Editor: cơm trắng chan cà phê
. . . . . .
Chu Khiêm ngồi trên đỉnh núi, xung quanh là núi non trập trùng, rừng cây bạt ngàn, tiếng suối chảy rầm rì như ẩn như hiện, tiếng gió khe khẽ xuyên qua tán lá, xào xạc tiếng vang.
Chu Khiêm thích sự náo nhiệt nên có lẽ anh và không gian thanh bình này dường như có chút không hợp với nhau.
Hiếm khi không có người vây quanh anh, và anh cũng không nói gì trong thời gian dài.
Bây giờ anh im lặng, gương mặt không cảm xúc thể hiện một sự ngoan ngoãn lạ thường, ánh mắt còn có chút ngây thơ, thuần khiết, giống như bộ dạng sau khi tiêm thuốc an thần, nằm yên trên giường ở bệnh viện tâm thần Xuân Sơn.
"Đừng bắt tôi mặc áo bó được không? Tôi sẽ không quậy nữa."
Anh tròn xoa mắt nhìn nhóm chị gái y tá, khi anh nói như vậy, ai cũng động lòng thương.
Bây giờ anh cũng là một chàng trai đáng thương, vì không có một đồng đội nào ở bên cạnh anh.
Trông anh thật cô độc. Và thứ mà anh sợ hãi nhất chính là sự cô độc.
Dưới cái nhìn chăm chú của Mục Sư, Chu Khiêm từ từ nâng mí mắt, nhìn qua, gương mặt vẫn vô cảm như cũ. Khi đối diện với kẻ luôn âm thầm hãm hai người của mình, anh chuyển hóa mọi hận thù và địch ý chôn vào nơi sâu nhất.
Nhưng điều đó thật khó.
Khi đối mặt với kẻ thù, có bao giờ Chu Khiêm che giấu ác ý và trào phúng chưa?
Cho nên Mục Sư cười: "Cậu rất đề phòng tôi."
Chu Khiêm không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn Mục Sư.
Mục Sư lại nói: "Tôi hiểu được. Tôi vẫn luôn quan sát cậu từ xa. Nhưng cậu lại không hề hay biết gì về tôi. Ngay cả cậu cũng sẽ có lúc sợ hãi, đúng không?"
Cuối cùng Chu Khiêm cười: "Ông cũng đề cao mình quá rồi."
Mục Sư không quan tâm, hắn cười: "Tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu đã từng nghĩ đến rằng thời gian cậu ở trong trò chơi này ngày càng lâu thì cậu sẽ càng sa lầy vào thế giới giả thuyết, không thể quay trở về hiện thực, đúng không?"
Chu Khiêm hơi nghiêng người về phía trước: "Thì sao?"
"Cậu đã quá thất vọng với con người ở thế giới hiện thực, khi tìm thấy lòng tốt của con người ở trong thế giới trò chơi, cậu cho rằng cậu đã tìm thấy được bạn bè, thậm chí là cả tình yêu, cho nên cậu càng sa lầy sâu hơn." Mục Sư hỏi: "Vậy thì cậu không sợ rằng mọi thứ cũng chỉ là một giấc mộng kê vàng thôi sao?"
"Trò chơi là giả, tình cảm giữa người với người trong trò chơi là thật. Vậy thì tôi phải sợ cái gì?" Chu Khiêm hỏi: "Để giết tôi, ông cũng đã tự mình đến phó bản này. Nếu tôi không biết chuyện này thì sẽ càng có lợi hơn cho ông. Bây giờ ông lại chủ động đến gặp tôi rốt cuộc là có chuyện gì?"
Mục Sự: "Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi."
Nghe đến đây, Chu Khiêm bật cười. Cậu nhớ cách đây không lâu, Từ Dương đã nói với cậu rằng —— ở trong mắt tôi, cậu đã là người chết rồi.
Nhìn Mục Sư, Chu Khiêm nói: "Ông cảm thấy tôi chắc chắn sẽ chết ở đây, chết vì kế hoạch của ông, cho nên ông đến để tuyên bố thắng lợi? Ông gấp không chờ nổi mà muốn gặp tôi để nói rằng ông đã thắng tôi à?"
