Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 192: Thành thật




Edit: cơm trắng chan cà phê

Trước đó.

Hà Tiểu Vĩ kéo ghế ngồi bên cạnh Tề Lưu Hành, hai người cùng nhau dùng điện thoại tìm tòi thông tin về phòng khám tâm lý và Lịch Học Hải.

Lịch Học Hải, 32 tuổi, điều khiến họ bất ngờ là người này vốn không theo khoa tâm thần kinh mà học thạc sĩ chuyên ngành y lâm sàng, sau khi tốt nghiệp từng làm việc tại một phòng khám, sau đó mới theo học lĩnh vực tâm thần kinh, đến bệnh viện Xuân Sơn làm việc.

Đổi sang khoa tâm thần là một bước ngoặt lớn, nhưng Lịch Học Hải lại thích ứng rất nhanh, không chỉ vậy còn bổ nhiệm làm phó khoa. Người này luôn đóng góp cho lĩnh vực nghiên cứu mỗi năm một bài, thậm chí còn xuất hiện nhiều lần trên SCI*, đúng thật là một người có học thuật xuất sắc.

*Science Citation Index: Danh mục Trích dẫn khoa học gồm hơn 6500 tạp chí khoa học danh tiếng trải dài trong 150 chuyên ngành.

Lý lịch của Lịch Học Hải quả thực quá mức ưu tú, không thể tìm ra được vấn đề gì.

Nhưng không một ai biết vì sao người này lại chuyển sang khoa tâm thần kinh.

Còn phòng khám tâm lý mà Chu Khiêm đến trị liệu có tên là phòng khám tâm lý Dương Huy.

Theo dữ liệu của Tianyancha*, người đại diện theo pháp luật của phòng khám là Lưu Dương, ngoài ra còn có các cổ đông là Lưu Dương và Lưu Huy.

*Một công ty dịch vụ công nghệ dữ liệu về thông tin doanh nghiệp của Trung Quốc

Tề Lưu Hành và Hà Tiểu Vĩ tiếp tục tìm kiếm, phát hiện đúng là có một đàn anh tên Lưu Dương từng học cùng trường đại học với Lịch Học Hải. Có lẽ Lưu Dương là người đàn ông mà cả hai gặp ở phòng khám khi nãy.

Dùng công cụ tìm kiếm, Tề Lưu Hành và Hà Tiểu Vĩ thảo luận với nhau vài câu, bất chợt nhận ra có vấn đề.

Nhìn qua ô cửa kính, họ nhìn thấy người đi đường nườm nượp tập trung về một phía. Đó là hướng đi đến phòng khám tâm lý.

Hai người nhìn nhau, mặt mũi trắng bệch. Họ hành động trong nháy mắt —— đứng dậy, mở cửa, chạy về phía tòa cao ốc. Một tảng đá đè nặng trong lòng họ.

Cả hai không khỏi bàng hoàng.

Họ tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, có hai nguyên nhân ——

Thứ nhất, có khả năng Chu Khiêm không thật sự phát điên, anh đang muốn thử nghiệm gì đó, họ sợ hành động bộc phát của mình sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của anh.

Thứ hai, họ đã sớm biết được rằng quân đoàn Đào Hồng không có khả năng giết người trong thế giới hiện thực. Chết trong trò chơi mới là cái chết thực sự, nếu họ dám động tay động chân ở thế giới hiện thực thì chỉ kéo thêm phiền toái. Vì con bạc và người chơi rất nhiều chuyện.

"Nhảy lầu! Có người nhảy lầu!"

"Từ tầng 11!"

...

Khi nghe thấy có người hô hoán, cả hai đều cảm thấy kinh sợ. May mắn thay, khi họ đến nơi thì thấy Lịch Học Hải đỡ Chu Khiêm đứng dậy từ túi đệm khí.

Nửa tiếng sau. Trong bệnh viện.

Hà Tiểu Vĩ dẫn Chu Khiêm đi làm kiểm tra, Tề Lưu Hành cố ý giữ Lịch Học Hải lại, có chuyện muốn nói với đối phương.

Tề Lưu Hành thẳng thắn hỏi: "Vừa rồi ngoại trừ gọi xe cứu thương còn phải gọi cả cảnh sát."

Lịch Học Hải nhàn nhạt nói: "Trị liệu bằng biện pháp thôi miên chắc chắn sẽ có những sự cố bất ngờ, đặc biệt đối với Chu Khiêm, hiển nhiên sẽ có nguy hiểm. Mở cửa sổ là một bài toán trắc nghiệm cần phải sử dụng. Nhưng tôi đã suy xét đến tình huống xấu nhất và đã chuẩn bị dụng cụ bảo vệ an toàn ở bên ngoài. Nếu tôi muốn giết cậu ấy thì tôi không cần dùng tấm đệm khí làm gì."

