Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 200: Hóa thần




Edit: cơm trắng chan cà phê

Mỗi người đều có dây thép cuộc đời của riêng mình, đôi khi sẽ vì lợi ích ngắn ngủi mà sợi dây thép của người này sẽ giao thoa với người khác, nhưng cuối cùng vẫn sẽ mỗi người mỗi ngả. Không có niềm tin tuyệt đối.

Chu Khiêm không tin một ai, thậm chí cả bản thân.

Có lẽ chính mình cũng sẽ là kẻ phản bội lại bản thân.

Nhưng điều đó không có nghĩa anh không tin vào chỉ số thông mình của mình.

Chu Khiêm lại mở hộp giấy. Lần mở này sẽ khiến anh hoàn toàn phát điển.

Đây là lời cảnh báo của Lịch Học Hải dành cho Chu Khiêm. Có thể giải thích rằng Lịch Học Hải cảnh báo như vậy là vì y muốn quái vật hóa thần thành công. Hoặc cũng có thể hiểu rằng Lịch Học Hải ẩn ý muốn Chu Khiêm mở hộp giấy để anh và quái vật không cùng hội cùng thuyền.

Chu Khiêm không nghĩ Lịch Học Hải nói dối về việc nếu mở hộp giấy, anh sẽ phát điên.

Anh nhớ rõ hình ảnh "hộp giấy" là hình ảnh mà bác sĩ tâm lý trước đó của anh nói, sau này đến lượt Lịch Học Hải sử dụng để giúp anh dễ hình dung hơn.

Không rõ mục đích của Lịch Học Hải là gì, nhưng việc mở hộp giấy có thể khiến anh phát điên là điều chắc chắn. Nhưng Chu Khiêm vẫn ngoan cố mở hộp giấy. Vì anh tin vào chỉ số thông minh của mình ——

Dù không nhớ rõ nhưng anh chắc chắn anh đã hoàn thành nhiệm vụ, vượt qua phó bản trước khi phát điên.

Kết hợp cùng lời nói của Lịch Học Hải, anh có thể xác định rằng anh phát điên là vì đã mở chiếc hộp, chứ không phải vì quá đau khổ, không thể khống chế được cảm xúc, khiến chiếc hộp nổ tung.

Chu Khiêm tin vào chỉ số thông minh của mình, biết bản thân bị dồn vào đường cùng, anh chắc chắn sẽ chừa cho mình một con đường sống.

Khi đó anh dám mở chiếc hộp tức nghĩa rằng anh đã chuẩn bị một kế hoạch lâu dài về sau.

Anh biết rõ sau khi mở hộp giấy, anh sẽ phát điên, cho nên ngay khi vừa hộp giấy anh chắc chắn sẽ bỏ vào đó một thông tin nào đó để khiến anh trong trạng thái điên loạn có thể tìm được manh mối để quay về bình thường hoặc tìm lại được ký ức đã đánh mất.

Có lẽ chính anh sẽ phản bội lại anh.

Nhưng chỉ số thông minh của anh là thứ có thể tin cậy.

Mở chiếc hộp giấy bất ngờ xuất hiện trước mặt, Chu Khiêm nhìn thấy 3 chữ số ——

"1, 3, 7".

...

Trong giai đoạn cuối của phó bản trước.

Người chơi đã diệt trừ âm mưu của tinh thần thế giới mặt sau, chuẩn bị được dịch chuyển đến thành phố Lam Cảng.

Chu Khiêm điều khiển thức, tìm được chiếc hộp giấy.

Trước khi mở chiếc hộp ra, anh suy ngẫm về kế hoạch tiếp theo của Mục Sư.

Bạch Trụ từng nói rằng sau khi y cưỡng chế bản thân hóa thành rồng để cứu anh trong thế giới hiện thực đã tiêu hao một lượng lớn sức lực, cần 8 tháng đễ hồi phục như cũ.

Nhưng Chu Khiêm biết rõ có một con rồng xuất hiện đã dẫn dắt anh tham gia vào trò chơi. Anh đã nhìn thấy rồng ở bệnh viện tâm thần.