"Chu Khiêm ——" Mục Sư lên tiếng, sắc mặt không thay đổi: "Tôi thật sự chỉ muốn đến để nói chuyện với cậu mà thôi. Vì lỡ như cậu thật sự chết rồi... Cậu không muốn biết linh hồn của cậu sẽ đi đến đâu à?"
"Tôi sẽ không chết." Chu Khiêm nhìn thẳng vào mắt Mục Sư: "Nên là ngại quá, tôi không muốn biết."
"Người như cậu nếu chết hết đúng là quá đáng tiếc. Thật ra tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi, tôi tò mò muốn biết cách nhìn nhận của cậu về thế giới này. Ví dụ như ——"
Mục Sư thay đổi vấn đề: "Cậu có tin vào địa ngục không?"
Chu Khiêm lười nhác liếc hắn một cái, không trả lời.
Mục Sư nheo mắt, có vẻ đang nhớ lại hồi ức xa xăm: "Tôi từng ra nước ngoài học tập, tôi đã kết bạn với một người rất đặc biệt. Người đó nói cậu ấy biết sự tồn tại của địa ngục. Cậu ấy cho rằng có một chiều không khác, khi đi đến đó, cậu ấy có thể nhận thức được vũ trụ chân chính."
"Sau đó cậu ấy thật sự tự sát. Cậu nghĩ cậu ấy có tìm thấy được địa ngục không?"
Mục Sư hỏi: "Người bạn của tôi có khuynh hướng chống đối xã hội, nhưng chỉ số thông minh lại cực kỳ cao. Để làm chuyện đó thì chắc chắn cậu ấy đã tìm thấy manh mối mấu chốt. Cho nên khi đó tôi cho rằng địa ngục thật sự tồn tại."
"Tôi không giống bạn mình, không màng tất cả, thậm chí cả mạng sống của mình, để tìm kiếm địa ngục. Tôi luôn dùng những cách thức khác để tiếp xúc với chiều không khác. Sau đó tôi tìm thấy trò chơi này."
"Đúng là thú vị lắm. Ông nói tiếp đi." Chu Khiêm bỗng chốc cảm thấy hứng thú hơn.
Nhìn Chu Khiêm một lúc lâu, Mục Sư nói tiếp: "Cậu cũng đã thấy trò chơi này rất diệu kỳ. Thời gian ở mỗi phó bản đều khác nhau. Một thành phố Lam Cảng lại có thể sản sinh ra thêm vô số phó bản con khác, nói cách khác, là sản sinh ra vô số chiều không gian con khác."
"Căn cứ địa của quân đoàn cũng như vậy. Mỗi một quân đoàn có thể mở ra một không gian riêng của mình trong trò chơi. Những không gian đó tồn tại độc lập với những khu vực khác, có dòng chảy thời gian của riêng mình. Thậm chí không gian đó còn có khả năng mở rộng thêm dựa vào lực lượng của quân đoàn. Chu Khiêm, cậu thấy... "
"Điều này có giống như sau vụ nổ lớn, vũ trụ không ngừng bành trướng ra thêm không?"
Suy tư nhìn Chu Khiêm một lát, Mục Sư nói tiếp: "Thần để lại nhân gian một chiếc hộp trò chơi, con người phát hiện ra, mở nó ra, sau đó ở thế giới hiện thực mở ra thế giới trò chơi này."
"Từ góc độ nào đó, thứ này không đơn thuần là một trò chơi nữa. Chiếc hộp chứa đựng trò chơi thực chất là một vũ trụ chân chính, nó có thể sản sinh ra vô số không gian khác nhau. Như vậy thì..."
"Giống như không gian của thế giới hiện thực, có phải chúng ta cũng có thể sáng tạo ra một địa ngục khác ở trong vũ trụ "trò chơi" hay không?"