"Tôi có thể hiểu băn khoăn của cậu. Nếu cậu muốn thì bây giờ cậu hãy gọi cảnh sát."

Tề Lưu Hành trầm mặc một lát, nói: "Gọi cảnh sát. Chu Khiêm có quen một cảnh sát."

"Đúng vậy. Tôi có biết người này. Ông ấy thường xuyên đến thăm Chu Khiêm." Lịch Học Hải nói: "Thường là đến vào cuối tháng, bây giờ cũng không còn bao lâu nữa."

Tề Lưu Hành hỏi: "Vậy thì tình trạng của Chu Khiêm như thế nào?"

Lịch Học Hải nhíu mày, đáp: "Tình trạng không lạc quan lắm. Sau khi quay về bệnh viện, chúng tôi sẽ tạm thời cách ly cậu ấy trong một phòng riêng. Cậu không thể ở cùng cậu ấy. Rất nguy hiểm."

Tề Lưu Hành liền phản ứng ngay: "Nếu trói anh ấy lại thì có gì mà nguy hiểm?"

Lịch Học Hải bình tĩnh hỏi: "Cậu hi vọng cậu ấy bị trói trên một cái giường trong một phòng riêng hay là ít nhất được đi lại tự do trong một phòng riêng?"



Tề Lưu Hành không còn lời gì để nói, im lặng một thời gian dài.

Bây giờ cậu không có cách nào nói chuyện với Chu Khiêm, cậu không dám hỏi quá nhiều.

Lịch Học Hải chủ động hỏi: "Gần đây cha mẹ cậu có liên lạc không?"

"Không." Tề Lưu Hành lắc đầu, nói: "Gần đây... tôi đều ở trong trò chơi."

Tề Lưu Hành ở trong trò chơi một thời gian dài.

Nhưng dựa theo thời gian của thế giới hiện thực, thật ra cậu cũng không liên lạc với cha mẹ một thời gian rồi.

"Khi cậu vừa chuyển đến, tôi đã gặp họ. Tôi nhớ rõ họ rất quan tâm đến việc học của cậu. Sau này cậu muốn học đại học hay chuyên ngành nào?" Lịch Học Hải hỏi.

Tề Lưu Hành lắc đầu, nhìn hành lang vắng người, nhỏ giọng nói: "Ở trong trò chơi chỉ biết thăng cấp... tôi quên mất mình đang tạm nghỉ học, sau này còn phải thi đại học."

Không biết vì sao Lịch Học Hải lại hỏi điều này, Tề Lưu Hành nhân cơ hội hỏi ngược lại: "Trước đây bác sĩ có thành tích học tập rất tốt, vậy bác sĩ thấy tôi có khả năng học y không?"

"Không." Lịch Học Hải chân thành đáp.

"Vì sao? Học y để cứu người, không phải rất tốt sao?" Tề Lưu Hành hỏi.

Lịch Học Hải đáp: "Cậu nói lí tưởng tốt, nhưng khó thực hiện. Tình huống thực tế là người cần sống thì nhiều, nhưng tiền thì ít, nghề y cũng rất nguy hiểm."

Tề Lưu Hành hỏi: "Đúng là như vậy, trên đời không phải ai cũng có thể làm bác sĩ."

Lịch Học Hải nhàn nhạt cười: "Đừng nghĩ tiêu cực thế, tôi chỉ nói giỡn thôi. Thật ra cũng không hẳn, nếu cậu từ mình trải nghiệm nó, cậu có thể hiểu được những khó khăn của nó nên cậu sẽ khuyên người khác không nên đi theo nghề của mình. Xét đến cùng, người ở bên ngoài không thể hiểu nổi nỗi khổ của cái nghề này."

"Vậy thì..." Tề Lưu Hành hỏi: "Vì sao bác sĩ lại chọn khoa thần kinh?"

Biểu tình và câu trả lời của Lịch Học Hải không hề có sơ hở. Y thẳng thắn trả lời: "Thật ra ban đầu tôi học lâm sàng. Khi bắt đầu làm việc, tôi cầm dao giải phẫu người sống."

"Ồ?" Tề Lưu Hành kinh ngạc: "Tôi không hiểu lắm, hai lĩnh vực này có sự khác biệt khá lớn? Vì sao bác sĩ lại đổi?"

Lịch Học Hải chân thành đáp: "Có lẽ là do cảm giác thất bại. Bây giờ y học đã phát triển vượt bậc, nhưng đôi khi dốc hết toàn lực... cũng chỉ có thể nhìn bệnh nhân chết đi trong tay mình. Đặc biệt là ở trên bàn phẫu thuật, cậu chỉ biết trơ mắt nhìn bệnh nhân tắt thở."

