Ở cùng Bạch Trụ, Chu Khiêm có thể tùy ý quấy phá, nắng mưa thất thường.
Ví dụ vào một đêm dài, Chu Khiêm đồng ý ở lại căn hộ của Bạch Trụ, hai người cùng nhau ăn cơm tối, uống một chút rượu, chán chán lại lấy bài poker ra chơi một chút, Chu Khiêm được tự do gian lận, sau đó cả hai lại cùng nhau xem phim điện ảnh. Không khí lãng mạn, cả hai cùng ngồi trên sô pha, dựa sát vào nhau, khắng khít không rời.
Bộ phim có nội dung liên quan đến thời học sinh, chợt nghĩ ra điều gì, Chu Khiêm giơ ngón trỏ lên giữa cả hai rồi đặt lên môi Bạch Trụ, nhìn chằm chằm vào mắt y hỏi: “Nói thật cho em biết, ngày xưa anh thật sự không biết hoa khôi lớp bên cạnh thích anh à?”
Bạch Trụ nắm lấy tay Chu Khiêm, dùng bàn tay to lớn bọc lấy, áp bàn tay Chu Khiêm lên má mình, nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Không biết.”
Thật ra Chu Khiêm không nhớ hoa khôi lớp bên cạnh trông như thế nào.
Nhưng anh lại luôn nhớ rất rõ về người bạn học này.
Khi đó Chu Khiêm cũng đã trải qua giấc mơ mặc váy cưới gả cho Bạch Trụ, theo bác sĩ tâm lý, giấc mơ chỉ là một cách giải phóng tiềm thức của anh khi anh không được cha mẹ quan tâm, yêu thương. Cha mẹ không hạnh phúc với nhau, giấc mơ bộc lộ anh muốn được hạnh phúc bên cạnh ai đó yêu mình.
Giấc mơ ấy không thể chứng minh được gì, dù sao Chu Khiêm cũng hãy còn nhỏ.
Cho nên Chu Khiêm vẫn ở bên cạnh Bạch Trụ một cách bình thường, không tự suy ngẫm quan hệ của cả hai là như thế nào, trong tương lai sẽ ra sao, cho đến khi bạn nữ hoa khôi xuất hiện.
Năm cấp hai đó, một người tên Lý Tinh Vũ đã gọi nhóm Chu Khiêm đến chơi bài.
Chu Khiêm sử dụng kĩ năng của mình thắng từ đầu đến cuối.
Từ nhỏ Chu Khiêm đã luôn hào phóng với người khác, bao nhiêu tiền thắng cược đều dùng để mời bạn bè hoặc mua quà tặng bạn, cùng với tiền đi chơi ở bên ngoài đều do Chu Khiêm chi trả, vì vậy quan hệ với bạn bè cũng khá tốt, ai cũng thích tìm Chu Khiêm để chơi.
Đánh bài trái với nội quy trường học, Chu Khiêm hiển nhiên phải che giấu, chơi sau lưng Bạch Trụ.
Tan học, Chu Khiêm và Bạch Trụ ăn tối xong thì tạm biệt nhau ở cổng trường, sau đó nhờ tài xế chở mình đến chỗ chơi bài.
Tối hôm đó có rất nhiều người đến chơi, phần lớn đều là học sinh của lớp bên cạnh.
Hỏi qua, ngày hôm ấy tình cờ là sinh nhật của lớp trưởng lớp bên cạnh, đang tổ chức tiệc sinh nhật ở tầng dưới. Ăn uống xong, mọi người theo thường lệ lại lên lầu chơi bài Tam Quốc sát*.
*một boardgame khá nổi tiếng ở Trung Quốc
Chu Khiêm, Lý Tinh Vũ gặp những người ở lớp bên cạnh, thay đổi kế hoạch đánh bài ban đầu, bắt đầu chơi Tam Quốc Sát.
Chu Khiêm dễ dàng chơi cùng nhóm các bạn nam, đôi khi còn chỉ cho họ vài trò gian lận nhỏ, giúp họ có thể tỏ vẻ, tự tin hơn trước mặt người khác. Chu Khiêm không phải người có tính cách quá mạnh mà thường làm bộ yếu thế, vì vậy luôn khiến người khác muốn đến gần chăm sóc.