Chu Khiêm đối diện với tầm mắt của Mục Sư, lại nghe hắn nói tiếp: "So với việc tìm kiếm địa ngục, tại sao tôi lại không dứt khoát sáng tạo ra địa ngục của riêng mình?"
Gió lớn hơn, cuốn theo cát bụi từ khắp nơi, thổi tung mái tóc của Chu Khiêm.
Đứng trong gió, anh nở nụ cười rạng rỡ: "Tôi cho rằng trong trò chơi này, người chơi nếu không trở thành thần thì cũng có thể xin thần thực hiện ước mơ của mình, không ngờ ông lại muốn làm diêm vương. Làm diêm vương ở địa ngục, ông không sợ họ oán trách ông đã tước đoạt mạng sống của họ à?"
Mục Sư đáp: "Chu Khiêm, tôi đến để nói với cậu rằng sau khi cậu chết và trở thành quỷ thì có thể đến địa ngục do tôi tạo ra trong trò chơi này. Cậu có thể nói một vài yêu cầu mà cậu muốn sau khi chết, tôi sẽ dốc lòng hoàn thành giúp cậu."
"Tôi rất tò mò, ông tái tạo lại thế giới này để làm gì?" Chu Khiêm đột nhiên hỏi: "Ông muốn làm diêm vương, nắm giữ quyền sinh sát sao?"
"Con người khi sống phải trải qua quá nhiều đau khổ, sinh – lão – bệnh – tử, biệt ly, oán thán, cầu mà không được... Nếu tôi cai quản địa ngục thì tôi có thể giúp con người dùng phương thức khác gặp lại nhau, vì vậy sẽ không còn nỗi lo sinh ly tử biệt nữa."
Mục Sư nhìn Chu Khiêm, ánh mắt toát lên tia tiếc nuối: "Cuộc đời chỉ toàn là chia cắt, cậu cũng từng trải qua rồi. Tôi cho rằng cậu có thể hiểu tôi. Nhưng vừa rồi hình như tôi quên mất một điều ——"
"Cậu có bệnh. Sự cảm nhận về đau khổ của cậu có giới hạn. Đối với vấn đề sống chết, cậu hoàn toàn không quan tâm. Bạch Trụ hẳn là biết việc này, liệu cậu ta có cảm thấy đau lòng hay không?"
"Người như cậu, Chu Khiêm à, cậu không có tình cảm."
"Thật à?" Chu Khiêm hoàn toàn không cảm thấy bị chọc giận, anh mỉm cười: "Tình cảm của tôi với anh Trụ như thế nào, tôi tự mình biết, và cũng sẽ giúp anh ấy từ từ cảm nhận được. Đánh giá của người ngoài cuộc như ông không ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa chúng tôi, tôi cũng không cần giải thích với ông làm gì. Tôi chỉ cảm thấy ——"
"Ngược lại là ông hâm mộ tôi, đúng không? Ông không thể chấp nhận việc có ai đó rời đi, ông cảm thấy rất thống khổ. Ông tò mò vì sao tôi không thống khổ?"
"Mục Sư, tôi không biểu hiện ra sự đau khổ của mình không phải vì tôi không quan tâm. Mà vì tôi luôn có một loại tín niệm, rằng sẽ có một ngày, tôi sẽ tìm thấy Bạch Trụ, dẫn anh ấy quay về thế giới thực. Ông không giống như vậy."
Ánh mắt Chu Khiêm trở nên lạnh băng, anh mỉm cười nói: "Mục Sư, thật ra ông cũng chỉ là một người nhu nhược thôi."
"Vì ông không thể chấp nhận có người rời đi nên ông muốn sáng tạo ra địa ngục? Nhưng ông có nghĩ đến một vấn đề —— nếu ông tin rằng địa ngục thật sự tồn tại thì vì sao ông lại không dám xuống địa ngục tìm người đó? Ông cũng có thể lựa chọn cách thức như người bạn của mình mà."