Nói đến đây, Lịch Học Hải buông xuôi hai tay, có lẽ y nhớ lại một lần phẫu thuật không thành công.

Y nói tiếp: "Năm đó tôi đã nhận rất nhiều trường hợp nguy kịch, cuối cùng còn một người. Khi đó tôi đã nghĩ rằng... Nếu họ chỉ đến một nơi khác có lẽ tôi sẽ dễ chịu hơn. Ví dụ như địa ngục. Có chút buồn cười nhỉ ——"

"Bác sĩ sử dụng khoa học hiện đại để cứu người, vậy mà tôi lại có một suy nghĩ theo chủ nghĩa duy tâm như vậy."

"Nhưng sau khi tiếp xúc với trò chơi... Nhận thức của tôi hoàn toàn đảo lộn."

"Bác sĩ... Chỉ cần bác sĩ cố gắng hết mình là tốt rồi." Tề Lưu Hành nói: "Bác sĩ không phải chúa cứu thế. Bác sĩ không cần phải đặt nặng yêu cầu về bản thân như vậy."

"Đúng là vậy. Chỉ là khi đó tôi không vượt qua được." Lịch Học Hải lắc đầu: "Nhưng tôi luôn có hứng thú với lĩnh vực nghiên cứu não bộ của con người, cho nên có cơ hội thì tôi lựa chọn thay đổi."

"Thật ra cũng giống như khám bệnh cứu người. Nhưng chỉ là không cần phải cầm dao giải phẫu mà thôi."

Lịch Học Hải kiệm lời hiếm khi nói nhiều: "Ví dụ như cậu biết vấn đề của Chu Khiêm nằm ở đâu không?"

Tề Lưu Hành lắc đầu.

Lịch Học Hải nói: "Thùy trán của não. Nó có chức năng quản lý nhận thức, cảm xúc, hành vi vân vân."

"Thùy trán... Còn có cách gọi nào khác không?" Tề Lưu Hành nhíu mày.

"Đúng vậy. Tôi sẽ không dùng thuật ngữ phức tạp giải thích cho cậu, nói đơn giản thì trong lịch sử của ngành tâm thần học đã có một khoảng thời gian tồn tại hai trường phái khác nhau trong việc điều trị bệnh nhân tâm thần."

"Trong đó có một trường phái lí luận ngược, lí luận này cho rằng bệnh tâm thân có nguyên nhân là ở não bộ, cần phải phẫu thuật não mới có thể giải quyết bệnh trang. Thực tiễn chứng minh rằng có thể sử dụng biện pháp khiến những bệnh nhân mắc bệnh tâm thần, chống đối xã hội, vô cảm thay đổi tính cách. Họ sẽ trở nên an tĩnh hơn, không còn dấu hiệu bạo lực, nhưng họ lại sống như kẻ ngốc."

"Chu Khiêm ——"

"Đây là lí luận thời kì trước, không còn phù hợp nữa. Chu Khiêm không cần phải giải phẫu. Tôi đã dùng thuốc để giúp cậu ấy."

Nếu chưa từng quen biết Chu Khiêm, không tham gia trò chơi, không bị Kha Vũ Tiêu phản bội... qua cuộc trò chuyện này, Tề Lưu Hành sẽ cảm thấy Lịch Học Hải là một bác sĩ chuyên nghiệp, kiên nhẫn, dịu dàng, có lí tưởng nghề nghiệp cao cả.

Nhưng thiếu niên đã trải qua nhiều biến cố, sau khi nghe Lịch Học Hải nói xong, sau lưng cậu ướt đẫm mồ hôi.



Lịch Học Hải không phải chúa cứu thế, không phải thần linh, cho nên người n ày không thể nào cứu sống một bệnh nhân đã tắt thở trên bàn phẫu thuật.

Đây là lời Tề Lưu Hành an ủi Lịch Học Hải.

Nhưng bây giờ Tề Lưu Hành chợt nhận ra —— Nếu Lịch Học Hải cố tình muốn bản thân trở thành chúa cứu thế thì sao?

Ngày hôm sau. Phòng bệnh cách ly số 1.

Tấm rèm dày che chắn ánh mặt trời, không biết được hiện tại là ngày hay đêm, từng bóng đèn được bật với công suất lớn nhất ở trong phòng. Vì đã được cách âm nên người trong phòng bệnh không thể nghe thấy bất kì âm thanh nào từ bên ngoài.

Nhưng âm thanh vang lên ở trong phòng rất lớn —— Chu Khiêm đang kịch liệt giãy giụa dưới sự trói buộc.

Chu Khiêm đang bị trói ở trên giường.

Chăn lộ một nửa, anh vặn vẹo cả người, hung hăng trừng mắt nhìn một người.

