Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 71: Những bông hoa ác (29)




Edit: cơm trắng chan cà phê

Sắc trời âm trầm, Chu Khiêm chỉ huy rễ cây cầm đèn pin lên, soi thẳng vào mặt Ryan, quan sát kỹ từng biểu cảm của đối phương, giống như muốn xuyên thấu qua thân xác giả dối này, nhìn thẳng vào linh hồn chân chính ẩn giấu bên trong.

Quân đoàn Đào Hồng luôn đuổi giết mình, người chơi cấp Thần luôn đăng nhập vào NPC để bảo vệ mình... Chu Khiêm đều quan sát tất cả.

Đằng sau trận chiến này chắc hẳn phải có một âm mưu lớn nào đó khiến đối phương không thể dễ dàng để lộ danh tính của mình.

Điều này Chu Khiêm có thể đoán ra được.

Nhưng lúc trước Chu Khiêm sẽ đơn giản cho rằng mọi chuyện là như thế vì video trong trò chơi tùy lúc có thể bị người chơi cấp S trở lên xem được, người nọ lại cố tình giấu giếm, có lẽ muốn giấu thân phận thật của mình đối với người chơi khác mà thôi.

Nhưng thời khắc cuối cùng ở phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》,một con "quái" không hợp logic, cũng không hợp với logic của cốt truyện xuất hiện.

"Rồng".

Cứ như vậy, thân phận của người nọ đã bị bại lộ với những kẻ khác.

Theo lý mà nói, người nọ không cần phải giấu giếm, có thể nói cho mình biết.

Nhưng vì sao sau khi phó bản kết thúc, người nọ vẫn không chịu nói với mình?

Thậm chí... mình đã chờ đợi lâu đến như vậy, vì sao người nọ vẫn không liên lạc?

Chu Khiêm càng nghĩ càng tức giận hơn.

Khi gặp những chuyện liên quan đến người nọ, cảm xúc của anh dao động tương đối mãnh liệt.

Chu Khiêm phẫn hận nhìn Ryan.

Đối phương cũng dùng ánh mắt tràn ngập thù hận trừng mắt nhìn anh, hoảng sợ kêu lên: "Cậu, cậu vừa mới nói gì? Cậu làm bậy! Cậu, cậu dám?!"

"Sao tôi lại không dám?" Chu Khiêm đáp, tay thoăn thoắt cởi cúc áo sơ mi trong của đối phương.

"Cậu --" Gương mặt của Ryan đã hoàn toàn trắng bệch.

"Tôi không hề khi dễ ngài." Chu Khiêm thì thầm bên tai đối phương, lại chắn người phía trước, che khuất người còn lại: "Có nhiều máy quay nhìn như thế, tôi bị hiểu lầm là lưu manh cũng không sao cả. Nhưng để nhiều người nhìn ngài như vậy thì quả thực không ổn. Nhưng mà --"

Chu Khiêm đè nén cơn tức giận, lần thứ hai mỉm cười nói: "Nhưng váy thì vẫn phải mặc!"

Nói xong, hai tay đã biến dị của Chu Khiêm nhanh chóng cầm lấy bộ váy từ dưới đất lên, trực tiếp tròng lên đầu Ryan.

Sau đó, vô số rễ cây dưới sự điều khiển của Chu Khiêm thò vào chân váy, một đường trườn xuống eo, nhẹ nhàng vỗ một chút, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Cũng không biết vì sao, Ryan đột nhiên nhíu mày "hự" một tiếng: "Đau --!"

Chu Khiêm sửng sốt một chút, sau đó nhận ra điều gì, cười cười: "Chà, ngại quá. Quên mất thân cây có gai xương rồng. Nó đâm vào người ngài à?"

Vừa hỏi, Chu Khiêm nhanh tay cởi quần đối phương, dõng dạc đường hoàng nói: "Đầu tiên mặc váy trước, sau đó mới cởi quần, như vậy thì họ không nhìn thấy gì hết. Có phải tôi đối xử với ngài rất tốt không?"

Ryan không nói gì, liếc mắt nhìn con bướm to lớn cầm máy quay cách đó không xa, đáy mắt tràn ngập sợ hãi.

Xong rồi. Tất cả đã xong rồi.

Mọi thứ mình thiết kế, bày ra, cẩn thận ngụy trang... Tất cả đều xong rồi.

Chu Khiêm đã hoàn toàn vạch trần mọi thứ.

Gương mặt của mình sắp bị bại lộ trước mặt mọi người!

Ở bên cạnh, nhìn thấy biểu tình của đối phương, Chu Khiêm liền biết người nọ vẫn còn đang sắm vai nhân vật.

Chu Khiêm nhướng mày, sau đó mặc áo choàng phù thủy, nhét gậy phép vào tay đối phương: "Được rồi. Anh tiếp tục diễn đi. Em sẽ tiếp tục xem anh là Ryan, hoặc là Sarah cũng được."

