Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 180: Ván đã đóng thuyền




Edit: cơm trắng chan cà phê

Sau khi Chu Khiêm quay lại đội của mình, anh nhanh chóng tập hợp mọi người lại rồi thông báo —— sau khi người chơi bị sát nhân dẫn đến một khu vực trống, quay về quá khứ.

Quá khứ đó là quá khứ do sát nhân thiết kế kĩ lưỡng.

Ở đó sẽ xuất hiện nhiều người, dù là cố ý hay đồng phạm, tất cả sẽ cố ý dồn người chơi vào đường cùng.

Mỗi một người xuất hiện trong quá khứ đều có thể trở thành nhân chứng chỉ điểm người chơi trở thành hung thủ.

Vì vậy, sau khi quay về quá khứ, người chơi không nên tin bất kì ai.

Cách vượt qua trò chơi này không khó, phương thức đơn giản nhất là hủy bỏ chứng cứ, thậm chí là giết chết nhân chứng.

Để giúp cho mình thoát tội, hung thủ sẽ không lộ diện, không thể chỉ điểm và xác nhận tình huống của hung thủ thì cũng có thể đẩy manh mối chỉ điểm về người khác.

Tóm lại, nguyên tắc quan trọng nhất là không được để bản thân dính hiềm nghi.

Nhanh chóng nêu rõ quy tắc với đồng đội xong, vòng chơi thứ năm bắt đầu ——

Sát nhân chọn người chơi bên quân đoàn Đào Hồng.

Trong lúc chờ đợi, Chu Khiêm và Bạch Trụ cùng nhau tựa người vào cột sắt.

Chu Khiêm liếc mắt nhìn ra ngoài lồng giam, lại nhìn qua Bạch Trụ, hỏi: "Anh có lo không?"

Bạch Trụ: "Lo."

Chu Khiêm: ?

Bạch Trụ: "Lo em sẽ xuống tay quá đà."

Chu Khiêm cười, huých khuỷu tay y: "Anh Trụ cứ nói giỡn."

Nở một nụ cười rạng rỡ, Chu Khiêm hỏi tiếp: "Anh có thấy em ngầu không?"

"Ngầu." Bạch Trụ vươn tay vuốt xuôi tóc mái của Chu Khiêm, nghiêm túc trả lời: "Không hổ là em."

"Đúng thế, đúng thế, không hổ là Khiêm của chúng ta!"

Hà Tiểu Vĩ chạy hồng hộc tới bình luận thêm.

Chu Khiêm phụ trách chỉ huy, người phụ trách truyền lời, trình bày sách lược cho mỗi người chơi là do Hà Tiểu Vĩ.

Lúc này, hắn lấy một tờ khăn giấy ra, vừa lau mồ hôi vừa hỏi: "Khiêm này, bên phía chúng ta hẳn là không còn vấn đề nữa, cậu cảm thấy tiếp theo là..."

Chu Khiêm liếc mắt nhìn về phía cánh cửa nhà giam, nói: "Trò chơi vua sẽ diễn ra một khoảng thời gian, hệ thống đã cho một khoảng vừa đủ. Nhưng như vậy cũng không kịp. Cho nên tôi nghĩ rằng tốc độ trò chơi sẽ được đẩy nhanh hơn."

Hà Tiểu Vĩ suy nghĩ một chút: "Đúng rồi, 55 hung thủ... 5 tiếng đúng là không kịp!"

Trong 5 vòng chơi trước, mỗi vòng thường kéo dài khoảng 7 phút.

Nếu mỗi vòng chơi kéo dài 7 phút, 55 sát nhân cần chọn một người chơi để thay thế cho mình thì ít nhất cần phải có 385 phút, vị chi 6.4 tiếng đồng hồ. Nhưng 5 tiếng sau đã là 12 giờ khuya, là thời điểm hai thế giới đảo điên, như vậy sẽ không còn kịp nữa.

Hà Tiểu Vĩ muốn nói thêm nhưng xúc xắc lại "rơi xuống", hệ thống thông báo thêm quy tắc mới ——

Ở vòng chơi mới, nhà vua chỉ có 30 giây quyết định, người chơi được nhà vua chọn hợp tác để hoàn thành nhiệm vụ với sát nhân cũng chỉ có 30 giây để đi theo đối phương.

Như vậy, tính tổng thời gian người chơi đi theo sát nhân đến khu vực đất trống, quay lại nhà giam ở mỗi vòng là 2 phút.