Đối với nhóm nữ sinh cũng như vậy, Chu Khiêm đẹp trai, rất được lòng các bạn nữ.
Chu Khiêm đi đến đâu cũng dễ dàng trở thành tâm điểm nổi bật nhất trong đám đông, đã sớm quen với việc bị mọi người chú ý.
Cho nên trong lúc chơi trò chơi, Chu Khiêm cũng không quá quan tâm đ ến những thứ bên ngoài, nhưng Lý Tinh Vũ vẫn nói: “Này, hoa khôi lớp bên cạnh luôn nhìn cậu đó.”
Chu Khiêm không quan tâm: “Rất nhiều người nhìn tôi. Đặc biệt là khi tôi chơi bài. Họ nghi ngờ tôi chơi ăn gian.”
“Không phải. Bạn nữ này không nhìn động tác tay của cậu. Bạn ấy nhìn chằm chằm vào mặt cậu kìa, bộ dáng như là… ngại ngùng lắm. Mặt cũng đỏ hết cả! Bạn thân của bạn ấy đứng bên cạnh cũng có biểu tình quái quái.”
Lý Tinh Vũ thích hoa khôi lớp bên một thời gian, giọng điệu cũng có chút ghen ghét.
Nhưng Lý Tinh Vũ xem Chu Khiêm là anh em tốt, cảm thấy trở mặt với bạn bè vì một người con gái hiển nhiên không đáng mặt nam nhi, cho nên vẫn ra vẻ như không quan tâm.
Dù vậy, lúc này họ vẫn còn nhỏ, không thể giả bộ được, biểu tình cũng có chút buồn bực. Lý Tinh Vũ nhỏ giọng nói với Chu Khiêm: “Coi chừng lát nữa bạn ấy tỏ tình với cậu đó! Cậu đã chuẩn bị chưa? Muốn trả lời như thế nào?”
Cũng không biết vì sao Lý Tinh Vũ lại có biểu hiện kì quái như vậy, Chu Khiêm hỏi: “Sao cậu bất an thế?”
“Tôi tôi tôi…” Lý Tinh Vũ nói không nên lời.
“À, Cậu thích hoa khôi lớp bên cạnh?” Chu Khiêm cuối cùng cũng nhận ra.
“Tôi…” Lý Tinh Vũ há miệng, hơi cúi đầu xuống ngầm thừa nhận.
Chu Khiêm liền nói: “Tôi không thích bạn ấy, cậu yên tâm.”
Khi ván Tam Quốc Sát dần đi đến kết thúc, Chu Khiêm nhận được một ly nước trái cây kèm theo một lời nhắn của bạn hoa khôi.
Chu Khiêm ngước mắt nhìn về phía đối diện, đối phương cúi đầu, người bạn thân bên cạnh lại nháy mắt ra hiệu.
Mở tờ giấy ra đọc, hoa khôi nói Chu Khiêm không cần chơi ván tiếp theo, hẹn gặp nhau, có chuyện quan trọng muốn nói.
Phản ứng đầu tiên của Chu Khiêm là muốn xé tờ giấy rồi ném vào thùng rác, trực tiếp ngó lơ.
Lý Tinh Vũ cản lại ngay. Bây giờ cậu vô cùng mâu thuẫn, đã ăn dấm của Chu Khiêm nhưng vẫn muốn bênh vực cho người mình thích: “Tốt xấu gì cũng là tấm lòng của người ta, cậu không được làm như vậy! Cậu, cậu đến gặp bạn ấy đi. Có gì thì cũng gặp nhau nói cho rõ ràng! Cậu không quan tâm như vậy quả thực sẽ khiến người khác đau lòng đó!”
Chu Khiêm đáp: “Tôi biết rồi, tôi dẫn cậu theo, sau đó cậu tự tỏ tình với người ta.”
Ván bài kết thúc, Chu Khiêm dẫn Lý Tinh Vũ đến điểm hẹn.
