Edit: cơm trắng chan cà phê
Mũi tên hướng về bên trái đã biến mất, có lẽ đoạn phim quay cuộc họp cấp cao là đoạn phim đầu tiên.
Chu Khiêm liên tục nhấn mũi tên bên phải, tìm kiếm đoạn phim nối tiếp.
Mọi chuyện như nhóm lãnh đạo dự tính, có khoảng 300 phôi thai được tạo ra, đưa lên thuyền cứu nạn.
Họ có một hệ thống tự động hóa giúp phôi thai phát triển thành trẻ sơ sinh; sau đó những đứa trẻ này có tốc độ trưởng thành cực kỳ nhanh chóng, chỉ khoảng 3 năm sau đã trở thành người lớn.
Trong suốt 3 năm này, họ sẽ được người máy lập trình sẵn dạy dỗ. Người máy sẽ bảo đảm cho giống người mới có thể tiếp thu đầy đủ các tri thức, kĩ năng trong vòng 3 năm.
Ngoài ra, trên thuyền cứu nạn không chỉ có người máy và phôi thai mà còn có hơn một trăm chiến sĩ ưu tú nhất địa cầu. Trước khi người Cẩm tộc trưởng thành, những chiến sĩ này sẽ bảo vệ an toàn của họ.
Lịch sử và văn minh nhân loại mà Cẩm tộc mang theo đánh đổi bằng sự hi sinh của cả trái đất. Vì vậy những chiến sĩ này cũng bằng lòng hi sinh cả tính mạng mình để bảo vệ Cẩm tộc.
Con người đã dự đoán đúng từng bước. Mỗi người chiến sĩ trên tàu cũng được trang bị đầy đủ những kĩ năng để đối đầu với từng hiểm nguy có thể xảy ra trong tương lai. Cho đến khi Cẩm tộc trưởng thành, họ đã đủ bản lĩnh đương đầu với những lĩnh vực, khía cạnh mà những chiến sĩ này không còn quen thuộc nữa. Đến lúc đó, Cẩm tộc đã có thể tự mình học tập, trở thành những nhà khoa học ưu tú, thậm chí trở thành những phi hành gia vĩ đại...
Cẩm tộc có thể thăm dò những vị trí mới trong vũ trụ mênh mông, tìm thấy được nguồn thức ăn và nguồn nhiên liệu bổ sung.
Thậm chí, họ còn có thể tối ưu hóa các trang thiết bị, giúp con thuyền đến được hành tinh mới sớm hơn dự tính; bên cạnh đó, họ còn có thể tái tạo, sáng chế ra một nguồn thức ăn dự trữ mới để thích ứng với môi trường sống trên vũ trụ.
Khi mọi việc đã hoàn thành, các chiến sĩ cũng đã lớn tuổi, ngược lại, Cẩm tộc sử dụng kĩ thuật gây giống sẽ nhanh chóng sinh sản ra các thế hệ tiếp theo, và thế sau sẽ càng mạnh mẽ, giỏi giang hơn thế hệ trước đó.
Trên màn hình là những hình ảnh cuối cùng, một vị lãnh đạo nói: "Khi các chiến sĩ qua đời... Có lẽ thuyền cứu nạn đã sắp đến vị trí cuối cùng. Nhưng họ sẽ ra đi trong niềm hạnh phúc. Vì kế hoạch của chúng ta sẽ thành công! Cẩm tộc mang trong mình mã gien ưu tú nhất! Họ sẽ đại diện cho nhân loại đi đến một tương lai tươi sáng nhất!"
Mọi âm thanh, hình ảnh biến mất.
Màn hình tối đen, một dòng chữ trắng chạy ngang qua: "Đây là ghi chép cuối cùng của lịch sử nhân loại. Hi vọng sẽ có người sống sót qua thảm họa, chờ đợi được Cẩm tộc quay về, ghi nhớ được giai đoạn lịch sử này."
Sau khi dòng chữ trắng kết thúc, một ô thông báo khác hiện ra: "Cơ sở dữ liệu số 3201 đã được phát và lưu tại hồ sơ số A231. Cơ sở dữ liệu này là bản sao lưu của dữ liệu trên tàu cứu nạn."