Như vậy thì con rồng xuất hiện ở bệnh viện e rằng có liên quan đến việc thôi miên. Người có cơ hội thôi miên Chu Khiêm, có khả năng điều tra những người liên quan đến Chu Khiêm chỉ có một mình Lịch Học Hải.

Nếu Lịch Học Hải là Mục Sư, người này chắc chắn sẽ kiểm tra anh có thật sự phát điên hay không; nếu anh thật sự phát điên, y sẽ sử dụng một loạt thủ đoạn khác để đối phó anh, từ đó đối phó Bạch Trụ.

Thiệu Xuyên đã cho người bảo vệ Bạch Trụ ở thế giới hiện thực đến mức kín kẽ, không một ai có thể xâm phạm.

Nhưng Chu Khiêm không hiểu rõ tình huống của Thiệu Xuyên nên anh cũng không tin tưởng Thiệu Xuyên một cách mù quáng.

Theo Chu Khiêm, nếu Lịch Học Hải muốn tiếp cận Bạch Trụ ở thế giới hiện thực thì vẫn có cách, chỉ là mức độ khó sẽ tăng cao. Một khi Lịch Học Hải thành công, Bạch Trụ hoàn toàn không có khả năng sống sót.

Nhưng nếu Lịch Học Hải lợi dụng Chu Khiêm đã phát điên, có thể thao túng, điều khiển được Chu Khiêm này thì hoàn toàn có thể mượn tay anh đối phó Bạch Trụ, một lưới bắt hết cả hai người...

Điều này là một việc quá dễ dàng.

Vì vậy, sau khi Lịch Học Hải bại lộ thân phận chỉ có hai lựa chọn.

Một, tốn sức lực để tiếp cận Bạch Trụ, tìm cách giết chết Bạch Trụ.

Hai, điều khiển Chu Khiêm đã mất trí để giết Bạch Trụ.

Lựa chọn số hai là lựa chọn tối ưu nhất. Huống hồ Lịch Học Hải còn là một tên biến thái hưởng thụ cảm giác khống chế người khác trong tay. Còn cảm giác nào thành tựu hơn việc điều khiển kẻ thù của mình trong lòng bàn tay như một con tốt thí hay không?

Vì vậy anh có thể xác định rằng kế hoạch của Lịch Học Hải sẽ đi theo lựa chọn số hai.

Chu Khiêm quyết định mạo hiểm phát điên để xác nhận thân phận của Lịch Học Hải có phải Mục Sư hay không; từ đó cũng có thể tự mình tìm ra kế hoạch của đối phương.

Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là vì anh muốn bảo vệ Bạch Trụ.

Anh để Lịch Học Hải tùy ý điều khiển mình, như vậy anh mới có thể bảo vệ Bạch Trụ một cách triệt để, giúp cả hai có cơ hội lật thế cờ.

Sau khi xác định được vấn đề, chuyện tiếp theo Chu Khiêm cần nghĩ là Lịch Học Hải sẽ tẩy não, điều khiển anh như thế nào.

Với Lịch Học Hải, y không thể để mặc Chu Khiêm phát điên mà không quan tâm. Bởi ở bệnh viện vẫn còn rất nhiều người của Thiệu Xuyên. Thiệu Xuyên có thể thí nghiệm trong bí mật một thời gian dài như vậy chắc chắn dưới trướng ông ta có rất nhiều thiên tài.

Mặc dù Chu Khiêm đã phát điên, Thiệu Xuyên vẫn có thể tìm được người chữa trị cho anh. Dù họ không thể chữa dứt bệnh cho Chu Khiêm nhưng vẫn đủ để anh tỉnh táo trong thời gian Bạch Trụ hóa thần. Đây là điều không khó thực hiện.

Cho nên Lịch Học Hải sẽ phải thực hiện đúng chức trách của một bác sĩ trị liệu cho Chu Khiêm.

