Edit: cơm trắng chan cà phê
Đêm khuya.
Cây roi xương đen nhuốm sát ý lạnh lẽo bởi ánh trăng.
"Lịch Học Hải, anh không thể giết được tôi. Đại chiêu ván cờ sinh tử đã tiêu tốn hơn một nửa thanh kĩ năng của anh. Anh cùng lắm chỉ có thể sử dụng đại chiêu một lần."
Cây roi sắc bén chiếm trọn đáy mắt Chu Khiêm, anh vẫn không hề nao núng: "Xương Thần của tôi có một lượng lớn giá trị sinh mạng sau khi hấp thụ từ Thao Thiết, bên cạnh đó còn có sự hỗ trợ của nghịch lân."
"Cảm ơn đã nhắc nhở. Tôi sẽ luôn giữ cho lượng máu của cậu trên 10%. Như vậy cậu sẽ không thể sử dụng đại chiêu." Lịch Học Hải nói.
Chu Khiêm cong môi cười: "Vậy anh thử xem."
Lịch Học Hải sử dụng đại chiêu 【 Roi thực cốt tuyệt hồn* 】.
*Raw 蚀骨绝魂: 蚀 (thực: nuốt chửng) + 骨 (cốt: xương) + 绝 (tuyệt: hết sạch, cùng tận) + 魂 (hồn: linh hồn)
Vung roi, nó sẽ khiến cho máu thịt nát bươm, đau đến mức hồn lìa khỏi xác, dường như phải rời bỏ khỏi thân thể của mình mới không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Chiêu thức này khiến cho cơn đau xâm nhập vào tận cốt tủy, linh hồn như vụn vỡ cho nên mới có cái tên như vậy.
Hứng lấy ánh trăng, cây roi vung lên, đánh thẳng về phía Chu Khiêm!
Chu Khiêm không thể sử dụng bất kì kĩ năng gì, cũng không có đạo cụ nào che chắn cho bản thân, anh chỉ có thể dùng thân thể trần trụi của mình hứng chịu uy lực từ cây roi.
Một roi vung lên, quần áo trên người Chu Khiêm liền rách tan tác. Một vết thương lớn xé toạc trên vai trái Chu Khiêm, kéo dài qua xương quai xanh, ngực, sườn phải và chếch bên eo, máu thịt tách mở, lộ ra xương trắng lờ mờ.
Uy lực của cây roi lớn đến mức dù da thịt đã đứt lìa, một thời gian sau máu mới chảy ra, nhuộm đỏ thân trên của Chu Khiêm.
Sắc mặt của Chu Khiêm còn trắng hơn cả ánh trăng, mồ hôi tuôn như suối.
Khi mở mắt ra, đôi mắt anh như phủ một màn sương, không biết là do mồ hôi hay là do nước mắt sinh lý.
【 Người chơi Chu Khiêm, lượng máu còn 45% 】
Hệ thống gửi thông báo.
Chu Khiêm nhìn chằm chằm thông báo một lúc lâu mới đọc được.
Cây roi có sức sát thương quá lớn, hình ảnh trước mắt Chu Khiêm không ngừng lay động, thị lực của anh đã bị tổn hại nặng nề.
Cố gắng giương mắt nhìn lên, anh thấy Lịch Học Hải sử dụng vài lọ thuốc.
Y không đổ máu, hiển nhiên đó là thuốc hồi phục điểm kĩ năng.
Trước mặt Chu Khiêm, Lịch Học Hải lại giơ cây roi lên, đôi mắt đen đặc như màn đêm sâu thẳm.
Lịch Học Hải trầm giọng nói: "Dù không sử dụng đại chiêu, tiểu chiêu của tôi cũng đã đủ dùng để tra tấn cậu. Tiểu chiêu không khiến cậu mất nhiều máu nhưng lại có thể khiến cậu đau đớn một thời gian dài, lặp đi lặp lại."
"Chu Khiêm, tôi đã thắng ván cờ, tôi có thể tra tấn cậu suốt 4 phút tiếp theo."
"Hệ thống giao dịch trong phó bản đã bị vô hiệu hóa, nhưng giữa chúng ta vẫn có thể giao dịch đơn độc với nhau. Tôi cho cậu một điều kiện, nếu cậu giao dịch xương Thần cho tôi, tôi sẽ chừa cho cậu một mạng, không tra tấn cậu đến chết."
