Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 268: Ngoại truyện 2




Edit: cơm trắng chan cà phê

Để trả thù thất bại vì "2 viên kẹo", Chu Khiêm với tư cách là người được theo đuổi đã kiên quyết từ chối lời mời hẹn hò vào ngày hôm sau của Bạch Trụ.

Anh kéo dài buổi hẹn hò đến tận 1 tuần tiếp theo.

Trong vòng 1 tuần, Chu Khiêm tìm được hai căn hộ phù hợp để thuê ——

Hai người phải bắt đầu từ việc làm hàng xóm của nhau.

Hết 1 tuần, Chu Khiêm nhận được tin nhắn của Bạch Trụ, hẹn gặp nhau ở hồ Thủy Tử vào lúc 9 giờ.

Chu Khiêm trả lời: "OK. Anh nhớ đi sớm một chút, tránh việc cả đụng nhau ngay ngoài cửa."

Bạch Trụ: "Anh biết rồi."

...

Hồ Thủy Tử.

Chu Khiêm không ngờ khi anh đứng chờ đến 9 giờ 10 phút, anh mới thấy Bạch Trụ khoan thai đi đến.

"Wow, lần đầu tiên đi hẹn hò đã đến trễ, em phải trừ điểm anh thôi." Chu Khiêm đứng đắn nói.

Bạch Trụ hít sâu một hơi, chỉ tay về phía sau.

Anh nhìn theo, cách đó không xa có một khu vực thành cổ, dọc tường xây một con đường xanh rì, hai bên là cây cối, khu vực hóng gió và vườn hoa.

Nhìn qua hàng cây ngô đồng, Chu Khiêm nhớ đến đây là nơi nào —— khu vực hẹn hò bí mật.

Nhưng khu vực này lại không được người trẻ tuổi thích dùng để gặp mặt nhau, ngược lại, các dì các bà lớn tuổi lại thích tụ tập ở đây, họ sẽ cho người khác xem ảnh con gái nhà mình, trình bày gia cảnh, in poster, biểu ngữ tìm kiếm bạn đời dán xung quanh. Có thể nói đây là khu vực gia trưởng sắp xếp xem mắt.

Chu Khiêm nghĩ đến điều gì thì bật cười, nhìn Bạch Trụ: "À, ra là anh bị nhóm các bà các mẹ kéo đi."

Bạch Trụ gật đầu: "Họ rất nhiệt tình, anh không thể thoát thân ngay."

"Họ cho anh xem ảnh con gái của họ hả? Anh có thích ai không? Có ai đẹp hơn bạn nữ xinh đẹp năm xưa trong khối không?"

Chu Khiêm cố ý hỏi như vậy.

Từng bước từng bước đều là câu hỏi tử vong.

Bạch Trụ ngoan ngoãn đáp: "Ngay từ đầu anh nói với họ là anh thích đàn ông."

"Ồ ——" Chu Khiêm đánh giá đối phương từ trên xuống dưới: "Vậy sao vẫn đến trễ?"

Bạch Trụ: "Anh không ngờ là vẫn có những bác có tư tưởng tiến bộ, giúp con trai mình tìm đối tượng."

"Chà. Vậy anh có thích anh trai nào không?" Chu Khiêm hỏi lại.

"Không có." Bạch Trụ nói: "Anh nói anh chưa tốt nghiệp cấp ba, họ liền thả anh đi."

Chu Khiêm vui vẻ.

Sau đó anh hỏi: "Chậc, không đúng. Có phải anh nghe lén em với thầy Đổng nói chuyện với nhau không?"

Bạch Trụ: "Giọng của cả hai rất lớn."

Chu Khiêm: "Hửm?"

Bạch Trụ: "Ừm... Giọng của em không lớn. Là thính giác của anh nhạy bén."

Chu Khiêm nghiêm túc nói: "Đã đến nhân gian sống thì em thấy anh nên cắt bớt những phần linh lực đó đi. Nếu không sống sẽ không thú vị nữa. Lỡ như em với anh chơi bài poker gì đó, anh biết hết, như vậy không công bằng."

"Anh biết. Đã bỏ." Bạch Trụ nói: "Anh đến đây để làm một người bình thường. Chu Khiêm, anh vẫn là người mà em quen biết từ trước."