Nhưng Chu Khiêm cũng chỉ có thể suy đoán Lịch Học Hải sẽ làm gì. Anh cho rằng đối với Lịch Học Hải, cách tốt nhất là khiến anh hoàn toàn quên đi Bạch Trụ, một lòng muốn giết quái vật kia. Dù anh không thể giết Bạch Trụ, nhưng nếu anh thể hiện sát ý với Bạch Trụ trong quá trình hóa thần, khiến quá trình hóa thần của Bạch Trụ bị gián đoạn thì người của Thiệu Xuyên cũng sẽ tự tay giết chết Bạch Trụ. Như thế thì mục đích của Lịch Học Hải cũng đã đạt thành.

Vậy thì Lịch Học Hải sẽ làm gì để anh quên đi Bạch Trụ, khiến anh xem Bạch Trụ như kẻ thù?

Khả năng cao là bóp méo ký ức của anh.

Ngoài ra, trải qua nhiều cạm bẫy của đối phương, Chu Khiêm cũng biết rõ thói quen của Mục Sư —— y là một người thích lên kế hoạch một cách chu toàn.

Chỉ bóp méo ký ức của Chu Khiêm không vẫn chưa là kế hoạch chu toàn nhất.

Bởi y không thể xóa bỏ toàn bộ ký ức của Chu Khiêm. Hơn nữa, Mục Sư cũng không biết Chu Khiêm có tình cảm với Bạch Trụ từ khi nào.

Lịch Học Hải cũng không thể đoán ra được thế giới tinh thần của Bạch Trụ sẽ trông như thế nào khi Bạch Trụ hóa thần.

Lỡ như Chu Khiêm đã có tình cảm với Bạch Trụ từ nhỏ, lỡ như thế giới tinh thần của Bạch Trụ có hình ảnh của Bạch Trụ ngày nhỏ... Thì dù Chu Khiêm có bị thay đổi ký ức, dù anh vẫn cho rằng quái vật đã chiếm lấy thân xác của Bạch Trụ, chỉ cần nhìn thấy Bạch Trụ của ngày xưa, anh sẽ mềm lòng mà cứu Bạch Trụ.

Cho nên thay đổi ký ức của Chu Khiêm cũng không phải là một kế hoạch chu toàn. Vì vậy Lịch Học Hải sẽ tiêm nhiễm vào tiềm thức của Chu Khiêm một vấn đề mấu chốt ——

Nếu Chu Khiêm bước vào thế giới tinh thần của Bạch Trụ, anh chắc chắn sẽ nhìn thấy chiếc hộp giấy phong kín cảm xúc của mình.

Như vậy thì anh sẽ nổi điên ở ngay thời khắc quan trọng nhất, mất khả năng dẫn đường cho Bạch Trụ hóa thần.

Khi đó, Chu Khiêm chỉ có hai lựa chọn: một là cứu Bạch Trụ, hai là bỏ rơi Bạch Trụ.

Hoặc sẽ có trường hợp Chu Khiêm nhìn thấy chiếc hộp giấy trên đường cứu Bạch Trụ, mở nó ra rồi phát điên.

Chu Khiêm đều nắm bắt được từng bước đi của Lịch Học Hải.

Nhưng vẫn còn một vấn đề anh không thể chắc chắn. Anh không chắc chắn mình sẽ cứu Bạch Trụ.

Vì anh không biết được Lịch Học Hải sẽ bóp méo ký ức của mình đến mức độ nào.

Ân Tửu Tửu là một ví dụ tiền lệ.

Ân Tửu Tửu trong phó bản 《 Những bông hóa ác 》và Ân Tửu Tửu sau phó bản đó là hai nhân cách hoàn toàn khác nhau.

Lịch Học Hải có thể thay đổi tính cách, thậm chí là cả nhân cách của một người.

Cho nên trong kế hoạch của Chu Khiêm, anh đã tự ám thị chính mình, khi gặp nguy hiểm, trong đầu anh sẽ luôn xuất hiện chiếc hộp giấy.

Chuẩn bị xong mọi thứ, khi thực hiện nhiệm vụ ẩn, đứng trước màn sương dày đặc, Chu Khiêm mới mở hộp giấy ra.

