Trong khu vực bàn ăn. Thời gian bị kéo dài.
Không một ai nhận thức được có chuyện gì đang xảy ra.
Lý Viên chớp mắt, cả thấy Chu Khiêm có gì đó không đúng. Gương mặt Chu Khiêm hơi đỏ lên, trên trán đổ mồ hôi, bên tai lại xuất hiện vết thương khả nghi.
Nhưng hắn thật sự không rõ trong khoảnh khắc đó đã có chuyện gì xảy ra, dường như mọi thứ chỉ là ảo giác. Há miệng, Lý Viên muốn lặp lại: “Hành động, lời nói của em có ý nghĩa vô cùng lớn. Tóm lại ——”
Lần này Lý Viên cũng không thể nói hết câu.
Vì Chu Khiêm bỗng nhiên giật lấy bó hoa hồng trong tay hắn, ném nó xuống đất, dùng chân đạp lên.
“Chu, Chu Khiêm, em…”
Tình ý cứ thế bị chà đạp, Chu Khiêm hành động bất lịch sự, Lý Viên có chút thẹn quá hóa giận.
Hắn cau mày, đang muốn nói chuyện thì lại thấy Chu Khiêm có thần sắc mê mang, sau đó nở nụ cười quái đản.
Trong lòng Lý Viên dâng lên dự cảm bất an, liền thấy Chu Khiêm đột nhiên chuyển hướng sang bàn ăn.
Có lẽ bây giờ thần trí của Chu Khiêm không được rõ ràng.
Đầu tiên Chu Khiêm hất đổ đ ĩa vịt quay, sau đó lại đẩy tô Phật nhảy tường xuống đất, món súp nóng bắn tung tóe, một cây hải sâm lắc lư theo dòng nước.
Người phục vụ ngẩn tò te, nhưng nhanh chóng nhận ra Chu Khiêm có vấn đề về thần kinh. Phản ứng đầu tiên của người phục vụ là lùi ra sau thật nhanh, cách Chu Khiêm càng xa càng tốt.
Những món ăn tinh xảo, hấp dẫn bị Chu Khiêm phá hư, trên mặt đất chỉ còn một mảnh hỗn độn.
Hất đổ hết các đ ĩa thức ăn, Chu Khiêm quay đầu nhìn Lý Viên.
Lý Viên đối diện với ánh mắt của Chu Khiêm, cảm giác như Chu Khiêm vừa thanh tỉnh trong một giây.
Một giây quá ngắn ngủi.
Lý Viên lại thấy Chu Khiêm tiến gần về phía mình, nói: “Lý Viên, cảm ơn anh, lời anh nói khiến em rất vui, cho nên có hơi hưng phấn. Em phải chúc mừng một chút chứ… Em điên như thế này mà vẫn còn có người thích em. Em phải thật vui vì điều này.”
Phản ứng đầu tiên của Lý Viên sau khi nghe là muốn chạy trối chết.
Nhưng hắn hiểu rõ hành động đó sẽ chứng tỏ lời tỏ tình khi nãy của hắn sẽ trở thành một trò cười.
Hắn nói với mọi người hắn đã đợi Chu Khiêm lâu như vậy, hơn nữa cũng biết rõ Chu Khiêm vào bệnh viện tâm thần, cho nên đã phải chuẩn bị tâm lý từ trước.
Khi nhìn thấy Chu Khiêm nổi điên, hắn lại chỉ muốn bỏ trốn, chứng tỏ lời “thích” của hắn không chỉ nông cạn mà còn cho thấy hắn không phải người có trách nhiệm với lời nói của mình.
Cho nên Lý Viên kiềm chế, không bỏ chạy ngay.
Lý Viên hít sâu một hơi, thử tiến một bước về phía Chu Khiêm: “Này, Chu Khiêm à, em nghe anh nói…”
Biểu hiện của Chu Khiêm ngày càng điên khùng hơn, vẻ cao quý ngày thường biến mất, anh ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay trần thò vào thức ăn đầy dầu mỡ rơi vãi trên mặt đất, lục lọi tìm kiếm một mảnh sứ nhỏ, sau đó tươi cười đi đến gần Lý Viên.
“Anh chơi với em được không? Anh cũng nhặt một mảnh sứ, chúng ta so thủ xem sau một phút, ai có nhiều vết thương trên người hơn?”
Lý Viên hoảng sợ lùi về sau vài bước lớn.
Chu Khiêm lấy một cái bật lửa, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn hắn: “Ơ, anh không thích mảnh sứ này à? Vậy thì chúng ta phóng hỏa chỗ này nhé?”
Chu Khiêm đi thẳng đến bên bàn ăn, bật công tắc, kéo khăn trải bàn về phía ngọn lửa.
Nhưng không biết khăn trải bàn làm bằng chất liệu gì mà Chu Khiêm không thể khiến nó bốc cháy được.
Sau vài lần thử không thành công, anh thở dài một hơi, lại cầm mảnh sứ lên, đặt vào trong tay Lý Viên, tự mình nhặt thêm một mảnh khác, không chút do dự rạch lên cổ tay ——
“Keng” một tiếng, Lý Viên ném thẳng mảnh sứ trong tay xuống đất.
Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo chạy ra ngoài.
Ở phía sau nơi hắn không nhìn thấy, vẻ điên cuồng trong mắt Chu Khiêm hoàn toàn biến mất.
