Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 197: Ôm




Edit: cơm trắng chan cà phê

Thị giác mất đi, thính giác sẽ trở nên vô cùng nhạy bén.

Tiếng sột soạt bò trườn, tiếng tim đập, tiếng dính nhớp của máu thịt... Khi không thể nhìn thấy gì, những âm thanh này càng tăng thêm nỗi sợ hãi. Vì trí tưởng tượng là vô hạn.

Khi hỏi Bạch Trụ một câu, tay Chu Khiêm nắm lấy khăn trải giường, năm ngón tay bấu lấy tấm vải, không biết có phải là vì nỗi sợ đang đè nặng hay không.

Sau đó, anh nghe thấy Bạch Trụ nói: "Anh sẽ ôm em."

Mạch máu, nội tạng, máu thịt của Bạch Trụ đã bao bọc khắp căn phòng.

Khi Chu Khiêm vừa bước vào đây, anh đã bước vào vòng tay đặc biệt của Bạch Trụ —— máu thịt của Bạch Trụ bao bọc lấy anh, thậm chí cả nhịp tim cũng vang vọng bên tai anh. Đây chính là cái ôm sâu vào tâm khảm.

Quái dị, hoang đường, một sự lãng mạn kỳ lạ.

Dùng tay siết lấy khăn trải giường, Chu Khiêm nói: "Tim anh đập lớn quá."

Trong một thoáng, âm thanh nội tạng bên tai đã đi xa.

Tiếng tim đập khiến người nghe bất an cũng vậy.

Sau đó, Chu Khiêm cảm giác được thứ đang trói chặt tay chân mình có biến hóa. Chúng bắt đầu di chuyển.

Chu Khiêm không biết chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi tay chân chợt cảm nhận được sự lạnh lẽo, anh mới nhận ra quần áo trên người mình đã biến mất. Quần áo như hóa thành chất lỏng, trôi tuột khỏi người anh.

—— Chuyện gì đang xảy ra? Bây giờ quái vật này có cả năng lực chuyển hóa vật chất?

"Bộp". Chu Khiêm cảm giác có thứ gì đó rơi xuống trên ngực mình.

Lạnh, và dính nhớp.

Là một ngón tay vừa bị tách ra, hay là một mạch máu, hay là một miếng thịt?

Ẩm ướt, dính nhớp, nó trượt xuống, chậm rãi bò khắp ngực anh.

Tay và chân cũng có cảm giác tương tự.

Từ gan bàn chân, ngón chân, mu bàn chân đến cẳng chân; từ ngón tay, kẽ tay, dọc theo cánh tay lên đến bả vai và xương quai xanh.

"Anh đang làm gì vậy?" Chu Khiêm hỏi.

Bạch Trụ hỏi lại: "Những vết thương trên người em là như thế nào?"

Chu Khiêm thử di chuyển, cong người lên để cuộn tròn lại. Tư thế này dùng để bảo vệ bản thân, như thể anh đang phòng bị Bạch Trụ.

Anh vẫn không trả lời câu hỏi của Bạch Trụ. Không biết có phải vì nhớ lại chuyện đã xảy ra hay không.

Bất chợt, Chu Khiêm cảm thấy một thứ gì đò bò dọc theo cổ, lên cằm rồi đến miệng mình. Nó vuốt dọc cánh môi, sau đó tách hai cánh môi ra.

"Ưm..." Chu Khiêm bắt đầu giãy giụa.

Thứ kia kiên định tách miệng anh ra, chui vào trong.

"Suỵt. Để anh kiểm tra một chút."

Chu Khiêm không biết có thứ gì trong miệng mình, có lẽ là một miếng thịt tách ra từ ngón tay, nhưng anh nghi ngờ thứ đó có thể là con mắt.

Vì khi thứ đó rời đi, anh lại nghe thấy Bạch Trụ hỏi: "Vì sao ngay cả trong đây cũng bị thương?"