Trò chơi đã kéo dài được 35 phút, trong thời gian còn lại, nhóm sát nhân sẽ đấu với 132 người chơi.

Giai đoạn trước, hệ thống cho người chơi nhiều thời gian để họ thăm dò quy tắc và tìm ra biện pháp chiến thắng.

Bây giờ đã kết thúc giai đoạn đó.

Nếu người chơi vẫn không nắm được quy tắc, hệ thống sẽ không cho họ thêm bất kì cơ hội nào khác.

Nhưng may mắn thay, Chu Khiêm đã nắm vững quy tắc trong lòng bàn tay từ trước.

Nghĩ đến dây, Hà Tiểu Vĩ lại khẳng định thêm một lần nữa: "Khiêm, quả thực không hổ là cậu."

"Thật ra đạo lý này rất đơn giản." Chu Khiêm hiếm khi chân thành nói: "Dựa theo quy tắc chơi trò chơi sẽ dễ hiểu hơn. Nếu chỉ cầm điện thoại, máy tính chơi game thì rất dễ nhận ra. Nhưng ở đây, dưới áp lực mạng sống bị uy hiếp, nhiều người sẽ bỏ quên đi một số vấn đề đơn giản."

Hà Tiểu Vĩ cảm thấy mình đã tỉnh ngộ: "Tôi hiểu rồi. Khi gặp chuyện thì không được hoảng loạn, phải bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh, chúng tôi có thể giống như cậu, tìm ra biện pháp giải quyết."

"..."

Chu Khiêm im lặng một lát, anh nhìn về phía Hà Tiểu Vĩ: "Ừm... Dù sao thì cũng nên bình tĩnh trước, chắc chắn là sẽ làm được."

...

Khoảng 30 phút sau, vì tiến độ của trò chơi đã đẩy nhanh hơn, 14 vòng chơi đã trôi qua.

Trong 14 vòng chơi này, nhóm sát nhân được làm nhà vua 9 lần, nhóm người chơi được làm nhà vua 5 lần.

Trong đó, người của quân đoàn Đào Hồng được làm nhà vua 2 lần.

Chơi đến bây giờ, những người trong quân đoàn Đào Hồng sẽ luôn trực tiếp đưa số trên thẻ bài của mình ra cho đồng đội xem.

Như vậy thì nhà vua bên đội họ có thể nhanh chóng nắm giữ được số thứ tự bên mình, dễ dàng chọn ra được số thứ tự bên nhóm của Chu Khiêm.

Nhưng bên Chu Khiêm lại tiến hành sách lược hoàn toàn ngược lại.

Người bên nhóm Chu Khiêm được làm nhà vua 3 lần.

Trong ba vòng này, Chu Khiêm không lần nào được làm vua.

Nhưng Chu Khiêm luôn là người chỉ huy nhà vua.



Điều khiến cho mọi người, đặc biệt là người của quân đoàn Đào Hồng kinh ngạc là trong cả ba lần đó, Chu Khiêm cũng không chọn bất kì ai bên quân đoàn Đào Hồng để làm nhiệm vụ cùng sát nhân.

Anh luôn chọn 3 người ở bên đội của mình ——

Trong đó có một người là học trò của Ẩn Đao, một người khác là Mạnh Biệt, người cuối cùng cũng là một người khá tài giỏi, trước khi bị Bạch Trụ và Cao Sơn thu phục thì đã tự mình thành lập một tiểu đội, vượt qua uy hiếp của hai quân đoàn Phi Độ và Đào Hồng tìm được đường sống, sau đó gia nhập vào quân đoàn của Chu Khiêm.

Suốt ba vòng chơi này, mỗi lần Chu Khiêm chọn người bên đội mình thực hiện nhiệm vụ với sát nhân, người của quân đoàn Đào Hồng đều trố mắt kinh ngạc nhìn.

Hai lần trước Chu Khiêm không hành động gì, nhưng đến lần thứ ba bên nhóm Chu Khiêm làm nhà vua, sau khi cho một người bên đội mình rời khỏi đây, Chu Khiêm lại đưa mắt ra hiệu với Hà Tiểu Vĩ.

Hà Tiểu Vĩ thu nhận được tín hiệu, đứng ngay ranh giới giữa hai phe, nở nụ cười hàm hậu, cao giọng nói: "Đã thấy rõ chưa? Chu Khiêm của chúng tôi mới là suy xét vì mọi người, cậu ấy sẽ cố gắng vì mọi người tìm mọi cách hợp tác với nhau để giành thắng lợi cuối cùng, giúp tất cả mọi người vượt qua nguy nan!"

