Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 183: Đồng ý?




Edit: cơm trắng chan cà phê

Thiên – Địa – Nhân từng là ba bộ phận cấu thành nên thế giới này.

Sau khi tam giới bị phá hủy, thần, người, quỷ đều bị diệt vong, ngoại trừ sáu người.

Sáu người này vốn là người yêu, bạn bè, anh em của nhau, nhưng cuối cùng vì số phận mà phải chia cắt, cuối cùng hợp nhất, tạo lập thành hai người mạnh nhất của thế giới.

Khi đó, tam giới đã tiến đến bờ vực diệt vong, sắp sửa bước vào thời kỳ tận diệt.

Trời cao nói với họ rằng trên thế gian chỉ cho phép một người mạnh nhất tồn tại, hai người mạnh nhất song song tồn tại sẽ phải tham gia vào trận quyết chiến. Nếu không, họ sẽ cùng chết theo thế giới, thế giới không còn một tia hi vọng nào. Nhưng nếu chỉ có một người mạnh nhất sống sót, người này có thể trở thành vị thần duy nhất, sáng tạo ra thế giới mới.

Trong nhận thức của nhóm Chu Khiêm, sau khi cuộc chiến kết thúc, một người đã tử vong, một người còn sống. Người còn sống đã tạo ra thế giới mới, sinh ra nhân loại mới.

Nhân loại chậm rãi sinh sôi nảy rở, từ thời nông nghiệp nguyên thủy, đến công nghiệp hiện đại, dần dần phát triển thành thành phố Lam Cảng khoa học kĩ thuật cao.

Nhưng tình hình hiện tại dường như không phải như vậy.

Thành phố Lam Cảng còn một thế giới song song khác. Họ suy đoán rằng người mạnh nhất đã hồi sinh và tạo ra thế giới mặt sau.

Thiên – Địa – Nhân ngày trước biết mất, bây giờ chỉ còn lại hai thế giới song song.

Hai thế giới đối trọng nhau như hai mặt gương. Một chiếc cân trở thành vật môi giới liên kết hai thế giới.

Bây giờ vị thần của thế giới mặt sau, hay nói cách khác là người mạnh nhất đã thua cuộc trong cuộc quyết chiến, muốn đi đến vị trí của cán cân, đảo lộn hai thế giới, khiến thế giới tiếp tục hướng đến kết cục tận thế.

Đây hẳn là giả thuyết hoàn chỉnh của phó bản thành phố Lam Cảng.

Nghĩ đến đây, Chu Khiêm nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cột sắt, âm thanh kim loại vang lên giòn giã. Anh nghiêng đầu nhìn Bạch Trụ: "Nghe qua thật mỉa mai. Sáu người tạo lập thành cục diện một chọi một, nhưng giữa họ lại có một mối quan hệ ràng buộc sâu sắc."

"Có lẽ có người đã lừa dối "trời cao", thương xót cho người còn lại, không khiến người đó thật sự chết đi..."

"Nhưng bây giờ, người được tha chết lại muốn giết chết ân nhân của mình."

Bạch Trụ nghe xong thì gật gật đầu: "Đúng vậy. Có lẽ người lúc trước "thua cuộc", "được tha" vốn không cam lòng. Người đó muốn chiến thắng. Thậm chí còn căm hận trời cao, hận cả thế giới này. Người đó muốn phá hủy toàn bộ, kể cả bản thân mình."

Dường như nghĩ đến điều gì thú vị, Chu Khiêm cười cười, ngón tay gõ gõ trên cột sắt chợt siết chặt lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Bạch Trụ: "Anh Trụ, có phải anh cũng không cam lòng không?"

Bạch Trụ nghiêm túc đối diện với Chu Khiêm, hơi cau mày, y tiến lên lấy tay nắm lấy bàn tay của Chu Khiêm trên cột sắt.

Y trầm thấp hỏi: "Em còn trách anh?"

Ở trận thi đấu bóng bàn năm xưa, Bạch Trụ đã thua Chu Khiêm, sau đó lại rời đi mà không nói gì, mọi thủ tục chuyển trường đều do phụ huynh đến làm việc.

Chu Khiêm từng cho rằng là vì Bạch Trụ thua cuộc nên không vui, y vốn không thể thua, nên không cam lòng.