Một lát sau, hoa khôi cùng người bạn thân đi đến.
Lý Tinh Vũ ngại ngùng xoắn xít, đang suy nghĩ không biết Chu Khiêm nên từ chối như thế nào mới không khiến người ta đau lòng, đồng thời chuẩn bị sẵn lời tỏ tình của mình.
Chu Khiêm cũng đã chuẩn bị xong.
Ban đầu, hoa khôi cũng nhìn Chu Khiêm với ánh mắt phức tạp, vừa có sự ngượng ngùng, lại vừa có chút khát khao.
Nhưng không một ai ngờ rằng lời đầu tiên, bạn nữ nói: “Cậu… Cậu là Chu Khiêm đúng không? Tôi thường thấy cậu đi cùng với Bạch Trụ. Hai người chơi thân với nhau lắm hả? Vậy cậu có thể giúp tôi tìm hiểu cậu ấy được không? Hiện tại cậu ấy có thích bạn nữ nào không?”
Chu Khiêm sửng sốt, sau đó vẫn trả lời: “Bây giờ Bạch Trụ không thích bạn nữ nào cả.”
Hoa khôi liền vui vẻ ngay lập tức, ánh mắt mong đợi hỏi: “Vậy cậu có thể giúp tôi hỏi cậu ấy rằng cậu ấy thấy tôi như thế nào được không? Hoặc là cậu có biết cậu ấy thích kiểu người như thế nào không?”
Hoa khôi xinh đẹp lớp bên cạnh thích một nam sinh, người đó là Bạch Trụ.
Ai cũng bảo “Đàn bà theo đuổi đàn ông như cách một tầng sa”*.
*女追男、隔层纱: ý chỉ việc phụ nữ theo đuổi đàn ông là dễ dàng vì lớp vải mỏng dễ đâm thủng. Ngược lại, “Đàn ông theo đuổi đàn bà như băng một ngọn núi, ý chỉ sự việc khó khăn.
Dưới ánh đèn, Chu Khiêm đánh giá hoa khôi vài lần, cảm thấy đúng là đối phương khá đẹp. Cô có một nét đẹp thanh thuần, đôi mắt trong veo như sớm mai. Một cô gái như thế này nếu theo đuổi một nam sinh thì quả thực còn dễ dàng hơn cả việc chọc thủng lớp vải.
Cho nên Chu Khiêm không nhịn được mà tưởng tượng ra một vài hình ảnh khi Bạch Trụ ở cùng với hoa khôi.
Sau này, Bạch Trụ sẽ cùng hoa khôi ăn cơm trưa và cơm tối.
Đôi khi ở lại trường làm bài tập, hoặc cuối tuần đến thư viện, thăm quan bảo tàng, hai người họ cũng sẽ đi cùng nhau.
Buổi tối, sẽ không còn ai chỉnh ống kính viễn vọng, ngắm sao với Chu Khiêm… Bởi vì người đó phải ở bên cạnh bạn gái của mình.
Chu Khiêm không vui.
Nhưng khi đó Chu Khiêm cũng chỉ nghĩ rằng mình không vui là vì thời gian ở bên cạnh bạn thân bị giảm bớt chứ không nghĩ sâu xa thêm.
Tối hôm đó, Chu Khiêm đồng ý với yêu cầu của hoa khôi, nhưng sau đó không hỏi Bạch Trụ một điều gì mà lấy danh nghĩa của hoa khôi viết một lá thư tình, đặt trong hộc bàn của Bạch Trụ.
Anh còn cố ý vẽ một cái mặt quỷ xấu xí, muốn thử Bạch Trụ một phen ——
Nếu Bạch Trụ cũng thích hoa khôi, khi nhận được thư tình có vẽ mặt quỷ sẽ cảm thấy kì quái. Chu Khiêm là bạn tốt nhất ở bên cạnh Bạch Trụ, vì vậy y sẽ tìm Chu Khiêm để thảo luận xem hoa khôi có thật sự thích mình hay không, hoa khôi làm vậy là có ý gì.