Ánh mắt Chu Khiêm tràn ngập trào phúng: "Đổi lại là tôi, nếu Bạch Trụ thật sự đã chết, dù anh ấy có xuống địa ngục, tôi cũng sẽ dẫn anh ấy quay về. Nếu không, ông cho rằng ước mơ mà tôi muốn thực hiện khi vào trò chơi này là gì?"
Mục Sư bị mắng là kẻ nhu nhược cũng không hề tức giận. Thậm chí gương mặt của hắn vẫn ôn hòa như cũ.
Hắn nói với Chu Khiêm: "Không, cậu hiểu lầm rồi. Sinh ly tử biệt mà tôi nói không liên quan đến tình yêu, tình thân. Có lẽ cậu không hiểu được, nhưng tôi làm như vậy là vì tôi... thương hại chúng sinh."
"Nghe nói địa ngục thật tràn ngập những hình phạt khủng bố. Tốc độ dòng thời gian ở đó cũng rất chậm chạp, nhiều người bị trừng phạt ở đó đến cả hàng ngàn hàng vạn năm."
"Nhưng địa ngục do tôi sáng tạo ra không có sự sợ hãi này. Đổi theo cách nói khác... Thế giới do tôi sáng tạo ra có thể được gọi là thiên đường, là thế giới cực lạc mà con người có thể đến sau khi chết."
"Chu Khiêm, hẹn gặp lại. Lần sau gặp mặt, chúng ta sẽ gặp nhau ở địa ngục do tôi sáng tạo ra. Hy vọng cậu sẽ thích."
Mục Sư nói xong thì ngọn đèn liền xoay chuyển, ánh sáng biến mất, ngọn đèn cũng không còn tăm hơi.
Giống như bộ phim điện ảnh đã chiếu xong, ánh đèn trên màn hình tắt ngóm.
Trên đỉnh núi lại khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Chu Khiêm.
Mục sư vốn là người dẫn lối cho con người tiếp xúc với thượng đế.
Bây giờ tên Mục Sư này lại muốn trở thành một chúa tể của "địa ngục".
Lạnh lùng nhìn về phương hướng biến mất của Mục Sư, Chu Khiêm thẳng thừng mắng: "Đồ ngụy quân tử."
—— Sáng tạo một địa ngục ở trong trò chơi, sau khi giết người lại nhốt linh hồn hoặc tinh thần của họ vào đó, như vậy mà là vĩnh hằng mà ông muốn sao? Ông cho rằng ông là ai?
Nhíu mày suy nghĩ một lát, đôi mắt của Chu Khiêm trở nên thâm thúy hơn.
Có vẻ đã có dự cảm nào đó, thông qua những dấu vết đối phương để lại, anh đã tìm ra được đáp án.
Mục Sư cho rằng anh sẽ chết, cho nên hắn đã nói rất nhiều thứ.
Hắn không quan tâm sẽ để lộ sơ hở, vì thế hắn thật sự lộ sơ hở.
Không quan tâm đến Mục Sư nữa, Chu Khiêm tập trung tinh thần lực, tiến hành quan sát qua góc nhìn của rồng con.
Ngay sau đó Chu Khiêm liền nhíu mày ——
Cao Sơn lấy hình thái linh hồn đi đến một trang viên cũ kỹ, đó là căn cứ địa của đội ngũ màu tím.
Cao Sơn và rồng con vừa đến gần đó thì bắt gặp bóng dáng Tề Lưu Hành đang rời đi theo Kha Vũ Tiêu.
Tề Lưu Hành gặp chuyện gì? Cậu ấy muốn tương kế tựu kế, thâm nhập vào căn cứ của quân đoàn Đào Hồng?
Nhưng Kha Vũ Tiêu dẫn cậu ấy đi là muốn làm gì?
Tuy bây giờ Cao Sơn có thể dẫn rồng con đi theo hai người họ, dựa vào cách này, Chu Khiêm cũng có thể biết được số lượng thành viên của quân đoàn Đào Hồng là bao nhiêu, là một manh mối mấu chốt trong phó bản.
