Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 7: Thiên Đường Quả Táo (7)




Bên trong ngôi nhà trên cây.

Đổng Tường là người đầu tiên gọi video cho Chu Khiêm.

Sau khi video được kết nối, Đổng Tường ngay lập tức hỏi với sắc mặt xanh xao: "Mẹ nó mày muốn làm gì?! Có phải mày muốn giết chết tao hay không? Tao chưa bao giờ gặp người nào như mày?!"

Vẻ mặt Đổng Tường đầy tức giận, Chu Khiêm bình tĩnh nói: "Thứ nhất, hãy chú ý lại lời nói của mình đi. Bây giờ là anh cầu xin tôi, chứ không phải là tôi cầu xin anh. Thứ hai, Tôi không phải là muốn giết anh. Tôi là người có lý trí, nguyên tắc đầu tiên là đem lợi ích về cho mình....

"Nếu như anh trả lại cho tôi hai viên thuốc [Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi], và đưa cho tôi thêm vài đồng tiền vàng, đạo cụ, tôi có thể cân nhắc thêm cho anh vài điểm. "

Chỉ còn 10 phút.

Chu Khiêm đã làm giao dịch với tất cả mọi người.

Lúc trước hai viên thuốc Đại Lang bị Đổng Tường lấy, bây giờ vật đã về với chủ.

Không chỉ vậy, cậu cũng thu hoạch thêm được 2500 đồng tiền vàng, và rất nhiều đạo cụ quý hiếm.

Đang mở hệ thống để xem lại những đạo cụ mà mình có được, Chu Khiêm nhận được một cuộc gọi video.

Ngẩn lên nhìn, là Cao Sơn gọi video đến.

Cậu bình tĩnh liếc nhìn, Chu Khiêm chấp nhận cuộc gọi video. "Chuyện gì?"

Cao Sơn tức giận nói: "Anh đã lấy được đồng tiền vàng và đạo cụ? Mọi người đều đã hối lộ cho anh! Nhưng cuối cùng anh sẽ giúp ai?! "

Nhìn Cao Sơn, Chu Khiêm liếc mắt, đột nhiên nói: "Cậu yêu Dung Dung nhiều bao nhiêu?"

Cao Sơn không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt đột nhiên hơi bối rối, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm Chu Khiêm: "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?! Mấy lời anh nói lúc trước... Không, không phải là thật chứ?"

"Lúc trước tôi nói cái gì?"

Chu Khiêm giả vờ vô tội nhìn hắn, "Ồ, ý cậu là lời tôi nói trước khi bước lên ngôi nhà trên cây sao- 'Nhìn cậu rất phù hợp với ánh mắt tôi, và tôi muốn thượng cậu?"

Trước màn hình.

Vu Hiền và Chúc Cường cùng lúc la lên 'Đậu mùa!'

- --Như vậy mà cũng được?

"Cao Sơn, cậu hiểu lầm rồi" Chu Khiêm rất chân thành mà xua tay: "Tôi nhìn ra được cậu rất yêu bạn gái của mình. Tôi nói như thế, chỉ muốn làm cậu thấy phản cảm. Đánh tôi luôn càng tốt."

“Quả nhiên cậu muốn đánh tôi thật, việc này đã giúp tôi thành công trong việc lừa Đổng Tường và Tề Lưu Hành, để họ nghĩ tôi có cách để làm cậu kích động. Mấy việc đó chỉ là làm theo kế hoạch của tôi, cậu đừng quan tâm."

Cao Sơn:"...... "

"xúc phạm cậu với Dung Dung là tôi sai, tôi sẽ xin lỗi với hai người."

"......"

"Tôi biết cậu là trai thẳng."

" Vớ vẩn!"

"Tôi cũng như thế."

"......"

"Cho dù tôi không phải, cậu tuyệt đối cũng không hợp khẩu vị của tôi đâu."

"......."

