Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 279: Tạ Hoài Thiệu Xuyên




Gần 100 năm trước. Trong một phó bản của trò chơi.

Đây là một phó bản hai người, bản đồ ở một tòa tháp Phật cao 9 tầng. Thiệu Xuyên và Tạ Hoài đăng nhập vào phó bản, xuất hiện ở tầng thứ chín, họ cần phải vượt qua từng tầng một, thoát khỏi mê cung, gi ết chết quái vật, xuống được tầng cuối cùng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Mỗi tầng trong tòa tháp đều là một mê cung được xây dựng hết sức tinh vi, hiểm hóc, chỉ cần một bước sai sẽ phải rơi vào bẫy rập chết chóc. Tạ Hoài cho rằng tầng cuối cùng của tòa tháp có diện tích lớn nhất sẽ được xây dựng bố cục thử thách phức tạp nhất.

Nhưng không ngờ mê cung của tầng này lại vô cùng đơn giản ——

Khắp nơi trống trải, nhìn qua không hề thấy một bẫy rập nào.

Sau khi vượt qua được tầng thứ hai, họ đã được dịch chuyển ngay đến tầng thứ nhất.

Tạ Hoài dùng thời gian nhanh nhất quét mắt nhìn xung quanh. Bố cục không gian là một hình tròn, vách tường có màu vàng, bên trên không có kí hiệu ghi chú nào, cũng không có một bức tranh nào.

Ngoại trừ một bức tượng Phật nho nhỏ ở chính giữa, toàn bộ tầng một đều rỗng tuếch.

Dường như đây là một tầng mê cung có thể biến hóa khôn lường.

Sự trống trải, đơn giản của nó lại khiến cho người chơi nảy sinh cảm giác sợ hãi hơn cả những mê cung phức tạp mình đã trải qua.

Thiệu Xuyên cầm kiếm, bảo vệ trước mặt Tạ Hoài: “Cẩn thận một chút. Nơi đơn giản nhất cũng là nơi nguy hiểm nhất.”

Dứt lời, Thiệu Xuyên liền phun một ngụm máu.

Máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả vạt áo ông, ông cũng dần lảo đảo bước chân.

Tạ Hoài đỡ lấy Thiệu Xuyên, cau mày lo lắng: “Thầy? Ngài bị thương ở đâu? Sao ngài lại chịu đựng cho đến bây giờ?”

Thiệu Xuyên xua tay nói mình không sao, nhưng thân thể không thể nói dối, trong chốc lát đã đổ gục xuống.

Tạ Hoài quỳ trên mặt đất, nâng Thiệu Xuyên dậy. Tay gã ôm lấy vai Thiệu Xuyên, kín kẽ không rời.

Tạ Hoài vô cùng lo lắng, cho đến khi xác nhận các chỉ số thuộc tính của Thiệu Xuyên đều bình thường, gã mới tạm yên lòng.

Thiệu Xuyên bị thương cũng không quá bận tâm đ ến điều gì khác, chỉ yên tâm gối đầu trong tay Tạ Hoài, nói: “Tôi không sao, chỉ là bị trúng chiêu ở đâu đó thôi, con quái vật kia rút cạn thể lực của tôi, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe ngay. Cậu nhớ chú ý một chút, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

Mỗi tầng của tòa thấp đều tương đương với một mê cung thăng cấp, thời gian người chơi được phép ở lại mỗi tầng cũng sẽ dài hơn so với tầng trước. Hơn nữa, ngay từ đầu sẽ không có điều kiện tử vong ngay lập tức, hệ thống sẽ cho phép người chơi có thời gian thăm dò kĩ lưỡng. Cho nên hai người cũng không quá lo lắng, trước tiên cần nghỉ ngơi lấy lại sức, đây là nền tảng cơ bản để vượt qua phó bản.

Tạ Hoài để Thiệu Xuyên nằm nghỉ ngơi, gã định thăm dò lại tầng một, đặc biệt là bức tượng Phật khả nghi kia.

—— Tầng thứ nhất có diện tích khoảng 500 mét vuông, nhưng bức tượng kia lại chiếm chưa đến 1 mét vuông, nó có dụng ý gì?

