Edit: cơm trắng chan cà phê
Một lúc trước.
Ngô Nhân vừa đi theo Chu Khiêm vừa nói: "May mắn là cậu cho tôi một lá bài đó. Tôi có hai lá bài, khi nãy có thể nạp điểm số cho hai lá ở trạm thanh tẩy."
Chu Khiêm có vẻ như đã nhận ra chân lý, gật đầu đầy chân thành: "Đúng thế. Cho nên làm người là phải làm nhiều việc tốt."
"Khụ..." Ngô Nhân rõ ràng nghe hiểu đối phương đang nói xạo, đổi đề tài khác: "Vậy ngay từ đầu cậu cho tôi làm "vua" là cái quỷ gì?"
Chu Khiêm: "Thật ra chỉ muốn thử anh thôi. Tôi cho rằng anh cùng hội với Ân Tửu Tửu."
Ngô Nhân: "..."
—— Quả nhiên là như vậy.
Ngô Nhân còn muốn hỏi thêm, chợt Chu Khiêm dừng bước.
Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của đối phương, Ngô Nhân cũng lo lắng đề phòng lùi về sau: "Sao, sao vậy?"
"Dựa theo lời con bạc của tôi, có lẽ là vị trí này, nhóm Tề Lưu Hành đi về hướng đông. Anh cẩn thận một chút. Ở đây có đầm lầy có thể kéo người chơi vào ác mộng. Nhưng hai chúng ta luôn nói chuyện, hẳn là không có vấn đề."
Chu Khiêm nói xong liền xoay người đi về hướng đông.
"Ác mộng? Sao cậu không sợ?" Ngô Nhân hỏi.
Nghĩ đến điều gì, gương mặt nghiêm túc của Chu Khiêm chợt thoáng nét hiền dịu, anh mỉm cười: "Vì tôi nhớ đến một người."
Ngô Nhân nhìn vẻ mặt như tắm trong gió xuân kia liền hiểu ra: "À, cậu nhớ đến cô gái nào đúng không? Chu Khiêm, cậu vẫn là người bình thường rồi. Không ngờ đó, anh hùng cũng không thể qua được ải mỹ nhân ——"
Ngô Nhân còn chưa nói xong, Chu Khiêm lại nói: "Anh hiểu lầm rồi, người tôi nhớ là đàn ông."
Ngô Nhân: "???"
Chu Khiêm: "Anh ấy đẹp lắm. Phụ nữ xinh đẹp cũng không sánh bằng."
Ngô Nhân: "..."
—— Người anh em, tình huống của cậu là như thế nào vậy?
Trong giây lát, Ngô Nhân liếc nhìn bộ dạng của Chu Khiêm, sau đó lắc đầu quầy quậy.
—— Quên đi, quên đi, quan tâm chuyện đời tư của cậu ta làm gì? Để người đẹp nhìn thấy bộ dạng hiện tại của họ có mà bị hù chết!
"Bây giờ nếu chúng ta đứng cùng một chỗ với người đẹp thì chính là người đẹp và dã thú, à không đúng, người đẹp và quái vật..."
Ngô Nhân lải nhải một câu, Chu Khiêm lại dừng bước chân.
"Sao nữa vậy?" Ngô Nhân hỏi.
Chu Khiêm bất chợt xoay người lại.
Ngô Nhân kinh ngạc nhận ra trên ngực Chu Khiêm có rất nhiều hoa hồng đỏ nở rộ.
Tay chân của đối phương mọc đầy cỏ đen, cho nên Chu Khiêm đã cởi hết quần áo ra.
Dù sao thì anh đã không còn da thịt con người, thân thể đã thực vật hóa hoàn toàn.
Mà bây giờ trên những nhánh cỏ đen kia liên tục trổ ra những nụ hoa nho nhỏ, trong giây lát đã nở bung thành một đóa hoa.
Cỏ mọc trên người, hoa nở trên cỏ, bây giờ, ngoại trừ phần đầu của Chu Khiêm thì những bộ phận khác vô cùng quái dị, hình ảnh kỳ lạ đến mức khiến Ngô Nhân phải cau mày.