Chu Khiêm không trả lời, cả người bắt đầu giãy giũa kịch liệt hơn.

Trán anh đổ rất nhiều mồ hôi.

Nâng tay, anh quơ quào lung tung như thể muốn gỡ miếng vải bịt miệng xuống. Cảm giác không thể nhìn thấy gì khiến anh bất an.

Chu Khiêm như rơi vào cơn ác mộng tối tăm nhất, đứng giữa bờ vực của điên loạn.

"Chu Khiêm." Bạch Trụ nghiêm túc nói: "Đừng sợ anh."

Chu Khiêm vẫn không lên tiếng, nhưng sắc mặt trắng bệch đã thay anh trả lời.

Bạch Trụ hỏi: "Vì sao lại sợ anh? Hay là..."

"Bây giờ em đã ghét anh rồi sao?"

Chu Khiêm im lặng một lát rồi đáp: "Em không sợ anh. Em chỉ khó chịu. Quần áo của em đâu? Trả lại cho em."



Bạch Trụ nói: "Anh chỉ muốn kiểm tra những vết thương trên người em, và anh muốn biết... có nơi nào anh chưa kiểm tra hay chưa."

"Vậy thì anh phải mổ thịt xem ra, xem em có bị nội thương hay không." Chu Khiêm cười: "Tiếc là em không giống anh. Em là con người. Em không giống anh, em sẽ chết."

"Trong mắt em, anh không phải là người, mà là quái vật?" Bạch Trụ hỏi.

Chu Khiêm nói: "Em không biết anh là gì. "Người", "quái vật"... cũng chỉ là một cách gọi. Nếu nhìn thấy một thứ mình không biết là gì thì sẽ dùng từ "quái vật" để hình dung. Hơn nữa..."

"Và?"

"Vì sao anh lại hỏi chuyện này? Em gọi anh là gì rất quan trọng với anh sao?"

Chu Khiêm nói xong, phòng bệnh im lặng một thời gian dài.

Sau đó anh mới nghe thấy động tĩnh. Trên môi anh chợt có cảm giác một thứ gì đó lạnh lẽo, mềm mại như là môi, hoặc lưỡi chạm vào. Cảm giác vô cùng kì lạ.

Chu Khiêm có thể cảm giác được quái vật đang hôn mình.

Nụ hôn ấy rất gấp gáp, còn có một chút thô bạo.

Cùng lúc đó, tay chân của Chu Khiêm lại bị siết chặt hơn.

Ở đây không hề có mùi máu tươi nhưng anh vẫn có thể phảng phất ngửi thấy nó, thậm chí trước mắt anh chỉ có một màu đỏ của máu.

Chu Khiêm bỗng nhiên giãy giụa điên cuồng, kết quả là anh bị trói lại đến mức không thể nhúc nhích. Khi môi lưỡi kia tiếp tục len lỏi vào, anh hung hăng cắn xuống.

Khi thứ kia vừa rời khỏi, anh liền nói: "Thả em ra, trả quần áo lại cho em. Nếu không em sẽ nhớ lại những thứ không tốt đẹp gì."

Chu Khiêm nghe đối phương hỏi: "Nhớ lại những thứ gì?"

Chu Khiêm đáp: "Em sẽ nhớ đến một người tên Trương Ngạn Quân."

Phòng bệnh tĩnh lặng, không khí như ngưng đọng, nhiệt độ xung quanh cũng đột ngột hạ thấp.

Chu Khiêm vẫn không thể nhìn thấy gì, nhưng anh cảm giác cả người mình như bị kết một lớp băng khiến anh đau đến tê cứng.

Loa thông báo vang lên: "Chu Khiêm, chúng tôi kiểm tra thấy chỉ số tức giận của Bạch Trụ tăng cao, chúng tôi cần phải sử dụng thiết bị để áp chế cậu ấy, cậu nhanh chóng nhân cơ hội này rời đi ngay."

