Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 238: Miền đất hứa (32)




Edit: cơm trắng chan cà phê

Bạch Trụ nhìn tấm ảnh trong thư phòng một lát, y lại hỏi người máy: "Tôi có thể vào xem được không? Người ở bên ngoài chúng tôi rất ngưỡng mộ Cẩm tộc, không biết tôi có vinh hạnh được xem sách của Cẩm tộc được không?"

"Được phép đọc sách. Nhưng bên trong có một số thứ thuộc quyền riêng tư của chủ nhân, cậu không được xem." Người máy đáp.

"Tôi hiểu rồi." Bạch Trụ gật gật đầu, trước khi bước vào thư phòng, y thoáng quay đầu nhìn người máy ở phía sau.

Vừa rồi y phán đoán rằng Cẩm tộc chưa nắm giữ được kĩ thuật thay đổi gien của người ngoại tộc, khiến cho họ vừa sinh ra đã một lòng thờ phụng Cẩm tộc, cho nên cha mẹ Khải Đặc hiện đang nghiên cứu để cải thiện vấn đề này.

Bây giờ Bạch Trụ chợt nghĩ lại, có lẽ suy đoán này của y đã sai.

Nguyên nhân có liên quan đến người máy này.

Ngoại hình của người máy giống hệt như nhân loại, đồng thời nó cũng có khả năng biến đổi thành bất kì hình thái nào khác. Ngoài ra, thuật toán, mã lệnh của người máy cũng quyết định chúng luôn luôn trung thành với Cẩm tộc, thậm chí cả tính cách của chúng cũng được tạo lập thông qua mã lệnh.

Như vậy nếu Cẩm tộc thông qua việc cải tạo gien, thay đổi tính cách, mức độ trung thành, thậm chí là chỉ số thông minh của người ngoại tộc thì họ có điểm gì khác với người máy?

Hai đối tượng không có gì khác nhau, đã có sự xuất hiện của người máy trước, vậy thì Cẩm tộc cần gì phải cải tạo lại gien của người ngoại tộc?

Bạch Trụ nhớ lại lí do cha mẹ Khải Đặc tìm đến mình.

Người con gái lớn của họ đã hành hạ, ngược đãi một người máy. Họ cho rằng vì trong tiềm thức của cô bé luôn nghĩ người máy không có sinh mệnh nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy. Cho nên họ mong một người ngoại tộc có thể làm bảo mẫu cho cô con gái sau, thay người máy dạy bảo cô bé.

Họ hi vọng con gái mình có thể sống chung với người ngoại tộc, biết quý trọng sinh mệnh của người khác.

Trong mắt Cẩm tộc, người ở bên ngoài và người máy chỉ khác nhau ở hai chữ "sinh mệnh".

Người máy chỉ là vật vô tri.

Còn người ngoại tộc là sinh vật thấp kém, hạ đẳng, trong tiềm thức của người Cẩm tộc, họ không bao giờ xem người ngoại tộc là đồng loại của mình. Họ trời sinh thích hưởng thụ cảm giác thuần hóa người khác, vì vậy bây giờ lựa chọn phương thức này để đối xử với người ngoại tộc.

Sau khi mua từng người ngoại tộc về nhà, có lẽ nhiều người còn có xu hướng dựa theo sở thích của mình để thuần hóa người ngoại tộc đó thêm một bậc khác.

Người máy sau khi cải tạo đã được thiết lập sẵn kết quả.

Còn việc thuần hóa một giống loài cấp thấp thì có vô vàn kết cục. Người ngoại tộc vô tri có khả năng phản kháng bị mình giẫm đạp dưới chân là cảm giác mà Cẩm tộc mê đắm.

Cẩm tộc thích thú trước cảm giác người khác phải quỳ phục mình.

Cảm giác thành tựu và thỏa mãn đó không phải điều mà người máy luôn vâng lời họ có thể mang lại.