Con số trong lòng Chu Khiêm tăng cao. Cùng lúc đó, anh còn đương nhiên mà cho rằng anh không cần liên lạc với Bạch Trụ, Bạch Trụ chắc chắn sẽ chủ động liên lạc với mình.

Vì mọi cuộc cãi vã trước đó đều là Bạch Trụ chủ động liên lạc với Chu Khiêm.

Chu Khiêm thầm nghĩ, mình là ai chứ? Mình là Chu Khiêm luôn được lòng các bạn.

Mình chủ động tìm Bạch Trụ, là chuyện cười đúng không? Hơn nữa mình cũng không làm gì sai. Rõ ràng người bỏ đi là Bạch Trụ, rõ ràng người sai là Bạch Trụ. Bạch Trụ mới là người phải xin lỗi.

Nhưng Chu Khiêm không ngờ rằng Bạch Trụ không hề gửi cho mình một tin nhắn nào.

Sau đó, anh vất vả tìm kiếm, cuối cùng nghe mẹ của Bạch Trụ nói rằng y đã qua đời.

Khi nghĩ lại chuyện "trọng danh dự" của tuổi trẻ ngày trước, Chu Khiêm nghĩ rằng đây là chuyện buồn cười nhất mình từng trải qua.

Cả đời này, Chu Khiêm chưa từng hối hận vì điều gì.

Điều duy nhất mà anh hối hận là không liên lạc với Bạch Trụ trong suốt quãng thời gian đó.

Chuyện buồn cười nhất mà anh từng làm là vì lòng tự trọng của mình, anh không thể gặp mặt Bạch Trụ lần cuối.

Cho nên, đôi khi nghĩ lại, Chu Khiêm cảm thấy Bạch Trụ không hề hay biết mình thích y thời đi học... đúng là có khả năng.

Chu Khiêm cảm thấy tính cách của mình ngày trước thật nắng mưa thất thường.

Anh luôn đối xử tốt với các bạn học khác, nhân duyên từ nhỏ đến lớn không tệ. Anh chỉ làm mình làm mẩy với một mình Bạch Trụ mà thôi.

Nhưng nếu nghĩ thật kĩ, anh lại cảm thấy mình có thể làm được như vậy là do Bạch Trụ quá nuông chiều anh.

Bây giờ, nghĩ lại chuyện cũ, Chu Khiêm chỉ bông đùa một câu, không ngờ Bạch Trụ nghe được lại nghiêm túc chất vấn bản thân.

Chu Khiêm nhìn y, muốn chọc cười đối phương: "Đúng vậy, em đang trách anh đó. Anh biết mà, em là người thù dai. Món nợ cũ này em sẽ đòi anh cả đời."

Bạch Trụ cuối cùng cũng cười, siết chặt lấy tay Chu Khiêm, thấp giọng đáp: "Anh biết rồi."

Chu Khiêm cũng cười, chợt nói: "Oan có đầu nợ có chủ, những lời này rất đúng. Anh có đồng ý không?"

Bạch Trụ gật đầu: "Vô cùng đồng ý."

"Vậy thì..." Chu Khiêm nói: "Em có một suy nghĩ như thế này, anh có muốn nghe không?"

Bạch Trụ lại gật đầu: "Nghe."

Chu Khiêm nói: "Tính tình của em đều do được anh nuông chiều từ nhỏ, anh phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Nên là nếu em có nói gì về chuyện ngày nhỏ, anh cũng phải chấp nhận."

Từng ngón tay của Bạch Trụ đan vào trong lồng bàn tay của Chu Khiêm, tiếp tục nắm thật chặt.

Bạch Trụ nâng tay Chu Khiêm lên, cúi đầu dịu dàng hôn lên mu bàn tay đối phương.



Sau đó y nhìn thẳng vào mắt Chu Khiêm, giọng điệu khàn khàn: "Anh biết rồi."

...

Trò chơi vua vẫn còn tiếp tục.

Một lúc lâu sau, đã đến 11 giờ, chỉ còn 1 tiếng nữa là đến thời điểm 12 giờ.

Tình hình mỗi lúc một căng thẳng hơn. Sắc mặt của nhóm sát nhân cũng càng trở nên khó coi hơn ——

Trong khoảng thời gian dài như vậy, ngoại trừ một người bên quân đoàn Đào Hồng chết thì không còn một ai khác thất bại.