"Nhưng tôi thực sự rất tò mò___"

Chủ đề vừa chuyển, ánh mắt Chu Khiêm đột nhiên trở nên âm u hơn. Cậu hỏi Cao Sơn: "Nếu như tôi nói giữa cậu và Vân Tưởng Dung chỉ được giữ lại một người. Cậu sẽ chọn ai?"

Chu Khiêm đã bị thua nặng, thậm chí còn bị cha mình bán đứng, cậu không tin trên đời này sẽ có người tốt.

Bốn chữ "Nhân tính bản ác¹" từ lâu đã khắc sâu vào trong xương máu của cậu rồi.

Dùng cái chết để trêu đùa đôi tình nhân trẻ. Chu Khiêm không cần suy nghĩ mà tưởng tượng ra bộ dáng Cao Sơn nước mắt nước mũi tèm lem cầu xin mình. Hắn ta sẽ bày ra sắc mặt buồn rầu đau khổ, nhưng lời nói ra lại rất tàn nhẫn.

Ai cũng đều ít kỷ.

Hắn ta, sẽ cho bạn gái mình vào con đường chết.wattpadtien161099

Nhưng phản ứng của Cao Sơn rõ ràng là rất bất ngờ.

Cao Sơn không hề suy nghĩ mà nói thẳng với Chu Khiêm: "Tôi sẵn sàng chết vì Dung Dung. "

Chu Khiêm sửng sốt: "Cậu mới nói cái gì?"

Cao Sơn nói: "Tôi nói tôi có thể chết vì Dung Dung. Xin anh cho Dung Dung thêm điểm. Anh có thể cho tôi 0 điểm cũng được. Tôi không quan tâm. Chu Khiêm, tôi không có quen anh..... Nhưng tôi biết anh không có tàn nhẫn như thế.”

Chu Khiêm gần như bật cười.

Người đàn ông rất thành thật, đến chuyện mắng người cũng không biết, trong lúc rất tức giận, hắn ta cũng chỉ nói ra khỏi miệng câu “anh rất tàn nhẫn”.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Cao Sơn, Chu Khiêm không biết tại sao lại không nhịn được cười.

"Tôi không tưởng tượng được tại sao lại có loại người như anh. Anh đang tận hưởng cảm giác... nắm chặt tính mạng của người khác trong tay mà đùa giỡn sao? Quên đi, cái gì cũng được... Nếu như tôi chết mà có thể làm anh vui, vậy thì anh ra tay đi?"

"Anh tới mà thể hiện mặt mũi của mình đi."

"Cứ từ bỏ cuộc sống của mình như thế? Tôi có nên nói cậu ngốc không?"

Chu Khiêm cau mày liếc nhìn hắn, lại phát hiện trên màn hình có cuộc gọi video đến.

Nhìn thoáng qua tên người gọi, nụ cười của Chu Khiêm lại cong lên.

"Đây là nội dung nói chuyện của cậu với một mình tôi. Cậu có muốn biết... Nếu tôi hỏi cô ấy câu hỏi này, cậu có muốn biết cô ấy sẽ trả lời thế nào không?"

"Nói thật thì... tôi không biết."

Cao Sơn nói: "Tôi không muốn biết. Dung Dung thông minh hơn tôi. Thật ra thì, tôi muốn Dung Dung chọn cho tôi chết, dù sao tôi cũng muốn Dung Dung sống."

Nghe đến đây, Chu Khiêm cảm thấy khó tin. “Cậu có bệnh à?”

“Chuyện này người như anh không hiểu được đâu.”

Sau đó Cao Sơn quay đầu nhìn về phía cậu, giọng nói đột nhiên nghiêm túc hơn, đầy tính uy hiếp: "Anh nhớ làm đúng những gì mình nói! Anh có thê giết tôi! Nhưng anh không được làm hại đến Dung Dung, nếu không tôi thành ma cũng không tha cho anh."

Câu nói cuối cùng, là Cao Sơn nghiến răng mà nói.wattpadtien161099

Giọng điệu nói chuyện của hắn không có nghi ngờ gì, rất nghiêm túc mà nói ra.