Nhẹ nhàng bỏ mảnh sứ xuống, khi anh muốn tìm khăn giấy thì Bạch Trụ đi đến, nâng tay anh lên, giúp anh lau vết bẩn trên tay.
Chu Khiêm luôn biết sự phát điên của mình là một cơ chế bảo hộ của não bộ.
Khi xưa anh quá đau khổ, sợ anh không thể chịu đựng nổi những cảm xúc cực đoan, tiêu cực, đại não của anh đã xây dựng một “chiếc hộp”. Hiển nhiên nó cũng có hậu quả nhất định, cách một thời gian, anh sẽ phải phóng thích những cảm xúc mãnh liệt ấy, khi đó, anh sẽ thương tổn người khác, đồng thời thương tổn chính mình.
Nói một cách khác, sự điên rồ của Chu Khiêm là con dao mà anh ta dùng để tự bảo vệ mình.
Chu Khiêm cầm một con dao trong tay là để tự bảo vệ chính anh.
Sợ bị con dao của anh thương tổn, người như Lý Viên không hiểu được, vì vậy họ sẽ chạy trốn.
Nhưng chỉ một mình Bạch Trụ tiến lên, không chút cố kỵ ôm Chu Khiêm vào lòng.
Dù con dao đó có thể đâm thẳng vào ngực y.
“Anh Trụ, anh thấy đó, chỉ mới có vài phút anh ta còn không chịu đựng được. Nhưng anh không giống như vậy, từ năm 9 tuổi đến năm 16 tuổi, anh luôn ở bên cạnh một bệnh nhân tâm thần, không rời không bỏ, ngày ngày bầu bạn với em suốt 7 năm. Dù khi em phát bệnh, sụp đổ hình tượng, hay em làm tổn thương anh, từ trước đến nay anh chưa hề muốn rời đi. Không phải ai cũng có thể làm được điều này.”
“Anh thấy đó, em đã cho anh thứ mà từ trước đến nay em chưa hề cho một ai khác. Mà anh cũng đã cho em thứ mà chưa từng có một ai khác nhận được. Anh là duy nhất của em.”
Chu Khiêm tươi cười nói với Bạch Trụ.
Chu Khiêm cảm giác được bàn tay đang lau từng vết bẩn trên tay mình có chút run rẩy.
Một cỗ máy sống cô độc cả vạn năm đã có linh hồn.
Người đó biết khóc biết cười, cũng hiểu được tình yêu là gì.
Người đó có một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, nhưng với Chu Khiêm, người đó lại luôn hạ thấp giá trị của bản thân.
Khi trở thành con người, khi bị mắc chứng xơ cứng teo cơ một bên, người đó sợ hãi rằng Chu Khiêm sẽ ghê tởm mình.
Sau khi lấy lại được thân phận trước đây, người đó lại sợ hãi Chu Khiêm sẽ sợ, sẽ bài xích mình.
Một vị Thần hùng mạnh cũng có lúc run rẩy cả bàn tay.
Thật ra từ trước đến nay, tình yêu của Bạch Trụ luôn quá mức cẩn thận.
Chu Khiêm nhìn y, đôi mắt như ngắm nhìn một tuyệt tác của tạo hóa, tựa hồ nhận ra điều gì, anh cười hỏi: “Anh Trụ, vậy là anh tức giận như thế là không đúng đúng không? Em cho anh âm 5000 điểm có phải quá hợp lý hay không?”
Bạch Trụ cuối cùng cũng nở một nụ cười, dịu dàng xoa tóc Chu Khiêm, trầm thấp đáp: “Ừm, hợp lý.”
Chu Khiêm buồn rầu nói: “Ôi chao, thật là, anh Trụ khó dỗ quá đi.”
Nói xong, liếc mắt nhìn Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ xem kịch một lúc lâu, Chu Khiêm hỏi: “Hai người thấy đúng không?”
Ẩn Đao: “…”
Hà Tiểu Vĩ: “…”
—— Hình như mình lầm rồi, không phải ác long bá chiếm công chúa Thiến Thiến, mà là công chúa Thiến Thiến đã đùa giỡn ác long, ác long bị ăn thịt từ lâu rồi. Chính là như vậy!
Cửa phòng bị đẩy ra.
Đó là người phục vụ hoảng sợ gọi quản lý và nhóm bảo vệ đến.
Quay đầu nhìn, Chu Khiêm lại nhìn về phía Bạch Trụ.
“Để anh xử lý.” Bạch Trụ gật gật đầu với Chu Khiêm, đi về phía cửa: “Ngại quá, có chút chuyện ngoài ý muốn. Đã gây ra nhiều thiệt hại cho mọi người, chúng tôi đền bù. Chúng tôi cũng sẽ phụ trách dọn dẹp sạch sẽ.”
Bạch Trụ đi nói chuyện cùng quản lý.
Chu Khiêm híp mắt nhìn về phía cửa, trong mắt ánh lên ý cười.
Ẩn Đao quan sát đã đủ, không thể nhịn được nữa: “Cách yêu đương của hai người thật là ——”
Chu Khiêm nhanh chóng ngắt lời: “Nói bậy gì đó. Chúng tôi chưa có yêu đương. Anh Trụ chỉ vừa đạt tiêu chuẩn của một người bạn trai mà thôi.”
Ẩn Đao: “…”