Nhưng vì Cao Sơn không dám dẫn rồng con tiến đến quá gần, Chu Khiêm cũng không thể nhìn thấy rõ ràng, cũng không thể nghe thấy hai người nói gì.
Cho nên Chu Khiêm vẫn có chút lo lắng về hành động của Kha Vũ Tiêu.
...
Ở bên kia, lời của Tề Lưu Hành đúng là đã tác động mạnh đến hai tên thân tín của Từ Dương.
Trong hai tên này có một tên là cánh tay phải đắc lực của Từ Dương.
Người này cảm thấy Tề Lưu Hành nói hợp lý, không chỉ thả cậu đi mà còn chủ động tự mình dẫn cậu đến quân đoàn Đào Hồng.
Một lát sau, tên thân tín đúng là dẫn Tề Lưu Hành theo Kha Vũ Tiêu rời khỏi phạm vi của đội màu tím.
Tiếp tục đi về phía trước, Tề Lưu Hành nhìn thấy một vài người đeo vòng tay màu lục đi qua —— cậu đã bước vào địa phận của quân đoàn Đào Hồng.
Sau khi đến nơi, tên thân tín của Từ Dương khẽ liếc mắt nhìn tình huống bên trong rồi xoay người rời đi ngay.
Kha Vũ Tiêu không để ý, chỉ suy tư nhìn Tề Lưu Hành: "Tôi khá kinh ngạc về những gì cậu nói. Trong một khoảng thời gian ngắn mà cậu đã trưởng thành rất nhiều."
Im lặng đếm quân số trong căn cứ địa của đội màu lục, dùng hệ thống đọc thông tin của nhóm người chơi khác, xem thử số lượng người thuộc quân đoàn Đào Hồng là bao nhiêu, Tề Lưu Hành nhàn nhạt hỏi: "Vậy anh dẫn tôi đến đây là để làm gì?"
"Không phải cậu muốn giết tôi sao? Tôi cho cậu cơ hội phối hợp với Chu Khiêm, làm gián điệp trà trộn vào để giết tôi đó." Kha Vũ Tiêu cười đáp.
Tề Lưu Hành không để tâm đến những lời này, chỉ tiếp tục đi theo phía sau và đếm đầu người.
Nhìn thấy hành động của thiếu niên, Kha Vũ Tiêu nhịn không được mà nói: "Cậu đang tò mò có bao nhiêu người đang ở đây?"
Trong chớp nhoáng, hắn liền nhận ra điều gì nên nói tiếp: "Tôi biết rồi. Cậu cho rằng quân đoàn Đào Hồng có đáp án sao? Không, không đâu. Cậu xem thường hệ thống quá. Cậu không thể dựa vào số lượng của quân đoàn Đào Hồng để tìm ra được "số lượng hạn định" cuối cùng của phó bản là bao nhiêu."
Tề Lưu Hành không trả lời, Kha Vũ Tiêu lại nói tiếp: "Cậu thấy đó, tôi không hề cấm cậu đếm số lượng. Tôi thậm chí còn có thể dẫn cậu đi dạo quanh khắp căn cứ địa của minh để cậu thỏa thích đếm, sau đó..."
"Chà, vừa rồi tôi cũng chỉ nói giỡn với cậu thôi. Cậu sẽ không thể nội ứng ngoại hợp cùng Chu Khiêm giết tôi được."
"Cậu chỉ cần tận mắt chứng kiến Chu Khiêm bị chúng tôi vây khốn rồi chết đi. Tôi muốn dẫn cậu đi để chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó. Chắc chắn sẽ rất hay."
Ánh kiếm lóe lên, thanh kiếm trong tay Tề Lưu Hành cảm nhận được sự tức giận và sát ý của chủ nhân mình.
Nhưng sau đó nó liền biến mất.
Vì đằng sau sự tức giận, Tề Lưu Hành bỗng nhiên cảm giác được một sự kỳ dị nào đó.
Vì sao tính cách của Kha Vũ Tiêu lại thay đổi lớn như vậy?'