Đó là bức tượng Phật như thế nào?

Chưa kịp suy nghĩ sâu xa hơn, Tạ Hoài nhìn thoáng qua Thiệu Xuyên đang nhắm mắt nằm trong lòng mình, cảm thấy hơi ngơ ngẩn. Vừa rồi lo lắng cho Thiệu Xuyên bị thương nên gã không nghĩ nhiều, bây giờ mới nhận thấy tư thế của hai người vô cùng ái muội.

—— Gã đang ôm chặt thầy của mình.

Gương mặt Thiệu Xuyên tái nhợt không còn máu, vì vậy cánh môi đỏ lại càng nổi bật hơn.

Thiệu Xuyên có một gương mặt tràn ngập cảm giác xưa cũ, phảng phất như một bức tranh thủy mặc.

Bây giờ cánh môi diễm sắc như một chấm đỏ điểm xuyết trên bức tranh thủy mặc trắng đen đơn giản, khiến cho toàn bộ bức tranh thay đổi, khiến cho đôi mắt của Tạ Hoài đỏ ngầu, khiến cho trái tim của gã như bị bóp chặt.

Trên trán đổ mồ hôi, đầu ngón tay khẽ run lên, sắc mặt gã cũng ửng hồng.

Tạ Hoài không biết mình bị gì, vô thức lặp đi lặp lại “Sắc tức thị không, không tức thị sắc” trong đầu, chợt nghĩ đến tượng Phật liền ngẩng đầu nhìn qua.

Nào ngờ bức tượng Phật một giây trước chỉ chiếm 1 mét vuông đất bây giờ đã biến to hơn gấp chục lần, nó gần như chiếm cứ trước mặt Tạ Hoài như đang đưa ra lời dụ dỗ nào đó.

Tạ Hoài mới nhận ra đây vốn không phải là tượng Phật bình thường mà là một bức tượng Phật Hoan Hỉ!

Phật Hoan Hỉ là một vị thần trong Phật giáo Mật Tông. Bức tượng được cấu thành từ hai người một nam một nữ, người phụ nữ ngồi bên trên người đàn ông, tứ chi quấn chặt nhau, dây dưa khắng khít.

chapter content



/Phật Hoàn Hỉ được thờ trong các tu viện Phật giáo Tây Tạng. Bức tượng là một thân thể kép, một người đàn ông và một người phụ nữ ôm lấy nhau tạo thành một, đây là Minh vương và Minh phi/

Minh phi lấy ái dục cung phụng cho ma quỷ tàn bạo, sau đó được cảm hóa, tìm đường đến Đức Phật.

Trong Phật pháp song tu có nói “Tiên dĩ dục câu chi, hậu lệnh nhập Phật trí”*, “Lấy dục chế dục”.

*Trước liên kết với sắc dục, sau nhập vào Phật trí

Trong một khắc, ánh mắt của Tạ Hoài tan rã.

Gã ngơ ngác nhìn chằm chằm bức tượng Phật Hoan Hỉ trước mặt, ánh mắt ngập ngừng dừng lại nơi gi@o hợp giữa người đàn ông và người phụ nữ. Ngay sau đó, gã lại thấy thân thể của cả hai chuyển động nhịp nhàng, thậm chí còn nghe thấy…

Âm thanh nhớp nháp phát ra từ hai thân thể lõa lồ trơn bóng.

Không biết gió nổi lên từ đâu, ánh nến vàng mơ mơ hồ hồ dập dịu, thân hình tr@n trụi của người phụ nữ không ngừng lên xuống.

Tạ Hoài có cảm giác mình đang phản ứng lại. Gã đỏ mặt, trái tim đập nhanh.

Chợt người phụ nữ vừa chuyển động thân mình vừa ngửa cổ ra sau ——

Đó là một gương mặt đang nở nụ cười phong tình vạn chủng, nhưng chẳng phải là một người phụ nữ nào cả mà là gương mặt của Thiệu Xuyên!

Dưới ánh nến lay lắt, ánh mắt của Thiệu Xuyên đầy ph óng đãng, lời nói lại tràn ngập sắc dục: “Đến đây, để tôi dẫn cậu nhập Phật đạo.”