"Chúng tôi chắc chắn không giống quân đoàn Đào Hồng bên kia chỉ biết tàn sát lẫn nhau!"

"Vì sao người của quân đoàn Phi Độ nhiều như vậy, vùng với những người đã từng được họ chiêu mộ đều đã thay đổi, về với chúng tôi? Là vì họ đã kịp thời tỉnh ngộ. Họ là người thông minh!"

"Bây giờ đến lượt các bạn tỉnh ngộ! Chúng tôi dám cho người của mình đi với sát nhân hiển nhiên cũng dám cam đoan họ sẽ sống sót trở về, là vì chúng tôi đã nắm chắc manh mối trong tay."

"Ngoài ra, nếu gặp phải sát nhân hoặc nhiệm vụ nguy hiểm, chúng tôi sẽ trực tiếp cho người mạnh nhất bên phía chúng tôi lên, bảo đảm an nguy của mọi người!"

Nói đến đây, Hà Tiểu Vĩ liền chạy tới chỗ Bạch Trụ: "Người chơi đứng đầu trong bảng xếp hạng người chơi cấp Thần, mọi người đã thấy rõ chưa? Người chơi ấy đang ở đây, các bạn còn sợ gì nữa? Chỉ cần gia nhập với chúng tôi, các bạn chắc chắn sẽ an toàn!"

Hà Tiểu Vĩ vừa nói xong, người thứ ba được Chu Khiêm an bài ra ngoài thực hiện nhiệm vụ với sát nhân đã thành công quay về nhà giam.

Như vậy, dù Hà Tiểu Vĩ đã dông dài ca ngợi quân đoàn và Chu Khiêm như thế nào, thực tế cho thấy ba người trong đội Chu Khiêm được phái ra ngoài đối phó với nhóm sát nhân đều an toàn quay về đã chứng minh tất cả.

Bên đội của quân đoàn Đào Hồng vốn cũng không phải tất cả đều là người của họ, mà là những người chơi bình thường bất ngờ bị kéo vào phó bản này, bị quân đoàn Đào Hồng ép buộc gia nhập, thu thập manh mối.

Không bị ảnh hưởng từ đạo cụ 【 Bức tranh mở đầu, quá trình tự do biên tập 】của Ẩn Đao rồi gia nhập quân đoàn của Chu Khiêm, những người này chưa bị các yếu tố khách quan tác động, nhưng với những hành vi đe dọa của quân đoàn Đào Hồng cùng với những khẩu súng luôn nhắm thẳng vào họ, thái độ xem họ như con tốt thí để hành động, họ cũng đã sớm nhìn ra quân đoàn Đào Hồng vốn không phải là những người lương thiện.

Quân đoàn Đào Hồng có rất nhiều vũ khí, đó là lý do họ vẫn còn cam chịu cho đến nay.

Nhưng súng không phải là thứ dùng để đối phó với sát nhân ngoài kia.

Muốn sống thì phải có manh mối, phải dựa vào người chỉ huy đã nắm bắt được tất cả thông tin.

Sự tình đã đến bước này, họ không còn lý do gì để ở lại quân đoàn Đào Hồng, họ có thể đi theo Chu Khiêm.

Bất tri bất giác, một người hành động đầu tiên, người này đi từng bước về phía Hà Tiểu Vĩ.

Có người bắt đầu thì cơn sóng tác động lan xa, nhiều người khác cũng không tự chủ mà bắt đầu tiến bước về phía trước, đi về phía Chu Khiêm, họ thật sự muốn rời khỏi đội của quân đoàn Đào Hồng.

Nhưng ngay sau đó, bước chân của họ buộc phải dừng lại ——

Vì người của quân đoàn Đào Hồng đưa súng lên, nhắm thẳng vào họ.

Nhóm người này nghiến răng nghiến lợi, siết chặt hai tay, uất nghẹn đến mức mắt đỏ ngầu.

Số lượng viên đạn của nhóm Chu Khiêm hoàn toàn kém xa so với quân đoàn Đào Hồng, đó là sự thật.

Họ vào phó bản này đơn thương độc mã, cũng không có quá nhiều tình cảm với "đồng đội" bên cạnh, không một ai muốn mình làm vật hi sinh, hứng đạn để cho "đồng đội" thuận lợi qua bên đội Chu Khiêm.

Không cam lòng, nhưng họ vẫn phải dừng lại.