Cho nên cha mẹ Khải Đặc đang làm việc gì, là dựa theo yêu cầu của Cẩm tộc hay là vấn đề mấu chốt giúp người chơi vượt ải? Họ có khả năng lớn là "Người tốt", vậy thì họ chỉ có thể đang giúp đỡ người chơi.

Ôm theo nghi hoặc, Bạch Trụ bước vào thư phòng.

Sau đó y nhanh chóng phát hiện ra —— trên bàn sách lại xuất hiện thêm một tấm ảnh khác. Đó là một tấm cảnh chụp gia đình, có Khải Đặc và cha mẹ và một cô gái Bạch Trụ chưa từng nhìn thấy. Cô gái có đôi mắt to tròn, vẻ ngoài xinh đẹp, diễm lệ như những người Cẩm tộc khác.

Hẳn cô gái này là cô con gái lớn, chị gái của Khải Đặc.

Khải Đặc không quá khác so với cha mẹ mình. Nhưng khi nhìn vào tấm ảnh, có thể nhận ra chị gái Khải Đặc trông quá khác so với người thân của mình.

Cô có một mái tóc màu nâu, đôi mắt màu xanh lục.

Nhưng Khải Đặc và cha mẹ có đôi mắt màu xanh ngọc và mái tóc màu vàng.

Khải Đặc có một điểm khác so với cha mẹ. Cha mẹ cô bé có mái tóc thẳng, còn cô bé có mái tóc xoăn.

Lúc trước Bạch Trụ không xem sự khác biệt về mái tóc của cha mẹ Khải Đặc làm manh mối trinh thám. Bởi lẽ dù không sống trong thế giới hiện thực suốt 7 năm, y vẫn biết hiện tại phụ nữ thường sử dụng một thiết bị để uốn tóc, hiển nhiên Cẩm tộc cũng sẽ có một thiết bị tiên tiến để tạo kiểu tóc cho riêng mình.

Nhưng bây giờ vẻ ngoài của chị Khải Đặc lại khác hẳn so với gia đình mình.



Ngũ quan của cô bé tinh xảo một cách rõ nét, hoàn toàn nổi bật so với Cẩm tộc. Hơn nữa, Khải Đặc vẫn còn có vài nét giống cha mẹ mình, có thể thấy đôi mắt cô bé có vài phần tương tự với người mẹ. Ngược lại, ngũ quan của chị Khải Đặc lại không hề giống với cha mẹ.

Nghi hoặc trong lòng được gỡ bỏ, để phòng ngừa vạn nhất, Bạch Trụ vẫn hỏi người máy luôn theo sát mình: "Mắt của chị Khải Đặc màu gì?"

Người máy: "Màu xanh lục. Từ nhỏ đến lớn, cô có một đôi mắt như ngọc bích."

Màu xanh lục, giống như trong ảnh chụp, loại trừ khả năng đeo kính áp tròng.

Bạch Trụ hỏi: "Tóc của cô ấy thì sao?"

"Màu nâu, mái tóc ấy khiến da cô càng thêm trắng như tuyết, mỹ mạo như thiên tiên."

Người máy chỉ tay về phía ảnh chụp: "Tôi không tin con người không có khả năng phân tích. Đây là ảnh chụp gia đình, người kia chỉ có thể là chị gái Khải Đặc. Cậu không cần hỏi tôi trông cô ấy như thế nào, cậu cứ nhìn ảnh chụp đi."

"Tôi chỉ lo rằng tôi gặp cô ấy lại nói sai thì sẽ thật khó xử." Bạch Trụ nhàn nhạt gật đầu: "Cảm ơn anh. Tôi muốn hỏi thêm... Phu nhân có muốn sinh thêm một người con nào nữa không? Sinh con có vất vả lắm không? Nếu bà ấy muốn, tôi cũng cần phải chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó có thể chăm sóc cho chủ nhân của mình."

