Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 18: Thiên Đường Quả Táo (18)




Sau khi trải qua 15 phút để biến thành thần, cậu đã biến thành một con quái vật có hình dạng giống như là cá, bị mất trí nhớ trong thời gian ngắn, và nếm thử nỗi đau mà Đại thần Yibo đã trải qua.

Hiện tại tất cả đã kết thúc, lý trí cũng đã quay trở lại, sự đau đớn trong cơ thể cũng biến mất, Chu Khiêm chuẩn bị nhận lấy thử thách cuối cùng -- sống sót trong sự tấn công của Đại thần Yibo.

Nhưng hình như Chu Khiêm vẫn chưa được tỉnh táo lắm.

Cậu đang bị cuốn vào một giấc mơ không cách nào có thể thoát ra được.

Thế cho nên trong khi đang bị kiềm hãm bởi sát khí của Đại thần, cậu gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, không hề sợ hãi mà nói ra lời tàn nhẫn --

"Bạch Trụ, anh là một người rất nhu nhược!"

"Tôi hận anh, cả cuộc đời này tôi hận anh!"

Cuối cùng Chu Khiêm cũng đã lấy lại được tinh thần, cùng lúc đó hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở.

【Cảnh báo! Cảnh báo! Hệ thống cảm nhận được sát khí rất cực đoan!】

【Đối thủ quá mạnh, hệ thống không thể kiểm tra ra được chỉ số tấn công!】

【Người chơi Chu Khiêm hoàn toàn không có khả năng để chống lại được lần tấn công này!】

【Người chơi Chu Khiêm, hệ thống sẽ vì bạn mà chuẩn bị bia mộ, để cho bạn an tâm mà ra đi. Bạn có thể bỏ ra 300 đồng tiền vàng để nâng cấp mộ của mình. Nhưng nếu hiện tại bạn không có đủ số tiền vàng này, hệ thống sẽ vì bạn mà cung cấp dịch vụ tốt nhất. Hiện tại bạn có thể mở ra dịch vụ quyên tiền trong tang lễ ___】

Nhanh chóng hiểu rõ được tình huống của mình, nhìn xuyên qua tóc mái ướt đẫm vì mồ hôi, Chu Khiêm nhìn đôi mắt của Đại Thần Yibo đang gần mình trong gang tất.

Đó là một đôi mắt rất sạch sẽ và xinh đẹp. Cho cậu liên tưởng đến vẻ đẹp của các ngôi sao.

Nhưng đồng thời đôi mắt đó cũng rất lạnh lùng và lộ ra sát khí không hề thương tiếc.

Chu Khiêm từ trong đôi mắt của anh ta nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình, cùng với đó là hoàn cảnh vô cùng khó khăn của mình.

Sức mạnh to lớn của thần, sát khí đã không thể nào che giấu được.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc¹, Chu Khiêm lấy một món đồ từ trong hành lí của mình ra, đó là một viên thuốc có màu đen.

Đại thần Yibo nhẹ nhàng cười, Chu Khiêm quay đầu, đem môi đặt ở bên tai của anh ta, nhẹ nhàng nói một câu: "Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi."

Yibo: "..."

Một lát sau. Đại thần Yibo ngoan ngoãn cầm lấy viên thuốc trong tay Chu Khiêm bỏ vào miệng.

Ngay lập tức cả người liền đứng yên không nhúc nhích.

Ầm ầm một tiếng vang lớn.

Đã đến 1 giờ sáng.

Cánh cổng của [Thiên Đường Quả Táo] cuối cùng cũng mở ra.

Chu Khiêm thở gấp đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn về phía cánh cửa ở phía xa kia, nói với ba người đồng đội đang trợn mắt để nhìn mình: "Thuốc này có thể làm anh ta đứng yên trong ba phút, nhân cơ hội này chúng ta mau rời khỏi đây đi!"

·

Bên trong thiên đường, trên những cây đại thụ là những quả táo đỏ rực, nhìn rất mê người. Phía bên dưới là những bông hoa trắng xóa.

Gió đột nhiên thổi lên, lướt qua những cành cây, những bông hoa nhẹ nhàng rơi xuống giống như là tuyết đang rơi vậy, nhưng mặt hồ xanh thẳm ở phía trước cây đại thụ không hề có một chút rợn sóng nào, phảng phất giống như cả mặt hồ đều được làm bằng thủy tinh vậy.

Mặt hồ bình tĩnh, giống y như là đôi mắt của vị Đại thần Yibo vậy.

Đẹp đến nỗi làm người khác không thể nào ngừng kinh ngạc được, cành lá quấn quanh cơ thể, dưới tác dụng của thuốc đều đứng yên ở giữa không trung.

Đôi mắt của anh ta sáng như gương, đang chăm chú nhìn về phía những người chơi đang rời khỏi đây.

Anh trơ mắt nhìn bốn người chơi đang đạp trên những bông hoa trắng, chân nhẹ nhàng bước lên cây cầu trong suốt, rồi đến rừng cây, cuối cùng đi thẳng về phía cảnh cổng đang mở, không hề quay đầu lại......

·

Bốn người chơi chạy điên cuồng về phía cổng của thiên đường, như đang chạy khỏi cái chết.

Chu Khiêm dường như đã cố hết sức của mình, đến cuối cùng là dựa vào sự chống đỡ của Tề Lưu Hành và Cao Sơn để ra khỏi đây.

Lúc cách cửa ra còn khoảng 30m nữa, thời gia ba phút ba phút đã hết, Chu Khiêm có thể cảm giác được phía sau mình truyền đến một trận gió lớn -- cũng không biết là Đại thần Yibo đang sử dụng sức mạnh của mình hay là tự bản thân mình đang đi đến đây.

Chu Khiêm không có thời gian để quay đầu lại nhìn.

"Ba, hai, một, nhảy!"

Cậu lớn tiếng chỉ huy, ba người chơi đều đồng loạt nhảy lên, cả bốn người đều bị ngã ngoài cổng thiên đường.

【Người chơi đã thuận lợi qua phó bản 《Thiên Đường Quả Táo》, mỗi ngày đều được nhận một bảo rương, khi mở ra sẽ nhận được những vật phẩm ngẫu nhiên.】

【Người chơi đã tìm được cố truyện ẩn, sẽ nhận được phần thưởng. Vui lòng đợi đến lúc ra khỏi phó bản.】

【Người chơi Chu Khiêm đã thành công "Hóa thần", đã tìm được cốt truyện ẩn cực phẩm.】

......

Với hàng loạt thông báo từ hệ thống, trước mặt bốn người chơi đều xuất hiện một cái bảo rương.

Cả bốn người đều tạm thời thu bảo rương lại, không có mở ra ngay lập tức.

Bởi vì phần thông báo vẫn chưa có kết thúc.

Bốn người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn, khung cảnh phía sau cánh cổng đang dần thay đổi -- cánh cổng, cột đá, vô số cây táo đều đang vặn vẹo, nghiêng về phía mặt đất, cuối cùng đều bị cả mặt đất lấp lại, phần còn lại thì trường mình bò trên đất giống như là rắn vậy.

Ngay cả mặt hồ đang yên lặng, cũng đều đang rợn sóng, gió thổi mạnh, mặt hồ màu xanh thẳm như biến thành màu đỏ tươi như máu. Máu đỏ tươi trong mặt hồ đều không ngừng trường lên cao, lại chảy hết tất cả vào dưới gốc của cây đại thụ.