Thì ra là vậy.
Lịch Học Hải đúng là muốn giết mình. Nhưng để giết mình thì có rất nhiều cách khác nhau.
Anh ta loại bỏ hết các lựa chọn đó, sử dụng 【 Ván cờ sinh tử 】vì sau khi chiến thắng, anh ta có 5 phút muốn làm gì thì làm với mình, mục đích là vì xương Thần.
—— Hay nói đúng hơn, là linh hồn của Thiệu Xuyên bên trong xương Thần.
"Cái giá mà tôi phải trả có vẻ hơi cao so với mục đích thật sự của anh."
Ho khan vài tiếng, Chu Khiêm khàn giọng nói, anh không thể sử dụng thuốc hồi phục thể trạng, anh cảm nhận được máu không ngừng chảy ra từ cơ thể mình, nhiệt độ cơ thể cùng đang dần hạ thấp.
Trong vòng 20 giây, máu của anh đã giảm xuống còn 40%.
Chu Khiêm vẫn nhàn nhạt nhìn Lịch Học Hải: "Tiếp tục đi. Tôi đã viết di chúc và chia di sản rồi. Giết tôi, anh cũng không thể lấy được xương Thần. Hoặc là giết tôi trong vòng 5 phút, hoặc là chờ 5 phút sau, tôi dùng đại chiêu tiễn vong cả hai người.
"Roẹt" một tiếng, roi tiếp tục được vung lên, lần này nó đánh trúng lưng của Chu Khiêm.
Cả người Chu Khiêm bị đánh bật ra trước, anh đổ rạp người xuống mặt đất như một chiếc lá khô, da thịt sau lưng nứt toát, để lại một đường vết thương dài ——
【 Người chơi Chu Khiêm, lượng máu còn 31% 】
Chu Khiêm quỳ gối, há miệng thở dốc không ngừng, sau đó lại ho ra từng ngụm máu. Hai tay tì trên mặt đất, mười ngón bấu xuống bùn đất, vì đang dùng sức chịu đau nên trên mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh.
Cây roi có sức sát thương thật khủng bố.
Lần đầu tiên Chu Khiêm trải nghiệm cảm giác đau đến thấu tận xương tủy, đau đến mức cả linh hồn cũng không thể chịu nổi.
Vất vả ổn định lại được tinh thần, Chu Khiêm dùng hết sức nâng mí mắt nặng nề, nhìn thấy hai chân đang bước đến gần của Lịch Học Hải.
"Chu Khiêm, nhắc nhở cậu một điều. Bây giờ cậu đang cách rất ra Miền đất hứa. Tôi biết cậu muốn quay lại giúp họ. Như vậy thì dù cậu có giữ được lượng máu luôn dừng ở mức 9%, sử dụng đại chiêu giết chúng tôi thì với lượng máu đó, cậu không thể trèo đội lội suối, vượt qua bao nguy hiểm để quay về."
"Anh không thể giết được tôi. Nên anh cứ thử đi." Chu Khiêm rít qua kẽ răng đầy máu.
Giọng nói của Chu Khiêm yếu ớt đến mức không nghe rõ thành lời, nhưng khí thế thì không hề chịu thua.
Quả nhiên là tính khí thích ăn mềm không ăn cứng.
Chu Khiêm chưa từng tỏ ra yếu thế.
Từ đầu đến cuối, Chu Khiêm đều bộc lộ sự sắc bén và hung hãn cua mình.
Trên người Chu Khiêm như mọc đầy gai nhọn, chỉ muốn dùng hết sức đâm chết kẻ thù, không màng đến việc bị chính gai nhọn đó đâm ngược lại mình.
Đây dường như là bộ dạng cá chết lưới rách của người anh hùng bị dồn đến đường cùng.
Nhưng Chu Khiêm không nói một lời nào dễ nghe, ngay cả việc ngụy trang cũng không muốn làm.
Chu Khiêm cao ngạo từ sâu trong cốt tủy, từ khi sinh ra đã là con cưng của trời.
Lịch Học Hải nhìn xuống từ trên cao, dùng ánh mắt nhìn tội đồ để nhìn Chu Khiêm quỳ trên mặt đất, cuối cùng hơi nhíu mày.
