Edit: cơm trắng chan cà phê
Tạm thời Chu Khiêm được sắp xếp ở phòng số 6 bên cạnh.
Sau vài ngày kiểm tra, Kỷ Nhạc Tri phát hiện cảm xúc của Chu Khiêm một là đặc biệt phấn khích, hai là hoàn toàn xuống dốc, ngoài ra không có biểu hiện khác lạ nào. Không còn dấu hiệu tấn công người khác hay tự hại mình.
Với biểu hiện này, Chu Khiêm không cần phải đến khu X.
Điều này nằm ngoài dự kiến của Kỷ Nhạc Tri.
Nhưng Kỉ Nhạc Tri không tin vào kết quả kiểm tra của mình, các bác sĩ vẫn tiếp tục theo dõi, kiểm tra thường xuyên.
Kỷ Nhạc Tri cảm thấy Lịch Học Hải chắc chắn không từ cơ hội tác động lên người Chu Khiêm, chỉ là mọi người vẫn chưa tìm ra mà thôi.
Càng thử nghiệm, Kỷ Nhạc Tri càng cảm thấy bất an hơn.
Nếu bác sĩ không tìm được Lịch Học Hải đã làm gì trên người Chu Khiêm thì làm sao họ có thể giúp Chu Khiêm chữa trị?
Họ chỉ có 7 ngày, đừng nói chữa trị, bây giờ không một ai có thể tìm thấy được vấn đề của Chu Khiêm.
Ngày hôm nay, sau khi sử dụng thuốc an thần liên tục suốt 3 ngày, cảm xúc của Chu Khiêm đã ổn định hơn nhiều, gần nhu đã tự mình khống chế được.
Kỷ Nhạc Tri thử trò chuyện với anh vài câu: "Bây giờ cậu thấy sao rồi?"
"Cũng ổn." Phía dưới của Chu Khiêm hơi đau: "Nhưng ký ức hơi hỗn loạn."
"Cậu còn nhớ rõ điều gì?" Kỷ Nhạc Tri hỏi: "Chuyện ở trong trò chơi..."
Chu Khiêm gật đầu: "Tôi nhớ."
"Lịch Học Hải là Mục Sư, cậu nhớ không? Cậu còn cố ý thử anh ta." Kỷ Nhạc Tri nói.
"Tôi nhớ." Chu Khiêm nói, giơ tay lên, nhìn những vết thương chi chít chưa lành: "Đây là do Lịch Học Hải làm?"
Sát ý nổi lên trong mắt Chu Khiêm, Kỷ Nhạc Tri vội nói: "Đúng vậy, tên đó thật đáng chết, nhưng bây giờ cậu không cần phải nghĩ về chuyện này, bây giờ cậu nên ổn định cảm xúc đã."
Chu Khiêm quả thực đã cố gắng khống chế bản thân, không khiến bản thân rơi vào trạng thái cuồng loạn nữa. Anh chớp mắt: "Tôi biết rồi. Tôi sẽ giết anh ta."
"Suy nghĩ mạch lạc", "ký ức tạm thời bình thường"...
Kỷ Nhạc Tri ghi chép vào sổ khám bệnh, vẫn cảm thấy không ổn, lại nói: "Cậu nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta sẽ tiến hành trị liệu bằng phương pháp thôi miên."
Nói xong, Kỷ Nhạc Tri liền thấy Chu Khiêm ngước mắt nhìn mình, ánh mắt đầy cảnh giác.
Kỷ Nhạc Tri: "Cậu bài xích thôi miên?"
Chu Khiêm thẳng thắn đáp: "Tuy tôi không nhớ rõ, nhưng có thể đoán được tôi không hề vui sướng trong quá trình trị liệu thôi miên với Lịch Học Hải. Huống hồ..."
Đã nhiều ngày trôi qua, Kỷ Nhạc Tri cũng đã từng thử sử dụng biện pháp thôi miên muốn tìm hiểu xem Lịch Học Hải đã làm gì với ý thức của Chu Khiêm.
Nhưng hắn không thành công.
Một phần là vì cảm xúc của Chu Khiêm không ổn định, một phần khác là do Chu Khiêm có dấu hiệu bài xích thôi miên.