Nếu Bạch Trụ luôn suy nghĩ về mặt quỷ trong lá thư, chứng tỏ y rất thích hoa khôi, trong lòng luôn quan tâm, để ý đến hành động của cô.
Chu Khiêm nghĩ kế hoạch của mình khá hay, vừa không thất hứa với hoa khôi lớp bên cạnh lại vừa tìm hiểu được tâm ý của Bạch Trụ.
Nhưng Bạch Trụ lại không có phản ứng gì cả.
Chu Khiêm cũng không biết Bạch Trụ cảm thấy hoa khôi như thế nào.
Suốt thời gian đó, Chu Khiêm đặc biệt bực dọc, nóng nảy, làm ra những hành động mà bản thân anh cũng không thể tưởng tượng nổi, ví dụ như đột nhiên hỏi Bạch Trụ nếu bây giờ mình tìm bạn gái thì sao, y có ủng hộ không; ví dụ như khi tham gia đại hội thể thao, Bạch Trụ chạy marathon, hoa khôi lớp bên cạnh mang nước khoáng đến, nhưng bỗng nhiên Chu Khiêm lại bị ngã trầy đầu gối ngồi dưới đất thì sao…
Chu Khiêm bắt đầu nhận ra có lẽ mình không chỉ buồn bực vì thời gian ở bên cạnh bạn của mình bị ít đi. Vốn dĩ Chu Khiêm không muốn Bạch Trụ đi cùng với hoa khôi lớp bên cạnh, thậm chí là ở bên cạnh những người khác.
Một tối nọ, Chu Khiêm tìm lí do tránh mặt Bạch Trụ, sau đó hẹn Lý Tinh Vũ lên sân thượng. Ngắm sao trời, Chu Khiêm hỏi đối phương một vấn đề ——
“Cậu thích hoa khôi ở lớp bên cạnh đúng không?”
“Thích một người là cảm giác như thế nào?”
…
Kết thúc hồi ức, Chu Khiêm tiếp tục hỏi lại một câu mình đã hỏi qua rất nhiều lần: “Anh thật sự không nhận được thư tình của bạn hoa khôi lớp bên cạnh?”
Bạch Trụ chăm chú nhìn Chu Khiêm, nghiêm túc lắc đầu.
Chu Khiêm tiếp tục: “Hẳn là do thằng ngốc Lý Tinh Vũ lén lấy rồi. Cậu ấy thích bạn hoa khôi. Vậy mà dám trộm thư của anh.”
Chu Khiêm thấy Bạch Trụ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm mình.
Chu Khiêm: “?”
Bạch Trụ tiến lên, hỏi: “Vậy thì em viết thư tình, còn Lý Tinh Vũ nhận lá thư.”
Hửm? Còn có thể hiểu như thế này sao?”
Bạch Trụ nói: “Thật ra anh biết chuyện hoa khôi thích anh.”
Chu Khiêm liền đứng lên: “Ha? Vừa rồi anh còn dám nói anh không biết.”
“Đúng vậy. Anh không biết bạn hoa khôi lớp bên cạnh thích anh thật.” Bạch Trụ cũng đứng lên, vươn tay, ngón tay cái dịu dàng vuốt v e khóe mắt hơi rũ xuống của Chu Khiêm, nói: “Nhưng ở trong lớp chúng ta thì anh biết.”
“Hoa khôi nào ở lớp chúng ta? Người đó cũng thích anh.” Chu Khiêm liếc mắt nhìn y: “Vậy anh phải nói rõ cho em một chút đi.”
Ngón tay lướt xuống cánh môi của Chu Khiêm, Bạch Trụ hơi dùng sức ấn xuống. Y rũ mắt nhìn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cánh môi này: “Vừa rồi em đã tự thừa nhận em thích anh từ năm cấp hai.”
Hơi giật mình, Chu Khiêm liền cười: “Cái gì chứ? Anh nghĩ em là hoa khôi hả? Chà, bây giờ anh cũng biết nói lời ngon ngọt rồi.”
“Khoan đã… Dù em có thích anh từ cấp hai, anh vẫn thích em trước mà. Lớp 3, em mua bánh kem cho anh, anh đã thích em rồi. Anh là đồ yêu sớm.”