Chợt hắn cũng cúi đầu, trên ngực hắn cũng mọc hoa hồng.
Sau khi thân thể của Ngô Nhân biến dị, cả người hắn như được cấu thành từ cỏ cây.
Bây giờ trên cành cây cũng mọc hoa hồng.
Ngô Nhân sửng sốt ngắn ngủi một chốc, sau đó liền bình tĩnh lại. Hắn đã nhìn thấy nhiều thứ quái dị trong phó bản này rồi, không còn bất ngờ nữa.
Một lát sau, Ngô Nhân động đậy mũi, có vẻ ngửi thấy gì đó, cho nên đi qua con đường bên cạnh.
Đi không bao lâu, hắn nhìn thấy từng bụi hoa hồng mọc nối tiếp nhau.
Có lẽ do bị những bụi hoa hồng này ảnh hưởng nên hắn và Chu Khiêm mới có gien hoa hồng.
Hoa hồng đỏ rực nở rộ một vùng, mùi hương lan tỏa khắp nơi, nồng đậm đến gai mũi.
Những đóa hoa này ngoài việc có kích thước lớn hơn hoa hồng bình thường thì cũng không có gì khác lạ.
Nhìn thấy chúng trong nháy mắt, con người có cảm giác như từ một nơi bình thường dịch chuyển đến xứ sở thần tiên.
Nhưng nơi này cũng không phải là khu vực của con người.
Từng bụi hoa hồng nối liền nhau tít tắp, ở vị trí trung tâm sẽ có một đóa hoa diễm lệ khổng lồ, cao to cao bằng một người trưởng thành.
Bây giờ Chu Khiêm đang quan sát đóa hoa khổng lồ đó.
Anh phát hiện sau khi anh có gien của hoa hồng, phỏng đoán của anh về các giống loài dung hợp trước đó hiển nhiên là sự thật.
Cho nên anh liền thử nghiệm —— ra lệnh cho hoa hồng ở trong đầu, thử xem anh có thể điều khiển chúng khép mở được hay không.
Nhưng Chu Khiêm thất bại. Hoa hồng tạm thời không thể nở rồi tàn theo mệnh lệnh trong não của anh.
Suy nghĩ một lát, Chu Khiêm cùng Ngô Nhân đi đến trước mặt đóa hoa khổng lồ.
Chu Khiêm muốn thử tiếp xúc với nó một chút, bị nó "cảm ứng" trong chốc lát.
Có lẽ chờ thêm một chút, khi anh đã hoàn toàn dung hợp với nó, anh có thể điều khiển được hoa hồng.
Chu Khiêm không ngờ rằng khi vừa đến bên cạnh đóa hoa hồng khổng lồ kia chưa được bao lâu, trong đầu anh chợt xuất hiện một đoạn ký ức xa lạ.
Đó là một buổi chiều tà.
Trên ban công nở đầy hoa hồng, trong phòng cũng có rất nhiều hoa hồng.
Hoa hồng, đồ trang điểm, váy xinh đẹp... Từ những đồ vật này, ai cũng nhận ra đây là căn phòng của một cô gái.
Ngoài ra, ở đây còn có một vài đồ vật không hề tầm thường —— đũa phép thuật, quả cầu thủy tinh, sách ghi chép bùa chú.
Có lẽ cô gái ở trong căn phòng này là một phù thủy.
Cửa mở, có một cô gái bước vào.
Chu Khiêm biết rõ người này —— Sarah.
Cô gái có một đôi mắt xinh đẹp, mái tóc và lông mi có màu vàng nhàn nhạt.
Nhưng cô đang ngồi trên xe lăn, được người khác đẩy vào trong.
—— Cô không có chân.
Một người hầu đẩy Sarah vào trong phòng. Hầu gái cẩn thận bế Sarah lên giường.
Sau đó Sarah nhìn cô mà nói: "Tôi là một người tàn tật, đúng không?"
Hầu gái lắc đầu, đi ra ban công hái vài bông hoa hồng, cài lên đầu chủ nhân một cái, sau đó cắm số hoa còn lại vào bình hoa trên tủ đầu giường.