Chu Khiêm thu hết sự tình vào mắt, tạm thời không nói thêm gì.

Đến vòng chơi thứ 20, người của nhóm sát nhân lên làm vua.

Sát nhân tùy ý chọn một người.

Chu khiêm nhìn qua, người đi ra cửa đối diện với sát nhân là người đàn ông tên Trương Đại Thiết của quân đoàn Đào Hồng.

Chu Khiêm lại nhìn về phía sát nhân, nhận ra đó là giám đốc của công ti vận chuyển hàng hải mà mình từng điều tra.

Bây giờ, Trương Đại Thiết nơm nớp lo sợ đi về phía cửa nhà giam. Nhìn vẻ mặt hắn cũng có thể đoán ra rằng hắn không hề có một manh mối gì về vụ án này.

Chuyện này cũng không có gì bất ngờ ——

Khu vực điều tra xung quanh tòa cao ốc đó đều do nhóm Chu Khiêm điều tra, sau đó lại do người của quân đoàn Phi Độ chiếm đóng.

Nhưng Chu Khiêm đã thay đổi chứng cứ dưới tầng ngầm, cho nên người của quân đoàn Phi Độ cũng không thể biết rõ vụ án.

Từ Dương muốn hợp tác với quân đoàn Đào Hồng cũng phải cung cấp manh mối mình có, nhưng hiển nhiên không thể có được thông tin về vụ án về tòa cao ốc.

Nheo mắt, Chu Khiêm đi đến trước mặt Trương Đại Thiết.

Trương Đại Thiết hiển nhiên không thể ngờ được hành động của Chu Khiêm, nghe thấy tiếng bước chân rồi quay đầu, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.

Chu Khiêm chỉ nói: "Thời gian có hạn, anh tiếp tục đi về phía tên sát nhân."

Trương Đại Thiết khó hiểu liếc mắt nhìn Chu Khiêm, nhưng cũng không dám chậm trễ thời gian, hắn nhanh chóng đi về phía sát nhân, lại đi theo đối phương đến khu vực trống.

Ngay lúc đó, Chu Khiêm cũng đi đến ngay cửa lồng giam, sau đó cao giọng nói hết những manh mối quan trọng liên quan đến vụ án ra.

Tên sát nhân và Trương Đại Thiết đều khựng lại và quay đầu nhìn.

Điểm khác biệt là ánh mắt của tên sát nhân rực cháy phẫn hận, còn Trương Đại Thiết nhìn Chu Khiêm bằng ánh mắt cảm kích.

Chu Khiêm không quan tâm đến hai người họ nữa mà đi về phía vị trí ranh giới.

Đứng bên cạnh Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm nhìn những người chơi bị quân đoàn Đào Hồng dùng súng uy hiếp.

Lướt mắt qua từng người, Chu Khiêm lại nhìn về phía những người cầm súng: "Trong nửa tiếng khi nữa, nhóm sát nhân làm vua 9 lần, nhóm tôi có 6 người phải làm nhiệm vụ, còn quân đoàn Đào Hồng là 3 người."

"Sáu người bên tôi đều đã bình an quay lại. Nhưng người của quân đoàn Đào Hồng chỉ có 2 người quay lại."

"Điều này đủ để chứng minh tôi không chỉ nắm giữ manh mối những vụ án mà đội mình điều tra được mà tôi cũng có trong tay manh mối những vụ án mà quân đoàn Đào Hồng điều tra. Ngoài ra, tôi còn có thể nhìn thấy con số trên thẻ bài của mỗi người. Cho nên ——"

Chu Khiêm cười nói: "Ai gặp sát nhân sẽ thắng, ai gặp sát nhân sẽ chết, tất cả đều do tôi khống chế trong tay. Nắm giữ toàn bộ thông tin, lại có thể nhìn thấy con số trong thẻ bài của mọi người, hai người này cũng là vũ khí bí mật của tôi. Là người thông minh thì các bạn đã gia nhập vào đội của tôi."

"Chú ý, tôi nói "người thông minh", không chỉ bao gồm những người chơi riêng lẻ chưa gia nhập bất kì quân đoàn nào mà còn cả những người là thành viên của quân đoàn Đào Hồng."



"Cho nên những người này..."