“Ừm, anh thích em trước.”
Nhìn môi Chu Khiêm, đôi mắt Bạch Trụ ngày càng tối hơn, y nhàn nhạt nói: “Bây giờ tới lượt em.”
Chu Khiêm: “Tới lượt em gì cơ?”
Nâng mắt nhìn, Bạch Trụ nhìn thẳng vào mắt Chu Khiêm, ánh mắt quyết liệt: “Cả đời này em chỉ viết một lát thư tình, Lý Tinh Vũ lại nhận được. Bao nhiêu lần em giả bộ về nhà rồi lại lén đi đánh bài cùng cậu ta, chơi cả Tam Quốc Sát. À, em còn ngắm sao cùng cậu ta nữa.”
Thanh âm cũng Bạch Trụ ngày một trầm hơn: “Nói rõ ràng nào, còn có gì nữa?”
Chu Khiêm liền phản bác: “Không được nói lại chuyện cũ.”
Bạch Trụ dung túng đáp ứng: “Được thôi. Không nói lại chuyện cũ.”
Âm cuối vừa rơi xuống, ngón tay của Bạch Trụ đã chen vào giữa hai cánh môi Chu Khiêm.
Ngay sau đó, y dán môi mình xuống, như muốn thay thế ngón tay mình hút trọn lấy bờ môi của đối phương.
Nhưng nụ hôn chưa sâu, cánh môi đã rời đi.
Chu Khiêm liền đuổi theo theo bản năng, nhấc đầu về phía trước, chợt Bạch Trụ dùng một ngón tay chặn anh lại.
Chu Khiêm ngước mắt nhìn Bạch Tụ, mím môi không nói gì, đôi mắt cũng âm u thêm. Đầu tiên, anh nhìn vào mắt Bạch Trụ, sau đó lại nhìn chằm chằm môi Bạch Trụ, anh nâng hai tay lên túm chặt lấy vạt áo y.
Bạch Trụ vẫn dùng một ngón tay đè lên môi của Chu Khiêm.
Hai người đang giằng co với nhau, hơn nửa ngày không ai chịu nhúc nhích, cũng không nói một lời.
Một lúc lâu sau, Chu Khiêm nhíu màu, có vẻ đã tức giận, vì vậy buông tay ra, xoay người rời đi..
Ngay lúc này, Bạch Trụ liền thuận thế túm lấy cổ tay Chu Khiêm, dùng cà vạt trói hai tay anh lại. Nâng tay Chu Khiêm qua đỉnh đầu, Bạch Trụ đè anh lên cửa sổ hướng ra ngoài.
Chung cư cao tầng, bên ngoài cửa sổ là một con sông cùng thành phố phồn hoa sặc sỡ ánh đèn ở hai bên bờ, trông xa như những tinh linh nhấp nháy không ngừng.
Bạch Trụ cúi đầu hôn lên cổ Chu Khiêm, anh hít hà một hơi, vì anh nhận ra mình đang ở trên làn sóng neon chói mắt.
—— Không nhìn thấy cửa sổ, sàn nhà hay tòa chung cư, anh nghiêng người lơ lửng trên dòng sông, có thể nhìn thấy những chiếc xe đi lại trên cầu. Anh cách những người này không quá xa, nếu có người ngẩng đầu sẽ nhìn thấy anh đang bị trút bỏ từng lớp quần áo trên người, tr@n trụi như một đứa trẻ sơ sinh ở trên cao.
Trên đầu là những vì sao lấp lánh, dưới thân là đèn neon rực rỡ.
Anh đang ở giữa một biển sao trời, bị Bạch Trụ trói chặt hai tay, eo và hai vai cũng bị ôm chặt. Nhưng anh cần phải bị trói như vậy. Nếu không, anh sẽ rơi xuống.
Anh không muốn rơi xuống. Gió đêm rét mướt, anh chỉ có thể tham lam hấp thụ hơi ấm từ vị Thần của mình.