Sau đó Chu Khiêm lùi bước về sau, anh gọi con bướm tới, lại nhận lấy điện thoại, tự mình giơ nó lên, đặc tả từ đầu đến chân của Ryan.

Sau đó anh quay máy quay về phía mình, nói với quân lính, người dân trong thị trấn và nhóm phù thủy: "Thật ra Ryan là Sarah. Sarah là Ryan."

"Tôi nghĩ rằng lý tưởng của Sarah và Ryan không phù hợp với nhau, khi còn nhỏ đã xảy ra mâu thuẫn. Cho nên khi Ryan quay về thị trấn, Sarah cũng không xem Ryan là người thân của mình, cho đến khi cô ta cắt bỏ đôi chân, cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của Ryan."

"Nhưng dù là như vậy, cô ta vẫn tiếp tục âm thầm tìm kiếm sự giúp đỡ của Ryan, không để cho người khác biết. Cho nên thị trấn mới không biết sau lưng hai người này có quan hệ là chị em ruột."

Hướng về phía máy quay, Chu Khiêm kể lại câu chuyện của Ryan và Sarah, sau đó nói tiếp: "Có lẽ người biết bí mật này đã bị diệt khẩu. Nhưng lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, Sarah chắc chắn không thể nghĩ được rằng... Shirley ở gần với vụ nổ nhất, vẫn chưa chết?"

"Shirley không chỉ chưa chết, cô ấy còn đang giữ hết chứng cứ phạm tội của Sarah, bảo quản cho đến bây giờ."

Nói đến đây, Chu Khiêm lấy quan tài từ túi hành lý ra.

Đây là chuyện anh làm trước khi rời khỏi tầng -2.

Khi đó Chu Khiêm đã hỏi Shirley một câu: "Người đầu tiên tiếp nhận ký ức, cũng phóng chiếu ký ức của mình với người khác, là cô đúng không?"



"Đúng vậy. Tôi muốn mượn thực vật quanh đầm lầy, các vi sinh vật ở đó để làm một thí nghiệm."

Shirley đáp: "Tôi luôn thử tìm cách phục chế gien, đồng thời phục chế, đọc ký ức, cũng phóng chiếu ký ức."

Quả nhiên, khu vực đầm lầy kia có thể đọc ký ức, chế tạo ác mộng là có nguyên do.

Sau khi sa vào cạm bẫy ở đầm lầy, Chu Khiêm luôn tìm kiếm lý do vì sao đầm lầy lại có thể "phản xạ ký ức" liên quan đến quá khứ của mình.

Khi anh nhìn thấy Shirley, cùng với những việc mà cô ấy đã trải qua, anh đã có đáp án.

Nếu nói trước khi người chơi vào bức tường cao, vạn vật trong tường cao đã có một bộ não chỉ huy, hơn nữa chúng còn có thể phóng chiếu ký ức của người đó theo mệnh lệnh, người đó chỉ có thể là Shirley.

Khi đó Chu Khiêm lại hỏi: "Thí nghiệm của cô có thành công không?"

Shirley gật gật đầu: "Ngay từ đầu tôi chỉ có thể đọc được ký ức mới nhất của người khác. Nhưng dần dà... tôi có thể đọc được ngày một hoàn chỉnh hơn. Cậu, cậu có cách giúp tôi không?"

Chu Khiêm trịnh trọng nói: "Tôi có cách. Tôi sẽ giúp cô."

【 Chu Khiêm nhận được đạo cụ: Thể biến dị cấp cao -- Shirley 】

Sau khi đọc thông báo từ hệ thống, Chu Khiêm có thể xem Shirley như một đạo cụ, bỏ quan tài của cô vào túi hành lý.

Bây giờ, màn hình chiếu rõ, quan tài được đặt xuống đất, sau đó nắp quan tài mở ra, một con quái vật chỉ có một đôi mắt người, miễn cưỡng ngồi dậy được nhờ sự giúp đỡ của vô vàn rễ cây,

Khi nắp quan tài vừa mở ra, thông qua "phát sóng trực tiếp", một người phụ nữ trong thị trấn bịt miệng khóc nấc lên.

Bà viết một câu bình luận trên diễn đàn của thị trấn: "Shirley! Đây là Shirley của tôi! Con bé rất ngưỡng mộ Ryan, đã đi theo người ấy học tập từ nhỏ. Ryan nói con bé đang tham gia làm thí nghiệm mật, đã mấy tháng, rồi mấy năm, nó vẫn không quay về, không ngờ... không ngờ con bé..."

Bà không thể ngờ được rằng con gái mình đã trở thành một con quái vật, còn bị Ryan bỏ vào trong quan tài.