"Em biết rồi." Chu Khiêm gật gật đầu, xoay người đi về phía hồ Thủy Tử: "Đi thôi. Hôm nay hẹn hò là chúng ta đi tản bộ quanh bờ hồ hả? Đúng là người lớn tuổi có sở thích hẹn hò bình thường thật đấy. Chờ đến lễ tình nhân anh lại muốn tặng em hoa hồng và chocolate hả? Hơi thường quá đó."

Bạch Trụ im lặng một lát, thì thầm bên tai Chu Khiêm: "Để tìm kiếm nội dung hẹn hò thích hợp, thật ra mấy ngày hôm trước anh có sử dụng một chút thần lực."

"Ồ? Anh làm gì?" Chu Khiêm hỏi.

Bạch Trụ đáp: "Quan sát 7 năm anh không ở bên cạnh em. Khi em học năm nhất, em thắng một cuộc đua xe đạp đúng không?"

Chu Khiêm nhớ lại ——

Năm đó anh tham gia cùng các thành viên trong một câu lạc bộ. Khi họ chạy đến đường Hoàn Hồ đã cách vạch đích rất gần. Nhưng ngay vị trí đó lại tổ chức hoạt động làm chocolate nhân ngày lễ tình nhân, có rất nhiều hoa hồng, bong bóng hồng nhạt, nếu hai người yêu nhau cùng tham thi đấu làm chocolate còn có thể nhận được nhiều quà tặng hấp dẫn.

Sau đó, Chu Khiêm phát hiện ra rằng những thành viên trong câu lạc bỏ đã bỏ dở cuộc thi để tham gia làm chocolate. Cuối cùng, người lái xe đến đích chỉ có một mình anh. Khi đó, Chu Khiêm đã tức giận nghĩ rằng một ngày nào đó anh cũng muốn cùng người yêu làm chocolate bên hồ Thủy Tử, xung quanh cũng phải có thật nhiều hoa hồng.

Chu Khiêm ngước mắt, thấy Bạch Trụ xách balo to tướng, hỏi: "Anh mang đủ đồ nghề rồi, em có muốn làm chocolate không?"

Chu Khiêm: "..."

Bạch Trụ: "Hoa hồng cũng đã chuẩn bị xong. Lát nữa ăn cơm sẽ có người đến giao."

Chu Khiêm: "..."

—— Người ấu trĩ tầm thường là mình?

Chu Khiêm nhìn chằm chằm Bạch Trụ: "Anh không thể làm như vậy. Anh khiến em cảm thấy không còn chút quyền riêng tư nào. Anh còn nhìn thấy gì nữa?"



"Cũng không có gì nhiều." Bạch Trụ suy nghĩ, đáp: "Chỉ trừ một việc."

Chu Khiêm bỗng cảm thấy có dự cảm bất an: "?"

Bạch Trụ liền nói nhỏ bên tai anh: "Ra là từ nhỏ em đã nằm mơ thấy em gả cho anh."

Chu Khiêm: "..."

Bạch Trụ nói gì cơ? Nói rằng mình nằm mơ mặc váy cưới gả cho anh ấy, sau đó mình còn hoảng sợ không biết mình có gay hay không...

Chu Khiêm nghiến răng nghiến lợi: "Tắt bỏ hết thần lực của anh ngay!!!"

"Anh biết rồi."

Một lát sau, Bạch Trụ hỏi: "Chu Khiêm, em có giận anh không?"

Chu Khiêm tức đến chết nhưng ngoài miệng vẫn nói :"Em nhỏ mọn như vậy hả?"

Bạch Trụ: "Tất nhiên là không. Vậy chúng ta... đi bộ nhé?"

Chu Khiêm: "Hôm nay anh âm 100 điểm."

Trầm mặc một lát, Bạch Trụ nắm lấy tay Chu Khiêm: "Ừm, sau này anh sẽ tiếp tục cố gắng."

Ba tiếng sau. Khách sạn Vân Đỉnh. Nhà hàng xoay* trên tầng cao nhất.

*Nhà hàng xoay được thiết kế dạng hình tròn với cửa toàn bằng kính trong suốt nên dù ngồi ở bất kỳ vị trí nào, thực khách đều có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố.

Buổi trưa, nhà hàng cũng sẽ không xoay tròn.

Nhưng vị trí mà Bạch Trụ đặt trước hướng ra sông và núi Tử Vân, phong cảnh nên thơ, tươi đẹp.

Ăn cơm xong, bắt đầu món tráng miệng, quả nhiên có người đến giao một bó hoa hồng to.