Kỷ Nhạc Tri đứng trước cửa đã có hành động.

Cửa sắt "ầm ầm ầm" mở ra, Kỷ Nhạc Tri liền chạy vào trong.

Nhưng nháy mắt tiếp theo, Kỷ Nhạc Tri lại bị một cánh tay đẩy ra ngoài phòng.

Chu Khiêm mở to mắt, điều khiển từ xa trên người đã bị lấy đi.

Cửa sắt "ầm ầm ầm" đóng lại.

"Rắc rắc rắc", ở nơi Chu Khiêm không nhìn thấy, vô số máu thịt rung chuyển, phá hỏng tất cả camera trong phòng.

Dù Chu Khiêm không nhìn thấy gì nhưng anh vẫn cảm thấy không ổn.

Quần áo trên người biến mất, cả người bị máu thịt bao bọc kín kẽ như thẻ quái vật đã biến thành một lớp áo trên người anh.

Sự giá lạnh quanh người từ từ rút đi, sau lưng lại được ai đó nhẹ nhàng vỗ về, có lẽ Bạch Trụ muốn an ủi anh.

Nhưng Chu Khiêm vẫn cảm thấy bất an như cũ.

Máu thịt quấn lấy mặt, trên cổ, xương quai xanh, trước ngực, tay chân Chu Khiêm cũng bắt đầu rục rịch di chuyển.

Kỷ Nhạc Tri đứng ở bên ngoài vô cùng hốt hoảng, nhóm nghiên cứu cũng vô cùng lo lắng, Chu Khiêm lại càng sợ hãi hơn.

Một con quái vật mạnh mẽ khi tức giận sẽ có hành động gì?

Người này còn tỉnh táo không? Hay đã mất lí trí?

Đau. Ngứa. Ẩm ướt. Dính nhớp. Mê loạn...

Những cảm quan khác thường bao vây lấy Chu Khiêm.

Anh lại nghe thấy tiếng tim đập "thình thịch, thình thịch".

Nhưng đó là tiếng tim đập của anh, không phải là của "quái vật" trong phòng.

Tiếng thở dốc ức chế tràn ra khỏi miệng, trái tim run rẩy như bị bóp nghẹt, Chu Khiêm ngưỡng cổ, trên mặt nổi gân xanh nhàn nhạt. Anh cắn chặt môi, mở to hai mắt, đồng tử co rụt, thái dương giật giật đau buốt.



Ngay lúc này, mọi trói buộc quanh người lại biến mất.

"Chu Khiêm, dọa sợ em rồi, xin lỗi."

Chu Khiêm liền đứng bật dậy, kéo mảnh vải bịt mắt xuống, phát hiện trên người đã được mặc quần áo. Anh không hề do dự mà lao thẳng ra ngoài cửa.

Khi chạy đến gần cửi, tay anh lại bị túm lấy.

"Còn muốn làm gì?" Chu Khiêm không quay đầu lại.

Điều khiển từ xa được đặt vào tay anh.

Chu Khiêm lấy điều khiển từ xa, nhấn nút mở cửa.

Anh nghe thấy người nọ nói: "Anh nghĩ rằng em chỉ gặp một chút vấn đề. Chu Khiêm, bây giờ anh không đủ sức, anh không thể thâm nhập vào thế giới tinh thần của em để nhìn được trạng thái hiện tại của em. Nhưng em phải tin anh, để anh trị liệu cho em, được không?"

"Anh muốn trị liệu cho em..." Chu Khiêm giật giật khóe môi: "Là vì anh muốn trị liệu cho anh. Anh muốn em giúp anh khỏe lại. Đúng không?"

"Em không muốn anh khỏe lại sao?" Bạch Trụ hỏi: "Với em, hai chữ "Bạch Trụ" này có ý nghĩa như thế nào?"

Hai chữ "Bạch Trụ" có ý nghĩa như thế nào?