Đối diện với ánh mắt của Thiệu Xuyên, Tạ Hoài cảm giác cả người nóng rực, ướt đẫm mồ hôi.

Thanh âm ướt át, ái muội của Thiệu Xuyên không ngừng phóng đại, quanh quẩn bên tai Tạ Hoài, chọc sâu vào trái tim ngứa ngáy của gã, ngay sau đó, ánh mắt của Thiệu Xuyên ghim chặt vào Tạ Hoài, khiến gã gần như mất hết ý thức.

Khi mở mắt ra một lần nữa, Tạ Hoài nhận ra Thiệu Xuyên đang nằm trước người mình. Sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn chảy máu, hôn mê bất tỉnh.

“Thầy ——” Tạ Hoài gọi theo bản năng, giọng nói khàn khàn không rõ.

Mà khi gã nhớ đến điều gì, nghiêng đầu nhìn qua, bức tượng Phật đã rời xa khỏi chỗ này, thu nhỏ lại rồi quay về vị trí cũ.

Khi muốn đứng dậy kiểm tra bức tượng, thân thể vừa động, Tạ Hoài liền phát giác đã xảy ra chuyện gì. Gã không thể tin vào mắt mình, cảm giác tội lỗi nhanh chóng ngập tràn khắp đáy lòng.

Nhưng kèm theo đó là một kh0ái cảm đầy bí ẩn đầy nghịch lý, bản thân đang bất chấp quấn quýt lấy Thiệu Xuyên.

Thiệu Xuyên cao cao tại thượng, không một ai có thể chạm vào. Thiệu Xuyên là ân nhân, là thần minh, là chủ nhân, là thầy của gã, giữa họ đã có một làn ranh giới rõ ràng.

Bây giờ Tạ Hoài nhận ra gã đã bước ranh giới đó, phá vỡ mọi tư tưởng, chọc thủng vào thứ cấm kỵ nhất.

Bây giờ, gã là người chủ động, là người nắm Thiệu Xuyên trong tay.

Gã có thể tùy ý điều khiển thân thể xinh đẹp của chủ nhân.

Cho nên Tạ Hoài không đứng dậy thăm dò tượng Phật nữa.

Cúi đầu, gã nhìn hàng lông mày hơi cau lại vì đau đớn của Thiệu Xuyên, dùng ngón cái nhẹ nhàng ve vuốt cánh môi đỏ tươi.

Nâng tay, Tạ Hoài si mê nhìn ngón tay thấm đẫm máu của Thiệu Xuyên, từ từ nhấm nháp từng chút một.

“Thầy, máu của ngài thật ngọt.”

Khi lấy ngón cái ra khỏi miệng, bên môi Tạ Hoài cũng đã nhiễm đỏ, chẳng khác gì đôi môi của Thiệu Xuyên, như thể cả hai đã trao cho nhau nụ hôn mãnh liệt nhất.

Tâm động, Tạ Hoài liền cúi người hôn lên môi Thiệu Xuyên.

Một khắc đó, nốt chu sa trên bức tranh thủy mặc trắng đen vỡ tung, núi non, sông nước nhạt màu dần nở rộ trong sắc đỏ của hoa đào.

Màu hoa đỏ tươi ngày một đậm hơn.



Không biết đã qua bao lâu.

Tạ Hoài chưa từng sung sướng như vậy.

Đã nhiều lần gã cảm giác mình và Thiệu Xuyên đang yêu nhau. Điều này khiến cho gã vô cùng thỏa mãn.

Gã nghĩ rằng… gã sẽ hối lỗi với Thiệu Xuyên trước. Sau đó, gã muốn trở thành chồng của Thiệu Xuyên.

Thầy có lẽ thích mình.

Không, thầy chắc chắn thích mình.

Tạ Hoài lại hôn Thiệu Xuyên, cảm thấy đối phương như đáp lại, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại điều này.

Không thể thỏa mãn. Phóng túng đến vô tận.

Cho đến khi không còn nhận thức được gì nữa, tầng một của tòa tháp phát ra ánh sáng chói mắt, Tạ Hoài bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, Tạ Hoài thấy mình đã ở bên ngoài tòa tháp.