"Một cơ sở dữ liệu dự phòng khác số 3202 được lưu trữ trong hồ sơ số A232. Tài liệu này quan trọng hơn, nó chứa đựng những tri thức văn học, kĩ thuật, công nghệ của lịch sử nhân loại..."
Kiến trúc bán cầu này có lẽ chỉ là một khu lưu trữ dữ liệu cỡ lớn. Cơ sở dữ liệu này được cấu tạo từ hai phần, một phần lưu trữ tri thức văn minh của nhân loại, một phần lưu trữ những dữ liệu lịch sử liên quan đến thảm họa trái đất và sự ra đời, phát triển của Cẩm tộc.
Bây giờ Chu Khiêm đã xem được một phần, nhưng với những lưu trữ về văn minh nhân loại rộng lớn, quả thực như mò kim đáy bể, thật sự không có dấu vết nào để tìm.
Có lẽ nó đã chìm xuống đáy biển sâu, hoặc đã bị núi đá vùi lấp.
Nền văn minh của nhân loại đã thất lạc, cuối cùng Cẩm tộc cao cao tại thượng đứng trên vạn vật.
...
Xem xong các thước phim tài liệu, Chu Khiêm đảo một vòng quanh khu căn cứ, xác nhận không còn tìm thêm được manh mối nào khác, anh ôm rồng con đi dọc theo con đường nhỏ tối tăm để đi ra ngoài.
Dưới ánh trăng sáng, ngoài cửa động có một bóng người ——
Lịch Học Hải.
Lịch Học Hải tìm đến đây nhưng không đi vào trong hang động, có vẻ như y đã hiểu rõ lai lịch của Cẩm tộc từ trước.
Chu Khiêm cũng không nghĩ phó bản này do Lịch Học Hải hoặc thành viên khác của Cẩm tộc thiết kế.
Như vậy chỉ có một đáp án có thể giải thích —— Giống như suy đoán trước đó, Lịch Học Hải còn một thân phận khác đang che giấu là người của Cẩm tộc.
Cẩm tộc có thể cho "người lái thuyền" rời khỏi Miền đất hứa đi đến những khu vực khác để tìm kiếm người ngoại tộc, như vậy họ cũng sẽ cử những người khác đi ra ngoài, kể cho những người ngoại tộc nghe những câu chuyện xưa, tuyên bố rằng những người ở bên ngoài đều có tội, họ là tội đồ bị trừng phạt bởi trận đại hồng thủy; họ cũng sẽ nói rằng Cẩm tộc không bị trừng phạt là bởi Cẩm tộc không phải đội đồ, được thần linh bảo vệ.
Trong đó, chuyện quan trọng nhất là họ cũng sẽ vẽ nên một Miền đất hứa tươi đẹp, một Miền đất hứa là thiên đường trần thế, kêu gọi mọi người đi đến đây.
Những người ngoại tộc đó không hề hay biết rằng họ lũ lượt tìm đường đến Miền đất hứa chẳng khác gì những con thiêu thân lao đầu vào ánh lửa.
Trong trường hợp này, Cẩm tộc sẽ phát ra những người đi ra ngoài để âm thầm điều tra, dò hỏi xem nhân loại ở bên ngoài còn giữ nền văn minh nào hay không, có khả năng uy hiếp đến Cẩm tộc hay không.
Có lẽ Lịch Học Hải là một người điều tra bí mật như vậy. Y giả trang thành người ngoại tộc, đi trên thuyền theo người ngoại tộc về Miền đất hứa.
Đối với lai lịch của Cẩm tộc, Lịch Học Hải đã biết tường tận, y không cần vào hang động kiểm tra.
Thậm chí...
Chu Khiêm chợt nghĩ đến rằng vị trí mà Lịch Học Hải dùng thảm thần dịch chuyển mình ra khỏi Miền đất hứa có khoảng cách khá gần với hang động, tựa như y cố tình muốn anh khám phá hết những điều này.
Lịch Học Hải không sợ Chu Khiêm khám phá ra thân phận của mình, không sợ Chu Khiêm có thể đoán ra được y có hai thân phận.