Chu Khiêm nhìn những người muốn rời đi nhưng lại bị uy hiếp: "Các bạn đừng sợ. Cứ đến đây, họ không dám nổ súng đâu. Vì ——"

Lại nhìn về những người cầm súng, Chu Khiêm nở nụ cười hiền hậu, nhưng ánh mắt lại rét căm căm: "Họ là người chơi riêng lẻ, không phải người của quân đoàn Đào Hồng, chúng tôi không oán không thù, đương nhiên tôi sẽ không giết họ. Nhưng còn tiểu đội trưởng thì khác."

"Cho nên, gia nhập quân đoàn của tôi đi. Nhiệt liệt chào đón mọi người đổi phe. Trương Đại Thiết là một ví dụ. Chỉ cần các bạn đến chỗ tôi, tôi sẽ cung cấp manh mối cho các bạn. Không chỉ có thế, cuối cùng, tôi sẽ dẫn các bạn nhận được khen thưởng ẩn."

Tạm dừng một lát, nhìn thấy nét hiếu kì của mọi người, Chu Khiêm lại dụ dỗ: "Các bạn biết trước khi trò chơi bắt đầu, tôi đi ra ngoài kia đã nhìn thấy gì không? Tôi gặp tinh thần của thế giới này. Tôi biết được bí mật của thế giới này, tôi còn biết thành phố Lam Cảng thật sự đang ở đâu. Chỉ có đi theo tôi, các bạn mới có cơ hội chiến thắng."

Chu Khiêm nói xong, Thiện Thành đang giơ súng trong quân đoàn Đào Hồng cũng phối hợp biểu diễn với anh. Là tiểu đội trưởng, hắn dẫn đầu trước, do dự thu súng xuống.

Hắn khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt đầy ưu tư.

Nhìn thấy biểu hiện của Thiện Thành, những người khác cũng bắt đầu tỏ vẻ do dự nhìn xung quanh.

Bây giờ, trong lòng ai cũng thầm nghĩ ——

Chu Khiêm nói rất đúng.

Họ vì khen thưởng ẩn nên mới đến đây, không cần phải một hai đối địch với Chu Khiêm, hợp tác để chiến thắng không phải tốt hơn sao?

Bây giờ họ có thể gia nhập đội của Chu Khiêm...

Chỉ có đi theo Chu Khiêm mới có thể chiến thắng!

Nói đi cũng phải nói lại, vì sao quân đoàn của họ luôn truy sát Chu Khiêm?

Mỉm cười nhìn thoáng qua mọi người, Chu Khiêm gần như đoán ra được họ đang suy nghĩ điều gì.

Anh thẳng thắng nói ra đáp án: "Mục Sư muốn giết tôi, rốt cuộc cũng là vì lí do cá nhân. Các bạn đều là thủ hạ của ông ta, ngày thường luôn vì ông ta mà hành động để đổi lấy tài nguyên từ quân đoàn Đào Hồng, như vậy không sao. Nhưng khi ảnh hưởng đến cả tính mạng của mình thì không hề có lời đúng không? Dù không nói đến chuyện này thì tôi nghĩ các bạn cũng nhận ra, các bạn không thể giết được tôi."

"Cho nên, cần gì phải như vậy?"

Nhất thời, có không ít người đều bỏ súng xuống, có vẻ như đã thật sự bị Chu Khiêm mê hoặc.

Nhưng vẫn có người còn tỉnh táo.

Người này hỏi Chu Khiêm: "Bây giờ cậu nói những lời này rất dễ dàng... Chúng tôi đi theo cậu, đổi phe trong phó bản, điều này không hề gây tổn thất gì. Nhưng không đúng. Đối với những kẻ phản bội, quân đoàn Đào Hồng không bao giờ thủ hạ lưu tình. Nếu chúng tôi phản bội quân đoàn Đào Hồng, sau khi rời khỏi đây... chỉ có nước chết."

Lời người này nói hiển nhiên cũng đúng.

Nhiều người muốn thay đổi, nhưng vì những lời này cũng đã bình tĩnh lại.

Chu Khiêm lại cười rạng rỡ.

Trước ánh mắt băn khoăn của mọi người, anh nói: "Chà, các bạn sống phép tắc như vậy thì đúng là không thể cưỡng cầu được. Nhưng tôi muốn... là sự thành tâm, không phải thu phục vì thủ đoạn. Cho nên nếu các bạn muốn đến thì tôi luôn chào đón. Hôm nay tôi đã chiêu mộ được nhiều người như vậy rồi, tôi cũng đã có đủ lực lượng chống lại quân đoàn Đào Hồng."