Không chỉ như vậy, khi người chơi vào "phó bản con" của nhóm sát nhân, sách lược của họ đã nhuần nhuyễn hơn, nhiều người thành thạo kĩ năng, nhẹ nhàng vượt ải.

Những người đi theo Chu Khiêm hoàn toàn có tâm thế bình tĩnh, thư thái hơn.

Sát ý của nhóm sát nhân tăng cao, người của quân đoàn Đào Hồng lại càng bất an.

Trương Đại Thiết đã dẫn một người bạn rời đi, một người đã tử vong, quân đoàn Đào Hồng chỉ còn 7 người, cộng thêm Từ Dương cùng thân tín của hắn thì tổng cộng chỉ có 9 người mà thôi.

Hiển nhiên, trong 9 người này đã bao gồm Vân Tưởng Dung.

Ngoài ra, ngoại trừ một khẩu súng trong tay Từ Dương, hai khẩu súng trong tay Kha Vũ Tiêu, bọn họ không còn bất kí vũ khí nào khác.

Quân đoàn Đào Hồng không còn khả năng giành lấy quyền chủ đạo được nữa.

Họ cũng đã từ bỏ phản kháng. Nhưng nhìn sắc mặt của nhóm Nhân Nghĩa, ai cũng thấy rõ họ vẫn muốn sống sót đến cùng.

Lần này đến lượt người chơi bên nhóm Chu Khiêm ra ngoài làm nhiệm vụ.

Trên thực tế, Chu Khiêm đã thâu tóm được phần lớn số người chơi còn sống, xác suất người chơi bên nhóm anh phải ra ngoài cũng phải hơn phân nửa phần trăm.

Lợi dụng thời gian này, tiểu đội trưởng Nhân Nghĩa lo lắng cho an nguy của đồng đội, hắn âm thầm đi đến chỗ của Kha Vũ Tiêu trong góc, hỏi: "Đại đội trưởng, có thể nói chuyện với cậu vài câu không?"

Kha Vũ Tiêu nhìn qua, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Nhân Nghĩa, sau đó nở một nụ cười bất hảo: "Anh muốn nói chuyện gì?"

"Tin tình báo đều do Chu Khiêm nắm giữ. Vừa rồi một người anh em của tôi đã qua đời, lúc trước là do tôi kéo cậu ấy vào quân đoàn Đào Hồng ——"

Nói đến đây, hốc mắt của Nhân Nghĩa hơi đỏ lên.

Hắn hít sâu một hơi, nói tiếp: "Tôi nghĩ rằng chúng ta nên làm giao dịch với Chu Khiêm. Nếu cậu và Từ Dương đều giao nộp vũ khí, chúng ta có thể kịp thời nắm bắt được chiếc lược bên nhóm Chu Khiêm. Trò chơi này không cần phải lấy một chọi một nghìn. Chúng ta..."

Kha Vũ Tiêu lắc lắc đầu, tỏ vẻ không tán thành nói: "Cho nên mọi thứ vẫn là do các anh không bằng người khác. Vì sao chuyện Chu Khiêm có thể nghĩa đến mà các anh lại không nghĩ được?"

Nhíu chặt mày, Nhân Nghĩa nói: "Vâng, là do chúng tôi vô năng. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến bước này, để bảo đảm cho mạng sống của chúng ta, chúng ta chỉ có thể giao đạn và súng..."

"Viên đạn vô dụng với sát nhân. Nó chỉ là trò mèo của hệ thống, hoặc là của người đứng sau phó bản này lừa gạt chúng ta giết hại lẫn nhau. Mục tiêu của trò chơi này là phải hợp tác, một khi đã như vậy thì đã đến tình trạng này... Đạn đã vô dụng, vì sao còn phải giữ trong tay làm gì?!"

"Nếu không có đạn, làm sao tao báo được thù?"

Người lên tiếng là Từ Dương, hắn bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng nhìn Nhân Nghĩa, cao giọng nói: "Em gái tao chết trong tay Chu Khiêm! Tao cần phải dùng đạn báo thù cho con bé!"

Nhân Nghĩa nhìn Từ Dương, ánh mắt tràn ngập trào phúng: "Thật à? Nhưng tôi nhớ rõ là do cậu nổ súng trước. Không nói đến chuyện Chu Khiêm có trực tiếp giết chết em gái cậu hay không, dù cậu ta làm thật thì sao? Cậu ta chỉ muốn báo thù cho người của mình mà thôi."