Sau đó y thu roi, nhìn Nguyên Binh ở bên cạnh: "Lấy thứ đó ra đây."
"Vâng." Nguyên Binh gật đầu, nhanh chóng lấy một chiếc túi gấm ra, đi đến bên cạnh Chu Khiêm, ngồi xổm xuống chuẩn bị ra tay.
Mở túi gấm, bên trong chứa đầy những đầu nhọn màu bạc.
Bất chợt Nguyên Binh bị Lịch Học Hải ngăn lại.
"Sao vậy?" Nguyên Binh hỏi Lịch Học Hải.
Lịch Học Hải thâm trầm nhìn túi gấm trong tay đối phương, sau đó nhìn Chu Khiêm quỳ trên mặt đất không thể nhúc nhích: "Để tôi làm."
Nguyên Binh sửng sốt, Lịch Học Hải nhàn nhạt cười, sát khí dường như biến mất trong chớp mắt: "Tôi bỗng cảm thấy nếu để người khác giết cậu ấy thì như vậy là không tôn trọng cậu ấy."
Nguyên Binh gật gật đầu, hai tay cầm túi gấm đưa cho Lịch Học Hải: "Ngài và cậu ấy đấu với nhau lâu như vậy, cuối cùng cậu ấy đã thua. Nếu bây giờ tôi lại ra tay... đúng là như cướp công vậy. Của ngài đây... Tôi biết ngài muốn tự tay chiến thắng cậu ấy."
"Đúng vậy. Tôi bỗng cảm thấy chỉ có một mình tôi mới có tư cách thương tổn cậu ấy. Cậu ấy là bệnh nhân của tôi. Cậu ấy không muốn để tôi cứu rỗi cậu ấy mà lại nằng nặc đi tìm chết... Như vậy tôi cần phải thành toàn cho cậu ấy, tiễn cậu ấy đoạn đường cuối cùng."
Lịch Học Hải mỉm cười nhận lấy túi gấm, mở ra trước mặt Chu Khiêm, lấy ra hàng trăm cây ngân châm, cắm vào toàn thân Chu Khiêm, từ trán, đôi mắt, gương mặt... ghim sâu vào trong xương cốt.
【 Đạo cụ: Bách trùng châm* 】
*Raw 百虫针: 百 (bách: trăm) + 虫 (trùng: sâu) + 针 (châm: kim châm)
【 Công dụng: Khi chưa sử dụng sẽ giống như kim châm bình thường; sau khi sử dụng, châm sẽ ghim sâu vào xương tủy, khiến nạn nhân đau đớn nói không nên lời, không thể chịu đựng, không thể đứng thẳng, không thể đi lại, mất đi năng lực hành động; châm đâm vào mắt sẽ gây mù, đâm vài tai sẽ gây điếc; thời gian kéo dài 1 giờ 】
【 Cấp: S, quý hiếm 】
【 Ghi chú: Lượng sát thương rất nhỏ, chỉ số đau đớn lại hiếm thấy trên đời, thích hợp để ép cung, thẩm vấn 】
Chu Khiêm không thể nhìn được nữa.
Thị giác mất đi, đau đớn lại ngày một nhiều hơn.
Ngoài đau đớn, những cây châm đâm vào máu thịt anh như hóa thành hàng vạn con kiến chạy dọc khắp mạch máu, gặm cắn xương cốt. Cả người anh ngứa ngáy, khó chịu đựng hơn cả đau đớn.
Những con kiến này chiếm cứ toàn bộ chỗ trống giữa xương cốt, chúng không ngừng cắn nuốt, xây tổ trong từng tế bào...
Có lẽ cực hình dưới địa ngục cũng không đáng sợ như thế này.
【 Người chơi Chu Khiêm, lượng máu còn 22% 】
Lịch Học Hải lãnh đạm nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên bàn tay vô lực đã buông bỏ xương Thần của Chu Khiêm.
Bây giờ xương Thần vẫn thuộc quyền sở hữu của Chu Khiêm, dù có trộm lấy cũng vô dụng, chỉ có thể sử dụng hệ thống giao dịch để khiến nó đổi chủ.