Một câu bình luận của người phụ nữ như một hòn đá làm dậy sóng mặt hồ khắp thị trấn.

Vừa rồi mọi người chỉ cảm thấy chấn động, trong sự chấn động còn có một cảm giác mơ hồ không thể tin nổi.

Nhưng cán cân trong lòng họ đã chao đảo, nghiêng từ Ryan sang Chu Khiêm.

-- Nếu Shirley bị ác ma biến thành quái vật, Ryan đành phải giết chết quái vật, sẽ không một ai trách cứ y, từ trước đến nay y luôn chí công vô tư, làm nhiều việc thiện, y hoàn toàn có thể ăn ngay nói thật. Nhưng vì sao Ryan lại cố tình nói dối mẹ của Shirley?

Vô số dân chúng đều nhìn màn hình không chớp mắt.

Trong màn hình, Shirley và Ryan ở cùng nhau, bị "quái vật" Chu Khiêm điều khiển rễ cây hướng về phía máy quay.

Bọn họ cũng không biết ý đồ của Chu Khiêm.

Nhưng chiêu thứ nhất này Chu Khiêm đã nghĩ ra từ rất sớm.

Shirley đã ở trong tường cao một thời gian dài.

Dựa theo thể chất của cô ấy, cô ấy đã sớm chết.

Vì không thể so với nhóm Chu Khiêm là những người không thuộc về thế giới này, thể chất của người ở thế giới này không thể thích nghi với phóng xạ.

Nhưng Shirley đã liều mạng cầm cự đến hiện tại, cũng cố gắng mà ghi chép hết mọi thứ, e là cũng chỉ chờ được đến ngày hôm nay -- cô muốn vạch trần chân tướng, báo thù cho mình!

Đã chờ đợi một quãng thời gian dài, Shirley đã dung hợp cùng với vạn vật trong tường cao.

Xét từ khía cạnh nào đó, cô mới là "Chúa tể muôn loài" trong bức tường này.

Nhưng do thể chất nên cô vô cùng suy yếu. Cô chỉ còn một hơi tàn cuối cùng, cố gắng dùng thực vật xung quanh níu kéo sự sống, không có năng lực như Chu Khiêm có thể điều khiển vạn vật, cho nên cũng không thể đối phó với Ryan.

Ryan luôn cho người giám thị ở đây, cô không dám làm bất kỳ chuyện gì. Nếu không, một khi cô bị phát hiện, cô sẽ bị tiêu diệt ngay.

Shirley chỉ có thể âm thầm lặng lẽ sống dưới tầng ngầm, im lặng canh giữ quan tài của mình, cắn răng kiên trì tiếp tục sống sót.

Cô dựa vào ý chí kiên cường mà sống, dù không thể điều khiển thực vật, cô cũng có thể vô tri vô giác lấy mã gien của mình, ký ức của mình truyền phát ra ngoài.

Như vậy thì cỏ cây kia chính là cô, cô mượn chúng để "kêu cứu".

Từng bông hoa, từng cọng cỏ đều là cô.

Cô mượn đầm lầy, thảm thực vật, các loại vi sinh vật, liều mạng đọc ký ức, phóng chiếu ký ức, muốn tìm hiểu cặn kẽ chân tướng sau cùng.

Shirley sống tạm bợ nhiều ngày, gặp nhiều biến cố cực khổ để chờ đợi được đến ngày hôm nay.

Cuối cùng cô cũng đã gặp Chu Khiêm, có thể được đi đến đây, tự tay mình báo thù!

Một lát sau, Shirley có hành động.

Cô lợi dụng chút sức lực ít ỏi còn sót lại, cùng với đầm lầy và cỏ cây tiến hành hóa giải.

Dạng sống cộng sinh của cô biến hóa thành vô số hạt sáng, những hạt sáng lơ lửng giữa không trung, sau đó lại cấu tạo thành hình người, vật dụng, vật trang trí...

Hình người kia còn có thể cử động, thậm chí có cả thần thái.



Thông qua cách thức này, Shirley đang truyền phát lại những gì trong trí nhớ của mình như một bộ phim điện ảnh, qua máy quay của Chu Khiêm, giúp cho mọi người xem được trọn vẹn.

Khi bóng chiều hoàn toàn biến mất, họ đã truyền phát liên tục bốn đoạn phim điện ảnh. Vô số cây cỏ còn mở miệng lên tiếng, mô phỏng lại giọng nói của Sarah hoặc Ryan trong trí nhớ.

Bốn đoạn phim này tương ứng với bốn mảnh ghép ký ức mà người chơi đã tìm thấy trước đó, hoàn toàn phơi bày bí mật của Ryan và Sarah trước mặt mọi người, khiến cho Sarah không thể trốn tránh ở đâu được nữa.