Có vẻ như là nếu Cao Sơn thất hứa, linh hồn của hắn ta sẽ bất chấp tất cả mà trở về từ địa phủ, chỉ để giết Chu Khiêm để trả thù cho Dung Dung.

Một lát sau, Chu Khiêm cười nói.

Nhìn Cao Sơn trước mặt, cậu thở dài, nhớ lại những chuyện từ rất lâu trước kia.

Rồi cậu tự nói: "Rất thú vị. Trong cuộc đời này, tôi vẫn còn có thể gặp được loại người như cậu. Trong 22 năm cuộc đời này, tôi chỉ nhìn thấy được một người giống như cậu."

Lúc Chu Khiêm nói như thế, vẻ mặt của cậu hoàn toàn khác hẳn, như là biến thành một con người khác vậy.

Nhưng cảm giác này cũng chỉ thoáng qua, Cao Sơn cũng không có quan tâm lắm.

Ngay sau đó Chu Khiêm cắt đứt cuộc gọi với Cao Sơn và quay qua nói chuyện với Vân Tưởng Dung.

Với suy nghĩ không tin vào ma quỷ, Chu Khiêm cũng hỏi cô một câu hỏi tương tự.

So với câu trả lời thành thật của Cao Sơn, Vân Tưởng Dung rõ ràng là có cơ sở hơn.

Nhìn về phía Chu Khiêm, cô cười hỏi: "Anh thật tàn nhẫn? Nhìn chúng tôi phản bội nhau? Còn anh thì ngồi đó vui vẻ"

Chu Khiêm không trả lời, Vân Tương Dung lại nói: "Tôi có thể nhìn ra, anh là một người rất cực đoan. Vì vậy, anh sẽ không bao giờ làm những chuyện có hại đến bản thân mình. Tôi là bảo mẫu, còn Cao Sơn là một chiếc xe tăng. Anh cần có chúng tôi trong những tình huống sau này. Vì thế, tôi có thể chắc chắn 80% là anh không giết ai trong chúng tôi. Tôi sẵn sàng đưa cho anh đồng tiền vàng và đạo cụ để hối lộ, tôi cũng sợ rằng nếu kích động một người không có lý trí như anh, anh sẽ làm hại đến chúng tôi thì sao. "

"Vậy thì cô nghĩ thử, tôi là muốn giết ai?" Chu Khiêm hỏi.

Vân Tưởng Dung: "Đương nhiên là Đổng Tường. Anh ta bị thương nặng, nhưng tôi cũng không muốn phí đạo cụ của mình mà đi chữa trị cho anh ta. Hơn nữa, kỹ năng ăn trộm của anh ta không có ích trong mấy nhiệm vụ tiếp theo lắm. Tốt nhất là loại bỏ anh ta. Tề Lưu Hành xem ra là lựa chọn tốt hơn.”

Chu Khiêm không nói nhiều, nhanh chóng cúp video.

Thật sự thì cậu nói chuyện riêng với hai người, đơn giản không phải vì cậu rảnh.

Mà cậu muốn dùng chuyện này để kiểm tra tính cách và trí thông minh của hai người.

Bây giờ thì cậu đã có câu trả lời như mình muốn rồi.

Một phút sau.

Chu Khiêm lại nhận được cuộc gọi video từ Tề Lưu Hành.

Sau khi kết nối, Chu Khiêm nghe giọng nói đầy tức giận của Tề Lưu Hành: “Tôi và Đổng Tường, anh định giúp ai?”

Tề Lưu Hành vẫn chưa được 18 tuổi, giọng nói tràn ngập hơi thở thiếu niên.

Tề Lưu Hành tưởng rằng giọng nói mình rất hung dữ, nhưng vào tai Chu Khiêm thì sặc mùi trẻ con.