Cây đại thụ giống như là có hô hấp, chỉ trong một thời gian ngắn, đã hấp thu hết nước trong hồ.

Có lẽ nước trong mặt hồ này là được hình thành từ máu ở trong cây đại thụ.

Xem ra tất cả những gì trong [Thiên Đường Quả Táo] này, mỗi một gốc của cây đại thụ đều có gắng liền với Đại thần Yibo.

Hiện tại tất cả ảo giác đã biến mất, chúng nó đã trở về tình trạng như lúc đầu.

Đại thụ hình như lớn hơn, vô số cành cây rung rẩy giữa không trung, như là những xúc tua của con quái vật vậy.

Mà trung tâm của những con quái vật này là Đại thần Yibo.

Mái tóc dài cùng với những cành lá có màu xanh đang quấn chặt cả người của anh ta.

Anh đứng yên giữa không trung, lấy tư thế của Đại thần trên cao nhìn xuống nhân loại.

Hiện tại đang quỳ trước người anh, là hai nữ thần trong bộ váy trắng.

Trên gương mặt hai cô không còn nụ cười nhẹ nhàng lãng mạn kia nữa, mà thay vào đó là vẻ sợ hãi. Cả người đang không ngừng run rẩy.

Hiện tại, tất cả bốn người chơi đều đã thuận lợi vượt qua phó bản, nên có thể nhìn thấy được cảnh này.

Cho nên bốn người đều đi về phía trung tâm của thiên đường.

Đứng từ xa nhìn thấy cảnh hai nữ thần đang quỳ kia, Vân Tưởng Dung không khỏi nói: "Hai nữ thần đã nói dối. Hai người đó tuyệt đối không phải là do ăn táo để được biến thành thần. Nếu không hai người đã giống như những tín đồ kia rồi, hai cô đã bị giết chết từ lâu rồi. Hai người chỉ đang lừa gạt tín đồ mà thôi. Dụ dỗ tín đồ! Nhân tiện-"

Cao Sơn nói tiếp: "Tôi nhớ ra rồi! Adam với Eve đã được thượng đế cảnh báo là không được ăn trái cấm. Nhưng bọn họ đã bị con rắn ma quỷ dụ dỗ, cuối cùng hai người đã ăn trái cấm, và bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng. Mà con rắn mà quỷ kia.... Thật ra là......"

"Đó là do quỷ Satan biến thành."

Khi Chu Khiêm nói xong câu đó, thì trên gương mặt của hai nữ thần kia tràng đầy thống khổ, vì quá đau mà trở nên vặn vẹo.

Sau đó nhìn thấy Đại thần Yibo thở nhẹ một cái, cả hai người đều biến thành tro bụi.

Thượng đế tạo ra thiên sứ, thiên sứ lại mưu đồ muốn cướp đi vị trí của thượng đế, mà biến thành quỷ Satan

Phó bản này có nội dung là, Đại thần Yibo là người đã tạo ra hai nữ thần, mà hai nữ thần lại sinh ra bản chất xấu xa.

Hai cô dụ dỗ con người ăn táo, để được biến thành thần. Sau đó thì sao? Hai người có phải là tập họp các tín đồ lại với nhau, để cùng nhau đối phó với Đại thần Yibo.

Trong khi đang tổng kết lại nội dung của các phiên bản huyền thoại, truyện xưa, Chu Khiêm phát hiện Đại thần Yibo đang quay đầu liếc nhìn về phía bốn người chơi đang đứng.

Đại thần Yibo nhẹ nhàng vun tay lên, trước mặt bốn người chơi xuất hiện một đồ vật như là hộp que diêm vậy.

Chu Khiêm nhận lấy mở ra, hơi kinh ngạc vì đây đúng là hộp diêm thật, bên trong còn có cả que diêm.

Ngẩng đầu, Chu Khiêm nhìn về phía Đại thần Yibo, hỏi: "Đây là phần thưởng vì chúng tôi đã tìm ra được cốt truyện ẩn?"wattpadtien161099

Đại thần Yibo đang được bao quanh bởi những cành cây, biểu cảm của anh ta được che giấu trong bóng tối mờ ảo như là tờ giấy bạc vậy. Làm người khác căn bản nhìn không ra.

Anh nhìn về phía Chu Khiêm, nói ra một câu: "Thần nói phải có ánh sáng, vì vậy nên trên thế giới này mới có ánh sáng. Bây giờ, thần ban 'lửa' cho mọi người."

【Người chơi nhận được đạo cụ: Mồi lửa.】

【Chức năng:?】

【Cấp bậc:?】

Trên giao diện của bốn người chơi đều nhận được thông báo.

Bởi vì hoàn toàn không biết【mồi lửa】có tác dụng gì, người chơi đồng loạt ngơ ngác, trong lòng đều có chung một suy nghĩ -- Chu Khiêm đã tìm được cốt truyện ẩn, không biết anh ta sẽ nhận được phần thưởng gì?

Mọi người đều tập trung nhìn Đại thần Yibo ở giữa không trung.

Giữa không trung, Đại thần Yibo hơi nghiêng đầu nhìn về phía Chu Khiêm đang đứng trong đám người.

Anh nâng tay lên, năm ngón tay thon dài nhưng lại chứa rất nhiều sức mạnh.

Trước đó không lâu bàn tay này đã đặt lên cổ của Chu Khiêm, muốn lấy đi mạng sống của cậu. Hiện tại bàn tay này lại dùng sức đâm thẳng vào trong cơ thể của mình.

Máu tươi đầm đìa, đang chảy xuôi theo từng ngón tay nhợt nhạt.

Nhưng ánh mắt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, giống như là không thể cảm nhận được sự đau đớn đó.

Cuối cùng trong lúc tinh thần còn đang tỉnh táo, Đại thần đã tự bẻ gãy một cây xương sườn của mình và lấy nó ra.

Cây đại thụ và Đại thần Yibo đồng thời biến mất, và xuất hiện ở trước mặt của Chu Khiêm.

Cúi người, Đại thần Yibo đem khúc xương đang nhiễu máu của mình cho Chu Khiêm.

"Cầm đi."

Hai chữ này rõ ràng vang lên ở bên tai Chu Khiêm, nhưng lại phản phất như từ chân trời truyền đến.

Nâng mắt nhìn lên, Chu Khiêm liếc mắt nhìn bàn tay đang ướt đẫm máu cùng với khúc xương sườn.

"Phần thưởng này rất đặc biệt nha." Chu Khiêm cười nói, sau đó lại nói thêm, "Ngài chờ tôi một lát."

Đại thần Yibo không lên tiếng.

Mấy người khác:???

Sau đó thấy Chu Khiêm từ trong hành lí của mình lấy ra một bao khăn giấy, bao bàn tay của mình lại, sau đó mới chịu cầm lấy khúc xương kia.

Mọi người: "......"

- - thói ở sạch của Chu Khiêm có phải quá lắm rồi không?

Nhận lấy phần thưởng đầy máu, Chu Khiêm vừa lấy khăn giấy để lau máu, vừa hỏi Đại thần Yibo: "Xương sườn của thần...... Rồi nó có biến thành một cô gái không, giống như là Eve vậy? Tôi không cần vợ, tôi chỉ cần vũ khí thôi. Nó có biến thành vũ khí được không?"

Hệ thống đã trả lời thay cho Đại thần Yibo.