Bây giờ anh ta thật quái đản, xấu tính, điên khùng, lời nói còn bộc lộ sự ấu trĩ.
Còn Kha Vũ Tiêu mà Tề Lưu Hành quen thuộc là một người quân tử, ôn thuận như ngọc.
Người trước mặt cậu bây giờ làm sao có thể giả trang thành một người hoàn toàn khác như vậy?
Trong khoảng thời gian ngắn bình tĩnh lại, Tề Lưu Hành hỏi: "Cây tiêu của anh đâu? Vì sao anh không dùng nữa?"
Hơi sửng sốt, Kha Vũ Tiêu nói: "Tôi biết cậu đang muốn tìm một đáp án. Nhưng tôi sẽ không bao giờ nói cho cậu biết."
Kha Vũ Tiêu gian ác cười, sau đó hắn giơ súng thẳng vào đầu Tề Lưu Hành, dẫn cậu đi đến một ngôi nhà gỗ nhỏ.
"Vào trong đợi. Đừng làm loạn. Những người khác sẽ không dễ nói chuyện như tôi đâu, bây giờ cậu vẫn còn đeo vòng tay màu tím, nếu họ thấy cậu sẽ trực tiếp giết chết cậu. Còn cây tiêu kia ——"
Híp mắt cười, Kha Vũ Tiêu nói: "Chờ đến khi Chu Khiêm chết, tôi sẽ dùng nó thổi một bài đưa tiễn cho cậu ta."
"Người chết không phải Chu Khiêm, mà là anh."
Tề Lưu Hành nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Nếu là trước đây, e là cậu đã nhịn không được mà xông lên đâm Kha Vũ Tiêu.
Nhưng bây giờ cậu đã khống chế được cảm xúc, thậm chí ánh mắt cũng không hề gợn sóng.
Nhưng hận ý trong mắt lại vô cùng rõ ràng.
Kha Vũ Tiêu nhìn thấy tia hận ý ấy, hắn cong môi, ý vị thâm trường nói: "Chậc, cũng không biết... Nếu cậu ta biết cậu dùng ánh mắt này nhìn cậu ta thì cậu ta sẽ có cảm xúc gì."
Tề Lưu Hành nhíu mày, hỏi: "Cậu ta? Anh đang nói ai?"
"Không có gì. Một người đã... chết rồi."
Kha Vũ Tiêu cười.
Sau đó hắn tiến lên đánh giá Tề Lưu Hành từ trên xuống dưới: "Con chim lông vàng hồi sinh cho cậu, trái tim của cậu đã đổi thành một thứ khác, cả người cậu quả nhiên đã thay đổi lớn. Tiếc là... Khi đó tôi chưa nếm thử vị canh hầm thịt cậu."
Bị Kha Vũ Tiêu khích tướng như vậy, Tề Lưu Hành chỉ phẫn nộ trong chốc lát, sau đó cậu tiếp tục kiềm chế. Cậu có thể cảm giác được Kha Vũ Tiêu này là một kẻ điên cuồng, để tránh việc đối phương nả súng vào mình, Tề Lưu Hành không xuất kiếm, thậm chí còn không để lộ sát ý.
Cậu chỉ chém về phía bàn gỗ nhỏ trong nhà ở phía sau Kha Vũ Tiêu.
Kha Vũ tiêu tránh thoát, để bàn gỗ sau lưng mình bị xẻ làm năm làm bảy, đưa lưng về phía bụi đất và vụn gỗ, hắn nhìn Tề Lưu Hành: "Mấy gian nhà gỗ ở đây có liên thông với nhau, đừng thấy nó nhỏ mà khinh thường, ở đây từng xảy ra nhiều vụ án mạng rồi. Cậu tra án đi."
Nói xong, Kha Vũ Tiêu đóng "sầm" cửa rồi rời đi.
Trước khi đi, hắn gọi một người của quân đoàn đến dặn dò: "Trông chừng cậu ta."
Người nọ nhìn qua cửa sổ, có chút bất an hỏi: "Cậu ta chưa đổi vòng tay?"