"Sao nào, chỉ có cậu được quyền báo thù, còn Chu Khiêm không?"

"Mày con mẹ nó ——" Từ Dương liền nhắm súng về phía Nhân Nghĩa.

Nhân Nghĩa tiếp tục nhìn Kha Vũ Tiêu, nói: "Thủ đoạn của quân đoàn Phi Độ vô cùng âm hiểm, không đáng để kết giao. Hơn nữa bây giờ họ không phải người của quân đoàn Đào Hồng, chỉ là người ngoài. Cậu ta không nên nhúng tay vào chuyện của chúng ta. Đại đội trưởng, cậu nên quyết định đi."

Kha Vũ Tiêu bỗng nhiên cảm thấy người tên Nhân Nghĩa này quá mức chính trực, chính trực đến mức không hề phù hợp với khí chất của quân đoàn Đào Hồng.

—— Chậc, người này làm sao lại gia nhập quân đoàn, còn trở thành cả tiểu đội trưởng vậy?

Kha Vũ Tiêu nghi hoặc suy nghĩ một lúc lâu.

Một lát sau, thở dài một hơi, hắn nói: "Nhưng Chu Khiêm muốn giết tôi cho bằng được. Tôi phải giữ súng để phòng thân chứ. Còn Từ Dương, anh tự đi thuyết phục anh ta đi."

Kha Vũ Tiêu trưng ra bộ mặt đáng thương, muốn dụ dỗ Nhân Nghĩa ở lại.

Người như Nhân Nghĩa rất dễ mềm lòng, chắc chắn sẽ mắc mưu.

Nhưng Kha Vũ Tiêu chưa kịp nói thêm gì, chỉ mới dùng biểu cảm đã khiến bản thân tự thấy ghê tởm chính mình.

Vì người như hắn sẽ không bao giờ chịu nổi khi phải nói chuyện với người khác như thế này.

Thế nên hắn lại chơi trò cũ, gọi một nhân cách khác mình từng tạo ra ngày trước. Kha Vũ Tiêu gọi người này là Kha Tiểu Vũ.

Kha Tiểu Vũ giỏi nhất là giả bộ đáng thương.

Nhân Nghĩa đã chứng kiến một cảnh tượng không thể nào tin nổi ——

Ánh mắt của đại đội trưởng chợt trở nên trong veo, giống như một thiếu niên chưa nhiễm bụi trần. Cùng lúc đó, ánh mắt ướt át còn tràn ngập đáng thương, khiến người khác không nỡ xâm phạm.

Thần thái hiện tại hoàn toàn khác với Kha Vũ Tiêu ngày thường.

Chợt "Kha Vũ Tiêu" lên tiếng: "Mục Sư muốn giết Chu Khiêm, đương nhiên không phải vì mối thù cá nhân. Người đã lên đến trình độ như ngài ấy chẳng lẽ lại để ý đến một mối thù cỏn con? Chỉ là Chu Khiêm là vật cản lớn nhất trên con đường nghiệp lớn của quân đoàn Đào Hồng mà thôi."

"Tôi nhớ rõ khi anh tham gia quân đoàn Đào Hồng, anh có nói rằng anh muốn nhìn thấy một thế giới tốt đẹp không còn ai tử vong, đúng không?"

"Chu Khiêm sẽ ngăn cản điều đó. Mục Sư cần giết cậu ta. Tôi giết người bên cậu ta, hay là cậu ta giết người bên chúng ta, tất cả cũng chỉ vì lí tưởng của hai bên. Mọi chuyện đã xảy ra, thù hận cũng đã có. Chu Khiêm chắc chắn sẽ giết tôi. Như vậy thì... Anh có thể hiểu một chút tâm tư của tôi rồi đúng không?"

Chớp chớp mắt, "Kha Vũ Tiêu" nhìn Nhân Nghĩa với đôi mắt ngập nước.



Nhân Nghĩa còn một bụng muốn nói: "..."

Từng giọt nước mắt long lanh rơi xuống, "Kha Vũ Tiêu" khóc như không còn gì luyến tiếc.

Hắn dùng giọng điệu vô tội nói: "Thật ra tôi cũng không có bản lĩnh gì. Mục Sư nói tôi làm gì thì tôi làm theo... Tôi không biết nên làm gì bây giờ. Nhưng anh bắt tôi giao súng ra, chắc chắn Chu Khiêm sẽ giết tôi, chẳng lẽ anh muốn tôi chết sao?"