Gã đang dựa trên lưng của Thiệu Xuyên, Thiệu Xuyên đang dìu gã đi.

Trong lúc Tạ Hoài không hay biết gì, họ đã hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ đang chờ được dịch chuyển ra khỏi phó bản.

Thiệu Xuyên hiển nhiên sức cùng lực kiệt, lảo đảo suýt ngã.

Tạ Hoài nhanh chóng đứng thẳng dậy, bắt đầu dìu đối phương.

Một cơn gió lạnh thổi qua, gã đã tỉnh táo lại. Gã cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, gần như không thể nhìn thẳng vào mắt Thiệu Xuyên. Hầu kết lăn lộn, Tạ Hoài buông Thiệu Xuyên ra, quỳ xuống mặt đất.

“Thầy, ngài, ngài giết tôi đi,” Tạ Hoài siết chặt hai tay, nói thêm: “Ngài muốn trừng phạt tôi như thế nào cũng được. Phanh thây, hoặc dùng cực hình… chỉ cần ngài có thể hết giận.”

Không ngờ, Thiệu Xuyên lại nghi hoặc hỏi: “Vì sao tôi lại tức giận với cậu?”

Thanh âm của Thiệu Xuyên khàn khàn đầy mỏi mệt, nhưng giọng điệu lại không có gì khác thường.

Tạ Hoài kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, Thiệu Xuyên thê lương đứng giữa sa mạc, áo nhiễm đỏ máu, thanh kiếm chống trên mặt đất như vừa trải qua một trận tử chiến.

Đúng rồi, người này dường như vừa chém giết với quái vật, không giống như người ý loạn tình m3 từng nằm trong vòng tay mình.

Tạ Hoài sửng sốt.

Vừa sửng sốt, trong lòng gã dâng lên một nỗi niềm luyến tiếc, mất mát không thể xóa nhòa.

Gã nhận ra mọi thứ không phải là thật. Những đóa hoa đào đỏ tươi rốt cuộc cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha*.

*Điển tích: chỉ những thứ viển vông, phù phiếm, vượt xa tầm tay con người.

Nhưng giấc mộng này đã khiến gã thay đổi hoàn toàn.

Gã nhận ra tình cảm của mình dành cho Thiệu Xuyên khác xa so với tình chủ tớ, cũng không còn là tình thầy trò đơn thuần ban đầu. Đó là một tình cảm xa lạ khiến gã chỉ muốn trầm mê trong sắc dục, nóng bỏng đến mức gã chỉ muốn đốt sạch cả tòa tháp Phật, muốn đốt trụi cả sa mạc thành biển lửa.

“Có lẽ cậu bị ác ma dụ dỗ, rơi vào ảo giác, không sao đâu.”

Thiệu Xuyên đi đến trước mặt Tạ Hoài, bỏ kiếm vào túi hành lý, xao đầu Tạ Hoài.

“Xin lỗi.” Tạ Hoài vẫn thấp giọng nói.

Sau khi tỉnh táo lại, Tạ Hoài vẫn kính trọng Thiệu Xuyên như cũ.

Nhưng vì trong lòng sinh ra tà niệm, Tạ Hoài cảm thấy chính mình nghiệp chướng nặng nề.

Thiệu Xuyên vẫn đơn giản cho rằng gã xin lỗi vì gã không giúp đỡ được gì, nói: “Không sao đâu, cậu vừa vào trò chơi không bao lâu, chưa trải qua nhiều phó bản, chưa quen nên mới dễ bị trúng kế, rất bình thường. Sau này sẽ tốt hơn. Cậu tiến bộ rất nhanh, đừng tự trách mình như vậy.”

Im lặng một lúc lâu, Tạ Hoài khàn giọng đáp: “Thầy, cảm ơn ngài.”

Bây giờ, nếu nhìn vào mắt của Thiệu Xuyên, Tạ Hoài sẽ nhớ lại ánh mắt ph óng đãng từng nhìn mình.

Nhìn môi đối phương, gã sẽ nhớ hơi ấm cùng màu đỏ diễm sắc…

Mỗi lần nhìn Thiệu Xuyên, Tạ Hoài luôn nhìn thấy những thứ khác.