Lịch Học Hải... Muốn làm gì?
Chu Khiêm nở nụ cười đầy hứng thú, tiến về trước vài bước, bắt đầu đánh giá địa hình xung quanh, có vẻ muốn tìm một chỗ để nằm ngủ.
Lịch Học Hải chủ động nói: "Tư liệu mà nhân loại để lại có hai phần, một phần giải thích về lai lịch của Cẩm tộc cũng như chuyện gì đã xảy ra ở đây; phần còn lại là những giá trị văn minh cốt lõi."
"Tư liệu về tri thức văn hóa quá nhiều, cậu không thể xem hết trong thời gian ngắn như vậy; ngoài ra, nếu để cho người chơi dễ dàng tìm thấy những tư liệu đó thì người thiết kế xây dựng NPC Cẩm tộc không còn giá trị gì nữa. Tôi đoán rằng phần tư liệu đó đã bị chôn vùi theo thảm họa, những gì cậu tìm được chỉ liên quan đến xuất thân của Cẩm tộc mà thôi."
"Cậu xem bản sao chép, còn tôi tìm thấy tư liệu mà Cẩm tộc kế thừa từ nhân loại. Về bản chất thì hai thứ chúng ta tìm thấy đều giống nhau."
Chu Khiêm tìm được một thân cây, khom lưng xem thử mặt đất có ẩm ướt hay không rồi anh ngồi xuống, lười biếng nhìn Lịch Học Hải, không nói gì.
Lịch Học Hải hỏi: "Cậu đoán kết cục của những chiến sĩ sống trên con tàu đó là gì?"
Chu Khiêm đáp: "Có lẽ không hay ho gì. Khi đó Miền đất hứa là một xã hội không tưởng đúng không. Về mặt số lượng, trí tuệ hay sự quyết đoán, những chiến sĩ này không bằng Cẩm tộc."
"Đúng vậy." Lịch Học Hải gật đầu: "Hai bên xảy ra giao chiến. Sau cuộc chiến, Cẩm tộc vui vẻ đánh chén bữa tiệc thịt người."
"Phòng ngừa phải chống chọi những nền văn minh cao hơn, những vị lãnh đạo và những nhà xã hội học đã lược bỏ nhân tính của Cẩm tộc." Chu Khiêm nói: "Đồng thời điều này cũng chứng minh rằng nhất định phải có trật tự, kỉ cương. Xã hội lí tưởng như vậy không đáng tin cậy."
"Đúng thế. Cho nên Cẩm tộc đã dựa theo giả thuyết ban đầu của nhân loại, thành lập chính phủ. Một khi thiết lập quyền lực rõ ràng, mã gien phục tùng trong người họ bắt đầu có tác dụng. Nhiều năm trôi qua, họ không nảy sinh nội loạn nữa. Người đứng đầu hiện tại chính là người được Cẩm tộc kính trọng nhất."
Lịch Học Hải nói: "Nếu cậu muốn kích động trong nội bộ Cẩm tộc để giành chiến thắng thì chắc chắn không thể thành công."
Chu Khiêm cười: "Anh phân tích như là con bạc của tôi vậy. Thêm nữa... Vậy thì anh sẽ thành lập quy tắc như ở địa ngục à?"
"Tất nhiên rồi. Không có quy tắc, không có tiêu chuẩn." Lịch Học Hải nói: "Địa ngục của tôi là thiên đường vĩnh hằng. Mỗi người sẽ tìm thấy một vị trí thích hợp của riêng mình, đạt được tự do."
"Tôi không tin anh." Chu Khiêm nói: "Xem hành vi giết người của mình là cao cả, là đang cứu thế. Ai mà biết mục đích thật của anh và Tạ Hoài là gì."
"Tôi là bác sĩ, tôi đã từng không thể cứu sống bệnh nhân. Họ đều phải trải qua đau khổ. Nhưng vì sao? Vì sao con người cần phải khổ đau như vậy. Có một thiên đường có thể giúp họ thoát khỏi lục đạo, tìm được vĩnh hằng, có gì mà không tốt?" Lịch Học Hải hỏi lại.