Chu Khiên cười đáp: "Cậu đưa tôi thêm 1000 đồng tiền vàng, vậy người tôi giúp là cậu chứ không phải Đổng Tường."

Tề Lưu Hành tức đến bật cười: "Đồng Tưởng còn có cơ hội sao. Tôi sợ rằng anh cũng đã nói với anh câu hỏi này đúng không?"

"Vậy thì cậu sẽ chọn như thế nào? Cậu dùng tiền và đạo cụ để hối lộ tôi, để cho tôi đưa người kia ra khỏi trò chơi."

Giọng nói Chu Khiêm từ từ: "Trong mắt tôi, hai người đều có khả năng để phản bội lại đồng đội của mình, tôi đương nhiên phải chọn người tốt hơn rồi, lỡ như bước ra khỏi ngôi nhà trên cây này, trong hai người tìm cơ hội ra tay với tôi rồi sao?"

Tề Lưu Hành lập tức nói: "Tôi chỉ nghĩ là anh rất đáng thương thôi, tôi đã cho anh thêm 500 đồng tiền vàng. Như vậy còn chưa rõ ràng tính cách của tôi sao? Tôi chỉ muốn bảo vệ mình, tôi không muốn lợi dụng anh!"

Chu Khiêm giả vờ đồng ý, gật gật đầu. "Đúng là còn có chuyện như thế, nếu cậu không nói, tôi cũng quên luôn rồi."

Tề Lưu Hành: ".........."

Sau đó Chu Khiêm nói tiếp: "Nhưng điều này vẫn chưa đủ để thuyết phục tôi. Cậu cũng có thể hối lộ tôi bằng những việc khác, vú dụ như....... Cậu biết bao nhiêu về Đổng Tường?"

Nghe vậy, Tề Lưu Hành hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận với Chu Khiêm, bình tĩnh trả lời: "Nếu là những người khác. Trong tình huống này, tôi sẽ không bao giờ phản bội, nhưng Đổng Tường thì khác..."

"Trong mấy tình huống trước, tôi tận mắt nhìn thấy Đổng Tường giết những đồng đội khác để lấy đạo cụ và đồng tiền vàng. Thật ra thì tôi cũng không phải được anh ta cứu mạng, tôi chỉ bị một con sâu độc cắn suýt chết. Anh ta giả vờ cứu tôi, cố gắng nói chuyện với tôi để tôi xem anh ta không phải là kẻ đã ra tay."

"Tôi giả vờ như không biết chuyện đó, tôi cũng cảm ơn anh ta vì đã cứu mình, chỉ để anh ta không nghi ngờ. Vì vậy, việc tôi làm hiện tại không phải là phản bội. Tôi đang báo thù cho những đồng đội kia!"

“Được rồi.” Một lúc sau, Chu Khiêm nhìn vào màn hình, khóe môi cong lên: "Cậu đã thuyết phục được tôi, vậy thì phải loại Đổng Tường rồi, nhưng mà.…”

“Nhưng sao?” Tề Lưu Hành cau mày.

Chu Khiêm cười: "Cậu phải đưa cho tôi thêm 1000 đồng tiền vàng. Tôi đã mở ngân hàng giao dịch, cậu gửi qua đi."

Tề Lưu Hành: "....."

Thời gian từng chút trôi qua.

Khi chỉ còn lại ba phút, thời gian sắp kết thúc, Chu Khiêm đã có được điều mình muốn, và nhận cuộc gọi video của Đổng Tường.

Rõ ràng giọng nói của Đổng Tường không đúng lắm.

Qua màn hình, Chu Khiêm có thể nhìn thấy hắn ta đang rất sợ hãi.

Cơ thể là do ra nhiều mồ hôi, nên cả người anh ta đang run rẩy.

“Chu, Chu Khiêm, anh Khiêm, ông Chu, người cậu muốn loại không phải là tôi đi?”

