Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 211: Miền đất hứa (5)




Edit: cơm trắng chan cà phê

Nhiều người tập trung ở đại sảnh.

Trong đó có ba người hai nam một nữ từ Cẩm tộc đến, họ có mái tóc nâu, dáng người cao gầy, làn da trắng như tuyết. Ai cũng có ngũ quan tinh xảo, dường như là tạo vật ưu ái của Chúa. Có thể nói rằng môi trường sống ở Miền đất hứa không chỉ tốt tươi mà còn góp phần tạo ra một chủng tộc chất lượng cao.

Người phụ nữ có vẻ là người đứng đầu, quản lý khu vực này.

Dẫn người của mình đến, người phụ nữ đi đến trước mặt Ngải Lợi, hỏi thăm vài câu, nắm bắt được tình huống thì nghiêm túc nhìn về phía nhóm Chu Khiêm vừa mới đến, nói: "Xin chào, tôi là Khôi Na. Chúng tôi vẫn đang trong quá trình điều tra những vụ việc dị thường như thế này. Các bạn đừng sợ, chúng tôi sẽ nhanh chóng giải quyết những nguy hiểm có thể xảy ra. Và các bạn không thể rời khỏi đây được."

"Hẳn các bạn đã nghe nói về tình huống ở nơi này khi ở cổng vào. Chúng tôi không có lí do gì để cho các bạn rời đi. Các bạn hãy chuẩn bị tâm lí thật tốt. Tôi nghĩ rằng khi các bạn đã quyết định đến đây để sống một cuộc sống tốt hơn thì các bạn cũng phải chấp nhận rủi ro có thể xảy ra, đúng không?"

Người phụ nữ tên Khôi Na không biết có phải người quản lý thật không, nhưng cách nói chuyện lại vô cùng cao cao tại thượng.

Nghe xong, Ngải Lợi ở bên cạnh liền quỳ xuống đất, ôm đùi Khôi Na nói: "Không, thưa không, tôi sẽ nói chuyện với họ. Chúng tôi sẽ ở lại nơi này! Tôi sẽ khuyên bảo họ đừng sợ!"

"Gần đây có rất nhiều người chết, đúng không?" Khôi Na lãnh đạm hỏi.

Ngải Lợi gật đầu, run bần bật đáp: "Đúng vậy!"

"Ngải Lợi, đừng sợ." Khôi Na cúi người, vỗ vỗ đầu Ngải Lợi, ánh mắt đã có một tia cảm xúc: "Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề này giúp các bạn."

"Cảm ơn, cảm ơn ngài!" Ngải Lợi đáp: "Các ngài cho chúng tôi thức ăn, cho chúng tôi chỗ ngủ, còn bảo vệ chúng tôi, vô cùng cảm ơn. Nếu không có các ngài, chúng tôi thật sự không biết phải làm sao. Các ngài chính là thần của chúng tôi!"

"Được rồi, tôi sẽ tìm người xử lí thi thể." Khôi Na nói: "Cô nhanh chóng dẫn những người mới đến nghỉ ngơi đi. Cũng sắp đến giờ ăn tối rồi. Nhớ phải hoàn thành nhiệm vụ đúng giờ, không được quên."

"Vâng, tôi sẽ làm ngay!" Ngải Lợi nói: "Tôi làm ngay! Ngài yên tâm, tôi sẽ không chậm trễ!"

Chu Khiêm chợt lên tiếng: "Khoan đã. Các cô muốn xử lí thi thể như thế nào? Không phải lúc trước cô nói cần phải mua cho mình một ngôi mộ soa? Tôi không đành lòng nhìn một người như vậy chết trước mắt tôi, tôi sợ sau khi chết thi thể của anh ấy sẽ bị tùy ý xử trí... Tôi muốn mua một ngôi mộ cho anh ấy."

"Chuyện này sẽ do A Mã xử lý."

Khôi Na đáp, cúi đầu nhìn thi thể bị cắt làm đôi, hơi nhíu mày, nói: "Trước tiên tôi sẽ cho người di chuyển thi thể vào kho số 1. Để ở đây thì quá kì cục, sẽ dọa sợ nhiều người khác."