Lịch Học Hải thở dài một hơi, nhìn xương Thần, y nói: "【 Ván cờ sinh tử 】 hạn chế kỹ năng, đạo cụ nhưng không hạn chế chồng giá trị sinh mạng. Ngoại trừ nghịch lân của Chu Khiêm, ngài cũng đã cung cấp một phần giá trị sinh mạng của mình cho cậu ấy trước khi tôi mở ván cờ, nên cậu ấy mới không chết, đúng không? Nếu không, vừa rồi cậu ấy không thể chịu đựng nổi đại chiêu của tôi."
"Tôi không lấy được xương Thần. Nhưng tôi vẫn có thể xác nhận xem ngài có ở đây hay không. Tiền bối, tôi biết ngài có cách để xuất hiện."
"Tôi chỉ muốn giúp bạn của mình xác nhận ngài còn ở đây. Ngài lựa chọn Chu Khiêm để thừa kế lí tưởng vĩ đại của mình. Ngài thật sự chịu đựng được việc cậu ấy bị tôi đối xử như thế này sao?"
Một bóng người xuất hiện từ trong xương Thần.
Máu của Chu Khiêm không ngừng giảm xuống.
Người này giơ tay về phía Chu Khiêm, một luồng sáng bao phủ người anh, lượng máu mới duy trì ở mức 19%.
Người mở ra trò chơi này cách đây một thời gian dài hiển nhiên sẽ có vô số dị năng.
Chỉ sử dụng hình thức linh hồn, người này vẫn có thể phá vỡ hạn chế của 【 Ván cờ sinh tử 】.
Lơ lửng giữa không trung, thân ảnh của Thiệu Xuyên như ẩn như hiện: "Sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp nhau. Cậu cũng không cần phải dùng phương thức này để ép tôi xuất hiện."
"Tôi chỉ muốn xác nhận giúp Tạ Hoài. Xin tiền bối đừng trách." Lịch Học Hải nhìn Thiệu Xuyên, biểu tình tràn ngập hứng thú và tôn kính.
"Tôi rất cảm kích ngài đã mở trò chơi này cho nhiều người khác. Vì vậy ngài đừng nên đóng cửa nó. Đây là món quà do Thần ban tặng cho chúng ta, không nên đối xử với nó như là rắn rết."
Thiệu Xuyên không nói nhiều với Lịch Học Hải: "Thời hạn 5 phút chỉ còn một nửa. Lượng máu của Chu Khiêm không tiếp tục giảm nữa."
"Cũng được. Như vậy thì cậu ấy không thể sử dụng đại chiêu." Lịch Học Hải cười cười, nhìn về phía Nguyên Binh: "Không lấy được xương Thần, bắt đầu sử dụng kế hoạch cuối. Dùng hết sức ngăn cản Chu Khiêm sử dụng kĩ năng ngưng đọng thời gian."
Nguyên Binh: "Cậu ấy chỉ còn bấy nhiêu đó máu, lấy một địch hai cũng chỉ có con đường chết."
Lịch Học Hải im lặng lấy một lọ thuốc hồi phục điểm kĩ năng quý hiếm, khôi phục được 90% thanh kĩ năng.
Sau đó, y nhìn Chu Khiêm: "Chu Khiêm, bây giờ chúng ta là kẻ thù của nhau, cũng không thể nói ai tốt ai xấu, tôi sử dụng 【 Ván cờ sinh tử 】, khiến cậu bị thương nặng, bị hàng vạn con kiến cắn nuốt máu thịt, máu chỉ còn 19%. Nhưng tôi và Nguyên Binh vẫn chưa hề hấn gì."
Cây roi lại vụt lên.
Có linh hồn của Thiệu Xuyên bảo vệ, máu của Chu Khiêm không còn giảm xuống nhưng chân của anh đã gần như tàn phế, cả người nằm trong máu tươi, da thịt nứt toác không còn chỗ nào lành lặn.
Thời gian trôi đi.
Sắp hết 5 phút, tay phải Chu Khiêm vươn ra cầm lấy xương Thần.
Tay trái chống lên mặt đất, anh nhấc gương mặt ngập ngụa máu nhìn thẳng về phía Lịch Học Hải.
Dùng từ "nhìn" không chính xác, vì bây giờ Chu Khiêm đang bị mù, đồng tử đã sớm tan rã không còn tiêu cự.