Người máy nói: "Không vất vả. Vì chủ nhân không cần sinh! Còn nuôi dưỡng là nhiệm vụ của tôi và cậu. Nhưng mà... chuyện dạy dỗ cho trẻ em thì cứ giao cho tôi, cậu không làm được đâu."

Bạch Trụ đã xác nhận được hai việc thông qua lời nói của người máy ——

Thứ nhất, chị gái Khải Đặc có diện mạo hoàn toàn khác biệt so với người nhà.

Thứ hai, trong chung cư vỏ trứng, khi họ tiếp nhận chương trình tẩy não, giáo viên có nhắc đến việc phụ nữ không cần sinh đẻ, như vậy Cẩm tộc không nói dối về chuyện này.

Điều này có nghĩa rằng sự ra đời của Cẩm tộc có liên quan đến việc cải tạo gien.

Họ loai bỏ những gien không tốt, giữ lại những mã gien tốt, khi phôi thai ra đời, các nhà khoa học của Cẩm tộc sẽ không ngừng biên tập, cải tạo gien trong phôi thai, bảo đảm mỗi người Cẩm tộc sinh ra đều sẽ xinh đẹp, thông minh.

Như vậy việc Cẩm tộc am hiểu nói dối, có tính cách tàn bạo, khinh thường sinh mệnh khác, thích khống chế người khác... là kết quả của việc sàng lọc gien?

Vì sao Cẩm tộc lại muốn giữ những mã gien này?

Thích ngụy trang và nói dối, dễ dàng gây khổ đau cho người khác, có thể vui vẻ ăn thịt người, không biết đồng cảm, thương xót cho những sinh linh khác...

Đây không phải là những đặc điểm cần có của con người mà là đặc tính của dã thú!

Dã thú di chuyển trong rừng cây, nó cần có kĩ năng ngụy trang mới có thể bảo vệ bản thân, tìm được đường lui trước con vật mạnh hơn mình.

Dã thú cần ra tay tàn nhẫn, không chừa đường sống cho kẻ khác, không bao giờ thương xót, đồng cảm với kẻ thù, nếu không chỉ chậm một bước, nó không thể hưởng dụng con mồi, ngược lại, nó sẽ trở thành con mồi trong chuỗi thức ăn.

Trong rừng rậm trập trùng nguy hiểm, dựa vào bản năng cầu sinh, nếu không giết kẻ khác thì mình sẽ bị giết chết... Đây là những nhân tố quyết định khiến cho dã thú có tính cách tàn nhẫn, giảo hoạt.

Vậy còn Cẩm tộc thì sao?

Họ cũng gặp tình trạng như phải sinh tồn trong "rừng rậm nguy hiểm" sao?

Rốt cuộc quá khứ của họ như thế nào mới khiến họ tiếp tục phải bảo tồn những đặc tính này trong thời đại hòa bình như hiện nay?

Bạch Trụ hiện tại chưa có manh mối gì về quá khứ mà Cẩm tộc đã trải qua.

Nhưng y đã phỏng đoán ra được bí mật mà cha mẹ Khải Đặc giấu giếm với Cẩm tộc.

Nếu họ làm việc liên quan đến cải tạo gien, vậy thì điều này có liên quan đến Cẩm tộc.

Như vậy nếu họ đứng về phía người chơi, họ chỉ có thể đang động tay động chân với mã gien của Cẩm tộc.

Nhìn tổng thể, chỉ với vài người và một Cẩm tộc đang nắm giữ công nghệ cao, quả thực lực lượng giữa hai bên chênh lệch quá lớn.

Nhưng nếu nhiều Cẩm tộc đã bị cải tạo gien, lợi dụng lực lượng này để đối phó với chính phủ của Miền đất hứa thì tình thế sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Ngoài ra, thực lực giữa Cẩm tộc và người ở bên ngoài cũng cách xa nhau.

Nhưng người thiết kế trò chơi đã xây dựng nhân vật cha mẹ của Khải Đặc, Ôn Ân và những NPC khác có chung một đầu mối, có thể xâu chuỗi lại thành một nút thắt.