Đồng Tương nuốt khan: “Tôi có một đạo cụ rất hiếm, nó tên là [Đồng hồ tích tắc], đừng thấy nó có cái tên này! Nó có thể làm cho người ta sống lại!!! Tôi đưa nó cho cậu, đừng giết tôi, xin cậu cho tôi điểm! Còn nữa, tất cả tiền trên người tôi đều cho cậu. Đưa cậu hết, xin cậu! Cậu đừng cho tôi chết! Đừng cho tôi chết! ”

[Đồng hồ tích tắc]? Con người có thể sống lại không?

Ồ, thứ mà anh ta nhận được, sau khi giết chết đồng đội của mình?

Nhưng mà theo điểm này, mấy đạo cụ hiếm như thế rất khó để sử dụng.

Ví dụ như, thứ đó chỉ có thể cứu người khác, chứ không thể cứu bản thân mình.

Nếu không, bây giờ Đổng Tường cũng không cần sợ như thế.

Zhou Qian gật đầu: “Được rồi, đưa [Đồng hồ tích tắc] cho tôi.”

“Người như cậu...... Hiện tại tôi không thể tin tưởng được!”

Đồng Tường nghiến răng. Nhìn qua màn hình, đôi mắt hắn gần như âm u.

"Chu Khiêm mở ra hệ thống giao dịch, chúng ta nói rõ ràng các hành động của nhau. Cậu cho tôi điểm, tôi đưa [Đồng hồ tích tắc] cho cậu, một tay giao tiền, một tay giao hàng, với sự giám sát của hệ thống, tôi mới yên tâm!"

"Ồ, làm giao dịch với sự ràng buộc của hệ thống đương nhiên là tốt hơn. Chỉ là.... "

Chu Khiêm gật gật đầu, giống như là hiểu ra, nhưng lại nhanh chóng nhướng mi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đổng Tường: " Đột nhiên tôi không muốn tiền, không muốn đồng hồ nữa, mà tôi muốn anh chết."

"Mày ——!!! Tao giết mày!!!"

Đồng Tương lập tức la lên, qua loa nhỏ, giọng nói của anh ta vang khắp ngôi nhà trên cây của Chu Khiêm.

Qua màn hình, có thể thấy Đổng Tường đang nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt trợn to đầy tơ máu.

Đổng Tường giống như không thể nhịn được nữa, hắn đột nhiên đứng dậy đánh thẳng về phía Chu Khiêm - tất nhiên, thứ mà hắn ta đánh chỉ mà cái màn hình.

Lúc màn hình bị đánh vào, gương mặt của Chu Khiêm đồng thời tan rã.

Đổng Tương nhìn, gương mặt sắc nét trắng nõn bị đánh thành nhiều mảnh nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn âm u phát ra từ vô số mãnh nhỏ.

Cuối cùng, những gì Đổng Tường nghe thấy chỉ là lời nói đầy tàn nhẫn của Chu Khiêm.

“Đi chết đi, Đồng Tường!”

10 giờ tối.

Dưới sự hướng dẫn của hai nữ thần, những người chơi tập trung lại chỗ của các tín đồ.

Sau khi tiếng chuông từ khoảng không vang lên mười lần, một nữ thần nắm lấy hai cổ tay của Đổng Tường, người còn lại nắm lấy hai chân của hắn ta, ném anh ta bay lên cao, bay qua mặt hồ, rồi lơ lửng trên không.

Đổng Tường hình như đã hôn mê, nên không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cách đây không lâu, sau khi trò chơi chấm điểm trên nhà cây kết thúc, nữ thần đã công bố đáp án.

—— Điểm thấp nhất là Đổng Tương, hắn ta chỉ có 0 điểm.

Sau khi công bố đáp án, hai nữ thần mỉm cười và đưa tay ra với Đổng Tường, như là họ đang chơi một trò chơi. “Đi thôi, cậu đã lừa dối đại thần. Chúng tôi giết cậu trước mặt đại thần!”

“Cút!” Đồng Tương đột nhiên rút roi ra, “Cùng chết đi!”

