Edit: cơm trắng chan cà phê
Trên trời cao, mây mù giăng kín.
Chu Khiêm nằm trên lưng rồng con, không biết nó đang chở mình đi đâu.
Nghỉ ngơi khoảng 2 tiếng, sáng sớm anh liền bắt đầu tìm đường quay về Miền đất hứa.
Rồng con dựa vào sức lực hấp thụ từ Thao Thiết, có thể chở Chu Khiêm bay liên tục một ngày một đêm.
Nhưng bay đã lâu, lại chưa thấy bóng dáng của Miền đất hứa ở đâu, Cao Sơn khó tránh khỏi lo lắng: "Lịch Học Hải làm như vậy thì Miền đất hứa chắc chắn đã đóng cửa, nếu không chúng ta có thể tìm một người lái thuyền nào đó rồi. Bây giờ..." Cậu nói: "Chúng ta đi hướng này có đúng không?"
"Đúng." Chu Khiêm rất mệt, bay trên trời một thời gian dài, liên tục hứng gió lạnh, môi anh đã tím tái. Nhưng Chu Khiêm vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như chắc chắn mình sẽ thành công quay về Miền đất hứa.
"Tại sao?" Cao Sơn hỏi.
Chu Khiêm nhìn linh hồn bán trong suốt trước mắt, đáp: "Vì Lịch Học Hải luôn chuẩn bị một đường lui cho bản thân."
"Lịch Học Hải?"
"Đúng thế. Lịch Học Hải. Phần thức ăn mà anh ta để lại."
Trước khi họ tìm Miền đất hứa, Chu Khiêm mở mắt, quyết định ăn thức ăn của Lịch Học Hải tặng cho mình.
Hành vi này hiển nhiên khiến rồng con đặc biệt bất mãn.
Theo bản năng, rồng con cảm thấy Chu Khiêm không nên ăn thức ăn của người đàn ông khác ngoài Bạch Trụ, đặc biệt là thức ăn của Lịch Học Hải.
"Ở đây có thứ được ẩn giấu. Thứ này có thể giúp chúng ta tìm ra cha con." Chu Khiêm xoa đầu rồng con.
Rồng con không hiểu, cái đuôi dài quấn lấy cổ Chu Khiêm, nó chớp chớp mắt nhìn anh.
Chu Khiêm không giải thích nhiều, chỉ nhìn thức ăn trong rương, có trái cây, vịt quay, sò nướng, còn có một hộp tôm hùm, một hộp cua.
Hai loại thức ăn cuối cùng hiển nhiên khiến Chu Khiêm nhớ lại kí ức không tốt đẹp.
Khi anh bị Lịch Học Hải thôi miên, anh đã từng phải ăn vỏ cua và vỏ tôm, cả miệng toàn là máu.
Vừa nhìn thấy chúng, Chu Khiêm liền đoán ra ngay Lịch Học Hải đang giấu thứ gì đó ở trong hộp cua.
Lịch Học Hải có bệnh không nhẹ.
Chu Khiêm thầm mắng một câu, nhưng anh không thể không lột vỏ tôm cua. Cuối cùng, quả nhiên sau khi lột vỏ một con cau, anh nhìn thấy một tờ giấy.
Mở ra, bên trên có ghi chú tọa độ, phía sau tọa đồ còn viết một câu: "Cậu nên học cách tự mình lột vỏ cua."
Giọng điệu dạy đời này chẳng khác gì khi Lịch Học Hải là bác sĩ, hoặc là con bạc của Chu Khiêm.
Chu Khiêm lại mắng thêm một câu, sau đó đi theo tọa độ.
Cao Sơn nhìn thấy cả quá trình Chu Khiêm lột vỏ cua, bây giờ kinh ngạc nhớ lại, hỏi: "Tọa độ này có chắc là đúng không? Lịch Học Hải vốn không hi vọng chúng ta có thể quay lại mà?"
"Tọa độ chắc chắn đúng."
Chu Khiêm khẳng định đáp: "Anh ta không lấy được linh hồn của Thiệu Xuyên, vậy thì Tạ Hoài sẽ tự mình đi lấy. Với Lịch Học Hải, Tạ Hoài là người thu lưới cuối cùng, anh ta sẽ đưa cho tôi tọa độ để tôi tự mình chui đầu vào lưới."
Lịch Học Hải dẫn Chu Khiêm rời khỏi Miền đất hứa, khiến Cẩm tộc tăng cường phòng bị và cảnh giác cao, đóng cửa tất cả cổng vào, đồng thời tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt bộ phận nhân viên ở bên trong, đẩy những NPC "người tốt" vào hiểm cảnh.
Bên phía Bạch Trụ, cả y và Ẩn Đao đều là người chơi cấp Thần, Tạ Hoài và quân chủ lực của quân đoàn Đào Hồng sẽ đối phó với họ.