Có lẽ là một giấc mơ xa vời của thời niên thiếu đã qua.

Sau khi Bạch Trụ qua đời, giấc mộng đó đã chấm dứt, Chu Khiêm đã bước ra thế giới hiện thực. Giữa thế gian rộng lớn, Chu Khiêm biết rằng anh chỉ còn lại một mình.

Chu Khiêm nói: "Có lẽ anh từng là Bạch Trụ, nhưng bây giờ thì không. Khi nhìn thấy anh, em nghĩ rằng anh ấy thật sự đã chết rồi. Anh ấy chắc chắn sẽ không làm những gì anh vừa làm với em. Từ bề ngoài, tính cách... Anh không phải anh ấy. Anh không phải là người trong trí nhớ của em. Huống hồ..."

"Em và người ấy trong trí nhớ vốn cũng không hề thân thuộc chút nào."

"Cho nên, dù anh là Bạch Trụ, thì sao chứ?"

Vừa dứt lời, hai bên thái dương Chu Khiêm giật mạnh.

Cơn đau buốt đổ ập tới khiến anh phải lấy hai tay ôm lấy đầu theo bản năng.

Cửa sắt lại mở ra, Kỷ Nhạc Tri túm lấy tay Chu Khiêm, kéo anh ra khỏi phòng bệnh số 7. Kỷ Nhạc Tri nhanh nhạy liếc mắt quan sát tình hình bên trong rồi mới đóng cửa lại.

Chu Khiêm cúi đầu, một cảm giác bất ổn chợt lóe lên khiến ánh mắt anh trở nên ngẩn ngơ. Khi anh muốn nắm bắt lấy cảm giác ấy thì cơn đau đầu lại choáng hết tâm trí anh, khiến anh đổ gập người xuống.

Khi cửa sắt khép lại, Chu Khiêm nghe thấy quái vật bên trong lại nói gì đó.

Nhưng cơn đau đầu khiến anh không thể nghe rõ được điều gì.

Kỷ Nhạc Tri thấy tình hình không ổn, đẩy xe lăn đến, nhanh chóng giúp Chu Khiêm đi đến phòng bên cạnh: "Chu Khiêm, bây giờ cậu đau ở đâu? Nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu."

Chu Khiêm không trả lời.

Anh nhớ lại một đêm tối đáng sợ.

Đêm đó, khi anh uống canh xong và chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng sột soạt nên đã mở mắt ra nhìn.

Một con rồng bước vào trong phòng anh.

Anh nghĩ rằng mình không uống canh mà là uống rượu. Hoặc là trong canh nấm kia có thành phần gì đó khiến anh sinh ra ảo giác.

Trong ảo giác, Chu Khiêm nhìn thấy anh ngồi trong phòng khách cùng mẹ và cha. Không một ai nhúc nhích. Con rồng to lớn lạnh nhạt bước qua người họ rồi vào trong phòng bếp.

Sau đó nó ra ngoài.

Khi nó đến bên cạnh anh, anh đã nhìn vào mắt nó. Con rồng nhìn Chu Khiêm nhỏ bé, bất lực với sự ngạo nghễ, vô tình, lạnh lẽo.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Chu Khiêm đang ở bệnh viện. Anh nghe nói rằng cha mẹ đều đã qua đời vì trúng độc khí gas.

Rồng giết người còn sử dụng khí gas là để che đậy dấu vết phi tự nhiên, không muốn bị người khác phát hiện ra sao?

Khi nằm trên giường bệnh trong phòng số 6, đôi mắt của con rồng vào đêm hôm ấy khiến Chu Khiêm choàng tỉnh giấc.

Đó là một đôi mắt màu xanh lam, giống hệt như đôi mắt anh nhìn thấy của người ở phòng bên cạnh.

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Trụ: Nghe theo lời vợ ôm ôm

Chu Khiêm: Anh Trụ, như vậy mà là ôm sao?