Nhưng thôi miên là chuyện cần phải làm, vì vậy Kỷ Nhạc Tri đi đến bên cạnh Chu Khiêm: "Cậu bài xích thôi miên, điều này gây bất lợi cho việc thôi miên, cũng bất lợi trong quá trình trị liệu của cậu. Nguyên nhân là cậu chưa biết rõ tôi, cũng không tín nhiệm tôi. Nhưng bây giờ là trường hợp cấp bách, chúng ta không có nhiều thời gian làm quen với nhau. Chúng ta tạm thời tin tưởng nhau trước, sau đó... tôi sẽ giúp chữa trị cho cậu."
"Tôi cảm thấy tôi không có vấn đề gì lớn. Chỉ là vấn đề khống chế cảm xúc thôi. Bệnh cũ." Chu Khiêm hỏi: "Anh một hai đòi thôi miên tôi, để làm gì?"
"Cậu quên rồi sao? Bạch Trụ từng nói với cậu rồi mà? Cậu cần phải cứu cậu ấy." Kỷ Nhạc Tri nói: "Vì cậu mà cậu ấy bây giờ đang trong trạng thái gần chết. Cậu cần phải cứu cậu ấy."
"Bạch Trụ... Đúng vậy. Tôi cần phải cứu anh ấy." Chu Khiêm híp mắt, nói: "Vậy anh dẫn tôi đi gặp anh ấy đi."
Kỷ Nhạc Tri cân nhắc một chút: "Cậu ngồi xe lăn, bắt buộc bị trói, tôi sẽ dẫn cậu đi."
"Được." Chu Khiêm gật đầu: "Vậy thì bây giờ nói cho tôi biết tình huống của anh ấy."
Huyết Ma nói với Kỷ Nhạc Tri rằng tình huống hiện tại của Bạch Trụ là "gần như chết rồi".
Khi đó thời gian gấp gáp, Huyết Ma chỉ sơ lược tình huống của Bạch Trụ, Kỷ Nhạc Tri không kịp hỏi tình hình cụ thể, tỉ mỉ, bây giờ hắn cũng mới biết được.
Bạch Trụ đã chuẩn bị tâm lý trước từ lâu nhờ vào tiên đoán của Quy Nhi Tiên.
Cách đây một thời gian, trong phó bản bán mở số 0.
Thiệu Xuyên vẫn chưa tỉnh lại, Quy Nhi Tiên cầm một màn hình ở bên cạnh, sau đó đi về phía Bạch Trụ đứng bên hồ nước.
Trên màn hình là video Chu Khiêm tham gia phó bản 《 Vườn Địa đàng Apple 》.
Bạch Trụ vừa mới rời khỏi phó bản, đang nghỉ ngơi ở phó bản bán mở số 0.
Quy Nhi Tiên đi đến bên hồ, video đã chiếu đến phần kết thúc, khi đó, Chu Khiêm đã ăn táo và hóa thần thành công, trên người mọc vảy, trở thành một con quái vật.
Nhưng ánh mắt của Chu Khiêm lại trong veo, có thể nhìn thấy rõ yêu và hận đang xoay vần.
Đối diện với cơn thịnh nộ và sát ý của thần, Chu Khiêm chỉ nói hai câu.
"Bạch Trụ, anh là một tên hèn nhát!"
"Em hận anh. Em hận anh cả đời!"
Đó phải là nỗi uất ức, căm hận đến nhường nào mà khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, trong tình trạng thần trí không rõ ràng, Chu Khiêm lại nói như vậy trước "Thần Nghệ Bạc"?
Quy Nhi Tiên lắc lắc đầu, nói với Bạch Trụ: "Anh muốn tìm kẻ thù như thế này làm người chăn chiên cho mình à? Sao mà người này đồng ý được? Khoan đã... Đây cũng là người mà ngài Thiệu chọn sao?"
Bạch Trụ không trả lời, chỉ viết viết vẽ vẽ lên một tờ giấy trắng.
Người trong bức tranh là chính y.
"Anh vẽ anh làm gì?" Quy Nhi Tiên ngạc nhiên hỏi: "Khoan đã, đây là đạo cụ đặc biệt đó đúng không?! Nó tên gì nhỉ..."
Bạch Trụ chỉ đáp: "Thật ra tôi cũng không chắc mình sẽ trông như thế này khi trưởng thành."