Hầu gái cẩn thận nói: "Cô Sarah kính mến, cô là cô gái xinh đẹp nhất trên đời. Cô không phải là một người tàn tật. Cô có thể đứng lên. Cậu Ryan sẽ chữa khỏi cho cô."
Sarah ôm hoa hồng trong tay, thở dài một hơi: "Dù là hoa hồng diễm lệ cũng sẽ héo úa. Tôi cũng giống như chúng. Họ nói tôi xinh đẹp... Nhưng tôi không có chân, chắc chắn sẽ không một ai yêu tôi."
"Hoa hồng khi không còn ai thưởng thức sẽ ảm đạm không còn ánh sáng."
"Nếu không một ai yêu tôi... Tôi sẽ nhanh chóng già nua, cuối cùng chết trong cô độc tịch mịch, không một ai quan tâm."
"Tôi không thể chịu nổi cuộc sống như thế này. Tôi vẫn còn trẻ mà... Tôi hy vọng, ai cũng nhìn thấy tôi, như vậy mới tốt..."
"Người quan tâm tôi càng nhiều, tôi mới có thể vui vẻ mà sống. Nhưng bây giờ mọi thứ đã hóa thành bọt nước."
"Cô Sarah, cô đừng nói những lời ngốc nghếch như thế. Cô chắc chắn sẽ khỏe hơn!"
Hầu gái khuyên bảo, biểu tình càng thêm bất an lo lắng, giống như sợ mình bất cẩn làm cho Sarah tức giận.
"Chị thấy đó, tôi học phép thuật... rốt cuộc chẳng khác gì trò cười. Tôi thành lập Hiệp hội Phù thủy, mời nhiều cô gái tham gia. Nếu họ phát hiện ra tôi không thể dùng phép thuật để chữa khỏi chân cho mình... tôi nên làm gì đây?"
"Tôi là một trò cười thảm hại. Tôi thua. Tôi hoàn toàn thua rồi."
Sarah nói: "Tôi từng thề với Ryan, tôi sẽ chứng minh em ấy sai rồi. Tôi muốn chứng minh khoa học kỹ thuật đều sai. Nhưng bây giờ... con đường tôi đi còn đúng không?"
"Bây giờ chị đang an ủi tôi ——" Sarah thở dài, "Nhưng chắc chắn trong lòng chị đang cười nhạo tôi. Chỉ bị trùng độc cắn, tôi lại không chịu đi bệnh viện... Sau đó đành phải cắt bỏ đôi chân. Chắc chắn chị đang chê cười tôi ngu muội và cố chấp."
Ký ức đến đây thì kết thúc.
Sau đó xuất hiện một ký ức khác.
Trong một phòng bệnh.
Cô gái nằm trên giường có sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt vẫn linh lung sống động, khóe môi cong lên nở một nụ cười hạnh phúc.
Cô gái ấy vẫn là Sarah.
Điều khác biệt là khi nhìn qua tấm chăn mỏng, ta sẽ phát hiện ra cô có hai chân.
Giống như hai chân của cô gái đã mọc lại.
Chợt có người đẩy cửa bước vào.
Người vừa bước vào lại là một người quen —— Ryan.
Ngoại trừ đôi mắt khác màu, Ryan trông giống hệt Sarah.
Khí chất của họ khác nhau, gương mặt thì giống, từ hình thể, ngũ quan thì có thể nhận ra họ là hai chị em ruột.
Trong phòng có rất nhiều hoa hồng.
Khi Ryan bước vào, trong tay cũng ôm một bó hoa hồng.
Ryan tìm một bình hoa, rót nước vào, bỏ hoa hồng vào trong, sau đó mới ngồi xuống đầu giường nói chuyện với Sarah.
"Chị khỏe hơn chưa? Có thể đi lại được chưa?" Ryan hỏi.
"Rồi. Cảm ơn em. Quả nhiên, quả nhiên chị mọc ra một đôi chân mới, có thể đi lại rồi. Quá thần kỳ."
Sarah cười, xốc chăn lên, lộ ra một chiếc váy xinh đẹo.
Dưới váy là một đôi chân thon dài trắng nõn, giống như vừa sinh ra, không một chút tỳ vết.