Chu Khiêm xoay đầu, đôi mắt chứa đầy biển sao nhìn Bạch Trụ: “Anh Trụ, lần này anh chơi lớn thật đó.”
Bạch Trụ cúi người hôn xuống, nói: “Yên tâm. Không có ai thấy.”
Chu Khiêm tr@n trụi được những vì sao ôm lấy, giống như sinh linh đầu tiên được sinh ra trong vũ trụ, không biết mặc quần áo để che đậy thân người mình.
Linh hồn, máu thịt, kh0ái cảm đều đồng quy tại một điểm.
Ngay cả nước mưa cũng hóa thành dòng chảy của tình yêu.
Đong đưa theo động tác của Bạch Trụ, Chu Khiêm không khỏi cảm khái —— dưới bầu trời đầy sao, anh lại tr@n truồng cùng người yêu càn quấy trước mặt thành phố. Điều này khiến anh có một cảm giác tự do tột cùng. Dường như nơi đây vẫn còn là vùng đất sơ khai, không một ai cai quản, cũng chưa có sự xuất hiện của luật lệ, lễ nghi, giáo dưỡng.
Nhưng dù kì quái đến mức nào vẫn sẽ có một vòng tay trói chặt lấy anh, mặc người chà đạp.
Tình yêu giúp anh có được tự do vô lượng, nhưng cũng là sợi dây trói buộc lớn nhất của anh.
May mắn là anh rất hạnh phúc.
Khi đạt c@o trào, Chu Khiêm gần như nằm thẳng giữa không trung.
Mở mắt, đồng tử giãn nở theo từng lỗ chân lông, anh nhìn thấy những vì sao mà anh thích nhất.
Tốc độ ánh sáng trong chân không là khoảng 300.000 km/giây, nhiều ngôi sao mà anh đang nhìn thấy phải mất hàng chục nghìn, thậm chí hàng trăm nghìn năm mới đến được trái đất.
Như vậy đó cũng là những vì sao mà Chu Khiêm và Bạch Trụ từng nhìn thấy ngày trước.
Ánh mắt mê ly, trói buộc trên tay cũng đã được gỡ bỏ, Chu Khiêm ôm lấy cổ Bạch Trụ, nhìn đôi mắt đối phương: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Bạch Trụ ôm eo Chu Khiêm, kéo anh dính sát vào cho đến khi da thịt lại kề cận, có lẽ do cảm thấy khoảng cách của cả hai vẫn còn khá xa.
Cúi người, Bạch Trụ thì thầm bên tai Chu Khiêm: “Anh chỉ là một hình chiếu vô hồn được sinh vật ở chiều không gian cao hơn để lại trên trái đất, nhưng vì gặp được con người sống động, bản nguyên nhất là em, anh mới có hơi ấm. Chu Khiêm ——”
“Dạ?”
“Ngắm sao nào. Những vì sao cũng thuộc về nhân gian.”
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc thật rồi, cần được đánh giá 5 sao để khen ngợi, xin cảm ơn rất nhiều~
Chút cảnh nóng ở ngoại truyện cuối cùng là bao lì xì tặng cho mọi người nha~
Khi viết tôi vẫn còn khá nhiều tật xấu, câu chuyện này cũng sẽ có nhiều khuyết điểm, đặc biệt năm nay cũng mắc nhiều bệnh lặt vặt, nhiều lúc ảnh hưởng đến quá trình viết khá nhiều. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ tôi.
Nhiều bạn đã đọc Kịch bản sát nhân đời thực, Nhà tiên tri được chọn rồi lại tiếp tục cùng tôi đọc thêm câu chuyện này, quả là duyên phận hiếm có, xin chân thành cảm ơn~
Tôi sẽ cố gắng viết thêm câu chuyện mới~
Hi vọng câu chuyện sau lại tốt hơn câu chuyện trước.
Tiếp tục xin cảm ơn các bạn độc giả đáng yêu nhất~
29.8.23
;; v ;; kết thúc thiệt òi á, hết 281 chương ròi á
còn ngoại truyện về Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu được up trên weibo của Mộc Xích Tố thì ngày mai up nhaaaaaaaaaaaa