"Thua nhân tâm, đó là do quân đoàn Đào Hồng gieo gió gặt bão. Cho nên, nếu các bạn gia nhập quân đoàn của tôi, ở đây sẽ không có ai cho rằng các bạn là người dễ dàng phản bội. Các bạn có thể xem xét tình huống để quyết định. Được rồi, nhưng chuyện này không vội, cứ theo dõi tình hình trước đã."

Tạm dừng một lát, Chu Khiêm nhìn Thiện Thành và Nhân Nghĩa đứng song song với nhau: "Không ép các anh tham gia quân đoàn của tôi. Tôi sẽ trực tiếp nói giao dịch —— nộp vũ khí đầu hàng, tôi sẽ không giết."

Ánh mắt sắc như dao, nụ cười trên môi Chu Khiêm ràng xán lạn hơn, giọng điệu anh tràn ngập uy hiếp: "Giao hết súng và đạn ra đây. Nếu không, chờ đến lượt chúng tôi làm vua, tôi sẽ cho một lũ cầm súng các anh đi tìm chết."

"Nhưng nếu các anh nộp súng trước, giống như Trương Đại Thiết vậy, tôi sẽ cung cấp manh mối mấu chốt cho các anh. Hi vọng các anh có thể đưa ra quyết định trong vòng 1 phút."

Trong lúc họ nói chuyện, Trương Đại Thiết đã bình an quay trở lại.

Ở vòng chơi thứ 21 sau Trương Đại Thiết, nhà vua vẫn là người của nhóm sát nhân.

Sát nhân chọn người chơi trong đội của Chu Khiêm. Chu Khiêm quay đầu, cung cấp manh mối cho Hà Tiểu Vĩ, để Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng xác nhận lại thông tin với người chơi kia.

Một lát sau, người này cũng bình an quay về.

Trương Đại Thiết và người chơi này đều liên tục bình an quay về, hiển nhiên càng chứng tỏ lời Chu Khiêm nói là đúng.

Chu Khiêm hoàn toàn hiểu nhiệm vụ này là gì.

Anh cũng nắm giữ toàn bộ manh mối trong tay.

Nhưng vì sao Chu Khiêm lại biết được thông tin về những vụ án mà quân đoàn Đào Hồng thăm dò?

Quân đoàn Đào Hồng có Vũ Hoàng là gián điệp, không phải người này đã bị giải quyết rồi sao?

Chẳng lẽ còn có một gián điệp khác?

Chỉ cần không phải người ngu ngốc đã có thể nghĩ đến điều này, tiểu đội trưởng Nhân Nghĩa không khỏi nhìn Thiện Thành bên cạnh mình nhiều lần, nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện gián điệp.

Ai cũng đang dao động.

—— Bọn họ là thật sự muốn gia nhập đội nhóm của Chu Khiêm.

Về phần Thiện Thành, hắn đã đạt được mục đích khi đi đến đây, cho nên không cần phải giấu giếm gì với quân đoàn Đào Hồng nữa, tiến lên trước lấy hết súng trên người bỏ vào túi hành lý, nói với Chu Khiêm: "Tôi dùng hệ thống giao dịch gửi cho cậu. Cậu lấy đi."

Nói xong, Thiện Thành nói với Nhân Nghĩa: "Những thứ khác khoan nói đã. Quan tâm đến mạng sống hiện tại của mình đi. Chúng ta chỉ có thể dùng vũ khí để đối thông tin. Tôi không cần phải nhắc nhở cậu bên ngoài kia có bao nhiêu sát nhân chúng ta hoàn toàn không có chút thông tin nào đúng không?"

Nhân tâm chuyển hướng, ván đã đóng thuyền.

Huống hồ trong tình thế bắt buộc, học không thể không giao nộp vũ khí.

Chu Khiêm cười, sau đó bước từng bước một đi đến trước mặt Kha Vũ Tiêu.

"Cho dù là anh, bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác. Sao nào, Kha Vũ Tiêu, tôi sẽ không trực tiếp giết anh. Tôi sẽ để anh cảm thụ một chút cảm giác từng người bên cạnh anh rời đi ——"

"Những người chơi riêng lẻ mà anh chiêu mộ sẽ qua đội của tôi."

"Những thành viên quân đoàn Đào Hồng ở bên cạnh anh e dè quy củ, miễn cưỡng còn ở lại đây, nhưng họ cũng không thật tâm nghe theo anh."

"Anh không còn ai nghe theo. Anh sẽ tứ cố vô thân. Và đó là thời điểm tôi sẽ giải quyết anh."