Quân lính, phù thủy, dân chúng trong thị trấn ở trước màn hình đều trợn mắt há mồm, một lúc lâu không thể nói được gì, cuối cùng thì mọi người đều khóc không thành tiếng.

Tinh thần sụp đổ, bọn họ đều có một khát vọng chung nhất từ trước đến nay --

"Giết tên đó! Giết Ryan! Không đúng... là Sarah! Tóm lại, giết chết con quái vật đó!"

"Nó mới là quái vật! Nó mới là bông hoa ác của thị trấn!"

"Chúng ta phải thiêu chết bông hoa ác đó!"

【 Người chơi Chu Khiêm tìm ra bí ẩn sau lưng Ryan, phơi bày nó trước mặt người khác, mức độ hoàn thành nhiệm vụ phụ: 100% 】

【 Chúc mừng người chơi Chu Khiêm nhận được thành tựu ẩn! 】

【 Tiếp theo là nội dung cốt truyện tự động, khen thưởng sẽ được gửi đến sau khi nội dung cốt truyện kết thúc 】

Nâng một thứ miễn cưỡng được xem là cổ tay của mình, Chu Khiêm đọc được thông báo từ hệ thống.

Sau đó anh nâng mắt nhìn về phía kia --

Bốn đoạn phim điện ảnh đã phát xong, lực lượng của Shirley biến mất. Cô và thảm thực vật hóa thành những đốm sáng bay đầy trời, ào ào rơi xuống, tan trong đầm lầy.

Cô đã dùng chính sinh mạng của mình để báo thù một cách tráng lệ nhất.

Còn về phần Ryan, bây giờ y đang vô cùng sợ hãi, bất tri bất giác biến về thành Sarah.

Không cần đội tóc giả, cô ả đã khôi phục lại bộ dáng chân thật nhất của mình.

Cô ả hoảng sợ tột độ, ôm hai vai run bần bật.

Cô ả không sợ hành vi phạm tội của mình bị bại lộ, thứ mà ả không dám đối mặt chính là từ trên đỉnh rơi xuống.

Trong chốc lát, vô số tiếng máy bay trực thăng ầm ầm vang vọng.

"Ryan, tôi là thượng tướng Leymann. Tôi đã ra lệnh bắt khẩn cấp cậu, đề nghị cậu hãy tự thú trước pháp luật. Sau khi vào phòng thẩm vấn, đề nghị cậu hãy thành khẩn xác nhận tội danh của mình. Tôi lặp lại --"

Thượng tướng Leymann lặp lại đến lần thứ ba, Sarah mới tỉnh khỏi cơn mê.

Trong một khoảnh khắc, trong mắt Chu Khiêm đây không phải là Sarah, mà là một người khác.

Dưới ánh mắt ấy, Chu Khiêm bỗng nhiên sinh ra lòng trắc ẩn với cô ta, còn có một chút... cảm thấy khi nãy mình hơi quá đáng.

Khi Chu Khiêm vừa mới bước đến chỗ Sarah, cô ả lại lập tức đứng lên, đối diện với ánh mắt của Chu Khiêm.

Sau đó nói: "Đêm nhạc hội Strawberry là một đêm đặc biệt. Tôi kiểm tra thấy trên đỉnh núi Neville có số liệu không thích hợp. Vụ nổ kia chắc chắn là thứ không thích hợp, khiến cho thời không liên kết với nhau. Sau đó..."

"Sau đó cậu tới. Cậu đến từ thế giới nào?"

"Vừa nhìn thấy số liệu của các cậu, tôi còn cho rằng cậu là lễ vật mà trời cao ban tặng cho mình. Nhưng tôi sai rồi --"

"Trời cao gửi cậu đến đây là để diệt trừ tôi. Là cậu..."

"Là cậu giết tôi."

Sau khi nói xong với Chu Khiêm, Sarah xoay người bỏ chạy.

Có lẽ vì mặc đồng phục phòng hộ của phù thủy, có lẽ vì cái chết của Shirley, suốt một quãng đường, Sarah không hề gặp bất cứ cơn ác mộng nào, cho nên cô ả không hề quay đầu lại, chạy qua đầm lầy, chạy về phía bắc.

-- Đó là biển lửa đã nuốt trọn cả khu vực phía bắc.

Thân ảnh của Sarah đi vào biển lửa.

Cô không ngã xuống thần đàn, không muốn mất đi tình yêu của mọi người dành cho mình.

Cô thà chết còn hơn.

Kết cục hiện tại của Sarah đương nhiên là sự trừng phạt thích đáng.

Nhưng trong mắt Chu Khiêm, đó là một bóng người khác đi theo cô vào trong biển lửa, bị ngọn lửa nuốt chửng.

"Bạch Trụ... Khi bị lửa đốt, có đau không?"

"Bạch Trụ. Em không bao giờ nghĩ rằng có thể gặp lại anh bằng cách này."