"Máu cũng cần phải lau dọn sạch sẽ. Chúng tôi ưa chuộng hòa bình, làm sao nhẫn tâm chứng kiến chuyện này xảy ra? Còn A Mã..."

"Các cô cậu về phòng đi, tôi sẽ cho cô ấy đến tìm người sau, sẽ giải thích rõ ràng những việc cần chú ý cho mọi người."

...

Một lát sau, Chu Khiêm sử dụng thang máy đặc biệt đến phòng của mình.

Bạch Trụ không có ở đây. Y vốn muốn đi theo Chu Khiêm nhưng lại bị quy tắc ở đây hạn chế —— chú ý thời gian ở trong phòng, mọi người cần ở riêng trong phòng mình, không được phép tùy ý đi lại, cũng không được tự ý mở cửa phòng người khác.

Khi người phụ trách mộ địa A Mã đến, Chu Khiêm đang quan sát căn phòng của mình. Anh muốn ở trong một căn phòng có phong cách tối giản hiện đại, màu sắc chỉ cần có ba màu trắng-đen-xám phối hợp với nhau, giống như căn phòng của anh trước đây trong thế giới hiện thực.

Đón A Mã đến, Chu Khiêm phát hiện cô có một làn da màu nâu, lông mày rậm, tóc thưa, dáng người tương đối to lớn, hiển nhiên có sự khác biệt so với những nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân.

Nhưng tính cách của A Mã lại giống hệt Ngải Lợi, khi nói chuyện vô cùng nhã nhặn, lịch sự, khí chất dịu dàng, hiền hòa, có phẩm chất nhẫn nhịn, dường như đối phương có phát hỏa như thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không tức giận, phản kháng lại.

A Mã nói: "Xin chào, nghe nói cậu muốn mua một ngôi mộ? Nhưng bây giờ cậu không có tiền... Tôi sẽ giảm giác cho tình huống đặc biệt của cậu một chút."

Chu Khiêm hỏi: "Tôi không có tiền của Miền đất hứa, nhưng tôi có thể nợ trước. Tôi sẽ tìm một công việc giống như cô."

"A... À, đúng vậy." A Mã cười nói: "Mọi người đều phải cố gắng làm việc! Nếu chúng ta không cố gắng, làm sao xứng đáng với Miền đất hứa? Dù sao thì tôi..."

"Tôi sẽ hỏi quản lí cậu có được nợ trước không, sau khi kiếm được tiền sẽ trả lợi cho chúng tôi sau."

Chu Khiêm nắm bắt thông tin, hỏi: "Vậy thì trước đây chưa từng xảy ra chuyện như thế này à?"

A Mã lắc đầu: "Không có... Trong ấn tượng của tôi thì không có."



"Vậy là trước đây mọi người đều mua trước mộ phận của mình. Chuyện này khá kì quái đó." Chu Khiêm hỏi: "Cô có biết vì sao phải làm như vậy không?"

"Không kì quái, chỉ là để tiết kiệm hiệu suất mà thôi. Ở Miền đất hứa, tài sản của mỗi người sẽ được quản lí bằng sổ điện tử. Nếu có người chết, tài sản của người đó sẽ được chuyển trực tiếp vào ngân hàng công cộng. Nếu muốn lấy tiền từ ngân hàng công cộng thì không hợp quy củ."

"Khi chuyển tiền vào ngân hàng công cộng, số tiền đó sẽ thuộc sở hữu chung của mọi người. Tổ chức quản lí mộ phần của chúng ta muốn lấy số tiền của người chết trong ngân hàng công cộng để xây dựng ngôi mộ cũng không dễ dàng, thủ tục này rất phức tạp, về nguyên tắc thì không được phép."

A Mã nói: "Trong trường hợp này, để mỗi người tự nộp tiền xây mộ trước như vậy sẽ dễ dàng hơn, tiết kiệm được thời gian và thủ tục phức tạp."