Vì dùng sức để thoát khỏi dây trói, vài khuy áo trên người anh đã bật mở, để lộ phần lớn da thịt trên cổ và ngực. Vì bệnh tật đeo đẵng nên làn da trắng nõn nà ngày trước đã trở nên trắng nhợt.

Hai bên vai, xương quai xanh, cổ tay, mắt cá chân đều bị hằn lên những vệt đỏ vì Chu Khiêm cố gắng muốn thoát khỏi dây trói.

Bộ dạng của Chu Khiêm hiện tại vô cùng chật vật.

Anh phát điên, ánh mắt điên dại.

Trong phòng tràn ngập mùi hương ngọt ngào của thức ăn.

—— Trước mặt Chu Khiêm là một bàn đồ ăn lớn.

Lịch Học Hải đang ngồi trước bàn ăn.

Bác sĩ vô cảm nhìn Chu Khiêm, đồng tử tối đen, sâu không lường được.

Phun cồn lên hai tay, Lịch Học Hải đeo bao tay vào, động tác tỉ mỉ, chỉn chu như chuẩn bị tiến hành giải phẫu. Nhưng sau khi đeo bao tay vào, hành động của y lại khiến người khác thật kinh ngạc.

Lịch Học Hải gắp một con tôm lên.

Nhìn Chu Khiêm, Lịch Học Hải hỏi: "Cậu thích ăn hải sản đúng không? Không bỏ hành, gừng, tỏi. Tôi sẽ chấm một chút dấm cho cậu."

Chu Khiêm tiếp tục điên cuồng lắc lư cả người, hiển nhiên anh không hiểu bác sĩ đang nói gì.

Dường như không quan tâm đến câu trả lời của Chu Khiêm, Lịch Học Hải gật đầu, lấy một cây kim lột phần chỉ đen trên thân tôm: "Được rồi, tôi biết cậu không thích nên tôi sẽ lột vỏ tôm cho cậu."

"Soạt", Lịch Học Hải bỏ vỏ tôm vào một cái chén trắng.

"Bạn nhỏ bên cạnh cậu rất cảnh giác tôi." Lịch Học Hải lột vỏ vài con tôm, bắt đầu lấy một cái kẹp khác lột vỏ cua.

Thịt cua được bóc ra, đặt bên cạnh chén đựng vỏ tôm. Sau đó y bắt đầu dùng muỗng vét gạch cua, bỏ gạch cua vào một cái chén nhỏ khác.

Lịch Học Hải nói tiếp: "Đúng là cậu đã dạy dỗ cậu bé rất tốt. Tôi có thể hiểu vì sao cậu ta lại cảnh giác như vậy. Như vậy thì... Hẳn là cậu cũng đã nghi ngờ tôi từ lâu rồi."

Bẻ một cái càng cua, Lịch Học Hải đi đến trước mặt Chu Khiêm, cúi người nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của anh.

"Chu Khiêm, đây không phải lần đầu tiên cậu biết Bạch Trụ chết. Năm đó, cậu mới 17 tuổi, và cậu vẫn sống tiếp. Vì sao bây giờ đã lớn rồi mà cậu lại như thế này?"

"Vì quan hệ của hai cậu đã thay đổi? Hay là vì có được rồi lại mất đi nên mới đau khổ? Hay là... Cậu diễn trò với tôi?"

"Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi không cần phải che giấu trước mặt cậu nữa, đúng không?"

"Hoặc, cậu đã thật sự phát điên. Hoặc, cậu đang muốn thử nghiệm. Dù là khả năng nào đi nữa, tôi vẫn sẽ thẳng thắn bày tỏ với cậu."

"Trên thực tế, từ khi cậu bắt đầu thì chắc chắn cậu đã muốn có kết quả này. Vì dù cậu có thật sự phát điên hay không, là bác sĩ, tôi vẫn phải theo ý cậu, sử dụng các biện pháp thí nghiệm để kiểm tra cho cậu. Cậu rất thông minh."

Lịch Học Hải chân thành khen ngợi Chu Khiêm. Y khuyên bảo: "Chu Khiêm, khi cậu tham gia trò chơi, tôi thường xuyên bảo cậu rằng đừng hành động cực đoan. Nhưng cậu chưa bao giờ nghe lời tôi, cậu luôn sử dụng những biện pháp mạo hiểm nhất để giải quyết vấn đề. Dù cậu thành công, cậu vẫn đối diện với nguy hiểm, phải chịu nhiều đau khổ. Cậu không lo rằng sau này tôi sẽ thí nghiệm cậu như thế nào sao?"

Lịch Học Hải thở dài một hơi: "Thật ra tôi luôn hi vọng rằng cậu chỉ là bệnh nhân của tôi, cậu chỉ cần ở bên cạnh tôi chữa trị là được, không cần phải đến khu X tìm người làm gì."