Sợ không thể khống chế được, sợ tâm tư xấu xa, dơ bẩn bị bại lộ, Tạ Hoài cúi thấp đầu, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng s@c tình trong mơ, không dám ngẩng đầu nhìn Thiệu Xuyên.

Cho nên Tạ Hoài không thể thấy được rằng Thiệu Xuyên đang siết chặt nắm tay, móng tay bấu vào da thịt đến bật máu, khiến lòng bàn tay nhiễm đỏ.



Một thời gian dài sau đó, Tạ Hoài luôn một mình tham gia phó bản.

Thiệu Xuyên không cùng gã vào phó bản hai người nữa, Tạ Hoài muốn tránh né ông nên cũng không nói đến chuyện này.

Dù là ở trong trò chơi hay là thế giới thực, Tạ Hoài cũng không chủ động liên lạc với Thiệu Xuyên, cũng không nói chuyện với ông một câu nào.

Gã nhận ra dẫu làm vậy, gã cũng không thể quên được Thiệu Xuyên.

Suy nghĩ xằng bậy của gã ngày một nặng hơn.

Một này nọ, Tạ Hoài không thể kiềm nén được nữa, gã cần phải tìm Thiệu Xuyên nói chuyện, nói bất cứ thứ gì cũng được.

Thiệu Xuyên là thầy của gã, có lẽ gã có thể nói chuyện với ông. Kể cả tâm ý không quang minh chính đại kia. Có lẽ ngài ấy… ngài ấy cũng không vì vậy mà bỏ rơi mình.

Nghĩ như vậy, Tạ Hoài tìm được Thiệu Xuyên trong thư phòng ở thế giới hiện thực.

Thiệu Xuyên đang luyện bút lông.

“Thầy, ngài ——”

“Tôi đang viết bài thơ mà tôi rất thích.”

Tạ Hoài lẳng lặng chờ Thiệu Xuyên viết xong rồi mới đi vào, nhìn thấy được bài thơ kia.

Đó là bài “Bắc Thanh La” của Lý Thương Ẩn.

“Tàn dương tây nhập yểm. Mao ốc phỏng cô tăng.”

“Lạc diệp nhân hà tại. Hàn vân lộ kỷ tằng.”

“Độc xao sơ dạ khánh. Nhàn ỷ nhất chi đằng.”

“Thế giới vi trần lý. Ngô ninh ái dữ tăng.”

*Tạm dịch:

Mặt trời lặn về núi phía tây. Đến lều cỏ thăm nhà sư ở một mình

Lá rụng, không biết người ở đâu. Mây lạnh, đường lên khúc khuỷu mấy tầng

Một mình gõ khánh trong đêm. Nhàn nhã tựa vào một nhành dây leo

Thế gian (như) là hạt bụi nhỏ. Ta bận tâm làm gì chuyện yêu ghét

Đọc đến câu cuối cùng, Tạ Hoài trầm mặc. Gã đứng bất động một hồi lâu, cho đến khi ánh chiều tà biến mất, cho đến khi trăng lên cao giữa trời.

Khi mở miệng, thanh âm của gã khàn khàn yếu ớt: “Thầy, cả đời này, thầy không muốn có yêu hay ghét nữa sao?”

Thiệu Xuyên nhìn Tạ Hoài, đáp: “Tôi từng yêu vợ và con trai của mình. Nhưng một người chết vì bệnh tật, một người chết vì chiến tranh. Sau đó, tôi không muốn quan tâm gì đến hồng trần nữa.”

Ngoài cửa sổ, mây đen che khuất ánh trăng, trời đột ngột đổ mưa.

Tiếng mưa vang vọng trong đêm, tiếng lá cây xao động không ngừng, tiếng ve kêu im bặt.

Tạ Hoài đi đến trước mặt Thiệu Xuyên, siết chặt nắm tay, cắn răng hỏi: “Ngày hôm đó chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng của tôi thôi sao?”

“Tâm cậu không tĩnh.” Thiệu Xuyên vỗ vỗ vai Tạ Hoài, lướt qua: “Luyện chữ một chút. Hãy chép lại bài thơ này. Chép cho đến khi trời sáng.”