"Cậu có súng, chẳng lẽ sợ không đối phó được cậu ta?" Kha Vũ Tiêu hỏi.
Người nọ nuốt một ngụm nước bọt, do dự một chút, lớn mật hỏi: "Không phải Mục Sư đã giải thích với chúng ta, chúng ta gắng sức để những người này gia nhập đội ngũ màu lục của chúng ta là để phòng ngừa vạn nhất sao?"
"Tuy họ không có đạn nhưng vũ khí trên người vẫn có thể giết người, chỉ là không thể dùng kỹ năng... Bọn họ vẫn có thể tấn công bằng đòn vật lý. Cái này khó lòng phòng bị..."
"Đạn của cậu chắc chắn mạnh hớn kiếm của cậu ta. Cậu sợ cái quái gì? Đạn là vũ khí mấu chốt để khống chế địch." Kha Vũ Tiêu nói.
Người nọ nói: "Nhưng viên đạn có số lượng hữu hạn..."
Đối với quân đoàn Đào Hồng, họ cần phải tiết kiệm số lượng đạn hết mức có thể, đồng thời trong thời gian ngắn cần phải thu nạp nhiều người chơi nhất.
Giết vài người để đe dọa, ép buộc những người chơi riêng lẻ đổi vòng tay, đây là biện pháp hữu hiệu nhất.
Khi những người chơi còn lại đổi vòng tay, tham gia đội ngũ màu lục, họ không thể tấn công người của đội màu lục của quân đoàn Đào Hồng, họ chỉ có thể thuận theo mà đi tìm manh mối phó bản.
So với dùng vũ khí ép buộc những người chơi khác đội đi tìm manh mối thì phương thức này hiệu quả hơn nhiều. Những người chơi khác vòng tay có tâm kế sẽ khó lòng phòng bị, dù người của quân đoàn Đào Hồng có kịp thời phản ứng, trước khi chết rút súng ra giết chết họ thì quân đoàn Đào Hồng cũng sẽ bị tiêu hao số lượng đạn nhiều.
Cho nên người nọ không hiểu vì sao Kha Vũ Tiêu lại không cho Tề Lưu Hành đổi vòng tay, hơn nữa còn giao nhiệm vụ trông coi nguy hiểm cho mình.
"Nghe nói cậu còn muốn lên làm tiểu đội trưởng." Kha Vũ Tiêu nhìn đối phương: "Nếu một việc đơn giản là dùng súng canh chừng một thằng nhóc như thế mà cậu còn không làm được thì làm sao cậu xứng đáng ở lại quân đoàn này?"
Người nọ: "..."
"Tôi chỉ là không muốn đeo cùng vòng với cậu ta mà thôi, nếu muốn giết cậu ta thì tôi vẫn có thể giết cậu ta bất cứ lúc nào. Hiểu không?" Kha Vũ Tiêu lạnh lùng nói xong thì rời đi.
Người nọ: "..."
—— Lúc trước có người nói tên Kha Vũ Tiêu tính tình quái đản, bây giờ mới thấy đúng là quái đản đến kỳ dị.
...
Trên đỉnh núi Tử Vụ, Chu Khiêm nhờ vào góc nhìn của rồng con cũng đã đếm được số lượng thành viên của quân đoàn Đào Hồng trong phó bản này, anh đã có đáp án mà mình muốn.
Đáp án này là nhờ Tề Lưu Hành không màng hiểm nguy thâm nhập vào trong quân đoàn Đào Hồng giúp đồng đội của mình.
Phó bản này vừa bắt đầu không lâu, khi mọi người còn thảo luận với nhau, Chu Khiêm đã đưa ra một suy đoán —— quân số của quân đoàn Đào Hồng chính là đáp án của phó bản.
Bọn họ có bao nhiêu người tiến vào, đó sẽ là đáp án cuối cùng.
Sự thật xác thực là thế.
Đặc biệt khi Mục Sự còn tự mình xuất hiện trước mặt Chu Khiêm.