Một cặp tình nhân có trị số nhan sắc nổi bật, còn đều là nam, Chu Khiêm và Bạch Trụ thu hút vô số ánh nhìn.

Món tráng miệng là bánh mousse latte dừa.

Khi dùng muỗng ăn, Chu Khiêm chợt suy nghĩ một vấn đề ——

Bạch Trụ có giấu nhẫn trong bánh hay không?

Có chocolate và hoa hồng... Thật ra cũng giống như có ý định cầu hôn.

Huống hồ anh ấy cũng vừa nói anh ấy đã thấy mình nằm mơ thấy cả hai kết hôn với nhau.

Dù bây giờ anh ấy khiến người khác đoán không ra, có khả năng việc nhắc lại cuộc đua xe đạp kia chỉ là thủ thuật che mắt, dựa theo kịch bản mà thôi. Nội dung chính của buổi hẹn hò là bữa ăn này.

Có thể thấy rằng anh ấy không muốn thực hiện mọi việc theo từng bước một.

Hiển nhiên mình phải từ chối, mình phải "trì hoãn sự thỏa mãn", phải từ từ phát triển...

Chu Khiêm đã ăn bánh kem xong.

Bên trong không có nhẫn.

Bỏ muỗng xuống, anh nhìn thẳng Bạch Trụ: "Anh bị âm 200 điểm."

Bạch Trụ kinh ngạc: "?"

...

Dùng món tráng miệng xong, hai người dự định đi xem phim điện ảnh.

Trước khi bộ phim bắt đầu, họ uống cà phê ở tầng một trong trung tâm thương mại.

Suy xét đến tình huống đặc biệt của Chu Khiêm, Bạch Trụ gọi cho anh cà phê ít đường.

Con đường này gần với trung tâm khoa học kĩ thuật, vì vậy quán cà phê cũng tụ tập nhiều "người gây dựng sự nghiệp", "người tài chính".

Chu Khiêm và Bạch Trụ chuyên tâm uống cà phê, không nói chuyện với nhau, lắng nghe thiên hạ bàn chuyện xung quanh.

"Anh nghe theo tôi đi, theo tôi đầu tư, chắc chắn ăn lớn. Mắt nhìn của tôi rất tốt. Năm ngoài tôi tùy tiện đầu tư vài hàng mục đã có thể kiếm lời được cả trăm triệu."

"Kĩ thuật của tôi cũng không có vấn đề gì. Biết tập đoàn Dương Thị không? Người ta trả tôi 50 triệu tôi cũng không làm! Tôi muốn tập trung làm hạng mục của mình. Tôi đã bán hết nhà cửa của mình để đầu tư vào hạng mục này! Anh nhất định phải đầu tư 100 triệu này cùng với tôi."

"Nhưng tôi đã mua cổ phiếu của XXX rồi! Trong thời kì giao hàng tôi không dám đụng vào. Nhưng kế toán của tôi nói XXX chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."

...

Uống xong một ly cà phê, Bạch Trụ ngước mắt, nhìn thấy Chu Khiêm đang chớp chớp mắt nhìn mình.

Tới gần Chu Khiêm, Bạch Trụ thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Chu Khiêm nhỏ giọng nói: "Anh mở hộp ra một chút, lén lấy một ít thần lực, em tò mò cổ phiếu của XXX có tăng trưởng không, cùng với hạng mục star-up của người kia có thành công hay không."

Bạch Trụ: "Ừm."

Chu Khiêm: "Sau đó anh phải đóng lại ngay. Sau này mở hay đóng anh phải nghe lời em."



Bạch Trụ: "Không thành vấn đề."

"Bây giờ chúng ta cược đi."

"Cược gì?"

"Em thua, em cho anh 3 viên đường."

"Vậy thì..."

"Em cược cả hai đều nói khoác."

"Ừm... Được rồi."

"Hay lắm, cho anh thêm 50 điểm."

...

Nửa tiếng sau, phim điện ảnh bắt đầu.

Đây là một bộ phim điện ảnh tầm trung, khá nhàm chán.

Nhưng trong thời gian gần đây cũng không có bộ phim nào nổi trội, Bạch Trụ cũng bất đắc dĩ.

Buổi tối Bạch Trụ dự định nấu cơm cho Chu Khiêm ăn, cho nên hai người xem phim xong thì về chung cư.

Khi vào trong chung cư, Bạch Trụ hỏi Chu Khiêm: "Em thấy bộ phim như thế nào?"