Một mình Lịch Học Hải đối phó với Chu Khiêm.
Y dẫn Chu Khiêm đi xa, cắt đứt liên lạc giữa anh và Bạch Trụ, khiến anh không thể tiếp tục chỉ huy đoàn đội. Mục đích của Lịch Học Hải hiển nhiên là giết Chu Khiêm, từ đó cướp đi linh hồn của Thiệu Xuyên trong xương Thần.
Ngược lại với phương thức liều mạng được ăn cả ngã về không của Chu Khiêm, người như Lịch Học Hải luôn bước từng bước thật cẩn thận.
Việc giết Chu Khiêm và cướp linh hồn của Thiệu Xuyên là một kế hoạch cần phải chắc chắn, chỉn chu.
Nhưng đối thủ là Chu Khiêm, vì vậy y cũng đã nghĩ đến tình huống mình có khả năng chết trong tay Chu Khiêm.
Cho nên Lịch Học Hải cố ý giấu tọa độ của Miền đất hứa trong vỏ cua.
Lịch Học Hải không thể giết Chu Khiêm, vậy thì Tạ Hoài sẽ làm điều đó.
Lịch Học Hải vẫn có sự tự tin nhất định, những lời nói của y trước khi chết không phải chuyện lạ. Dù Chu Khiêm giết y, Chu Khiêm cũng chỉ còn một nửa mạng. Ý thức của Chu Khiêm đã bị Lịch Học Hải ảnh hưởng, cảm xúc càng không ổn định hơn.
Cho nên khi Chu Khiêm bôn ba ngàn dặm tìm được Miền đất hứa, làm sao anh còn đủ tỉnh táo, ở trạng thái tốt nhất phối hợp với Bạch Trụ, chống lại Tạ Hoài?
Lịch Học Hải quả thực là đối thủ khó đối phó nhất của Chu Khiêm.
Anh gần như đã chết hai lần vì Lịch Học Hải.
Bây giờ dù anh đã đánh bại Lịch Học Hải trên phương diện mà đối phương am hiểu nhất, anh cũng chỉ còn nửa cái mạng. Không thể không đi theo tọa độ "chui đầu vào lưới", chiến thắng của anh dù ít dù nhiều cũng không quá thống khoái.
Ngáp một cái, Chu Khiêm ăn trái cây do rồng con tìm được để lót bụng, nhưng chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng khiến anh đau đến nhe răng trợn mắt.
Cây roi của Lịch Học Hải có độ sát thương cao, có lẽ đã thương tổn đến xương cốt, bây giờ anh chỉ cần nhúc nhích một chút cũng cảm thấy xương nứt thành từng khúc, cả người như thọc dao từ trên xuống dưới.
Chu Khiêm đổ mồ hôi lạnh, bị gió lạnh thôi qua, lại thêm sương sớm, bao nhiêu công sức hồi máu cũng không thể chống chọi lại được giá rét của thiên nhiên.
Thấy thế, Thiệu Xuyên lo lắng: "Cậu còn kiên trì nổi không? Nghỉ ngơi một lát đi. Đến đó còn một trận chiến nữa. Cậu không thể suy sụp được."
Chu Khiêm cắn răng nói: "Dù là đau hay mệt, tôi cũng có thể chịu đựng được. Thân thể này đã chịu đủ thứ tra tấn từ xưa rồi. Nhưng tôi không tự tin lắm trong việc khống chế cảm xúc. Tôi không biết tôi sẽ phát điên khi nào. Cho nên chúng ta cần phải nhanh chóng quay về, trước khi tôi mất lí trí... tôi phải giết chết Tạ Hoài."
Sáng sớm tiếp theo.
Chu Khiêm không rõ chiến dịch bên kia đã bắt đầu hay chưa, Bạch Trụ như thế nào, Hà Tiểu Vĩ, Tề Lưu Hành, Ẩn Đao, Ân Tửu Tửu còn sống hay không.
Nhưng anh có thể cảm giác được rằng thể lực rồng con đã sắp đến giới hạn, chính anh cũng không thể kiên trì nổi nữa.
Dù chỉ nhấc một ngón tay, Chu Khiêm cũng cảm thấy đau đến tận xương tủy, kiên trì đến bây giờ, anh như trải qua vô số lần lăng trì.
Tầm mắt của Chu Khiêm đã trở nên mơ hồ, anh không thấy rõ được gì giữa những làn mây vùn vụt lướt qua. Vì đau đớn, đến việc suy nghĩ cũng không rõ ràng. Sở dĩ anh còn có thể chống đỡ, tiếp tục căng mắt nhìn về phía trước là nhờ một tín niệm.
Anh biết anh không thể ngủ. Dùng sự đau đớn, anh có thể duy trì tỉnh táo.