【Cấp bậc của người chơi Chu Khiêm: F→D.】

【Giá trị máu: 300→2000.】

【Giá trị kỹ năng: 300→2000.】

【Điểm kỹ năng ban đầu: 100.】

【Gợi ý đột phá kỹ năng: Thể lực, khống chế.】

【Nhận được vũ khí: Xương sườn của thần.】

【Chức năng: Người chơi cấp D có thể mở khóa một chức năng -- làm dòng chảy của thời gian chạy chậm lại; phạm vi: 10㎡; các chức năng còn lại đã được mở khóa.】

·

Trên núi, hoàng hôn đang từ từ xuất hiện.

Lau khô khúc xương sườn, Chu Khiêm ngẩng đầu, nhìn về phía Đại thần Yibo đang chuẩn bị xoay người rời đi.

"Ngài là NPC, hay là con người?" Chu Khiêm lần thứ hai hỏi như thế.

Đại thần Yibo nghiêng đầu, đôi mắt không hề có cảm xúc nhìn vào mắt Chu Khiêm, anh vẫn như cũ không nói lời nào.tien161099

Chu Khiêm giơ tay phải, ngón trỏ quấn một vòng, quấn được sợi tóc của Yibo.

"Tôi còn có thể gặp lại ngài không? Yibo."

Yibo vẫn không trả lời câu hỏi của cậu.

Vì thế Chu Khiêm lại hỏi: "Vậy kết cục trong cái phó bản này... Kết cục của ngài là gì? Sẽ ra đi mãi mãi sao?"

"Đúng vậy, ta sẽ ra đi mãi mãi."

Thần đi ngang qua một mảnh đất, phát hiện ở đây có con người, bọn họ vừa lạc hậu, vừa bần cùng, không có bất kỳ một cái kỹ năng nào.

Thần đồng ý ban phước cho bọn họ, thỏa mãn ước nguyện của con người, chỉ cần bọn họ nguyện ý tin tưởng, sẽ trở thành tín đồ.

Con người cho rằng thần rất vị tha, đồng ý mọi yêu cầu của con người, phía sau nhất định có âm mưu gì đó.

Nhưng con người đã nghĩ sai rồi, thần làm gì có âm mưu gì.

Sức mạnh của con người rất nhỏ bé đối với thần, nhỏ bé đến mức không đủ để cho thần lợi dụng.

Thần đối với con người vô tri rất nhân từ, cũng đã nhận được sự tin tưởng.

Nhưng bởi vì có được quá dễ dàng, nên con người xem đó là điều hiển nhiên.

Vì thế, đến một ngày sức mạnh của thần không còn được như xưa nữa, không thể thỏa mãn các yêu cầu của tín đồ nữa, nên bị các tín đồ oán giận.

Vì để cho tín đồ phát tiết ra sự tức giận của mình, thần nguyện ý để các tín đồ tổn thương đến mình.

Nhưng mà lòng tốt của thần cũng chỉ đến đó.

Đương các tín đồ lại được một tất mà tiến lên một thước mà muốn trở thành thần, muốn có được sức mạnh của thần, và đứng ngang hàng với thần.

Thần cũng có lòng tàn nhẫn vậy.

"Cho nên ngài hận con người, hận chúng tôi sao?" Chu Khiêm hỏi lại.

Chu Khiêm hỏi vấn đề như thế, cũng không phải thật sự quan tâm đến Đại thần Yibo.

Đương nhiên ý định ban đầu của cậu không phải là để trải nghiệm mà là để có thê tìm ra được cố truyện ẩn hay không, hoặc là kích hoạt đến mấy nhiệm vụ phụ bị ẩn đi.

Cậu chỉ có một mục tiêu, là có thể tìm ra nội dung hoàn chỉnh của phó bản này.

Trò chơi trên ngôi nhà trên cây, có thể phản ánh được tính cách của người đứng phía sau.

Nói như thế cốt truyện của phó bản này, có phải thể hiện âm mưu trong lòng của người phía sau?

Có thể tạo ra thế giới trò chơi lớn mạnh như vậy, loại sức mạnh này nhất định đã vượt qua khỏi phạm vi hiểu biết của con người rồi.

Như thế thì, giống như Đại thần Yibo ở trong phó bản này, người đứng phía sau cũng là thần sao?

Nếu như người đó thật sự là thần, vậy thì mục đích là gì?

Cũng sẽ giống như là Đại thần Yibo, sẽ hận con người sao?

Sẽ giống như cái tên Epoh cướp đi hết tất cả hy vọng của con người?

Từ trên không trung liếc mắt nhìn về phía Chu Khiêm, Yibo nhàn nhạt mở miệng: "Con người không đáng để thần ghi hận, thần chỉ là cảm thấy thất vọng rồi thôi. Thần đối với con người, đối với sự thất vọng của con người nơi đây. Cho nên thần lựa chọn rời đi. Từ bỏ mảnh đất với những con người ở đây."

Có đôi khi, hy vọng không phải là tuyệt vọng, mà nó chỉ là thất vọng mà thôi.

Chu Khiêm ngẩng đầu trong con ngươi có những tia sáng nho nhỏ, đó chỉ là hình phản chiếu của những ngôi sao trên cao mà thôi.

Dùng này đôi mắt này chăm chú nhìn về phía Đại thần Yibo, Chu Khiêm nói: "Tôi còn một câu hỏi nữa muốn hỏi ngài."

"Ngài vừa nói...... Thần ban lòng tốt cho con người. Tôi không cho là như thế. Ngài thỏa mãn tâm nguyện của Lý Đại Phú, cũng chính là tiếp tay để hại một đứa bé trai, vậy đứa bé trai đó đã làm sai cái gì sao?"

Đại thần Yibo lạnh nhạt nói: "Thần chỉ tập trung vào tín đồ."

"Ồ, bởi vì đứa bé trai đó không đặt niềm tin vào người, cho nên đứa bé đó là chết hay sống không hề có liên hệ gì đến ngài? Lý Đại Phú làm bậy như thế, tín đồ của ngài lại là một người có lòng dạ ác độc như thế, vậy thì ngài sẽ như thế nào?"

Chu Khiêm nheo mắt lại, ánh mắt có vẻ rất áp chế.

"Thật sự thì con người là sống hay chết, là tốt hay xấu, với ta mà nói tất cả những thứ đó đều không hề quan trọng."wattpadtien161099

Yibo liếc nhìn Chu Khiêm, trên mặt không hề có một chút nào là thương hại. "Ngươi sẽ để ý đến một con kiến là tốt hay là xấu sao?"

Sau khi anh ta nói xong, những cành cây trên không đột nhiên run rẩy như là xích tu bao vây lấy Đại thần Yibo.

Ngay sau đó, gốc cây đại thụ kia liền bay lên trời, ngay lập tức đã đi về phía chân trời, giống như là một ngôi sao băng từ trái đất đang bay ngược về phía bầu trời.

Mặt đất một mảnh trống không. Cung điện tinh xảo biến mất ngay lập tức, giống như ở đây chưa từng tồn tại bất cứ thứ gì vậy.

Mảnh đất này, kể từ bây giờ đã bị thần vứt bỏ.

Xung quanh cực kỳ im lặng, khung cảnh xung quanh cũng đã trở nên mờ ảo.

Đều này thể hiện cho phó bản này sắp kết thúc, người chơi chuẩn bị trở về thế giới thực.

Ánh mắt vẫn còn nhìn về phía cung điện nguy nga, Chu Khiêm nghe thấy Vân Tưởng Dung hỏi mình: "Sao anh lại hỏi Đại thần mấy vấn đề đó? Tôi cũng cảm thấy được anh không giống......"