"Bởi vì mọi thứ đều có kết thúc. Không bao giờ tồn tại "vĩnh hằng"." Chu Khiêm nói.
"Thật không? Không phải sau này cậu và Bạch Trụ cũng có vĩnh hằng sao?" Lịch Học Hải hỏi.
"Không có." Chu Khiêm tự nhiên đáp: "Tôi sẽ chết. Đến khi tôi chết, đến khi cả hai chúng tôi đều chết, quá khứ của chúng tôi cũng không còn tồn tại nữa. Đây là điều bình thường."
Ánh mắt của Lịch Học Hải trở nên thâm sâu hơn: "Cậu luôn luôn khiến tôi tò mò... Người như cậu rốt cuộc là vô tình vô tâm, hay là thật sự có tình cảm chân thành? Nếu cậu thật sự có tình cảm, năm xưa khi cậu biết tin Bạch Trụ chết, cậu đã có tâm trạng như thế nào?"
"Tuy nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng ——" Chu Khiêm híp mắt cười: "Anh cũng không cần quá quan tâm đến tôi như vậy đâu. Hơn nữa, việc tôi có tình cảm thật hay không... có cần đến lượt anh quản không?"
Lịch Học Hải bất ngờ, chớp mắt không đáp.
Chu Khiêm nói tiếp: "Anh chỉ cần biết một điều thôi. Đó là những thứ như "vĩnh hằng", "mãi mãi" là vô cùng vô tận, mơ mơ hồ hồ, không thể có được, cho nên ——"
"Trước khi tôi chết, mỗi ngày tôi sẽ yêu anh Trụ thật nhiều."
"Ngoài ra, tôi chắc chắn sẽ không để mình phải ra đi quá sớm, nếu không tôi chỉ được yêu anh Trụ có vài ngày thôi, như vậy thì buồn lắm. Cho nên chưa đến thời điểm tôi chết, ngay cả ma vương cũng không có quyền động chạm đến tôi, huống hồ chi là anh."
"Bác sĩ, cứ chờ xem."
Im lặng một lúc lâu, Chu Khiêm đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cuối cùng Lịch Học Hải nặng nề lên tiếng: "Chu Khiêm, cậu thật sự muốn đóng cửa trò chơi?"
Chu Khiêm không đáp.
Lịch Học Hải tiếp tục: "Chúng ta có tư tưởng khác nhau về địa ngục, tạm thời không đề cập đến. Nhưng trò chơi này là món quà do thần để lại cho nhân gian, cậu nghĩ cậu có quyền đóng cửa nó sao?"
"Trò chơi không lừa gạt một ai, ai cũng biết rõ nguy hiểm khi tham gia mỗi phó bản. Họ chấp nhận mạo hiểm là vì họ có khát vọng của riêng mình."
"Giống như cậu và Bạch Trụ, hai cậu lựa chọn tiến vào trò chơi là vì các cậu có khát vọng. Bây giờ Bạch Trụ đã trị hết bệnh của mình, xem như là người đã thực hiện được tâm nguyện. Các cậu được quyền thực hiện tâm nguyện nhưng lại cấm người khác không được à? Các cậu dựa vào đâu?"
"Mỗi người tự nguyện tham gia vào trò chơi, tự nguyện chấp nhận nguy hiểm đe dọa đến tính mạng. Đây là lựa chọn của họ. Cậu có quyền gì mà can thiệp?"
Chu Khiêm mở mắt, ánh trăng xuyên thấu qua kẽ lá, soi rọi trên gương mặt thanh tú.
Đôi mắt lấp ló trong bóng râm, anh nhìn Lịch Học Hải, hỏi lại: "Anh hẳn đã biết nhiều người khi vừa mới nghiện... họ đều cho rằng mình sẽ cai được. Họ coi thường ma túy, nghĩ rằng mình chỉ tò mò một chút, nghĩ rằng mình có thể tự chủ được bản thân, dù có nghiện cũng sẽ đủ tỉnh táo để từ bỏ."
"Theo logic của anh, những người đó nếu đã táng gia bại sản, thậm chí chết vì ma túy thì không thể trách ma túy có độc, ngược lại là do họ đã lựa chọn sai, họ không đủ năng lực tự chủ à? Anh đổ hết mọi trách nhiệm lên người họ sao?"
