưởng nhiều đến suy nghĩ của cậu, cậu chỉ hơi hơi cau mày, không còn khó chịu như trước. Sau khi vội vàng kiểm tra lại, cậu đứng lên vỗ vỗ tay, nắn bả vai và khuỷu tay để lấy dũng khí cho bản thân.

Đến đây đi!

Lâm Phong dựa vào trí nhớ, nhanh chóng di chuyển từ phòng này sang phòng khác. Vì trước đó cậu đã vòng quanh những căn phòng này ít nhất vài giờ, cậu đối với địa hình ở đây không thể nói hoàn toàn nắm giữ, nhưng cũng coi như có ấn tượng nhẹ. Cậu ra vào một phòng lại một phòng, ánh nến trong phòng tựa như ánh đèn đuổi bắt trên sân khấu, dõi theo bóng hình cậu, sáng tối luân phiên thay đổi.

Lần này Lâm Phong lựa chọn đối mặt với tiếng hét.

Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.

Lâm Phong đã chuẩn bị đầy đủ khi tiếng hét đến gần. Dù vậy, cậu vẫn không tránh khỏi có chút khẩn trương, nói cách khác, là hưng phấn cùng căng thẳng đan xen nhau.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động đối đầu trực diện với "cậu ta".

Như Lâm Phong mong muốn, "cậu ta" từ trong gương bước ra. Lâm Phong tuyệt đối không cho "cậu ta" bất kỳ cơ hội nào để hành động, một lần nữa vội vàng dập tắt ngọn nến trước khi "cậu ta" bắt đầu.

Cứ một lần rồi một lần lặp đi lặp lại, Lâm Phong đối mặt với "cậu ta" không còn sợ hãi và căng thẳng như trước, nhưng cũng không dám thả lỏng. "Cậu ta" giống như bị hành vi đùa giỡn của Lâm Phong chọc giận. Tốc độ và lực phản ứng càng lúc càng nhanh, vì vậy mà thời gian để Lâm Phong chạy trốn và ứng phó càng ít, có một lần Lâm Phong còn suýt tính toán sai, thiếu chút nữa trúng phải cú đánh của "cậu ta".

Mồ hôi lạnh trên đầu Lâm Phong ngày càng nhiều, thể lực cũng không trụ được bao lâu. Nhưng "cậu ta" chỉ là một cái bóng hư ảo, Lâm Phong sẽ mệt, "cậu ta" thì không.

Lâm Phong biết mình phải nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn nữa tìm ra mọi bí ẩn.

Đại khái đối phó như vậy khoảng mấy chục lần, Lâm Phong lại lần nữa đối mặt với "cậu ta" trong một căn phòng nào đó. Lâm Phong vẫn như cũ dựa theo kế hoạch, "cậu ta" vừa ra khỏi gương liền đẩy cửa, đi sang phòng bên cạnh.

Đồng thời ngọn nến sau lưng vụt tắt, Lâm Phong lại nhìn thấy "cậu ta" trong căn phòng mới.

Không xong!

"Cậu ta" cười dữ tợn, liếm liếm môi, đối với "cậu ta", Lâm Phong hiện tại không khác gì ba ba trong ao cá. Lâm Phong xoay người chạy trở về căn phòng trước, "cậu ta" cũng ở trong gương đi qua, gắt gao đuổi theo phía sau Lâm Phong.

Thẳng đến khi chạy qua ba bốn căn phòng, cuối cùng "cậu ta" cũng bị bỏ lại, không đuổi kịp Lâm Phong nữa.

Lâm Phong đỡ đầu gối, cong eo thở hổn hển.

Sao lại thế này?

Theo lý thuyết mỗi lần "cậu ta" đều sẽ biến mất một khoảng thời gian, sau đó mới có thể tìm thấy chính mình, nhưng lần này cậu ta lại lập tức xuất hiện sau khi biến mất.

Chẳng lẽ căn phòng mình tiến vào có vấn đề?

Lâm Phong cố gắng nhớ lại căn phòng vừa mới vào cùng những căn phòng còn lại khác nhau điểm nào.

Sàn nhà.... tường.... bàn ghế....

Bàn ghế!

Lâm Phong nhớ ra rồi! Lúc cậu đẩy cửa, trong phòng, cặn bánh kem trên bàn quá bắt mắt, mùi chua chua của bơ đặc khiến cậu khó mà bỏ qua chuyện này.