Chu Khiêm cũng chú ý đến Cao Sơn cũng đang nhìn về phía này.

Dường như tất cả bọn họ đều cảm thấy, cậu tại sao lại quan tâm đến chuyện của đứa bé trai NPC đó.

"Chắc là bởi vì --" Chu Khiêm giọng điệu bình tĩnh nói, "Suýt chút nữa tôi cũng rơi vào tình cảnh giống như cậu bé đó vậy."

Nghe thấy lời này vẻ mặt của ba người đều có vẻ khiếp sợ, đều quay đầu nhìn nhau.

Chu Khiêm ngẩng đầu nhìn bầu trời đen gần như trong suốt ở trên cao.

"Câu trả lời của Yibo làm tôi rất vừa lòng, thật sự thì đúng là như thế. Khi lâm vào hoàn cảnh khó khăn, mà không có ai đến cứu mình. Càng không cần hy vọng vào cái gọi là thần. Không có ai quan tâm đến chuyện sống chết của mình, mình là người tốt hay người xấu, ngoài chính bản thân của mình đâu."

·

Khi người chơi bước ra khỏi phó bản, khung cảnh đó đã hoàn toàn biến mất.

Xung quanh hoàn toàn đen như mực, Chu Khiêm nhìn thấy cơ thể của mình phát sáng.

Cúi đầu nhìn, cậu hình như phát hiện ra -- cậu hiện tại vẫn đang trong tình trạng nữa người nữa quái vật khi "Hóa thần."

Những tia sáng đó, là được phát ra từ những chiếc vày trên người cậu.

Ánh sáng lập lòe như những ngôi sao dưới đáy biển, làm cho cậu nhớ đến khi mình gần chết và con rồng đang bay về phía của cậu.

Ngẩn ngơ một lúc, Chu Khiêm chú ý đến màng trên những ngón tay đang dần biến mất, vảy rồng dưới chân cậu cũng vậy.

Sau khi sắp thoát khỏi phó bản, cậu đang từ từ biến về lại hình dáng ban đầu.

Cuối cùng theo một tiếng "Đinh" vang lên, có ba miếng vảy rơi trên đất.

Chu Khiêm nhặt lên, bóng tối biến mất, cậu đã trở về phòng bệnh của mình.

【Người chơi Chu Khiêm nhận được đạo cụ: Tóc của Đại thần Yibo.】

【Chức năng: Không có bất kỳ một tác dụng gì. Chỉ có thể để làm kỹ niệm.】

【Người chơi Chu Khiêm nhận được đạo cụ: Vảy thần.】

【Chức năng: Những chiếc vảy rồng sáng lấp lánh từ trên con quái vật mà hệ thống chưa từng gặp qua, đây là sự xuất hiện ở chấp niệm của nhân loại, nên đã tạo ra những chiếc vảy lấp lánh này? Vảy tui nhỏ nhưng lại có tác dụng rất lớn, nó có thể biến thành một con rồng nhỏ cho người chơi điều khiển, nghe lời chủ nhân 100%, dùng để trêu người khác, hoặc là biến thành thú cưng để bán manh, đều là lựa chọn không tồi!】

【Lưu ý số 1: Vảy biến thành rồng con cho con người chơi, vì thế về ngoại hình nó cũng rất quan trọng y như là trong phó bản, bạn có thể kêu nó âm thầm đi tiếp cận người khác? Hệ thống khuyên bạn nên từ bỏ cái suy nghĩ này, bởi vì nó rất dễ dàng bị phát hiện! Nó không có lực công ký hay là bất kỳ đạo cụ hay kỹ năng gì!】

【Lưu ý số 2: Vảy là vật phẩm tiêu hao, mỗi cái vảy chỉ biến thành rồng được trong vòng 24 giờ; mời các bạn quý trọng đến thời gian mình và rồng nhỏ bên nhau.】

·

Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, khu 1, phòng 302.

Chu Khiêm rời khỏi phó bản, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.

Cầm lấy điện thoại trên tử đầu giường để xem thời gian, chỉ mới có 8 giờ 10 phút tối.

Lúc cậu đi là đúng 8 giờ, ở trong phó bản cả mấy tiếng, vậy mà ở hiện thực chỉ mới trôi qua có 10 phút.

Những đau đớn trong phó bản, đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng đầu hình như có ảnh hưởng.

Chu Khiêm cảm thấy rất mệt mỏi, đi tắm xong, liền quay về nằm.

Nhưng mà cậu lại không có ngủ được.

Một khi nhắm mắt lại, trước mắt cậu sẽ xuất hiện lại khung cảnh kia, còn có vảy rồng không thể nào vứt đi được. Nếu không thì là hình ảnh của người đứng ở dưới cây ngô đồng.

Thiếu niên vẫy vẫy tay, giống bình thường khi tan học, nói với cậu một cậu "hẹn gặp lại", nhưng mà từ đó lại không bao giờ gặp lại nhau được nữa.

Xoay người, Chu Khiêm mở tủ đầu giường của mình ra, lấy ra thuốc ngủ mà lúc trước Lịch Học Hải đã cho, lúc này cuối cùng mới ngủ được.

Chu Khiêm ngủ một giấc thật sâu đến giữa trưa hôm sau mới thức giấc.

Rời giường đánh răng rửa mặt xong, liền đi đến khu nhà ăn.

Rất ghét bỏ mà nhìn thoáng qua nhà ăn, cậu cái gì cũng không lấy, quay người đi.

Trở lại phòng bệnh, mở ra giao diện hệ thống, phát hiện phần thưởng khi thoát ra được 《Thiên Đường Quả Táo》 600 đồng tiền vàng đã nhận được.

Nhấn mở hệ thống, 1 đồng tiền vàng có thể đổi ra được 1 vạn.

Chu Khiêm đổi thử 3 vạn, sau khi đổi thành công, liền cầm lấy điện thoại gọi cho khách sạn lúc trước cậu hay ăn.

Người nghe điện thoại chính là giám đốc quen Chu Khiêm.

Nhân ra là Chu Khiêm, ông có hơi khó xử: "Nhưng mà ngài đã phá sản rồi, cho nên......"

Chu Khiêm trực tiếp chuyển tiền qua điện thoại. "Kiểm tra WeChat của ông đi."

"A! Ngay lập tức sẽ giao cho ngài liền!"

"Về phần thức ăn, ông tự sắp xếp đi, vẫn còn nhớ thói quen của tôi chứ?"

"Đương nhiên nhớ!" Giám đốc rất chuyên nghiệp, nói, "Ngài không ăn hành gừng tỏi, không ăn rau thơm, rau cần, thì là, bát giác, không cá cùng với tôm còn vỏ. Đúng không?"

"Đúng."

Một giờ sau. Chu Khiêm ở trong phòng ăn bữa trưa xa hoa của mình.

Lịch Học Hải lúc đến kiểm tra phòng, nhìn thấy cậu đang uống cafe.

Đẩy cửa đi vào, Lịch Học Hải liếc mắt nhìn phòng bệnh lộn xộn.

Khóe mắt hơi run rẩy, Lịch Học Hải miễn cưỡng duy trì dáng vẻ của một người chuyên nghiệp: "Loại thức uống như cafe, cậu nên uống ít thôi, sẽ ảnh hưởng đến thần kinh, làm cho cậu trở nên tỉnh táo --"

Chu Khiêm mỉm cười nhìn hắn, nhưng thật ra rất tò mò hỏi: "Bác sĩ Lịch, nếu tôi uống cafe cùng một lúc với thuốc ngủ thì sẽ như thế nào?"