Nếu có thể gỡ được nút thắt này, có lẽ người chơi sẽ liên kết được lực lượng của NPC, phá vỡ cục diện chênh lệch giữa hai phe. Với cơ sở là một trận chiến giữa hai bên, thắng bại không nhất định thuộc về bên nào.

Chẳng lẽ vương hầu, tướng lĩnh vừa sinh ra đã nắm trong tay lực lượng hùng mạnh?

Bây giờ khống chế lực lượng ở Miền đất hứa là mấu chốt để giành chiến thắng.

Đối với người chơi, mấu chốt của việc hoàn thành nhiệm vụ là phải bảo vệ những nút thắt này, giúp những nhân vật này đạt được thứ mình muốn.

Khi liên kết những nút thắt ấy lại, một lực lượng cách mạng có khả năng lật đổ ách thống trị của chính phủ Miền đất hứa sẽ ra đời.

Bạch Trụ muốn liên lạc với Chu Khiêm, báo cáo tình huống cho đối phương.

Nhưng y nhận ra mối liên kết ý thức giữa mình và Chu Khiêm quá mong manh, chứng tỏ cả hai đã cách nhau một khoảng xa.

Đúng lúc này, Bạch Trụ nghe thấy thông báo vang lên từ trên cao ——

【 Cảnh báo! Cảnh báo xâm lược!... 】

Chung cư vỏ trứng đã xảy ra chuyện.

Lịch Học Hải đã làm gì?

...

Màn đêm dần buông.

Chu Khiêm vẫn chưa hề hay biết gì về tình huống của đồng đội.

Nhưng mọi người vẫn còn sống, số lượng thành viên của quân đoàn Vô Song chưa hề giảm bớt, vì vậy anh vẫn nhàn nhã ngồi trên mặt đất.

Ngoại trừ hơi đói và khát, anh cũng không cảm thấy khó chịu ở đâu.

Cách đó không xa, ánh lửa đã tắt, mùi cá nướng đã hoàn toàn tiêu tán.

Lịch Học Hải ngồi xếp bằng trong bóng tối, có lẽ đang nhắm mắt dưỡng thần.

Y cùng Chu Khiêm là kẻ thù của nhau, ai cũng muốn lấy mạng nhau nhưng bây giờ họ lại dùng một phương thức đặc biệt ở bên cạnh nhau trong hòa bình.

Bất chợt, Chu Khiêm cảm giác được một bóng đen đang lao đến từ phía xa.

Nhưng bóng đen này không hề mang đến cho anh cảm giác phòng bị hay sợ hãi, thậm chí anh còn cảm thấy nó vô cùng quen thuộc.

Bóng đen liền nhào vào lồng ngực Chu Khiêm trong chớp mắt, quấn lấy cổ anh —— Rồng con đã quay lại.

Rồng con cười toe mang cho Chu Khiêm hai loại quả.

Hai quả này khá nhỏ, không có nhiều thịt, hơn nữa vỏ trái cây cũng nhăn nheo, không còn tươi mới. Nhưng Chu Khiêm biết rằng rồng con đã vất vả để tìm chúng.

Hôn một cái chóc lên trán con trai, Chu Khiêm xoa đầu rồng con: "Cảm ơn cục cưng."

Rồng con còn mang về cho anh một tin tốt, nó liều mạng khoa tay múa chân một hồi lâu, "a a a" liên tục, Chu Khiêm biết nó muốn dẫn mình đến một nơi.

Rồng con nhảy ra khỏi vòng tay của Chu Khiêm, thân thể biến to, Chu Khiêm hiểu ý nó, anh nhảy lên lưng nó ngồi.

Rồng con chở Chu Khiêm đi dọc theo bờ sông, bay đến một hang núi.

Cả hai bay vào trong hang núi, không ngừng bay sâu xuống dưới lòng đất.

Ngẩng đầu nhìn, Chu Khiêm nhìn thấy... một khu thí nghiệm.