Gian triển lãm thứ hai của phó bản 《 Triển lãm án mạng 》đã dạy cho anh một điều —— Trong thế giới bản thảo của La Vũ có vô số thời không trùng điệp với nhau, "bản sao chép" ở thế giới thứ hai có thể tự do dịch chuyển ở mọi thời không là vì trong giả thuyết của tác giả, trên người của những "bản sao chép" này có một mốc tọa độ có thể định vị phương hướng.

Ký ức của một người có thể bị thay đổi, nhân cách mới cũng có thể thay thế nhân cách cũ... Cũng giống như con người có những thân phận khác nhau trong những thế giới song song.



Chu Khiêm có cảm giác anh đang đứng trước một ngã rẽ, trước mặt anh là vô số con đường khác nhau, tạo nên những tương lai vô định. Mỗi một lựa chọn đều có thể dẫn anh đến một tương lai khác.

Vô số con đường ngang dọc đan xen lẫn nhau, anh sẽ bị lạc, sẽ không thể tìm thấy được bản thể của mình.

Khi đó, anh cũng cần một "mốc tọa độ" có chức năng định vị phương hướng.

Sau khi ném cột mốc tọa độ đó xuống đáy nước, con thuyền của anh sẽ vững vàng di chuyển trên đại dương mênh mông.

Chu Khiêm cần một mốc tọa độ có thể dẫn đường anh, giúp anh dừng lại đúng vị trí.

Anh đã chuẩn bị cho mình mốc tọa độ đó. Chính là "137".

...

Quay lại thời điểm hiện tại.

Nhân cách của Chu Khiêm gần như đã thay đổi hoàn toàn. Anh nhìn thấy con số "137" trong chiếc hộp giấy.

137 là gì?

Tâm trí bị nhấn chìm dưới đáy đại dương, những ký ức khác biệt chất chồng lên nhau, nhưng giữa chúng có một sợi dây liên kết. Liên kết được kéo ra, những ký ức bị nhất chìm dần theo sợi dây liên kết trôi nổi lên trên bề mặt.

【 Người chơi 137 gửi yêu cầu giao dịch với bạn 】

【 Người chơi 137 đã offline 】

【 Người chơi 137 gửi yêu cầu muốn nhận bạn làm học trò 】

【 Người chơi 137 gửi yêu cầu mời bạn vào nhóm 】

...

"137, vì sao anh và Ẩn Đao đều muốn nhận tôi làm học trò, giữa hai người thì ai mạnh hơn ai?"

"137, có phải là anh không được không?"

"Anh Trụ, sao anh lại lấy biệt hiệu là 137?"

...

Anh Trụ?

Vì sao mình lại gọi 137 là anh Trụ?

【137】là số hiệu của một người chơi.

Vì sao hình ảnh của người này lại hoàn toàn không có trong ký ức của mình?

Nếu Lịch Học Hải cố ý bỏ lại hộp giấy này muốn ép mình nổi điên... Vậy thì anh ta không cùng phe với quái vật.

Lịch Học Hải luôn muốn thôi miên mình có phải là vì anh ta muốn phá hủy hết mọi thứ không?

Nhưng 【137】là ai?

【137】, quái vật, Bạch Trụ.

Giữa ba người có mối quan hệ như thế nào?

Chẳng lẽ cả ba đều là một?

Quái vật kia là Bạch Trụ sao? Nhưng vì sao Bạch Trụ lại giết cha mẹ mình?

Khoan đã.

Hình như mình được thứ bất ổn trong trí nhớ rồi...

Bạch Trụ luôn đối xử tốt với mình ngay từ ngày nhỏ, kể cả hình ảnh cả luôn cùng nhau tan học, Chu Khiêm vẫn nhớ rõ. Dù Chu Khiêm không thể khống chế cảm xúc, luôn nói những lời khó nghe với Bạch Trụ, Bạch Trụ cũng không bao giờ tức giận. Chu Khiêm nhớ rõ.

Nhưng vì sao Bạch Trụ lại chưa từng phát giác một người có tâm lý dị thường như Chu Khiêm?