Lịch Học Hải: "......"

Xụ mặt đi đến trước mặt Chu Khiêm, Lịch Học Hải lấy ra quyển sổ mà mình đem theo, hỏi vào câu hỏi bình thường, ví dụ như là buổi tối cậu ngủ như thế nào, có chỗ nào không thoải mái không, có cảm thấy cảm xúc của mình không đúng hay không, như là đôi khi cảm thấy hơi tức giận.

Chu Khiêm rất ngoan, hỏi câu nào thì trả lời câu đó, chờ Lịch Học Hải ghi chép xong, đột nhiên nheo mắt lại hỏi: "Đúng rồi...... Bác sĩ, sao hôm nay anh lại đến kiểm tra phòng vào buổi chiều?"

Lịch Học Hải nhíu mày nói: "Đã xảy ra chuyện rồi. Cấp trên mở cuộc hộp khẩn cấp. Tình trạng của cậu cũng không nặng, nên tôi cũng không cần tập trung nhiều."

Chu Khiêm lại hỏi hắn: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lịch Học Hải đem sổ bệnh án đặt ở cuối giường, nhíu mày đi về phía cửa sổ, tay chống trên khung cửa thở dài. "Ngày hôm qua bên khu B có hai bệnh nhân đã chết. Một người nhảy lầu tự sát, một người thì đột nhiên chết."

Phía sau Lịch Học Hải, sắc mặt của Chu Khiêm cũng nghiêm túc hơn. "Vậy ai người đó..... Tên là gì?"

"Vương Lộ, Đổng Tường." Lịch Học Hải nói xong, quay đầu lại nhìn về phía Chu Khiêm, giống như là nhạy bén cảm giác được điều gì, "Cậu không phải là không hề quan tâm đến người khác hay sao? Đột nhiên sao lại hỏi đến chuyện này?"

Chu Khiêm trả lời: "Không, xem ra anh không hiểu tôi lắm, tôi thật ra rất có hứng thú với những chuyện như thế."

Lịch Học Hải: "......"

Chu Khiêm lại hỏi: "Gần đây trong bệnh viện có nhiều người chết không?"

"Ngoại trừ hôm qua đột nhiên có hai người...... Còn lại thì vẫn bình thường. Khu bệnh số 1 thì ổn, khu số 2 và khu X thì người bệnh nghiêm trọng hơn, có người dùng hết sức muốn tự sát, cho dù có quản lí nghiêm khắc đến đâu thì vẫn sẽ có sơ hở --" Lịch Học Hải nhíu mi, "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

"Không có gì." Chu Khiêm ngáp một cái, tiếp tục uống cafe.

Cậu với Đổng Tường thì đều ở bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, cả hai đều xuất hiện ở trong trò chơi, chuyện này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên; mà cậu ở trong phó bản hỏi bóng hỏi gió với Tề Lưu Hành có nhắc đến bọn họ đều là người ở bệnh viện Xuân Sơn, thế nhưng không có ai phản đối, vậy chuyện đó là chính xác.

Trước mắt xem ra, trò chơi này hình như là chọn người từ trong bệnh viện tâm thần Xuân Sơn.

Hiện tại chỉ nói đến đây, trong bệnh viện hiện tại thường xuyên xảy ra những cái chết bất thường, chuyện này có vẻ là trò chơi mới xuất hiện ở gần đây, trước mắt ở đây không có nhiều người bị liên lụy đến.

Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, trên mặt Chu Khiêm vẫn là vẻ bình tĩnh, vẫn nói chuyện bình thường với Lịch Học Hải.

Trong khi Lịch Học Hải còn đang muốn nói gì đó, Chu Khiêm một một câu "Này, sao anh mặc cái quần hôm nay lại giống y như cái hôm qua vậy, anh có phải chỉ có một cái quần này thôi không, không có tiền để mua cái quần khác hả?", cuối cùng thành công đem Lịch Học Hải tức giận đến rời đi.

Rồi sau đó ánh mắt Chu Khiêm liền tập trung vào cuốn sổ ở cuối giường.

- - Lúc Lịch Học Hải kiểm tra cậu thì rơi ra.wattpadtien161099

Trong lòng không nhịn được sự tò mò, Chu Khiêm đi lên cầm lấy quyển sổ đó.

Như có trực giác rất nhạy bén đâm thẳng vào đầu cậu, làm cho đầu cậu cảm thấy rất đau.

Một tay đè lại cái trán đang không ngừng truyền đến cơn đau, Chu Khiêm dùng tay còn lại để mở quyển sổ ra.

Trong sổ tay thế mà cũng có phân loại phòng bệnh. Vậy mà cũng có cả khu X nguy hiểm nhất.

- - Lịch Học Hải cũng phụ trách cả người bệnh ở khu X sao?

Chu Khiêm hơi nhíu mày, đem sổ tay lật đến khu X.

Toàn khu X chỉ có duy nhất một trang, là một danh sách rất dài, tên ai đang ở phòng nào.

Hơi liếc mắt nhìn xuống, ánh mắt Chu Khiêm từ tò mò chuyển thành nghiêm trọng, khiếp sợ, rồi khó hiểu.

Ngay sau đó con ngươi của cậu đột nhiên co rút lại, trên vai, cánh tay, cổ, ngay cả eo cũng cảm thấy căng thẳng.

Cậu nhìn thấy được một hàng chữ.

- - "03X87, Bạch Trụ."

·

Trước mắt Chu Khiêm lần thứ hai xuất hiện hình ảnh thiếu niên đứng dưới cây ngô đồng.

Thời gian trôi qua nhanh như nước, trôi về phía trước theo dòng chảy của thủy triều, theo từng đợt sóng chảy gió thổi, con đường mòn trải dài phía trước đến ngài mai.

Chu Khiêm trở thành người thứ ba đứng bên lề, nhìn mình với Bạch Trụ khi còn nhỏ đang ngồi cạnh nhau làm bài tập.

Hoặc chính xác nhất là Bạch Trụ đang ngồi làm bài còn cậu thì chép bài.

Lúc ấy hai người vừa mới vào tiểu học.

Ngoài cửa sổ, gió thổi qua, cánh phương liền bay theo gió.

Âm thanh lá rơi giống như là âm thanh viết chữ của Bạch Trụ.

"Sàn sạt", "Sàn sạt", "Sàn sạt"...

Không biết qua bao lâu, Bạch Trụ đem bài tập của mình cất đi, cậu làm bộ muốn cướp, liền bị anh tránh đi.

Chu Khiêm dùng khuỷu tay chọc chọc Bạch Trụ. "Đưa cho tôi."

"Tự mình làm." Giọng điệu của Bạch Trụ rất kiên định.

"Tôi không muốn."

"Tôi có thể dạy cho cậu."

Chu Khiêm chán đến mức chỉ đại một bài trong sách. "Bài này không biết làm."

Bạch Trụ lấy ra một tờ giấy để làm, vừa viết cách làm, vừa giải thích cho Chu Khiêm.

Bạch Trụ đang làm bài, nên đầu cúi xuống.

Chu Khiêm ngồi thẳng người, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy lông mi của Bạch Trụ.

Sau một lúc lâu, Bạch Trụ hỏi cậu: "Hiểu không?"