Sarah nhẹ nhàng vỗ vỗ lên chân mình, sau đó đắp chăn lại: "Chị vẫn chưa thích ứng kịp, nhưng không phải vấn đề lớn. Thật sự là quá tốt."
Nói đến đây, cô nhìn Ryan, do dự một chút, nói thêm: "Chị xin lỗi, lúc trước là chị hiểu lầm em."
"Không sao. Chị có thể chấp nhận được là tốt rồi." Ryan nói.
"Đúng vậy. Lúc trước chị... Quá cố chấp." Sarah cong mắt cười: "Từ nay về sau chị cũng muốn... học khoa học kỹ thuật. Bây giờ chị bắt đầu liệu còn kịp không?"
Ryan đáp: "Đương nhiên là kịp. Sau khi em ra ngoài, họ cho em kiểm tra chỉ số thông minh, nói rằng chỉ số thông minh của em cao hơn hẳn bình thường. Bọn họ còn nói chưa từng gặp ai có chỉ số thông minh cao như vậy. Có thể thấy được rằng thị trấn Lệ Hoa đã ngăn cách với thế giới bên ngoài lâu lắm rồi, bọn họ cũng không biết người ở đây có năng lực gì..."
"Tóm lại, chị là chị của em, chị hẳn là giống em. Em học được, chị cũng sẽ nhanh chóng học được."
"Ôi... Thật là tốt quá." Sarah chớp chớp mắt.
Khi Sarah nói những lời này, Ryan chưa phát hiện ra điều gì.
Chu Khiêm thì nhìn thấy, tay Sarah lặng lẽ siết chặt lại, ánh mắt cũng lướt qua một tia mây mù.
Cô gái xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt lại tràn ngập oán khí, giống như...
Giống như cô ước những phù thủy kia chết hết đi.
"Xử tử phù thủy là do trưởng thị trấn làm? Trưởng thị trấn bây giờ thật tệ quá, nếu sau này em làm trưởng thị trấn thì tốt rồi."
"Dù sao thì... cũng không biết vì sao, bây giờ người của thị trấn lại rất ghét phù thủy. Haiz, chị nghĩ lại, làm sao để giải tán hiệp hội đi thôi."
"Chị lo lắm, người bảo họ quay về tự nhiên, học tập phép thuật là chị. Nhưng kết quả, họ phát hiện trên đời này không hề có phép thuật, mà chị lại còn muốn học khoa học kỹ thuật... Chị sẽ thành một trò khôi hài."
"Chị, thật ra chị không cần quá quan tâm đến suy nghĩ của người khác." Ryan nói: "Chúng ta làm tốt chuyện của mình là được rồi. Chị thấy đó, em có thể chữa trị cho chân của chị, cũng có thể chữa bệnh cho những người khác trong thị trấn. Những gì mà chúng ta học được có thể giúp đỡ cho mọi người. Thị trấn Lệ Hoa sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."
"Ừm, em nói đúng..." Ngón tay Sarah miết nhẹ lên một cánh hoa, ánh mắt nhìn ráng chiều ở bên ngoài: "Nhưng như vậy vẫn chưa đủ."
Ryan nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi: "Sarah, chị nói vậy là sao?"
Gương mặt trắng nõn của Sarah bị nắng chiều nhuộm đỏ, đôi mắt xanh hòa cùng ánh nắng và sắc hoa càng thêm phần yêu dã.
Sau đó cô nhẹ giọng nói: "Mẹ mắc bệnh tim mà chết, cuối cùng vẫn chết, bây giờ em lại có thể tạo ra một trái tim mới. Vấn đề đó đã được giải quyết. Nhưng ngoài ra, vẫn còn nhiều vấn đề khác."
"Chị bị côn trùng cắn, không trị liệu, vết thương ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng cũng phải cắt chân. Cha bị viêm phổi mà chết... Em từng nói thứ hại ông ấy bị viêm phổi là một loại virus. Vậy thì vì sao chúng ta không thể tồn tại cùng virus, vi khuẩn?"