Dưới ánh trăng mờ.
Sắc mặt Chu Khiêm còn trắng hơn cả tuyết.
Nhưng đôi mắt lại tràn ngập sát ý ngùn ngụt!
Lịch Học Hải nói: "Chu Khiêm, cậu đã trọng thương, chân bị phế, mắt thì mù, dưới tác dụng của ngân châm, cậu cũng không thể bò đến trước mặt tôi! Máu của cậu chỉ có 19%, cậu không thể đánh một ai hay là bản thân mình."
"Cậu cũng đừng trông mong vào những người khác, tôi và Nguyên Binh có thể hạn chế kĩ năng rồng con của cậu, của Cao Sơn, thậm chí là cả hành động của Thiệu Xuyên... Máu của cậu sẽ không bao giờ rơi xuống 9%."
"Chu Khiêm, cậu không thể sử dụng đại chiêu, bò cũng không được. Dù không bị ván cờ sinh tử hạn chế thì với thân thể hiện tại của cậu, làm sao mà cậu thắng được?"
Chu Khiêm há miệng, máu ọc ra.
Máu đỏ tươi chảy trên gương mặt tái nhợt của Chu Khiêm đầy vẻ yêu dã. Anh cười nhạo một tiếng: "Ai muốn dùng đại chiêu với anh? Anh không xứng. Tiểu chiêu là đủ rồi."
"Tiểu chiêu?" Lịch Học Hải như nghe được chuyện cười: "【 Ác mộng xương trắng 】? Đây là chiêu thức đầu tiên của cậu mà tôi bỏ qua."
"Đúng vậy." Chu Khiêm nói: "Anh phải lấy làm vinh hạnh lắm đó, anh là người thứ hai sau Tư Đồ Tình được trải nghiệm nó."
"Cậu nhớ rõ hạn chế của kĩ năng này không? Nó sẽ phản phệ. Cậu gần như sắp chết đến nơi rồi, tỉ lệ phản phệ càng lớn. Nếu tôi chết vì chiêu thức này thì với trạng thái hiện tại của cậu... Cậu cũng sẽ chết. Chu Khiêm à ——"
Lịch Học Hải cười, hai mắt như phát sáng: "Lăn lộn một lúc lâu như vậy, rốt cuộc cậu cũng muốn chết cùng tôi sao? Chà..."
"Có lẽ lúc trước tôi đánh giá sai. Cậu không phải yêu đến mù quáng, mất đi lí trí. Có lẽ cậu đã điên từ lâu rồi... Đúng không?"
"Tôi là bác sĩ, chuyên ngành tâm lý, cố thể thôi miên, xâm nhập vào tiềm thức, vân vân... Cậu chỉ là một bệnh nhân tâm thần. Ác mộng xương trắng là một chiêu thức liên quan đến tâm lý và ý thức. Cậu không sợ mình bị phản phệ, muốn sử dụng chiêu thức này để đánh bại tôi?"
"Có lẽ vậy. Tôi điên rồi. Nhưng mà có khi... bây giờ là lúc ác mộng xương trắng bộc lộ được khả năng lớn nhất của mình thì sao?"
Cả người Chu Khiêm toàn là máu.
Quần áo trên người đã sớm rách nát, bao trùm cả người anh là một lớp máu thịt đỏ tươi, xương trắng mơ hồ lộ ra từ bên trong.
Xương Thần nhiễm đỏ máu, tràn ngập sát ý, giống như vừa được rút ra từ thân thể của Thần ngày trước.
Chu Khiêm tùy ý giơ tay lau mặt, máu đỏ liền dính đầy một nửa gương mặt anh.
Bây giờ, một nửa gương mặt của Chu Khiêm đầy tái nhợt, một nửa lại chìm trong máu đỏ đầy quỷ mị.
"Lịch Học Hải, anh lén nhìn trộm cả nửa đời của tôi, bóp méo kí ức của tôi ——"
Toàn thân tắm trong máu, Chu Khiêm giơ cao xương Thần trong tay phải, hướng thẳng về phía Lịch Học Hải.
Nhe răng cười toe, anh nhẹ giọng, dụ hoặc nói: "Bây giờ, để tôi bước vào giấc mơ của anh nào."
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay vất vả cho anh Khiêm rồi~