Chu Khiêm thất thần, duỗi tay muốn chạm vào lông mi của Bạch Trụ. "Không. Nghe không hiểu."

Bạch Trụ tránh khỏi tay của Chu Khiêm, tốt tính nói: "Tôi giảng lại một lần nữa cho cậu."

Chu Khiêm không nghe, nếu không chạm lông mi được, vậy thì cậu đành túm tóc vậy.

Bạch Trụ không thể không nắm cổ tay cậu lại, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Bạch Trụ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng ánh mắt đã có sức uy hiếp. "Chu Khiêm, có ngồi yên hay không."

Cứ như thế, chỉ có một bài tập đơn giản, mà Bạch Trụ giảng cho Chu Khiêm đến ba lần.

Sau khi giảng xong lần thứ ba, Bạch Trụ hỏi cậu: "Đã hiểu chưa?"

Chu Khiêm tiếp tục lắc đầu, ánh mắt chứa ý cười nhìn Bạch Trụ.

- - Anh ấy sẽ làm gì tiếp theo?

Bạch Trụ nhàn nhạt liếc cậu một cái, sau đó liền đưa qua một tờ giấy. "Như thế này đi. Cậu đem bài này viết lại 10 lần. 10 lần mà vẫn không hiểu thì viết tiếp 100 lần. Những thay đổi về lượng sẽ gây ra những biến đổi về chất². Viết liên tục chắc chắn cậu sẽ hiểu được. Bắt đầu từ hôm nay, hay là sau này tôi đều sẽ ở cạnh nhìn cậu viết."

Chu Khiêm chống cằm thở dài. "Sao cậu lại quan tâm tôi thế?"

- - Là bởi vì do chúng ta học chung với nhau từ năm lớp 1 sao?

Lại nghe thấy Bạch Trụ nói: "Bởi vì hai chúng ta được ghép vào chung một nhóm, tôi đã đồng ý với thầy là sẽ phụ đạo cho cậu."

Cũng không biết tại sao, Chu Khiêm vừa nghe thấy mấy lời này liền tức giận

Tính tình của cậu không được tốt cho lắm, chứ nói chi đến lúc còn nhỏ vẫn chưa biết kiềm nén cảm xúc của mình.

Duỗi tay cướp lấy sách bài tập làm đầy đủ của Bạch Trụ, Chu Khiêm trực tiếp xé tụi nó thành nhiều mảnh.

Những trang giấy bay lên như là những bông tuyết, rồi lại biến mất trong ánh mắt của hai người đang ngồi cạnh nhau.wattpadtien161099

Sau đó Chu Khiêm lập tức nói ra mấy lời tàn nhẫn: "Đừng ỷ vào việc mình là lớp trưởng, chức lớn hơn tôi thì muốn quản tôi. Thật ra thì làm hết bài tập thì sao, thi được hạng nhất thì sao, thì có lợi ích gì chứ? Cậu có nghĩ thử hay không, có lẽ là cậu cố gắng cả đời, cũng không thể mua nổi nhà ở trung tâm thành phố đâu. Không, cậu thậm chí còn không mua nổi một cái nhà vệ sinh."

Nói không thèm lựa lời để trút hết sự tức giận của mình, Chu Khiêm nhìn chằm chằm Bạch Trụ nghĩ thầm -- chắc là cậu ta sẽ tức giận chứ? Cậu ta sẽ không cần quản mình nữa?

Thất sự thì rất lâu về sau, Chu Khiêm mới suy nghĩ cẩn thận lại chuyện mình đã làm vào lúc đó.

Cậu đang kiểm tra điểm mấu chốt của Chu Khiêm và điểm mấu chốt của mình như một người có bệnh về tâm lý.

- - Làm sao mà có một người tốt như thế được? Lúc nào cũng ôn nhu, người như thế liệu có một mặt nào bị che giấu hay không?

- - Lúc em tức giận, anh sẽ bỏ rơi em mà đi sao?

Chu Khiêm không phải cố ý. Cậu chỉ là không tin, ngay cả ba mẹ cũng mặc kệ cậu, liệu Bạch Trụ có quan tâm đến cậu không?

Đã từng có lúc thật ấu trĩ mà nghĩ rằng -- Bạch Trụ đúng là nên rời khỏi cậu sớm một chút.

Ngày đó Bạch Trụ vẫn không hề tức giận.

Không quan tấm đến những lời khó nghe của Chu Khiêm, cũng không sợ Chu Khiêm xé đi sách bài tập của mình.

Đứng dậy đi ra ngoài ban công lấy chổi, Bạch Trụ cẩn thận mà quét sạch giấy trên đất, rồi quay về chỗ tiếp tục cầm bút làm bài.

"Anh làm bài tập lại một lần nữa, đúng lúc chúng ta cùng nhau làm."

Mỗi một ngày sau lần đó.

Chu Khiêm đều xin lỗi với Bạch Trụ.

Lá cây ngô đồng úa vàng, ánh nắng vẫn ấm áp như cũ.

Cùng một phòng học, cùng một cái cửa sổ.

Chu Khiêm không thèm chớp mắt mà nhìn Bạch Trụ.

Gió nhẹ thổi qua, thổi bay tóc mái của Bạch Trụ, làm lộ ra cặp chân mày xinh đẹp -- khóe mắt anh hơi ửng đỏ, là do vừa rồi Chu Khiêm đùa giỡn, dùng bút chạm vào.

"Anh Trụ --" Chu Khiêm nhẹ giọng lên tiếng, âm cúi rõ ràng hơi nâng lên.

"Hả?" Ngẩng đầu, Bạch Trụ nhìn về phía Chu Khiêm, "Sao vậy?"

Chu Khiêm hỏi anh: "Sao lúc nào anh cũng ôn nhu hết vậy?"

Bạch Trụ chỉ vươn tay vỗ vỗ đầu của cậu. "Làm bài tập."

Chu Khiêm mắt nhìn chằm chằm anh, sau đó bỗng nhiên nói: "Thật ra lần trước em không có cố ý."

Bạch Trụ hỏi cậu: "Lần nào?"

"Lần nói anh mua không nổi biệt thự đó." Chu Khiêm lại chớp mắt, rất nghiêm túc mà nói, "Không biết tại sao, lần đó em chỉ muốn chọc anh tức giận. Lời em nói là không đúng. Nếu như anh muốn, sau này anh sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Anh có thể mua được căn biệt thự 1000 vạn giống như nhà của em."

Bạch Trụ bật cười: "Sao tôi lại phải mua biệt thự giống nhà cậu?"

Chu Khiêm không trả lời, chỉ là muốn anh xác nhận một cái thôi: "Có phải tính tình của em rất không tốt hay không? Mẹ em thường xuyên gọi em là thằng điên, anh cảm thấy em có điên không?"

"Không có." Bạch Trụ nghiêm túc trả lời.

"Anh mãi mãi đều không nổi giận với em sao? Cho dù em có làm chuyện gì rất quá đáng?"

"Không."

"Lỡ đâu có một ngày em làm anh tức giận rồi sao?"

"Sẽ không có một ngày như thế."

Những câu nói ngày xưa, vẫn còn vang lên bên tai.

Nhưng mà sau đó rõ ràng cậu đâu có làm gì đâu, mà anh cũng đã rời xa cậu.

Anh mãi mãi nằm trong ngôi mộ lạnh như băng, không bao giờ mở mắt ra nữa.