Chuyện gia đình của mình... Bạch Trụ chưa từng chú ý, chưa từng hỏi mình sao?

Có lẽ lúc trước khi đầu óc bấn loạn, cảm xúc bị kéo xuống đáy nên chuyện này có vẻ như hợp lý trong cuộc sống của anh.

Nhưng nếu đổi góc độ khác thì chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ra. Bởi Bạch Trụ biết rõ mọi thứ. Nhưng vì chính mình có thể đã quên hết những ký ức liên quan nên mới cho rằng anh ấy chưa từng đến gần mình sao?

Đầu của Chu Khiêm đau buốt.

Cùng lúc đó, mặt đất rung chuyển dữ dội, Bạch Trụ nhỏ trong phòng vẫn không có hành động gì khác.

Lẻ loi giữa những chiếc bánh kem đã đốt nến, cậu bé cầm một hộp quà đã được mở ra.

Chu Khiêm nhớ rõ đó là hộp quà mà anh đã tặng cho Bạch Trụ, bên trong là một chiếc đồng hồ.

Chu Khiêm bước từng bước về phía Bạch Trụ nhỏ, nhìn thấy đồng hồ điện tử trong tay cậu bé. Trên màn hình đồng hồ, những con số đều dừng lại ở một mốc thời gian ——13 giờ 7 phút.

Chu Khiêm giật mình, bỗng nhiên nhìn thấy khắp trần nhà, vách tường, mặt đất đều bị mặt đồng hồ điện tử lấp kín.

Mọi chiếc đồng hồ đều hiển thị một mốc thời gian —— "13:7".

"13: 7" là con số đã lấp đầy thế giới tinh thần này.

Giống như có người nào đó hi vọng thời gian mãi mãi dừng lại ở thời khắc đó.

Đáng tiếc trận động đất đáng sợ vẫn không dừng lại. Lớp học sắp sửa sụp đổ.

Chu Khiêm liền lao về phía Bạch Trụ nhỏ, một tay bế cậu bé lên, một tay chắn vật cản, đưa người ra ngoài.

Nhưng chạy được vài bước, anh lại rơi vào hỗn loạn.

Sợ hãi, vui sướng, đau thương, hưng phấn... mọi cảm xúc anh có đều đang nhấn chìm anh xuống, kêu gào trong từng tế bào trên người. Anh ôm Bạch Trụ chạy ra hành lang, mặt đất đã nứt thành từng mảng lớn, Chu Khiêm nhìn thấy cách đó không xa một cái khe. Anh không chần chờ mà ôm Bạch Trụ nhỏ nhảy xuống cái khe đó.

"Cảm xúc của Chu Khiêm không ổn định!"

"Kỷ Nhạc Tri, mau vào trong sử dụng thuốc an thần, cố gắng hết sức giúp đỡ cậu ấy!"

"Có thể thu được số liệu về không gian tinh thần đó không? Tìm cách tác động đến không gian đó, cứu sống cả hai người họ!"

"Không được, không gian tinh thần của Bạch Trụ hoàn toàn bị phong kín, không một dữ liệu nào có thể quấy nhiễu!"

"Vậy ít nhất phải thu được số liệu của Chu Khiêm! Đột phá từ số liệu của cậu ấy! Kỷ Nhạc Tri, sao rồi!?"

"Tới rồi tới rồi, tăng lượng thuốc! Tôi sẽ cố gắng thôi miên!"

"Chu Khiêm, dẫn Bạch Trụ chạy trốn đi!"

"Cả hai phải sống sót!"

"Ai cũng biết các cậu đi được đến đây đã không hề dễ dàng. Các cậu phải sống sót!"

"Trong...Trong thế giới đó có xuất hiện một dòng nước, khi nó chảy đến chỗ cậu sẽ ổn định được cảm xúc của cậu. Cậu sẽ khôi phục bình thường! Chu Khiêm, cậu nhìn thấy dòng nước chưa? Cậu phải tin rằng dòng nước đó có thể chữa trị cho cậu!"

"Kỷ Nhạc Tri, đó là không gian ý thức của Bạch Trụ, anh ám thị thôi miên Chu Khiêm có tác dụng không?"