Đó là căn phòng 613!

"Hết thảy trở lại điểm ban đầu." Nội dung cuốn sách lóe lên trước mắt Lâm Phong.

Thì ra là thế. Cậu nghĩ, cậu đã biết "cậu ta" đến cùng là đi đâu sau khi biến mất.

Hơn nữa cậu dường như cũng biết tiếp theo mình muốn đi đâu để tìm lối ra.

Lúc này, tiếng hét chói tai vẫn ở xa, không có cảm giác động tĩnh gì. Hẳn là "Cậu ta" bị những căn phòng có ngọn nến đã tắt xung quanh tạm thời chặn lại, không thể trực tiếp đi đường thẳng mà tấn công mình.

Lâm Phong bình phục lại hơi thở, đi tới trước gương, hướng tới gương giơ lên khóe miệng. Mặc dù không có ảnh ngược của mình trong gương, nhưng cậu chắc chắn, nếu có thể nhìn thấy, nụ cười của cậu bây giờ nhất định là tự tin và tràn ngập khiêu khích.

Trò hay sắp mở màn..

Đòn phản kích của cậu, sắp bắt đầu.

Lâm Phong vặn then cửa, trong tiếng kẽo kẹt, cậu đi vào một căn phòng mới.

Lâm Phong một tay cầm quần áo có bản đồ, và chạy theo tuyến đường do mình thiết kế. Bóng tối xuyên xỏ chồng chéo bị cậu bỏ lại phía sau, một gian lại một gian. Cậu thời thời khắc khắc đều chú ý đến hướng đi của tiếng hét và động tĩnh của "cậu ta". Tiếng hét chót tai giờ đã trở thành một dấu mốc trong đầu cậu, giúp cậu loại trừ phương hướng sai.

Vì chuyển động của "cậu ta" không nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Phong, cho nên lý thuyết là lý thuyết, đến khi thực hành thì Lâm Phong vẫn cần tùy theo tình hình thực tế để điều chỉnh lộ trình mà mình đã chuẩn bị tốt.

Có kế hoạch chạy trốn, hiệu quả và cơ hội sống sót thực sự cao hơn rất nhiều, so với trước đó bị truy đuổi trối chết mà không hề có sức phản kháng.

Tuy lộ trình cùng dự kiến có lệch đi một chút, nhưng nhìn chung không chênh lệch nhiều lắm với kế hoạch của bản thân.

Lâm Phong nhìn bản đồ trong tay, bước vào phòng tiếp theo, đồng thời dùng kem vẽ lại vị trí của gian phòng trước.

Tốt lắm, còn một phòng cuối cùng.

Lâm Phong đẩy cánh cửa bên tay phải, nhìn thấy "cậu ta" đang từ trong gương chui ra. Nhưng Lâm Phong không hề tỏ ra hoảng sợ, thậm chí còn nhếch khóe miệng khinh thường về phía "cậu ta."

Lâm Phong: "Lại gặp ngài."

Bóng dáng: "?"

"Cậu ta" hiển nhiên không ngờ Lâm Phong phản ứng bình tĩnh như vậy, cho nên sau khi thấy sự khinh bỉ của Lâm Phong, hơi sửng sốt, động tác chui ra cũng dừng lại một chút. Lúc này nửa người ở ngoài, nửa người trong gương, không hiểu sao Lâm Phong thấy có chút buồn cười.

Lâm Phong hướng về phía "cậu ta" dựng một ngón tay cái, sau đó xoay người nghênh ngang mà đi.

Bóng dáng: "....."

Dù ngoài mặt có một chút vui sướng, nhưng Lâm Phong vẫn không quên tình cảnh của mình. Cậu vẫn không dám lơ ​​là, lấy tốc độ nhanh nhất quay lại nơi bắt đầu trò chơi —— phòng 613.

Cậu đẩy cửa phòng 613 ra, khung cảnh quen thuộc xuất hiện trong mắt cậu. Có điều bây giờ không có ai trong phòng, chỉ còn lại cuộc chiến truy đuổi và sinh tồn, và chiếc bánh kem đã dính lại thành một khối vương vãi đầy dưới đất.

Cậu đi đến giữa phòng, nhìn xung quanh một lần nữa.

613 là ngọn nguồn sinh ra "cậu ta", cũng là bắt đầu của câu chuyện, vì vậy cậu cảm thấy, trò chơi cuối cùng hẳn cũng kết thúc tại phòng 613.