Với tình trạng hiện tại, một khi anh buông bỏ suy nghĩ trong đầu, thở ra một hơi, anh sẽ mất toàn bộ lí trí, thất bại thảm hại.
Băng qua nghìn trùng đại dương và núi non, con đường phía trước vẫn mênh mang vô định, không nhìn thấy một dấu hiệu của Miền đất hứa.
Chu Khiêm đã mệt mỏi cùng cực.
Rồng con liên kết ý thức với Chu Khiêm, rồng con cũng cảm nhận được sự bất lực của anh.
Trong một khắc, Chu Khiêm còn mê mang nghĩ —— thật sự không thể quay về được?
Trải qua cuộc chiến đẫm máu, liều mạng phản công, cuộc tìm kiếm vượt ngàn dặm...
Người như Chu Khiêm cũng cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Hai mắt khép lại theo bản năng, ý thức gần như tan rã, ngay khi sắp sửa buông bỏ, lí trí của Chu Khiêm gióng lên hồi chuông cảnh giác, anh nhanh chóng dùng tay đập vào ngực mình.
Bây giờ anh giơ tay cũng đau, huống hồ gì tự đánh bản thân.
Đau đớn giúp Chu Khiêm lấy lại ý thức.
Trái tim anh đập nhanh liên hồi.
Lần này, anh thật sự không biết mình có thể kiên trì thêm được bao lâu.
Khi anh lại chuẩn bị nhắm mắt lần thứ hai, Chu Khiêm lại nghe thấy một âm thanh không hề tầm thường.
Dẫu cách xa nhau, dẫu âm thanh kia vô cùng mong manh, anh vẫn nhận ra đó là tiếng sấm!
Chu Khiêm mở to mắt nhìn về nơi phát ra tiếng sấm ——
Ở phía xa, vùng đất chưa từng có mây mù lại xuất hiện mây đen quần vũ. Ánh sáng vụt tắt, cả không gian tối sầm.
Sấm sét ầm ầm vang dội, mưa to như trút nước.
Chu Khiêm ngơ ngác nhìn về phía xa, cả thấy ở giữa bầu trời như nứt toác, vì vậy mưa từ trên cao thông qua đó rót xuống nhân gian.
Thời tiết bất thường, có chuyện lạ xảy ra.
Chu Khiêm chợt cảm nhận được điều gì, ánh mắt tối tăm cuối cùng có ánh sáng, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười.
Quả nhiên, sau đó có một con rồng khổng lồ phá tan tầng mây, vút bay lên trời, nó phóng mắt nhìn xuống dãy núi, tựa như một vị thần hiển linh.
Chu Khiêm híp mắt cười.
Dẫn lôi, hô phong, hoán vũ.
—— Đó là vị thần mà mình yêu.
"Rồng con, đây rồi. Chúng ta tìm thấy cha của con rồi."
Chu Khiêm mỉm cười chỉ huy rồng con, giải thích với Cao Sơn và Thiệu Xuyên: "Kĩ năng sau khi hóa rồng của anh Trụ là hệ thủy. Vật chất môi giới kị nước. Nước mưa có thể vô hiệu hóa vật chất môi giới. Chiêu thức này rất hay!"
Rồng con được Bạch Trụ ở phía xa và Chu Khiêm ở bên cạnh ủng hộ, gia tốc toàn lực lao về phía Miền đất hứa.
Cuối cùng, khi bay vào trong một phạm vi nhất định, Chu Khiêm đã nghe thấy ý thức của Bạch Trụ.
"Anh Trụ ——"
Chu khiêm nặng nề gọi, hai âm tiết như chứa đựng cả thiên ngôn vạn ngữ, là một nỗi niềm dâng trào khó nói thành lời.
Chu Khiêm không thể nói gì tiếp theo, tựa như mọi tâm tình đều chất chứa qua tiếng gọi kia.
Khi lên tiếng lần thứ hai, giọng nói của Chu Khiêm đã khôi phục sự nghiêm túc: "Em biết được người có thể đánh thức mã gien tốt của Cẩm tộc đã chết. Nhưng Cẩm tộc còn che giấu một bí mật khác, để tránh cho họ giết hại lẫn nhau vì tính cách xấu xa, trong mã gien của họ có thiên hướng phục tùng thần linh, phục tùng kẻ bề trên. Cho nên, anh Trụ ——"
"Cứ như vậy, anh hãy dùng hình thái này trở thành thần của Cẩm tộc. Anh sẽ dẫn đường cho họ, phản kháng lại những quy tắc do họ lập ra!"
"Em đoán Tạ Hoài là kẻ đứng đầu Cẩm tộc. Bây giờ, hãy giúp Cẩm tộc nhận ra rằng người đứng đầu của vùng đất này, thậm chí là cả hành tinh này là anh, không phải Tạ Hoài."