"Đây đúng là không gian ý thức của Bạch Trụ nhưng Chu Khiêm là người chăn chiên của Bạch Trụ, cậu ấy có thể điều khiển thế giới đó. Tiềm thức của cậu ấy cũng sẽ ảnh hưởng đến thế giới. Chỉ cần... Chỉ cần cậu ấy có ý muốn cứu Bạch Trụ, cậu ấy sẽ nghe thấy!"

...

Trong thế giới tinh thần.

Gió bão rền vang, mặt đất ầm ầm dịch chuyển.

Đá vụn liên tục rơi xuống từ trần nhà đổ nát, khắp mặt Chu Khiêm toàn là vết thương. Khi đứng bên cạnh khe hở lớn kia, anh cúi đầu nhìn Bạch Trụ nhỏ trong lồng ngực.

Bạch Trụ nhỏ cũng đang nhìn Chu Khiêm, ánh mắt thâm thúy. Khóe mắt của cậu bé bị thương, máu đỏ chảy dọc theo làn da trắng nõn. Hình ảnh này khiến cho Chu Khiêm nhớ lại giọt huyết lệ của "quái vật".

Nhưng cùng lúc đó, máu đỏ khiến Chu Khiêm hoàn toàn mất kí trí, rơi vào trạng thái cuồng loạn.



Bế Bạch Trụ trên tay, anh nhìn về khe đất sâu không thấy đáy trước mặt, cảm thấy vừa lạ vừa quen, giống như anh cũng đã từng ôm một ai đó nhảy xuống đây.

Bây giờ đầu óc hỗn loạn của anh kêu gào anh phải đến gần khe nứt. Anh không thể chịu nổi, ôm Bạch Trụ nhảy xuống.

Trong lúc rơi, Chu Khiêm cười to như thể phát hiện ra một trò chơi thú vị mới.

Anh thậm chí còn không ý thức được Bạch Trụ nhỏ đã biến mất, thay vào đó là một Bạch Trụ đã lớn ôm anh vào lòng, cùng anh rơi xuống.

Chu Khiêm tò mò nhìn những vách đá xung quanh, trên mặt đá cũng hiện đầy những màn hình điện tử có con số "13:7".

"137..." Chu Khiêm cười cười, lầm bầm lầu bầu: "137 là Bạch Trụ, đúng không?"

"Đúng vậy. 137 là Bạch Trụ." Phía sau anh chợt vang lên một lời đáp.

Chu Khiêm hậu tri hậu giác nhận ra điều gì, anh xoay người, tò mò nhìn người trước mặt, có vẻ không hiểu nổi vì sao một đứa trẻ lại bỗng nhiên biến thành một người trưởng thành.

Anh không tin được, cho nên vươn tay sờ lên mũi của đối phương, rồi lại nhéo bên má như muốn xác nhận đây là người thật.

"Anh lớn rồi... Nhưng mà chưa lớn bằng em. Anh 16 tuổi à?" Chu Khiêm cười hỏi.

Bạch Trụ hỏi: "Em muốn cùng anh rơi xuống?/ Chu Khiêm, em không cần rơi, một mình anh rơi xuống là được rồi."

Chu Khiêm lắc đầu, nắm lấy tay y, lại chỉ tay về phía những màn hình điện tử xung quanh: "137 có nghĩa là gì vậy?"

Bạch Trụ đáp: "Là thời điểm khi anh nhận quà của em, em đã cười. Chu Khiêm, sau chuyện kia, em không còn cười như vậy nữa. Cho nên anh hi vọng rằng thời gian sẽ luôn dừng lại vào lúc 13 giờ 7 phút."

Chu Khiêm nghe nhưng không hiểu lắm. Anh nhíu mày, lại cảm thấy đầu đau buốt.

Anh muốn mặc kể tất cả, rơi xuống dưới đáy.

Nếu như đầu anh vỡ nát thì anh không còn đau như vậy nữa đúng không?