Nhân Nghĩa há miệng, rồi lại khép miệng.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể thở dài đầy nặng nề: "Tôi chỉ thấy rằng... Lí do cậu vừa nói cũng không đúng. Cái gọi là lí tưởng cũng được, ước mong cũng được... Nhưng những thứ này chẳng lẽ phải dựa trên cơ sở giết người sao? Tôi đã mong cầu một thế giới tốt đẹp không còn đau thương. Nhưng thế giới đó chỉ xuất hiện khi phải giết Chu Khiêm, giết những người khác sao? Như vậy... Chẳng phải những điều này đã đi ngược lại với mong muốn của tôi rồi ư?"

"Kha Vũ Tiêu" không đáp.

Hắn vô tội chớp chớp mắt, giống như không hiểu Nhân Nghĩa nói gì.

Nhân Nghĩa không nói nữa, quay về bên cạnh thủ hạ của mình, dùng hết thông tin mình biết để nhắc nhở họ chú ý, cầu nguyện khi họ bất đắc dĩ bị lựa chọn thì có thể bình an quay về.

Khi Nhân Nghĩa trò chuyện cùng Kha Vũ Tiêu, họ cũng sử dụng đạo cụ túi hơi ngăn cách âm thanh.

Nhưng họ không biết rằng linh hồn của Cao Sơn đã tiến vào phạm vi của túi hơi, bây giờ cậu đã quay về bên cạnh Chu Khiêm, báo cáo lại những gì mình vừa nghe được.

Ba phút sau, Nhân Nghĩa nhận được một tờ giấy từ Chu Khiêm.

Trên tờ giấy viết: "Đến đây nói chuyện với tôi. Không cần lo người của quân đoàn Đào Hồng, tôi sẽ tìm người hộ tống anh, thậm chí có thể cho anh một khẩu súng để giúp anh bảo vệ bản thân khỏi Từ Dương và Kha Vũ Tiêu. Ngoài ra tôi còn có thể cung cấp thông tin manh mối và sách lược, giúp anh và thủ hạ được toàn mạng. Nhưng nếu anh không đến, tôi sẽ không cung cấp bất kì trợ giúp nào."

Đọc xong, Nhân Nghĩa không giấu giếm gì, đưa tờ giấy cho thủ hạ xem xét, ý nói họ không phải người phản bội tổ chức.

Nhân Nghĩa đi về phía Chu Khiêm.

Chu Khiêm mời hắn tùy ý ngồi trên một ô cờ, đang muốn nói thì thấy Bạch Trụ đi đến, ngồi xuống bên cạnh mình.

Yên lặng nhìn Bạch Trụ, Chu Khiêm cười cười, lại nhìn về phía Nhân Nghĩa: "Tôi sẽ nói ngắn gọn, tiết kiệm thời gian. Tôi đã nghe hết những gì anh nói với Kha Vũ Tiêu."

"Tôi rất mến phục anh, anh là người có một lí tưởng cao đẹp. Nói đơn giản, người có lí tưởng cao đẹp như vậy thì là một người tốt. Mà từ trước đến nay, tôi luôn thích... Khụ ——"

Liếc mắt nhìn Bạch Trụ ở bên cạnh, Chu Khiêm nghiêm mặt nói: "Từ trước đến nay, tôi luôn quý trọng người tốt. Tôi cũng bằng lòng giúp đỡ người tốt."

"Thật ra tôi muốn nói rằng đôi khi trên con đường theo đuổi hòa bình, chiến tranh, giết chóc, đổ máu là điều tất yếu. Đương nhiên, anh sẽ không thích nghe điều này, bây giờ cũng không phải thời gian thảo luận vấn đề này. Nhưng tôi cần phải nói cho anh một chuyện nghiêm trọng ——"

Ánh mắt Chu Khiêm lóe lên đầy sắc bén: "Người anh em, anh bị quân đoàn Đào Hồng lừa rồi. Anh có biết nơi nào mới có thể giúp con người "không chết" không?"

Nhân Nghĩa nhíu mày: "Tôi, tôi không hiểu ý cậu. Cậu..."

Chu Khiêm: "Nếu con người đã chết thì sẽ không chết thêm một lần nữa, đúng không?"