Người chơi cấp Thần thường tiếp nhận cải tạo từ khi còn rất nhỏ.
Bạch Trụ chấp nhận tiến hành cải tạo khi chưa đầy 17 tuổi, y cũng không thể biết được bộ dáng của mình nhiều năm sau là như thế nào.
Hình dạng ở trong trò chơi chỉ là một loại hư ảnh.
Bây giờ y dùng đạo cụ để xây dựng hư ảnh đó.
"Hả?" Quy Nhi Tiên đứng lên, đánh giá Bạch Trụ cao hơn mình một cái đầu, vẻ mặt đầy nghịch ngợm nói: "Đừng nói là trông anh ở ngoài rất xấu nên muốn mình trở nên đẹp hơn trong trò chơi nha?"
Bạch Trụ không trả lời, Quy Nhi Tiên cũng không hỏi nữa, lấy quả cầu thủy tinh của mình ra, nhắm mắt cảm nhận một chút rồi nói: "À, em hiểu lầm rồi, Thần Bạch long luôn rất đẹp! Vậy là trước đây anh từng nhận được rất nhiều thư tình đúng không?"
Bạch Trụ vẫn không quan tâm đến những vấn đề này, chỉ tiếp tục cầm bút vẽ.
Ngay lúc này, Quy Nhi Tiên mới nhớ ra tên của nó.
【 Đạo cụ: Phân hóa thân thể 】
【 Công dụng: Vẽ một người, chờ hệ thống chuyển hóa mọi giá trị sinh mạng, tinh thần lực của bạn thành chuỗi số liệu để chuyển hóa vào trong thân thể kia. Bạn là người đó, người đó là bạn, bạn có thể điều khiển người đó trong trò chơi 】
【 Ghi chú 1: Khi phân hóa, bạn sẽ gặp nguy hiểm lớn, vì vậy cách sử dụng là khi phân hóa hãy giữ lại một ít giá trị sinh mạng trong bản thể, như vậy khi hóa thể tử vong, bản thể của bạn vẫn còn hơi thở cuối cùng 】
【 Ghi chú 2: Người chơi thông minh sẽ sử dụng đạo cụ để tạo ra một con người mới hoàn toàn, dùng nó để mê hoặc người khác. Nếu tạo ra một hóa thể khác biệt so với bản thể sẽ tương đương với việc tạo ra một chính mình khác. Ngoại trừ vẻ bề ngoài, tính cách của hóa thể cũng có thể khác với bản thể. Bạn có thể lực chọn những đặc điểm giống và khác nhau của hóa thể và bản thể. Đối với những tính cách bạn không thích, có thể lựa chọn xóa bỏ. Vì vậy hãy sử dụng đạo cụ để tạo ra một hóa thể hoàn mĩ của chính mình 】
【 Cấp: S+, hiếm có trên đời 】
"Trước đây em đã nhìn thấy tử kiếp của anh. Anh muốn dùng nó để chống đỡ sao?"
Chớp chớp mắt, Quy Nhi Tiên vuốt ve quả cầu thủy tinh trong tay: "Ừm... Thật ra cũng không phải là không được. Nhưng vẫn rất mạo hiểm. Dùng nó cũng không có nghĩa anh sẽ hoàn toàn thoát khỏi tử kiếp của mình."
"Nó có thể hình thành một cơ duyên mới, nhưng cơ duyên này có thể cứu anh, hay là đẩy anh đến kết quả đáng sợ... Em vẫn không chắc được. Đúng rồi, anh muốn xây dựng cho hóa thể này tính cách như thế nào?"
Quy Nhi Tiên nhìn thấy Bạch Trụ đã xây dựng cho hóa thể kia những biểu hiện tốt đẹp nhất.
Dường như y đã tạo ra một chính mình thật hoàn hảo, không có một khuyết điểm nào.
Sau đó, Quy Nhi Tiên đoán rằng là vì Chu Khiêm thường xuyên nói với Bạch Trụ: "Anh Trụ, anh là một người hoàn hảo."
"Có phải anh chưa từng có một oán niệm gì với thế giới này không?"
Có lẽ vì không từ mà biệt nên Chu Khiêm đã ghi hận Bạch Trụ suốt 7 năm.