"Ryan, em nghĩ có khả năng nào... có một kỹ thuật nào đó, có thể giúp chúng ta cùng tồn tại chung với virus, vi khuẩn được không?"
"Hoặc là... Vấn đề mà chị luôn đau đáu suy nghĩ, nếu chị già rồi, xấu xí, không ai yêu chị nữa. Nhưng thực vật thì không già đi! Nếu chị có thể như một cái cây, hoặc là giống cỏ, có phải chị có thể sống một vạn năm, trẻ mãi cả vạn năm?"
Ôm hoa hồng trong tay lên, Sarah nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Ryan.
Ánh mắt cô gái có một sức mạnh mê hoặc lạ kỳ, đồng thời cũng có sự điên cuồng đã phá khỏi xiềng xích: "Em nghĩ có một loại kỹ thuật nào có thể giúp chúng ta biến thành thượng đế không?"
"Ryan, chị muốn hoa hoa hồng trên đời này không bao giờ úa tàn."
...
Hai đoạn ký ức biến mất.
Không chỉ có Chu Khiêm nhìn thấy chúng, cả Ngô Nhân cũng nhìn thấy.
Ngô Nhân cảm thấy sau lưng mình toàn là mồ hôi lạnh. Đáng tiếc bây giờ sau lưng hắn toàn là lá cây.
Hắn nói: "Chúng ta là, là nhìn mọi thứ qua góc nhìn của hoa hồng? Đây là ký ức của hoa hồng?"
"Hẳn là như vậy."
Chu Khiêm nói xong, suy tư nhìn đóa hoa khổng lồ trước mặ. Nó nở rộ ở nơi đây, nhìn từ xa như một vầng thái dương lóa mắt sáng ngời.
Một bông hoa diễm lệ như vậy mãi mãi không bao giờ úa tàn, đương nhiên là tốt đẹp.
Nhưng tốt đẹp, có chính xác là như thế không?
Một lát sau, Ngô Nhân lại nói: "Khoan đã... Lúc trước chúng ta nghĩ rằng Ryan và Sarah ở hai thế lực đối lập nhau, một người theo đuổi khoa học, một người theo đuổi phép thuật. Trong đó Ryan là kẻ cuồng khoa học! Người này si mê khoa học đến mức thí nghiệm xảy ra sự cố, tạo ra nhiều động thực vật kỳ quái, còn bắt chúng ta vào đây... Nhưng sao bây giờ tôi lại cảm thấy... kẻ cuồng khoa học lại là Sarah?"
"Đúng thế. Cảm giác của anh không sai." Chu Khiêm đáp: "Sarah thành lập Hiệp hội Phù thủy. Cô ta giống như trời sinh đã có năng lực bán hàng đa cấp, tuyên truyền tà giáo, có năng lực diễn thuyết, khiến nhiều người tin tưởng vào điều mình nói."
"Cô ta nói rằng cô ta muốn được mọi người chú ý quan tâm. Có lẽ đây là lý do cơ bản mà cô ta lập nên Hiệp hội Phù thủy."
"Cùng lúc đó, cô ta cũng cố chấp với lý tưởng bất thường của mình."
"Khi cô ta nhận ra phép thuật không thể hoàn thành nó... Cô ta mới chuyển hướng sang "khoa học kỹ thuật"."
"Nhưng mà, nhưng mà người học khoa học kỹ thuật là Ryan..." Ngô Nhân sửng sốt.
"Liệu có khả năng... Ryan là Sarah, Sarah là Ryan?" Chu Khiêm nói.
"Không phải điều này hơi vô lý sao? Lúc trước chúng ta cho rằng Ryan là nam giả nữ ——"
Khi Ngô Nhân nói đến đây, Chu Khiêm bất ngờ ngắt lời: "Nhưng nếu... đó không phải là nam giả nữ thì sao?"
Ngô Nhân: "?"
Chu Khiêm nâng tay, nhìn cỏ đen và hoa hồng mọc trên người, thấp giọng nói: "Liệu có khả năng hai người họ đã dung hợp với nhau hay không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Khiêm à, chồng em là nam trưởng thị trấn, hay là nữ phù thủy, hay là...???
Chu Khiêm: ??????