"Trước đây không có ai vừa đến nơi liền chết... Nên tình huống của bạn cậu rất đặc biệt. Bản thân người này cũng không có tiền. Tôi phải xin chỉ thị của lãnh đạo mới có thể đưa ra câu trả lời chính xác cho cậu."

Chu Khiêm càng ngày càng cảm thấy phương thức quản lí ở nơi này rất thú vị.

"Người ngoài" như anh cảm thấy bộ phận quản lí này rất kì quái. Nhưng A Mã lại cảm thấy rất bình thường, cô đã bị rơi vào bẫy rập logic nào đó.

Chu Khiêm hỏi: "Phương thức làm việc của các cô có hơi kì lạ. Cho dù có người chết vừa chết thì tiền liền tự động sung công, nhưng lỡ người đó vẫn còn gia đình người thân, bạn bè thì sao? Không lẽ người thân, bạn bè của người đó không thể mua mộ địa giúp được à?"

A Mã mờ mịt trước câu hỏi của Chu Khiêm.

Cô sửng sốt một lúc lâu, sau đó đáp: "Tôi không hiểu cậu nói gì. Người thân, bạn bè... Tôi không có những thứ này. Tôi nghĩ rằng những người sống ở đây đều như vậy. Dù ngay từ đầu có, nhưng sau này thì không còn nữa. Ở Miền đất hứa không cần những thứ đó."

Chu Khiêm chợt nghĩ đến điều gì, hỏi: "Cô ở đây bao lâu rồi?"

"Tôi sinh ra ở đây." A Mã cười nói: "Giống như những người khác, tôi sinh ra trong trung tâm sinh sản. Hai tế bào kết hợp với nhau, sinh trưởng trong khay nuôi cấy, phát triển thành phôi thai, từ từ thành hình. Tôi thật sự không có cha mẹ. Tôi cũng không cần bạn bè."

"Nhưng cô không giống người của Cẩm tộc." Chu Khiêm nói.

"Đúng vậy, Cẩm tộc nói rằng muốn tôn trọng chủng tộc của chúng tôi, cho nên chúng tôi được sinh ra dựa theo chủng tộc gốc của mình." A Mã nói.

"Vậy cô..."

Chu Khiêm biết hỏi những lời này với một cô gái lần đầu gặp mặt là không nên, nhưng anh bất chấp hỏi: "Cô không có bạn bè, vậy cô cũng chưa từng thích ai, không muốn cưới ai đó sao? Hay nói cách khác, chế độ hôn nhân ở đây cũng đặc biệt à?"

"Hôn nhân? Thích?" A Mã như nghe được một chuyện vô cùng đáng sợ, cô liên tục lùi về sau: "Tôi, tôi có nghe nói tổ tiên của mình có hôn nhân. Nhưng chúng tôi thì không. Cậu vạn lần đừng có nói những chuyện này trước mặt Cẩm tộc. Họ sẽ không vui đâu!"

"Vì sao?" Chu Khiêm hỏi: "Cô A Mã, cô cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, chẳng lẽ chưa có một người đàn ông nào từng viết thư tình cho cô sao? Không phải những vần thơ như "Sở vị y nhân, tại vị nhất phương"* rất đẹp à? Không nhất định phải là đàn ông, phụ nữ cũng có thể."

*所谓伊人、在水一方: trích Kiêm gia 1 (Kinh Thi, Khổng Tử). Tạm dịch: Người mà mình nói đến / Ở vùng nước biếc cách vời một phương

A Mã sợ đến mức tái mét mặt, cô run rẩy nói: "Suỵt, không được, đừng có nói những lời này. Sao có thể... nói về thơ được? Ở đây không có sách! Ở đây chỉ có sách dạy khoa học kĩ thuật, tư tưởng tinh lọc thôi. Sau này cậu cũng sẽ học những thứ này giống như chúng tôi!"

"Chúng tôi ở đây không có bạn bè, không có người yên, mỗi người đều là một cá thể độc lập. Cậu đừng có nghĩ đến điều khác, nếu không họ sẽ trừng phạt cậu!"

"Vì sao? Những chuyện như tình bạn, tình yêu... người của Cẩm tộc dạy cô như thế nào?"