Bạch Trụ hi vọng có thể giúp Chu Khiêm vui vẻ, hi vọng chính mình có thể phù hợp với mọi suy nghĩ và mong đợi của anh.
Cho nên Bạch Trụ đã sử dụng một bản thân hoàn hảo nhất để gặp Chu Khiêm.
Nhưng bây giờ, ở căn phòng bên cạnh mới là y chân chính, hoàn chỉnh nhất.
"Chu Khiêm, đây không phải là hình dạng thật của anh."
"Chu Khiêm, em có sợ anh không?"
Đây là những điều Bạch Trụ thường xuyên nói với Chu Khiêm ở trong trò chơi.
Khi đó, y đã dùng một vẻ ngoài hoàn hảo và tính cách hoàn mỹ nhất ở bên cạnh Chu Khiêm một thời gian.
Những giá trị tốt đẹp đó cuối cùng đã biến mất theo cái chết của hóa thể. Bây giờ ý thức của y đã quay về bản thể trong phòng bệnh số 8.
Anh mở mắt, nhớ lại những lời này.
...
Bây giờ, Chu Khiêm bị trói trên xe lăn, được Kỷ Nhạc Tri đẩy xe đến trước cửa phòng số 8.
Lấy một điều khiển từ xa ra nhấn nút, cửa sắt ầm ầm mở ra, kéo vào trong tường. Kỷ Nhạc Tri đẩy mạnh cửa ra.
"Vẫn chưa bảo đảm được tình huống của cậu nên trước tiên cậu nên quan sát từ xa, không nên đến gần. Nếu có bất trắc xảy ra, chúng ta sẽ rời đi ngay."
Kỷ Nhạc Tri dặn dò. Vẻ mặt của bác sĩ vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn cầm chắc côn giật điện trong tay.
Bởi lẽ hình dạng hiện tại của Bạch Trụ hoàn toàn khác xa so với người bình thường, ai cũng lo lắng Chu Khiêm sẽ bị đả kích rồi phát điên.
"Tôi biết rồi." Chu Khiêm nói: "Thật ra tôi cảm thấy tình trạng của tôi đã tốt hơn trước rất nhiều. Trước đây tôi sẽ không vui, cũng không sợ hãi. Nhưng bây giờ tôi đã có cảm xúc."
"Nếu người ở bên trong thật sự nguy hiểm, tôi sẽ cảm thấy sợ hãi. Hi vọng tôi sẽ không sợ tới mức mất khống chế."
Trong phòng tối đen, ánh sáng từ hành lang chiếu vào chỉ nhìn thấy được một góc nhỏ.
Trên mặt đất vang lên tiếng sột soạt, gióng như có thứ gì đó ẩm ướt, dính nhớp đang lướt qua.
Tiếng dính nhớp vang lên, trên giường bệnh cách đó không xa là tiếng hít thở không phải của con người. Trong không gian tối tăm, tiếng hít thở này quả thực khiến người khác ghê sợ.
Kỷ Nhạc Tri đã làm công tác nghiên cứu cải tạo trong nhiều năm nên không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng vì tình trạng đặc biệt của Bạch Trụ nên bây giờ vẫn có một chút lo sợ.
Âm thanh kia đang tiến lại gần, Chu Khiêm hơi nhíu mày, chân đặt dưới bàn đạp xe lăn hơi rụt lại.
Sau đó âm thanh kia biến mất. Có lẽ nó đã dừng lại ở đâu đó trên mặt đất.
Nhưng đó chỉ là sự dừng lại tạm thời.
Bởi thứ đó lại di chuyển, tốc độ nhanh hơn trước, Chu Khiêm chưa nhìn thấy gì nhưng đã cảm nhận được hai chân mình đã bị thứ gì đó quấn lấy.
Cùng lúc đó, "tách" một tiếng, Kỷ Nhạc Tri bật đèn.
Có lẽ bác sĩ sợ sẽ kích thích bệnh nhân nên ánh đèn cũng không quá sáng mà có màu xanh tối.
Dưới ánh đèn màu xanh, Chu Khiêm nhìn thấy toàn cảnh trong phòng bệnh.
Anh trợn mắt, đồng tử co rụt lại.
—— Đây là phản ứng sợ hãi theo bản năng của con người.