Bạch Trụ, anh là đồ lừa đảo.

Nhớ lại những chuyện ngày xưa, Chu Khiêm một lần nữa liếc mắt nhìn tên trên trang giấy.

Sao lại thế này được? Là trùng tên trùng họ hay sao?

·

Ba ngày sau.

Ở trong khu vực của Chu Khiêm nhiều thêm một người nữa, chính là Tề Lưu Hành.

Tề Lưu Hành lúc đầu là ở bệnh viện Nhân Dân 2 ở cách vách, ở đó cũng là một cái bệnh viện tâm thần.

Sau khi hắn rời khỏi phó bản lần này, biết được trong phòng bệnh có thêm người mới, nên hắn không có cơ hội để vào giao diện trờ chơi thông qua điện thoại.

Hắn thông qua hệ thống liên hệ với Chu Khiêm, biết được Chu Khiêm chỉ ở có một mình, nên dứt khoát xin chuyển viện.

Hai người hiện tại ở chung phòng bệnh 302 với nhau.

Tề Lưu Hành dọn đến đây xong, muốn thảo luận với Chu Khiêm một chút, để chọn phó bản tiếp theo.

Nhưng hắn không ngờ đến, chưa gì hết hắn đã được Chu Khiêm giao nhiệm vụ.

Mỗi ngày vào lúc 2 giờ chiều đến 6 giờ chiều, một vài bệnh nhân ở khi 1 có thể ra ngoài hoa viên để hoạt động.

Do đó 5 giờ chiều ngày hôm nay, đang trong thời gian hoạt động tự do, Tề Lưu Hành được Chu Khiêm gọi đến sau một cái cây.

Nhìn thấy Chu Khiêm trèo lên cây, lấy ra một cái ông nhòm rất lớn, đang nhìn về một hướng nào đó.

Nhiệm vụ của hắn chính là, đứng dưới gốc cây canh chừng cho Chu Khiêm, đừng cho ai phát hiện ra.

Đối với việc Chu Khiêm đang làm, Tề Lưu Hành thật sự không thể hiểu được, liếc mắt nhìn xung quanh, hắn nhỏ giọng hỏi: "Tình hình như thế nào rồi?"

Chu Khiêm hỏi lại: "Cậu có nghe về Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn được phân chia như thế nào không?"

"Phân ra làm khu số 1, và khu số 2 và khu X? Ngoại trừ khu số 1, những khu còn lại đều có người giám sát?" Tề Lưu Hành nhìn theo hướng Chu Khiêm, "Anh đang nhìn khu X?"

Chu Khiêm đúng là đang quan sát khu X.

Trong quyển sổ có ghi, Bạch Trụ số 03X87.

Đây là do cậu nói mình ở khu X, có bạn nên muốn qua thăm, Chu Khiêm đã cố ý hỏi y tá mà mình quen.

Y tá trả lời là: "Bạn của anh có mấy số? Nếu số đầu là 01, 02 thì còn được, còn có hy vọng để đến thăm...... Nếu số đầu là 03 thì không được đâu. Những người có số đầu là 03, được nhốt lại ở khu phía tây, đối diện là cổng số 1. Cổng số 1 quanh năm đều bị phong tỏa, còn có người canh gác. Bởi vì đây là khu giành cho người rất nguy hiểm. Đặc biệt là......

"Tôi nghe nói ở đó có người có số là 03X87, là nguy hiểm nhất. Đó là tội phạm rất nguy hiểm, anh đừng mong có thể gặp."

03X87. Đúng là số của Bạch Trụ.

Sao anh ấy lại là người nguy hiểm nhất được, còn không cho gặp mặt?

Chu Khiêm đã ra quyết định, nhất định phải nghĩ cách để biết được tình huống bên khu X.

Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn được xây dựng ở trên núi.

Khu số 1 và khu số 2 nằm ở phía Bắc. Khu X nằm ở phía Nam.

Có một con sông nhỏ chia cắt khu X ở những khu khác, giống như sông Chu và ranh giới của nhà Hán³, cầu đá trên sông nhỏ cũng có người canh gác, người không phận sự không được vào, bên bờ sông còn lắp hàng rào điện.

Nhưng may là, Khu X nằm đối diện cổng số 1, mà cổng số 1 lại nằm cạnh khu vực hoạt động tự do của Chu Khiêm.

Chu Khiêm có thể dùng óng nhòm để quan sát tình huống ở bên kia.

Hiện tại, Chu Khiêm đang ngồi trên một cành cây rất chắc chắn, trên tay cầm óng nhòm quan sát tình huống ở bên kia, theo như cậu quan sát được, thì bệnh nhân có số 03x87 hiện đang ở trên phòng 7 lầu 8.

Chu Khiêm thông qua óng nhòm để đếm từng người ở bên kia, rất nhanh đã tìm được phòng mà Bạch Trụ ở.

Hôm nay trời hơi âm u, nắng chiều bị mây đen che mất phân nữa, cho nên lúc Chu Khiêm dùng óng nhòm để nhìn ra phía xa kia, ánh mắt cũng phải rất tốt, giống như mọi cảnh sắc ở bên kia đều bị che lại bởi một tầng mây.

Dưới tầng mây xám, Chu khiêm cũng đã nhìn thấy được tình huống của người đang ở trong phòng kia.

Trên giường đúng là có một người đang ngủ, anh ta mặc quần áo trói buộc, cả người bị buộc chặt vào giường bệnh không thể hoạt động được.

Bởi vì nhìn bằng góc nghiêng, Chu Khiêm không thể nhìn rõ mặt của anh ta, chỉ có thể nhìn thấy được chóp mũi cao gầy, cùng với cái cằm nhợt nhạt.

Giọng nói Tề Lưu Hành từ dưới gốc cây truyền đến: "Rốt cuộc anh đang tìm ai vậy?"

"Tôi đang tìm một người." Chu Khiêm nói, "Anh ấy tên là Bạch Trụ."

"Bạch Trụ? Anh ta có gì đặc biệt sao?" Tề Lưu Hành hỏi.

Chu Khiêm trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: "Không có gì đặc biệt. Là kẻ thù lúc nhỏ thôi."

Nói xong, Chu Khiêm còn bị chính mình chọc cười.

Cái gọi là kẻ thù, từ đó đến giờ chỉ có một mình cậu nói như thế.

Bạch Trụ không hề hùa theo cậu, thậm chí còn chưa bao giờ tức giận với cậu, chắc là bởi vì anh ấy chưa bao giờ đem cậu để vào mắt.

"Kẻ thù lúc nhỏ của anh bị nhốt ở khu X?" Tề Lưu Hành tò mò hỏi.

"Chắc là chỉ trùng tên trùng họ thôi, bởi vì......" Giọng nói của Chu Khiêm đột nhiên trở nên khàn đi.

Mí mắt của Chu Khiêm vừa thẳng vừa dài, khi rũ mắt, có hơi âm u.

Nghe thấy giọng của Chu Khiêm hình như không đúng lắm, Tề Lưu Hành ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy cảnh đó.

Cảm giác được hình như không đúng lắm, Tề Lưu Hành không khỏi hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì anh ấy đã chết rồi." Chu Khiêm nói.

"Sao, anh ấy lại chết?"

"Tôi không biết."

Chu Khiêm đúng thật là không biết.