Chu Khiêm chậm rãi hỏi, sợ A Mã bị mình dọa chạy mất.

A Mã nghiêm túc giáo dục lại Chu Khiêm: "Cậu có biết vì sao tổ tiên của chúng ta bị trừng phạt không? Vì họ không giống những người ở đây, phạm đủ tội, khiến trời cao tức giận!"

"Nguyên tội của con người vốn xuất phát từ dục vọng trong thân thể chúng ta! Cho nên Cẩm tộc dạy rằng phải từ bỏ hết mọi dục vọng, ví dụ như... ví dụ như tình yêu, hôn nhân mà cậu nói. Đúng rồi ——"

"Cậu có biết vị vua nổi tiếng một thời của Phong tộc tôi là Phong Liệt Vương không?"

"Không biết, xin được lắng nghe." Chu Khiêm đáp.

"Phong Liệt Vương là vua của Phong tộc chúng tôi, vương phi của ngài ấy tư thông với vua của Mộng tộc. Sau đó Phong tộc dẫn quân đại chiến với Mông tộc, cuộc chiến kéo dài 3 ngày 3 đêm. Sau đó... Là vua của Phong tộc nhưng Phong Liệt Vương lại chết trên đất của Mộng tộc. Đầu của ngài ấy bị chặt đứt... Nghe nói ngài ấy đã thề độc rằng sẽ luôn nhìn về hướng Tây, cho đến khi binh lính của Phong tộc đến báo thù cho mình. Chỉ khi Mộng tộc bị tuyệt diệt, Phong Liệt Vương mới an giấc ngàn thu."

"Mảnh đất ở hướng Tây là quê hương Phong tộc của ngài ấy. Không một ai có thể giải thích được vì sao sau khi chết đầu của ngài ấy lại có thể nhìn về hướng Tây, có lẽ là nhờ sức mạnh tinh thần đặc biệt nào đó. Tóm lại, dù đầu của Phong Liệt Vương chỉ còn lại một hộp sọ, cái đầu ấy vẫn không ngừng di chuyển trên núi tộc Mộng, nhìn về hướng tây. Dù người của Mộng tộc muốn đập vỡ cái đầu ấy, dùng búa đập, thiêu cháy, nhưng không một ai có thể chạm vào được cái đầu đó."

"Nhiều năm sau, Phong tộc tiêu diệt được Mộng tộc, cuối cùng cái đầu ấy mới vỡ vụn."



Kể đến đây, A Mã cảm thán: "Chiến tranh... thật đáng sợ. Một người chỉ huy quân đoàn để giết những người khác, đây là tội ác đáng sợ đến nhường nào? Thần tạo ra con người, con người lại muốn giết hại lẫn nhau, chẳng trách Thần lại muốn trừng phạt con người..."

"Mà căn nguyên của tội lỗi đó là do tình yêu và hôn nhân của Phong Liệt Vương. Vợ của Phong Liệt Vương không giữ được lòng chung thủy của mình, Phong Liệt Vương lại không thể khống chế được lòng ghen ghét của mình. Cho nên, chúng ta không cần dục vọng. Vì sao người của Cẩm tộc lại có thể được trời cao ân xá? Là vì họ đã từ bỏ thất tình lục dục, luôn nghiêm khắc với bản thân mình."

"Thất tình lục dục? Nhưng tôi có nghe Ngải Lợi nói cô ấy vẫn muốn ăn thịt. Ăn uống cũng là một dục vọng bản năng." Chu Khiêm nói.

"Cô ấy vẫn còn dục vọng ăn uống. Cô ấy không giống tôi, không lớn lên ở đây, cho nên cần thời gian sửa đổi, sau này cô ấy sẽ từ bỏ dục vọng này. Cô ấy sẽ từ từ hiểu rằng ăn thịt, ăn cỏ thật ra không khác gì nhau. Cậu cũng vậy. Tôi thấy được trên người cậu có rất nhiều thói hư tật xấu ở bên ngoài. Nhưng không sao, Cẩm tộc sẽ dẫn dắt cậu đi con đường đúng đắn, giúp cậu được Thần yêu thích."