Hai nữ thần thở dài nhìn hắn ta đầy thương hại.

“Một kẻ phàm phu tục tử, sao có thể giết được đại thần?”

  

“Đúng vậy, chị, hắn ta vừa đáng thương vừa ngốc!”

Nhìn thấy nữ thần hình như sắp biến to hơn, Đổng Tường quỳ xuống. “Chị nữ thần, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Tôi… Tôi sẽ chết. Nhưng trước khi chết, tôi có thể nói vài lời với bạn của tôi không?”

Đồng Tường quỳ trên mặt đất, không ngừng quỳ lạy nữ thần, trên trán cũng có máu. Khi mồ hôi nhỏ xuống đất, một vệt máu cũng theo đó mà chảy xuống.

Cậu nghĩ anh ta sắp phát điên rồi

Bây giờ lại còn có ý kiến?

Chu Khiêm bình tĩnh liếc mắt nhìn Đổng Tường, liền thấy hai nữ thần đã đồng ý với yêu cầu của hắn ta.

Vì vậy, Đổng Tường đã lấy ra từ trong hành lý của mình ra một đạo cụ.

Không khó để đoán ra là [đồng hồ tích tắc].

Anh ta còn muốn mượn đạo cụ này để cứu mạng mình?

Quỳ trên mặt đất cầm đạo cụ hiếm như vật, Đổng Tường đi gối đến nắm ống quần của Tề Lưu Hành: "Tề Lưu Hành tôi chỉ có thể dựa vào cậu thôi. Đạo cụ này dùng để hồi sinh lại đồng đội của mình. Chỉ cần cho nó reo, nó sẽ thay thế trái tim tôi, cậu cứu tôi được không?"

"Tôi đã cứu cậu từ địa ngục, bây giờ cậu cứu tôi được không?"

Tề Lưu Hành mím môi, sau đó vô thứ ngẩn đầu nhìn người đứng cách đó không xa. Người duy nhất biết rõ nội tình của câu chuyện này.

Chu Khiêm cười đắc ý. Nhìn người đang quỳ trên đất.

Tề Lưu Hàng, một đứa nhỏ chưa lớn, đương nhiên không giỏi giả vờ rồi. Để cậu ta giả vờ không quan tâm là một việc rất khó.

Tề Lưu Hành hít sâu nói với Đổng Tường, “Được rồi. Tôi hứa với anh.”

Vẻ mặt của cậu ta rõ ràng chỉ là nói cho có.

Đổng Tường lập tức có thể nhìn ra.

Ngay lúc đó Đổng Tường suy sụp, ngay vả hy vọng cuối cùng cũng không còn.

Dưới chân hắn một nhiên có nước xuất hiện.wattpadtien161099

Đó là do cơ thể không thể kiểm soát được trong tình trạng rất lo sợ.

Hai nữ thần sắc mặt không chịu nổi nữa, nhanh chống dùng linh lực để đánh ngất Đổng Tường.

Một nữ thần đã điều khiển để lấy đi tất cả sức mạnh của Đổng Tường. "Cả người hắn dơ bẩn sẽ làm ô nhiễm. Em đưa hắn ta đi thay quần áo trước, chị, chị dẫn mấy tín đồ đi hành lễ đi."

Nữ thần kia gật gật đầu, liền dẫn bốn người kia đến chỗ hành lễ.

Tổng cộng có 24 tín đồ, xếp thành ba hàng.

Chu Khiêm đứng cuối cùng của hàng thứ ba.

Trước mặt cậu là hai hàng người mặc đồ đen, sau đó là Đổng Tường được hai nữ thần treo trên mặt hồ.

Phía xa kia là đại thần Yibo đang nhắm mắt.

Không biết là qua bao lâu, gió trong cung điện ngừng thổi.

Bóng cây không còn đung đưa nữa, gương mặt của đại thần Yibo cũng hiện ra rõ ràng.

Sau một tiếng chuông vang lên, anh ta mở mắt ra.