Chu Khiêm lại nghe thấy giọng nói của Bạch Trụ: "Chu Khiêm, em thật sự muốn anh rơi xuống dưới sao?"

Cùng lúc đó, anh nghe thấy một âm thanh mơ hồ ở đâu đó: "Dòng nước, gió nhẹ... Tất cả có thể trấn an cậu. Chu Khiêm, bình tĩnh lại, cứu Bạch Trụ, cứu chính mình."

"Nếu trong lòng cậu còn có Bạch Trụ, cậu sẽ nhìn thấy dòng nước."

Một tiếng "ầm" vang lên, một cột nước ngầm ầm ào phun trào, vây quanh hai người.

Chu Khiêm mỉm cười. Anh nắm lấy tay Bạch Trụ, kéo y bơi vào trong dòng nước.

Anh cảm giác như mình từng trải qua cảm giác như thế này một lần —— anh đã dùng một người nào đó hôn cuồng nhiệt dưới nước đến mức hít thở không thông.

Chu Khiêm nghiện trò chơi nguy hiểm đầy kích thích này.

Kéo Bạch Trụ vào trong nước, Chu Khiêm dẫn y bơi đến bên vách đá, sau đó bất động nhìn chằm chằm vào môi y.

Từ từ tiến lại gần Bạch Trụ, Chu Khiêm chăm chú nhìn cánh môi Bạch Trụ như thể tìm được một món đồ chơi ưa thích. Nhưng đến cuối cùng, anh bỗng nhiên dừng lại.

Nhìn người trước mặt, anh nghi hoặc hỏi: "Khoan đã... Anh chưa thành niên đúng không?"

Ngay lúc này, gương mặt ngây ngô của thiếu niên chợt nảy nở một chút, đường cong trên mặt trở nên sắc bén hơn, chiều cao cũng tăng thêm, quả thực đã lớn hơn vài tuổi.

Chu Khiêm còn chưa kịp phản ứng lại thì sau gáy đã bị người khác ôm lấy, một lực mạnh ép anh về phía vách đá.

Một bờ môi ấm nóng và nước sóng sánh cùng nhau xô về phía Chu Khiêm.

Chu Khiêm vừa hôn Bạch Trụ, vừa chìm xuống nước.

Hô hấp gần như bị rút cạn, nụ hôn lại càng thêm cháy bỏng.

Hai người thân mật dính sát vào nhau tạo nên một bầu không khí vừa nguy hiểm vừa mê hoặc, khiến Chu Khiêm mất trí chỉ muốn trầm mình mãi mãi.

Trong chớp mắt, anh chỉ muốn cùng người này rơi xuống đáy nước.

"Dòng nước sẽ ổn định cảm xúc cho cậu. Cậu sẽ khôi phục bình thường!"

Dòng nước đưa Chu Khiêm và Bạch Trụ đi đến nơi sâu nhất.

Đáng lẽ Chu Khiêm sẽ ngày một đê mê, phóng túng, cuối cùng lầm lạc.

Nhưng khi dòng nước cuồn cuồn lướt qua người, những suy nghĩ phức tạp, những cảm xúc rục rịch muốn bùng nổ đã lắng đọng lại. Cuối cùng, anh đã tìm lại được lí trí.

Chu Khiêm tạm thời bình tĩnh lại, nếu cứ để ý thức rơi vào mơ hồ như thế này, anh sẽ khiến người bên cạnh chết.

Dù anh vẫn chưa nhận thức rõ nhiều thứ, nhưng Chu Khiêm biết người đang ở bên cạnh anh chính là người mà Lịch Học Hải đã xóa bỏ toàn bộ ký ức của anh về người này; người đang ở bên cạnh anh có thể là Bạch Trụ; người đang ở bên cạnh anh là 137 đã giúp đỡ anh trong trò chơi.

Vì vậy, Chu Khiêm muốn cứu người này.

"Chu Khiêm, cậu là người chăn chiên, cậu có năng lực điều khiển thế giới tinh thần của Bạch Trụ."

"Chu Khiêm, cậu là chủ nhân của thế giới này!"