Cậu cầm óng nhòm gắt gao nhìn về phía phòng bệnh lạnh như băng kia, miệng lầm bầm nhắc lại mấy chuyện cũ: "Bề ngoài của anh ấy rất ôn nhu, nhưng hình như ở một mặt nào đó anh ấy luôn đối đầu với tôi, chuyện gì cũng phải giỏi hơn tôi. Có phải là anh ấy rất kêu ngạo hay không?"

Kỹ xảo của Chu Khiêm cũng bình thường, đi theo ba luyện tập nhiều lần nên cũng được nâng cao lên.

Cậu không chỉ giỏi trong việc đánh bài, mà còn đánh cả bóng bàn nữa.

Có một đoạn thời gian, cậu thật sự rất thích bóng bàn. Còn thường xuyên tham gia mấy cuộc thi trong nước.

Lần đó trong trận chung kết, Chu Khiêm nghe được tin Bạch Trụ là đối thủ của mình.

Nghe đến đó, Tề Lưu Hành tò mò hỏi: "Vậy ai thắng?"

Chu Khiêm nheo mắt lại, ánh mắt có hơi mơ màng: "Tôi thắng. Anh ấy thua. Sau đó anh ấy liền chuyển trường. Cậu nói thử có phải là do anh ấy không thể chấp nhận được mình thua hay không?"

Đối với câu này, Tề Lưu Hành cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Nhìn nữa cái cằm được lộ ra ở phía xa kia, Chu Khiêm chậm rãi nói: "Sau khi anh ấy chuyển trường đi, tôi không hề biết được tin tức của anh ấy nữa. Tôi giận anh ấy ròng rã cả một năm, tôi cũng có đi đến nhà của anh ấy...... Mẹ anh ấy nói tôi đến không đúng lúc, anh ấy vừa mới chết cách đay không lâu. Lúc mẹ anh ấy nói chuyện đó, giống như là nói đến chuyện của một người khác."

"Tại sao?" Tề Lưu Hành rất kinh ngạc, "Thông thường mà nói...... Sẽ không giống như thế đâu?"

Chu Khiêm nói: "Lúc tôi đi đến nhà của anh ấy, nhìn thấy mẹ của anh ấy đang ôm một nhóc con mập mạp. Bọn họ có khả năng là thích đứa nhỏ đó hơn."

Tề Lưu Hành lại hỏi: "Vậy có thể là...... Bạch Trụ không hề chết. Mẹ anh ấy đem anh ấy đưa vào bệnh viện tâm thần, sau đó tùy tiện tìm đại một lý do nói với anh."

"Không." Chu Khiêm lắc đầu, "Mẹ anh ấy có đem mộ của anh ấy chỉ cho tôi. Tôi cũng đã đến đó. Tấm ảnh trên bia mộ là anh ấy mãi mãi ở tuổi 17 -- Còn chưa có trưởng thành mà."

"Huống chi, dù cho anh ấy không chết......"

Con ngươi của Chu Khiêm hơi co rút lại. "Anh ấy vì sao lại ở khu X? Bên trong toàn là những bênh nhân nguy hiểm."

Bầu trời đã là chạng vạng.

Những chiếc lá lung lay theo gió, đem mùi hương của cỏ tràng ngập trong mũi của Chu Khiêm.

Tình huống này làm cho cậu không thể không nhớ lại buổi chung kết ngày hôm đó.

Trên con đường nhỏ ở cổng phía tây của trường, hai bên đường mọc đầy những cây ngô đồng như muốn che khuất bầu trời, buổi chiều hoàng hôn hòa cùng với ánh đèn đường, trên những chùm sáng còn có những hạt bụi li ti.

Bạch Trụ liền đứng dưới ánh đèn mờ nhạt.

Nhìn anh ấy đứng trong ánh sáng đó, ánh mắt của Chu Khiêm mang theo vẻ sắc bén của thiếu niên, khóe môi cong lên, nụ cười có hơi khinh thường.

Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao lại cố ý thua em? Anh xem thường ai đó?"

Dưới ánh đèn, ánh mắt Bạch Trụ bình tĩnh nhìn về phía Chu Khiêm. "Anh không có cố ý để thua em. Em thắng là nhờ vào bản lĩnh của mình."

"Anh nói dối." Chu Khiêm hung dữ chạy lại nắm vạt áo của anh, "Rõ ràng quả bóng thứ hai trước khi đếm ngược, anh rõ ràng có thể đỡ lấy. Tại sao tay anh lại run ngay lúc đó? Hơi cố tình rồi đó!

"Đến lần phát bóng sai lúc cuối cùng. Ai mà không biết anh phát bóng là hay nhất?

"Bạch Trụ, em thật sự rất muốn thắng anh, nhưng mà không phải là thắng như thế! Em không cần anh cố ý nhường em!"

"Hôm nay là do anh phạm sai. Lần sau nhất định anh sẽ dùng hết khả năng để đánh với em."

"Lần sau là lúc nào?"

"Còn rất nhiều cơ hội. Anh đồng ý với em."

"Anh......"

Tất cả sự tức giận, xấu tính, ác ý của Chu Khiêm, giống như là dồn toàn bộ xuống tay, bàn tay đang siết chặt của cậu như là biến mất hết tất cả khi nhìn thấy ánh mắt của Bạch Trụ

Thả lỏng tay ra, giống như là chuyện hì cũng chưa từng xảy ra, Chu Khiêm nhìn về phía Bạch Trụ ánh mắt càng hung dữ hơn, lúc đó cậu tức giận không phải vì Bạch Trụ cố ý thua, mà tức giận tại sao anh ấy lại làm như thế. Có lẽ giống như là loại tâm lý ấu trĩ"Tôi muốn đấu với anh ta một trận, nhưng anh ấy lại không muốn đánh với tôi.⁴"

Trong lòng tức giận đến không chịu được, ánh mắt cũng rất tàn nhẫn.

Nhưng bất tri bất giác, Chu Khiêm lại buông lỏng tay đang nắm áo Bạch Trụ ra.

Cậu nghe thấy Bạch Trụ nói vơi mình "Chu Khiêm, hẹn gặp lại", sau đó xoay người rời đi.

Cuối thu, lá của cây ngô đồng cũng thưa thớt, dưới ánh đèn đường, buổi tan học trong trí nhớ kia đều mang theo một màu vàng mờ ảo.

Thiếu niên đeo balo, ở dưới đèn đường đi càng lúc càng xa.

Đó là lần cuối cùng Chu Khiêm được nhìn thấy Bạch Trụ.

Ngay hiện tại, có vài chiếc lá xanh rơi xuống, Tề Lưu Hành vừa nghe, vừa hỏi Chu Khiêm vài câu hỏi.

Chu Khiêm không trả lời, cậu ngồi trên cây, im lặng dựa vào thân cây, rất lâu sau cũng không hề cử động, giống như là đang chìm sâu vào kỷ niệm.

Tề Lưu Hành cũng không đi làm phiền cậu, ngồi một bên ngủ gà ngủ gật.

Chắc là ngủ được mười phút, Tề Lưu Hành hình như là bị người khác lay tỉnh -- đúng là Chu Khiêm.

"Sao thế?" Tề Lưu Hành hỏi.

Chu Khiêm nói: "Tôi thấy cậu hình như rất chán, hay là đi đào mộ với tôi đi?"

"......?" Tề Lưu Hành mắt buồn ngủ còn mơ màn, chưa phản ứng kịp, "Gì?"

Con ngươi đen láy của Chu Khiêm đột nhiên trở bên âm trầm hơn. "Tôi muốn đi đào mộ của Bạch Trụ."