"Cũng được." Chu Khiêm nghiêng đầu nhìn biểu tình của Bạch Trụ, hỏi: "Sao vậy?"

Bạch Trụ nhíu mày, đứng đắn hỏi: "Bộ phim có thể giúp anh tăng thêm 50 điểm không?"

Chu Khiêm bật cười, vươn tay nắm lấy tay y: "Không đi thang máy. Chúng ta đi thang bộ nhé?"

"Ừm." Bạch Trụ nắm lại, cùng Chu Khiêm đi lên cầu thang.

Hai người song song nắm tay đi cùng nhau, Chu Khiêm bỗng cảm thấy hơi xúc động.

Thật ra hôm nay anh rất hài lòng với buổi hẹn hò này.

Buổi sáng cùng nhau tản bộ quanh bờ hồ, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, anh nhận ra những băn khoăn, lo âu từ trước đến nay đã tan biến hết khi nhìn bầu trời xanh thẳm phản chiếu dưới mặt hồ.

Quả thực, về lai lịch, thân phận của Bạch Trụ, về phần nhân tính đã sinh ra và tách biệt khỏi mã lệnh trung tâm đã thiết kế từng phó bản trong trò chơi quá mức phức tạp.

Nhưng mối quan hệ giữa họ lại rất đơn giản.

Trước đây, thiếu niên mà anh yêu cũng ở bên cạnh anh một cách đơn giản, thuần túy như vậy.

Từ nay về sau, họ cũng có thể ở bên cạnh nhau, làm những việc nhỏ bé, đơn giản khác —— ví dụ đi dạo bên bờ hồ, ví dụ như đôi khi sẽ phải ứng phó với việc bị các dì các bà tấn công tìm đối tượng xem mắt, ví dụ như ngồi trong quán cà phê nghe người khác nói khoác, hoặc ví dụ như cùng nhau xem một bộ phim nhàm chán...

Họ cùng nhau trải qua nhiều "kích thích" trong phó bản, cũng đã biết được rất nhiều thứ "mới lạ".

Nhưng sau này họ ở lại đây, thứ đầu tiên họ cần học là cuộc sống bình phàm.

Nếu cùng nhau sống một cuộc đời bình dị, những thứ "phức tạp" trước đây cũng nên buông bỏ xuống.

Khi đối mặt với những người khác, hầu hết Chu Khiêm sẽ luôn ngụy trang, hoặc bày mưu tính kế.

Khi dẫn dắt đoàn đội, anh phải là một người đội trưởng đáng tin cậy, là một thủ lĩnh nắm bắt được toàn bộ cục diện; anh phải đấu trí đấu dũng với kẻ thù, từng câu từng từ phải lựa chọn, suy nghĩ cặn kẽ; khi đối mặt với nghịch cảnh, anh cũng phải giả heo ăn thịt hổ, tìm bước đột phá...

Tuy anh thường xuyên thích chơi những trò mạo hiểm, kích thích như vậy nhưng anh cũng biết mệt, đặc biệt khi trên vai phải gánh thêm trách nhiệm bảo vệ an nguy cho đồng đội của mình.

Chỉ khi ở trước mặt Bạch Trụ, anh mới có thể tùy hứng, có thể nói chuyện ấu trĩ, chơi những trò chơi mà người khác cảm thấy nhàm chán.

Cho nên Chu Khiêm nói: "Không, bộ phim rất hay."

Khi anh nói xong, họ cũng vừa bước lên tầng một, đèn cảm ứng liền bật sáng, soi đường cho họ.

"Ừm..." Chu Khiêm suy nghĩ, bổ sung: "Anh cũng rất tốt."

Bạch Trụ siết chặt tay Chu Khiêm hơn.

Đi hết cầu thang, bước vào căn hộ, Bạch Trụ vẫn không nhịn được mà hỏi: "Điểm trừ khi ăn cơm trưa thì ——?"

Chu Khiêm: "À."

Bạch Trụ: "Ừm... Em không thích món tráng miệng hả?"

Chu Khiêm: "... Anh tự mình suy nghĩ đi. Không được dùng thần lực gian lận."

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Khiêm trong phó bản: Anh Khiêm.

Chu Khiêm khi yêu đương: Công chúa.

2 viên đường có lẽ sẽ không lâu lắm đâu ha ha ha ha

Hi vọng anh Trụ sớm ngày tỉnh ngộ~