Giống như một *dải Mobius, đan xen và kết nối với nhau.

"Hết thảy trở lại điểm ban đầu." Đây là những gì cuốn sách đã gợi ý, hiện tại xem ra là lời nhắc nhở rất rõ ràng.

Nhưng làm thế nào để vừa tránh "cậu ta" vừa thuận lợi quay lại phòng 613, lại là một vấn đề vô cùng nghiêm túc.

Vì hành động của "cậu ta" bị hạn chế bởi ánh sáng, nơi không có ánh sáng tương đương với việc dựng lên một bức tường vô hình cho "cậu ta", khiến "cậu ta" không thể trực tiếp vượt qua bức tường này, dịch chuyển tức thời để săn lùng bản thân. Bởi vậy Lâm Phong đã nghĩ ra một cách.

Nếu có thể nhốt "cậu ta" ở chỗ nào đó mà không thể ra ngoài, hoặc làm cho "cậu ta" tạm thời bị mắc kẹt trong một căn phòng cách xa phòng 613, thì cậu sẽ có đủ thời gian để trở về phòng 613 một cách an toàn, hơn nữa cậu còn phải dành ra một ít thời gian cho mình để tìm lối ra của trò chơi.

Vì thế, cậu dựa trên ấn tượng của mình đại khái vẽ một bản đồ trên quần áo, khả năng định hướng xuất sắc mang lại nhiều tiện lợi cho cậu vào lúc này. Cậu không mất nhiều thời gian để vạch ra một lộ trình thoạt nhìn không phải vấn đề lớn. Suy luận lại một lần nữa, cậu bắt đầu kế hoạch phản công của mình.

Trò chơi thiết lập một địa hình giống như mê cung để bẫy cậu, vậy cậu sẽ gậy ông đập lưng ông, cho "cậu ta" cũng cảm thụ một chút đau đầu khi bị mắc kẹt trong mê cung.

Cùng một lúc chạy hết tất cả các phòng trong kế hoạch là không có khả năng, mà thể lực hiện tại của cậu cũng chịu không nổi. Nên cậu vẫn phải chấp nhận một số rủi ro, thỉnh thoảng có thể gặp "cậu ta", đánh "cậu ta" trở lại điểm ban đầu, sau đó dẫn "cậu ta" vào cái bẫy do chính mình bày ra.

Đi tới đi lui, cuối cùng Lâm Phong cũng bẫy được "cậu ta" trong gian phòng cách xa phòng 613 nhất. Muốn vòng qua căn phòng xung quanh không có ánh nến trở lại phòng 613, mà không có bản đồ trong tay Lâm Phong, thì sẽ mất một khoảng thời gian nhất định.

Lâm Phong biết, cơ hội của mình đã đến, còn là cơ hội cuối cùng.

Không thành công, liền xả thân.

Cậu đứng giữa căn phòng, chỉ cần xoay người lại, là có thể đem toàn bộ mọi thứ trong phòng thu vào đáy mắt. Sau đó cậu cúi đầu, cố gắng quét sạch những suy nghĩ dư thừa của mình. Tay phải cậu sờ sờ cằm, lâm vào trầm tư. Ánh mắt vẫn như cũ không ngừng đảo quanh căn phòng.

Chỗ thoát hiểm rốt cuộc ở đâu?

Cậu ngồi xổm xuống, lật ngược nhìn căn phòng cẩn thận từ trong ra ngoài, nhưng cả căn phòng đều rất bình thường, trừ bỏ trên đất bừa bãi ra, thì không có bất cứ chỗ nào đáng ngờ.

Chẳng lẽ thật ra không có lối thoát nào cả? Mà là một loại cơ quan ngôn ngữ gì đó? Toàn bộ trò cứ hư hư thực thực.

Vậy cuối cùng là cái gì.....

Lâm Phong tìm một vòng cũng không có kết quả, nhưng thể lực đã hao phí rất nhiều. Tiếng thét quen thuộc lại xuất hiện bên tai. Có vẻ "cậu ta" sắp ra khỏi mê cung do cậu thiết kế, thông qua độ lớn của tiếng thét, hẳn là cách phòng 613 không xa.

Đã quá muộn!

Lâm Phong cắn môi dưới, có chút bực bội xoa xoa tóc. Mắt nhìn thời gian dành ra cho bản thân đã sắp hết.

Nước cờ còn kém một bước!