"Cậu..." Dường như nhận ra điều gì, Nhân Nghĩa cảm thấy da đầu mình tê dại: "Ý cậu là..."

"Đúng vậy. Tôi nói rằng thế giới đó là địa ngục."

Chu Khiêm nói: "Mục Sư muốn tạo ra địa ngục, ông ta muốn làm chúa tể của địa ngục đó. Vì sao ông ta lại rời đi? Vì ông ta không quan tâm đến sống chết của các anh. Nếu các anh chết thì ông ta cũng sẽ vui vẻ thôi, vì các anh sẽ trở thành thần dân trong địa ngục của ông ta."

"Bây giờ anh vẫn nghĩ rằng... quân đoàn Đào Hồng sẽ giúp anh thực hiện ước mong của mình sao?"

"Hay nói đúng hơn, "thế giới tốt đẹp" trong lời của ông ta có đúng là thế giới mà anh chờ mong hay không?"

Nhân Nghĩa không nói gì.

Chu Khiêm nhìn thấy từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán đối phương.

"Trò chơi có thể nghe thấy ước nguyện của chúng ta, nghe thấy những nuối tiếc của chúng ta. Chúng ta có thể trở thành thần trong trò chơi, đạt được thứ mà chúng ta khát khao. Đây cũng là điều mà Mục Sư đang làm. Nhưng ước nguyện của ông ta thật đặc biệt, nhỉ?"

Chu Khiêm cao giọng nói: "Anh không thể để người như ông ta trở thành chúa tể của trò chơi này."

Để cho Nhân Nghĩa thời gian suy nghĩ, Chu Khiêm đứng dậy: "Anh không cần tin lời tôi ngay, cũng không cần tham gia quân đoàn của tôi. Nhưng khi nghe được những lời anh nói, tôi thật sự không đành lòng để người tốt như anh bị lừa gạt, cho nên mới nói chân tướng cho anh biết."

"Ngoài ra, tôi sẽ nói cho anh thêm một sự thật phũ phàng —— không có một thế giới nào không tồn tại sự tử vong."

"Sinh lão bệnh tử, đó là quy luật tất yếu mà con người phải trải qua. Trừ khi anh thật sự muốn Mục Sư tạo ra một thế giới địa ngục. Như vậy tôi chỉ có thể chúc anh và quân đoàn Đào Hồng... cấu kết với nhau làm việc xấu, bị tôi diệt trừ."

...

Sau khi Nhân Nghĩa rời đi.

Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng chạy đến.

Nhìn thoáng qua Bạch Trụ ngồi bất động như núi trên mặt đất, hắn nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng, hỏi Chu Khiêm: "Khiêm, sao rồi?"

"Không khác dự tính lắm." Chu Khiêm đáp: "Cũng tốt, thông qua sự hiểu biết của Cao Sơn về anh ta, anh ta vốn là người như vậy, cũng không khó thu phục. Bây giờ tuy vẫn còn đứng bên chiến tuyến kia nhưng chắc chắn tâm tư đang nằm ở bên đây."

"Bây giờ Kha Vũ Tiêu chỉ là một tên thủ lĩnh bị bỏ rơi. Tôi sẽ thu thập Từ Dương trước, cuối cùng là đến anh ta. Anh ta sẽ chết một cách rất khó xem."

Nghe thấy lời này, Hà Tiểu Vĩ liếc mắt nhìn Tề Lưu Hành ngồi trong góc im lặng không nói gì.

Hà Tiểu Vĩ khó tránh khỏi nhớ đến cảnh tượng Tề Lưu Hành bị chặt đầu, thực sự quá mức ghê rợn.

Nhớ lại, cơn lửa giận lại sôi sục lên, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng vậy, tên đó chắc chắn sẽ chết rất khó xem! Mọi thứ cậu ta làm với Tiểu Tề... chắc chắn sẽ bị báo ứng!"

Chu Khiêm không đáp lời.

Anh chỉ suy nghĩ một chút về lời kể của Cao Sơn khi nãy ——

"Khi Kha Vũ Tiêu nói chuyện với Nhân Nghĩa trông như một đứa trẻ bị hiếp đáp vậy, thậm chí anh ta còn làm nũng với Nhân Nghĩa... Anh ta còn khóc nữa. Rất là kì quặc, trông như ai chiếm xác anh ta. Tóm lại, anh ta đã thay đổi thành một con người khác."