"Đương nhiên là không phải. Vì khi họ đưa ra lựa chọn, có lẽ họ chưa đủ nhận thức về hậu quả sau này."
Chu Khiêm nghiêm túc nói: "Trò chơi này cũng như vậy. Không phải ai cũng có năng lực tự chủ mạnh mẽ, đặc biệt khi đứng trước một sự tồn tại có thể thực hiện được ước mơ của mình. Trò chơi này có sức gây nghiện còn mạnh hơn cả ma túy."
"Tôi và Bạch Trụ, kể cả anh, những người có thể sống để sau cùng là rất ít, tỉ lệ sống sót ở trong trò chơi này có khi còn chưa đến 5%."
"Số lượng người sống quá ít. Vì vậy, đừng lấy số ít đó làm ví dụ, đừng có tự lừa dối bản thân, hay lừa gạt người khác rằng trò chơi là công bằng, mọi ước mơ đều có thể trở thành hiện thực."
"Nói cho chính xác, đây là một trò chơi lấy mạng người. Đây là một canh bạc có tỉ lệ thắng vô cùng thấp. Trò chơi này không nên công khai, liên lụy đến nhiều người khác ——"
"Nhiều con bạc đã nhận xét tôi là một người chơi điên rồ không quan tâm đến bất kỳ điều gì. Nhưng mỗi một lần, tôi đều có kế hoạch chính xác. Tôi nhìn thấu trò chơi, cho nên mới dám chơi lớn. Nhưng những người khác thì sao? Không phải cũng "điên" giống như vậy."
Tạm dừng một chút, trào phúng nhìn Lịch Học Hải, Chu Khiêm lại nói tiếp: "Là do anh và Tạ Hoài là những kẻ ích kỉ. Hai người đúng là có bản lĩnh, có sức mạnh, và để thực hiện được tâm nguyện của mình, cả hai đương nhiên hi vọng trò chơi này sẽ tiếp tục phát triển, nhưng trò chơi kéo dài thêm một ngày sẽ ké theo hàng trăm hàng ngàn người chơi khác tử vong."
"Câu nói vừa rồi của anh, tôi trả lại cho anh ——"
"Dù anh có là bác sĩ hay không, là chúa tể ở "địa ngục" hay không, anh có quyền gì mà can thiệp vào chuyện sống chết của người khác? Anh nghĩ... anh là ai?"
"Bác sĩ, anh có bao giờ nghĩ rằng là do anh quá đau khổ cho nên anh mới lựa chọn như vậy không? Hay là vì... từ trước đến nay anh luôn đề cao bản thân?"
Mây đen ùn ùn kéo tới, che lấp đi mặt trăng.
Gương mặt của Lịch Học Hải âm u, tối tăm: "Vậy là chúng ta không thể cùng chung tiếng nói."
"Đúng thế." Chu Khiêm nói: "Không thể nói chuyện với nhau, khó lòng mà hợp tác được."
"Vậy thì nói về trò chơi đi." Lịch Học Hải nhìn Chu Khiêm: "Với năng lực của cậu, cậu hẳn đã đoán được phương thức vượt qua phó bản sau khi người chơi bị tách ra theo NPC."
"Nhưng cậu sẽ không thành công."
Chu Khiêm: "Ồ? Xin được lắng nghe."
Lịch Học Hải nói: "Có một nhà khoa học đã giấu một thứ trong gien của Cẩm tộc. Có hai nhà khoa học cải tạo gien sẽ tự xem mình như "người ngoại tộc", không phải Cẩm tộc. Họ sẽ tìm cách đánh thức những người Cẩm tộc khác. Cứ như vậy, sẽ có một bộ phận người Cẩm tộc không phục tùng người đứng đầu, bắt đầu đồng cảm với những người ngoại tộc. Kế hoạch phản kháng lại Cẩm tộc của cậu đã thành công hơn một nửa."
"Nhưng hai nhà khoa học đó sẽ không có cơ hội. Vì ngay lúc này ——"
Nhìn thoáng qua thời gian, Lịch Học Hải nói: "Họ đã chết rồi."