"Chỉ cần cậu muốn sống, cậu sẽ sống! Bình tĩnh lại, cậu hãy khống chế thế giới này!"

Chu Khiêm không rõ ai đang nói, anh ôm lấy hai bên tai theo bản năng.

Sau đó anh vươn tay, ngẩng đầu nhìn lên trời cao vô định, cao giọng nói: "Tôi là chủ nhân của thế giới này! Tôi muốn trước mặt mình xuất hiện hai bình dưỡng khí!"

Hai bình dưỡng khí liền xuất hiện, Chu Khiêm đeo vào cho Bạch Trụ một cái và cho mình một cái, sau đó anh nắm lấy tay Bạch Trụ, cả hai cùng nhau bơi lên.

Khi vừa lên trên mặt nước, Chu Khiêm phóng mắt nhìn quanh, không còn nhìn thấy lớp học nữa, thây sơn biển máu ban đầu cũng đã biến mất.

Anh chỉ nhìn thấy một mặt nước mênh mông vô bờ. Cả thế giới này bị một trận đại hồng thủy nuốt chửng, Chu Khiêm có cảm giác như anh đang quay về thời kỳ khai hoang.

Trong tình cảnh này, anh cần làm gì để cứu sống mình và Bạch Trụ?

Chu Khiêm chợt nghĩ đến thần thoại về Nữ Oa và Phục Hy —— Trong thời viễn cổ, khi trận đại hồng thủy đổ ập xuống, con người gần như bị diệt chủng hoàn toàn. Phục Hy và Nữ Oa may mắn sống sót vì họ đã trốn trong một trái hồ lô.

Trước khi trận đại hồng thủy xuất hiện, trên đời này có con người, có cây cỏ, có chim bay cá nhảy. Sau khi trận đại hồng thủy càn quét mọi thứ, Phục Hy và Nữ Oa mở bình hồ lô bước ra ngoài, nhìn thấy vạn vật đều đã chết hết. Trên thế gian chỉ còn hai người họ.

Sau đó ——

Sau đó, Phục Hy và Nữ Hôn kết đôi vợ chồng.

Gió nổi to, thủy triều trào dâng.

Chu Khiêm nghiêng đầu nhìn Bạch Trụ ở bên cạnh mình, giơ tay lên trời: "Tôi muốn một con thuyền hồ lô lớn có thể chứa được hai người, bên trong có đủ nước và thức ăn."

Thuyền hồ lô liền xuất hiện. Nó phập phềnh trôi trên mặt nước, cửa vào hướng thẳng về phía Chu Khiêm.

Chu Khiêm mở cửa, kéo Bạch Trụ trốn vào trong.

Thủy triều đổ ập xuống, cửa thuyền ngay lập tức đóng lại.

Từ đây, họ có thể cùng nhau phiêu lưu khắp nơi bằng chiếc thuyền hồ lô này cho đến khi cơn bão chấm dứt...

...

Khi Chu Khiêm tỉnh lại, anh phát hiện mình đang ngồi trên xe lăn.

Trong phòng bệnh không còn ánh đèn màu xanh âm u mà đã đổi thành bóng đèn dây tóc như bình thường.

Ở dưới ánh đèn, trước mặt Chu Khiêm là một người hoàn mỹ không gì sánh bằng đang bước về phía anh.

Có lẽ Chu Khiêm đã hao tốn quá nhiều sức lực, anh không còn năng lực để làm bất kì điều gì. Cả người anh ướt sũng trong mồ hôi, đồng phục bệnh nhân ướt nhẹp biến thành nửa trong suốt bám dính vào người. Gương mặt trắng nhợt dưới ánh đèn trông càng thêm yếu ớt.

Thần kinh luôn căng chặt của Chu Khiêm gần như không thể chịu đựng nổi nữa.

Ánh mắt anh dần trở nên mê man, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười quái đản.

Cảm giác được một bàn tay vươn ra ôm lấy mình, Chu Khiêm giơ tay túm lấy vạt áo đối phương, mơ màng nhìn vào mắt y, nhẹ nhàng cười nói: "Dù em đã điên, em vẫn rất thích anh."