Nói xong, A Mã chuẩn bị rời đi: "Thật ra Khôi Na rất thông minh. Cô ấy nhìn thấy trong số những người mới đến, cậu là người khó thay đổi nhất. Cho nên cô ấy mới cho tôi đến nói chuyện nhiều với cậu như thế này. Đây là lời cảnh báo của tôi dành cho cậu. Sau này cậu cần cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, hành vi cử chỉ của mình."

"Được rồi, tôi đi đây. Lát nữa thời khóa biểu sẽ tự động được gửi đến từng phòng, cậu nhớ xem kĩ, đúng giờ đến nhà ăn. Tôi sẽ gặp cậu ở nhà ăn, đưa ra câu trả lời về mộ phần cho cậu."

...

A Mã rời đi.

Dẫn dắt từ việc mua mộ địa, Chu Khiêm đã khai thác được khá nhiều thông tin hữu ích.

Ở bên phía Bạch Trụ, như thể gắn một con mắt gắn trên người Chu Khiêm, sau khi A Mã vừa rời đi, y liền "gọi điện thoại" đến ngay lập tức.

Chu Khiêm nhận được thông báo liền lấy đạo cụ như ốc sên đặt lên tai, đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn mây mù trên núi cao.

—— Dưới chân núi là khu vực của những người ở bên ngoài đến, còn Cẩm tộc thì sinh sống ở trên núi. Họ có thật sự là "thánh nhân" theo lời của A Mã và Ngải Lợi hay không?

"Điện thoại" được kết nối thành công, Chu Khiêm nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh Trụ."

Bên kia vang lên giọng nói trầm thấp, từ tính của Bạch Trụ: "Chu Khiêm, sao rồi?"

Đôi mắt Chu Khiêm ánh lên ý cười, trêu chọc nói: "Chẳng ra gì, Miền đất hứa bắt chúng ta phải từ bỏ dục vọng đó. Anh Trụ, em không được thích anh nữa rồi. Người của Cẩm tộc ép chúng ta làm hòa thượng."

Bạch Trụ im lặng một lát, phối hợp đáp: "Vậy thì họ sẽ không thành công."

Chu Khiêm hỏi: "Anh lấy gì để đảm bảo?"

Bạch Trụ hỏi ngược lại: "Anh không cần đảm bảo. Em bảo đảm là được."

Chu Khiêm: "Làm sao anh biết em bảo đảm điều đó?"

Bạch Trụ: "Em sẽ không làm vậy sao?"

"Bây giờ anh Trụ không giống như trước nữa." Chu Khiêm cười nói: "Nói chuyện chính nào. Anh gọi em là vì phát hiện ra gì à?"

Bạch Trụ nói: "Đúng vậy. Phần mộ ở đây rất kì lạ."

Chu Khiêm: "Anh nhìn thấy gì?"

Bạch Trụ đáp: "Sau khi mở thần thức, anh quan sát một người đi đến phần mộ trong vòng 1 tiếng qua. Kĩ năng này có CD, nhưng anh vẫn thấy nên dùng trước."

Không cần Bạch Trụ giải thích nhiều, Chu Khiêm đã hiểu.

Vừa rồi ở đại sảnh, Khôi Na có nói A Mã sẽ đến tìm Chu Khiêm.

Như vậy thì Bạch Trụ phỏng đoán thời gian, tìm lí do đến đại sảnh, nhìn thấy A Mã rồi dùng thần thức quan sát những nơi cô đã đi qua trong 1 giờ.

Cho nên y nhìn thấy phần mộ kia.

Chu Khiêm cảm thấy hứng thú, hỏi ngay: "Tình huống ở đó như thế nào?"

Bạch Trụ nghiêm túc đáp: "Rất kì lạ. Mộ địa là một hầm đá. Những thi thể đưa vào đây sẽ bị chặt nhỏ, bỏ vào trong từng hộp vuông thủy tinh... Sau đó những chiếc hộp này sẽ được sắp xếp, đánh số và xếp theo thứ tự trong hầm đá."