Bây giờ tình huống đã được xác thực, quân đoàn Đào Hồng tốn công tốn sức dùng nhiều người để giết anh như vậy, kẻ chủ mưu đứng sau chính là Mục Sư.
Ông ta thận trọng từng bước, kế hoạch không chỉ thâm trầm mà ông ta còn hiểu cặn kẽ về quy tắc trò chơi.
Như vậy thì số lượng người mà ông ta dẫn đến đây chắc chắn sẽ không thể là sự tùy tiện, trái lại, đó là một sự tính toán tỉ mỉ.
Quả nhiên, vừa rồi Tề Lưu Hành đếm số lượng người trong quân đoàn Đào Hồng không hề ít, ngược lại là rất nhiều.
Như vậy thì càng về sau, Chu Khiêm càng có thể suy đoán chính xác hơn, anh liền dùng tinh thần lực liên lạc với rồng con.
Im lặng một lúc, rồng con liền bay vào trong ngực Cao Sơn, nắm lấy vạt áo cậu, phát ra vài tiếng: "A, a, a..."
Nó khoa tay múa chân một lúc, Cao Sơn cũng hiểu được, vì vậy cậu tạm thời rời khỏi nơi này, bắt đầu giành giật từng giây hoàn thành nhiệm vụ mà Chu Khiêm giao cho mình.
...
Cùng lúc đó. Căn cứ địa của đội màu tím.
Sau khi rời khỏi tòa cao ốc, Từ Phi Vũ dẫn Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ về căn cứ địa.
Một trang viên cũ kỹ chiếm một phần lớn diện tích. Sau khi xác nhận bên trong an toàn, ở đây tạm thời được họ sử dụng làm căn cứ.
Bây giờ cũng không có quá nhiều người ở đây, Từ Phi Vũ dẫn hai người vào trong trang viên, trực tiếp dẫn họ lên một phòng tắm trên tầng 3.
Trang viên được xây dựng theo phong cách Anh Quốc thời trung cổ, vườn hoa, đài phun nước đều có đầy đủ.
Nhưng vì thời gian xây dựng đã lâu, không được gìn giữ, hoa cỏ trong vườn hoa đã không còn, đài phun nước cũng không còn nước.
Nhưng kỳ quái là sau khi vào nhà, toàn bộ ngôi nhà đều tràn ngập mùi hoa hồng.
Sô pha, cầu thang bằng gỗ, thảm chùi chân, vật dụng trong nhà đều phủ một lớp bụi dày, trên tầng 1 có dấu vết dọn dẹp, có lẽ là dấu tích của quân đoàn Phi Độ.
Từ tầng 2 trở lên phủ một lớp bụi dày, không khí ẩm mốc khó chịu, trên sàn nhà chi chít dấu chân của quân đoàn Phi Độ.
Khi chưa vào phòng tắm, Ẩn Đao đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Từ Phi Vũ hiển nhiên đã tra xét nơi này, đi vào phòng tắm, cô ta trực tiếp kéo tấm màn che. Ngay sau đó, Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ nhìn thấy được một bồn tắm chứa đầy máu tươi.
Ẩn Đao liền hỏi: "Về lý mà nói, người đã chết tận mấy trăm năm, làm sao vẫn còn có màu máu như thế này?"
"Đây là đáp án mà các anh cần phải đi tìm. Chúng tôi đã kiểm tra trên dưới một lần, có thể bảo đảm ở đây hoàn toàn an toàn. Khu vực ở đây khá rộng, cho nên tạm thời có thể nói ở đây là căn cứ địa của chúng tôi."
Từ Phi Vũ mỉm cười: "Người chơi cấp Thần và học trò, cảm phiền hai anh tìm ra bí mật ở đây. Hung thủ là ai, vì sao lại gây án, và đặc tính của vụ án là gì?"
Nói xong, cô ta vẫy tay với hai người rồi đi về phía cửa.
Ngay lúc đó, tiếng nước "lục bục lục bục" vang lên, