Edit: cơm trắng chan cà phê
Ba mũi tên lông vũ chói lòa bắn vào không trung, Chu Khiêm chưa từng thấy mũi tên nào có khí thế sắc bén, sát ý cường hãn như vậy.
Chúng đều nhất nhất bay thẳng về phía Bạch Trụ, ba mũi tên vẽ thành ba quỹ đạo giữa trời, cuối cùng bị nước mưa ngăn cản lại.
Nước mưa từ chân trời đến đỉnh núi bị sức mạnh của ba mũi tên chém đứt!
Giữa trời, rồng thần vẫy đuôi, lốc xoáy nổi lên, thoáng chốc hình thành một vòi rồng.
Một vòi rồng cuồn cuộn nước di chuyển đến, bao bọc lấy Chu Khiêm.
Vài cột nước từ trên trời rơi xuống, thế như chẻ tre bảo vệ quanh người nhóm Hà Tiểu Vĩ, Tề Lưu Hành, tạo lập một bức tường chắn khổng lồ cho họ!
Giữa cơn giông, Bạch Trụ không tránh không né, ngay khi ba mũi tên đầy uy lực đến trước mặt, y lại vẫy đuôi ——
"Ầm" một tiếng vang lớn, gió lốc đánh bật ba mũi tên kia đi.
Cơn lốc dịch chuyển, ba mũi tên bị đánh bay ra ba phương hướng khác nhau, bắn thẳng vào ba tòa cao ốc ở hướng đông, tây, nam, trong chớp mắt những tòa kiến trúc ầm ầm sụp đổ.
Con cháu của Hậu Nghệ* không sợ nước, dù mưa lũ kéo đến, ba khu vực kia đều nổi lên lửa lớn, ngọn lửa xông thẳng lên trời, thiêu cháy vạn vật.
*Là một nhân vật cổ đại Trung Hoa, được hình tượng hóa là một vĩ đại, gắn liền với truyền thuyết bắn hạ 9 mặt trời (射日英雄; Xạ nhật anh hùng) và câu chuyện liên quan tới Hằng Nga.
Hai người chơi cấp Thần chỉ vừa ra một chiêu, Miền đất hứa đã bị hủy hoại đến ba phần tư!
Nhóm Hà Tiểu Vĩ đứng ở hướng đông. Trước đó nhờ có Bạch Trụ chuẩn bị tấm chắn bằng cột nước, họ mới không bị ảnh hưởng từ sức công phá của lửa.
Trong quá trình này, một mũi tên bị cơn lốc thổi bay 180 độ, bay ngược về phía Tạ Hoài. Quái vật nửa người nửa rắn chỉ trong chớp mắt đã dịch chuyển cả mấy chục dặm, khó khăn tránh thoát. Nhưng ngay lập tức, gã lại tiếp tục dịch chuyển, lành lặn xuất hiện ngay trước mắt rồng thần.
Bạch Trụ ngủ đông suốt 7 năm, không thể so với người đã hóa thần bằng con đường tà đạo như Tạ Hoài, Bạch Trụ là người chơi cấp Thần đầu tiên hóa thần thành công, sức mạnh tự nhiên không thể tưởng tượng nổi.
Song Tạ Hoài vẫn có ưu thế của riêng mình. Gã đã ở trong trò chơi này lâu hơn Bạch Trụ nhiều năm, các phương diện thuộc tính, thậm chí là kinh nghiệm chiến đấu cũng đều già dặn hơn Bạch Trụ.
Quan trọng nhất là gã không sợ bị mất lí trí.
Ngay khi vừa hóa thần, gã đã lựa chọn từ bỏ toàn bộ lí trí và những nét tính cách đặc thù của mình.
"Anh Trụ, anh vẫn giữ cho mưa rơi, anh có sao không?" Chu Khiêm hỏi Bạch Trụ trong không gian ý thức.
"Anh không sao. Em nhớ bảo vệ bản thân." Bạch Trụ đáp.
"Em biết rồi." Chu Khiêm ở trong cột nước đánh giá hành động của Tạ Hoài: "Em có một ít phỏng đoán về Tạ Hoài. Nhưng em cần thí nghiệm, anh đánh nhau với ông ta nhé."
Bạch Trụ: "Anh biết rồi."
Khi hai người nói chuyện, Tạ Hoài lại giương cung, ba mũi tên lại xuất hiện trước cây cung.
Lần này gã không dùng tay kéo cung nữa mà dùng một cái đuôi rắn đỏ đậm.
Đuôi rắn lướt qua mũi tên, ba mũi tên đều nhiễm đỏ.
Màu đỏ không còn sáng chói như trước nhưng lại chứa đầy sự âm độc thanh lãnh.
Đuôi rắn đong đưa, Chu Khiêm liền cảm giác được Bạch Trụ tiếp tục điều khiển cột nước bảo vệ chi mình và ở hướng đông.
"Độc trên mũi tên lan nhanh, là kịch độc. Anh là rồng nên không sợ. Em thì không. Em qua với nhóm Hà Tiểu Vĩ trước đi. Họ có em chỉ huy cũng sẽ được cổ vũ tinh thần. Ở đây giao cho anh."
Ngay khi câu nói vừa dứt, Chu Khiêm đã bị vòi rồng ném bay về sân thượng của tòa nhà phía đông. Gọi rồng con ra, anh vững vàng bám trụ trên lưng nó, điều khiển nó bay đến một chiến trường khác.
Chu Khiêm nhíu mày, Bạch Trụ dùng phương thức tương tự như lúc nãy đánh bay ba mũi tên. Nhưng không khiến mũi tên bay về ba hướng khác nhau nữa, lần này chúng đều bị đánh gãy nát ngay lập tức.
Khói đỏ bốc lên, nhanh chóng lan tràn, bao vây khắp thân rồng!
Trong cơn mưa to, thân rồng xanh biển như biến mất giữa màn sương đỏ.
Ngay sau đó, thân rồng ở trung tâm hình thành một cơn lốc thổi bay màn sương dày. Sương đỏ bị cuốn vào trong xoáy nước, cuối cùng bị cơn gió thổi bay qua một ngọn núi cách đây cả trăm dặm. Từng nơi nó đi qua thì kiến trúc, cây cối đều ầm ầm vỡ nát!
Phòng thủ hai lần liên tiếp.
Đã đến lúc Bạch Trụ chủ động tấn công.
Đuôi rồng đong đưa, một cơn cuồng phong quét về phía mặt Tạ Hoài.
Nguy hiểm đổ ập đến, Tạ Hoài lại dịch chuyển ra phía sau Bạch Trụ, muốn đi về phía hướng đông nơi nhóm của Chu Khiêm đang chiến đấu.
Bạch Trụ đã sớm dự đoán được điều này. Ngay khi Tạ Hoài vừa xuất hiện sau lưng mình, một thanh kiếm được làm từ bọt nước từ trên trời rơi xuống, chém về phía Tạ Hoài.
Tạ Hoài nhìn thấy hậu chiêu này thì muộn một chút, dù gã đã rời đi trong nháy mắt nhưng phần đuôi rắn đã bị kiếm chém đứt một đoạn.
Máu đỏ bay trong gió, lại xuôi theo nước mưa rơi xuống thành phố, máu đỏ vừa chạm vào vật thể, mọi thứ liền xèo xèo tan chảy, trong giây lát đã san phẳng cả thành thị.
Tạ Hoài nói: "Cậu không tệ. Nhưng cậu làm vậy khá nguy hiểm."
Hành động này của Bạch Trụ đúng là khá nguy hiểm.
Thanh kiếm nước vừa vung lên, chém đứt đuôi rắn nhưng nó cũng sẽ theo quán tính bay cực nhanh về phía nhóm của Chu Khiêm.
Rồng thần chuyển mình, lao đi theo thanh kiếm nước, kịp thời quất ra một cơn lốc, đánh tan thanh kiếm thành hàng ngàn giọt nước.
Ba mũi tên âm độc bất ngờ tập kính!
Thứ nhất là vì bảo vệ đồng đội, thứ hai là vì bảo vệ bản thân.
Tốc độ né tránh của Bạch Trụ hơi chậm nửa nhịp, một đầu mũi tên tẩm độc đã quẹt qua đuôi rồng, cứa bay một hàng vảy, máu đỏ tuôn trào, độc tố ngấm vào cơ thể.
"Hòa nhau."
Hờ hững lơ lửng giữa không trung, Tạ Hoài mỉm cười, vẫy tay với Bạch Trụ: "Nào, tới đây. Để tôi xem... Tác phẩm mà chủ nhân của mình hài lòng nhất có bản lĩnh gì."
Nói xong, trong lòng bàn tay gã xuất hiện một quả chuông nhỏ màu vàng.
Chuông vàng bay lên trời, từ từ biến lớn, Tạ Hoài nói: "Chuông của linh hồn lạc, xin hãy chỉ giáo."
...
Hai người chơi cấp thần giao chiến với nhau đã phá hủy gần như toàn bộ thành phố.
Trong quá trình này, Tạ Hoài ra tay âm độc, không hề cố kỵ gì, nhưng Bạch Trụ có thứ phải bận tâm —— trong khi đang đánh nhau, y phải bảo vệ nhóm Chu Khiêm ở phía đông.
Tình huống bên Bạch Trụ vô cùng nguy cấp. Lớp vảy trên thân rồng bị bong tróc, máu tươi tuôn trào, đôi mắt của Chu Khiêm cũng đỏ ngầu lên. Nhưng anh phải tạm thời dời mắt, tập trung tinh thần nghĩ cách giải quyết thế cục này.
Bây giờ Chu Khiêm đang ở trong một chiến trường trên sân thượng của một tòa cao ốc ở phía đông.
Ở hướng đông của tòa cao ốc có một tòa nhà khác, tiếp tục nhìn về phướng đông của tòa nhà này sẽ nhìn thấy vị trí của con thuyền cứu nạn.
Đó là khu vực duy nhất chưa bị hai người chơi cấp Thần san phẳng.
Bây giờ, một binh đoàn người máy cùng nhiều người Cẩm tộc khác đang cầm vũ khí tạo lập thành một vòng tròn trên một tòa nhà cao tầng để canh giữ nơi này.
Họ sử dụng vũ khí tầm xa. Sức công phá của chúng không đánh úp lại đây ngay vì Ẩn Đao đã sử dụng một kĩ năng khống chế siêu mạnh —— xé rách không gian.
Kĩ năng này của Ẩn Đao không thể phá vỡ một không gian và dịch chuyển đến một không giác khác mà là tạm thời xé rách không gian trước mắt trong một phạm vi nhất định.
Vừa nãy, hắn đã quan sát trên không trung, quyết định chém đao dài hình vòng cung, cắt một khoảng trống rộng trong không gian giữa hai tòa nhà cao tầng!
Lỗ hổng này giống như một chiếc vòng tay tạm thời chẻ đôi thời gian và không gian, ngăn cản vũ khí của Cẩm tộc xuyên qua không gian để đến nơi này ngay lập tức.
Lỗ hổng không thể kéo dài mãi mãi, nó đang từ từ biến nhỏ lại, có lẽ thời gian còn khoảng 10 phút. Sau 10 phút, toàn bộ số vũ khí kia sẽ biến mọi người ở đây thành cát bụi trong nháy mắt.
Như vậy, nhóm Chu Khiêm phải giải quyết hết nhóm Mục Sinh trong vòng 10 phút.
Ở trên sân thượng là hai làn sóng đang đối đầu với nhau.
Một bên là cuộc chiến của Ẩn Đao và Mục Sinh.
Chu Khiêm nhìn thấy Ẩn Đao đang dần rơi xuống thế hạ phong.
Một phần là do hắn chưa thành công hóa thần, còn Mục Sinh đi đường tắt, đã hóa thần thành công.
Và một phần quan trọng khác, Mục Sinh có Tạ Hoa Doanh giúp đỡ!
Mục Sinh ngậm một cây bút trong miệng, thổi ra một âm thanh âm trầm, vô số bò cạp trên người hắn bắt đầu bò ra.
Dưới âm thanh thúc giục, những con bọ cạp đen sì giơ cao những cái đuôi đầy độc lao về phía Ẩn Đao, muốn vây quanh, nhấn chìm hắn!
Bạch hồ vừa né tránh đòn công kích vừa nhanh tay nhân cơ hội vung một đao lên, lưỡi đao sắc bén liên tục chém đứt cái đuôi độc của bọ cạp.
Mục Sinh bị thương nặng, giá trị sinh mạng giảm 25%.
Cùng lúc đó, năm người còn lại của quân đoàn Đào Hồng đang chiến đấu với Tề Lưu Hành, Hà Tiểu Vĩ, Ân Tửu Tửu cùng hai người chơi vừa gia nhập là Vương Song Song, Lý Duệ Khắc.
Ân Tửu Tửu và Vương Song Song lập thành tổ đội xe tăng thủ một trước một sau.
Ân Tửu Tửu chủ yếu bảo vệ Tề Lưu Hành người chuyên đánh cận chiến, cùng thiếu niên thâm nhập vào sâu trong lòng địch.
Vương Song Song chủ yếu bọc hậu bằng một bức tường, bảo vệ cho vú em và người đánh cận xa là Hà Tiểu Vĩ.
Lý Duệ Khắc sử dụng kĩ năng tắc kè hoa di chuyển khắp nơi, quấy nhiễu tầm mắt của kẻ thù, góp phần khiến cho đối phương rơi vào tình cảnh hỗn loạn.
Tề Lưu Hành phối hợp ăn ý cùng tiểu đội năm người.
Trong năm người của quân đoàn Đào Hồng, một người bị Lý Duệ Khắc biến thành dụ dỗ đồng đội, hấp tấp đả thương chính người của mình. Họ nhanh chóng rơi vào thế loạn, không thể phân biệt đâu là ta đâu là địch.
Nhân lúc họ đang mất phương hướng, Tề Lưu Hành dưới sự yểm trợ của Ân Tửu Tửu liền tung một chiêu vạn kiếm trảm, kiếm khí mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, bất ngờ đâm thẳng vào ngực của năm kẻ thù!
Ban đầu, chiêu thức này của cậu chỉ có thể sát thương 1% giá trị sinh mạng của địch nhân, chưa thể trở thành một kiếm thần chân chính. Nhưng bây giờ, chiêu thức này của Tề Lưu Hành đã khiến cho giá trị sinh mạng của năm người họ đều giảm tới 70%!
Cùng với Ân Tửu Tửu quay về địa bàn của đội mình, Tề Lưu Hành, Ân Tửu Tửu và Hà Tiểu Vĩ đối diện với nhau, xác nhận an nguy của đồng đội.
Vài vòng giao thủ, đồng đội đều bị thương ít nhiều.
Hà Tiểu Vĩ gảy đàn lia, giúp mọi người hồi phục máu và kĩ năng.
Bây giờ họ nghĩ thầm tình huống không tệ như họ nghĩ, có lẽ họ vẫn đủ sức xử lý quân đoàn Đào Hồng. Cho đến khi biến cố xảy ra ——
Tạ Hoa Doanh bay giữa trời, không làm một hành động gì, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn từ xa. Nhưng trong con ngươi đen đặc bên phải chợt mọc ra một đóa hoa đào.
Ánh mắt chuyển động, ở bất cứ nơi nào được Tạ Hoa Doanh nhìn đến đều nở rộ hoa đào.
Chỉ trong chốc lát, năm thành viên của quân đoàn Đào Hồng đã khôi phục 100% thanh máu!
Không chỉ như vậy, Mục Sinh bị tuyệt chiêu mà Ẩn Đao vất vả đánh trúng cũng đã khôi phục 100% thanh máu!
Kĩ năng của Tạ Hoa Doanh mạnh như vậy, họ nên đánh trận chiến này như thế nào?!
Tiếng đàn của Hà Tiểu Vĩ chợt dừng lại.
Tề Lưu Hành siết chặt thanh kiếm trong tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi —— thanh kĩ năng của cậu chỉ còn 30%, vết rách không gian sắp sửa biến mất, khi vũ khí giết người kéo đến... Họ nên chơi như thế nào đây?
Giữa không trung, Tạ Hoa Doanh nhàn nhạt cười, quay đầu lại, đồng tử màu đỏ đối diện với Chu Khiêm ngồi trên lưng rồng con.
Thiếu nữ nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ, thuần khiết, cô nhìn Chu Khiêm, nhẹ nhàng nói: "Ngoài việc cứu người, tôi cũng biết giết người."
Tác giả có lời muốn nói:
Luận bàn về tầm quan trọng của vú em (bushi)*
Hà Tiểu Vĩ: Tôi không mạnh bằng vú em của kẻ thù?
*bushi là kiểu giống icon con chim cánh cụt, thường được dùng sau những câu đùa mang tính nghiêm túc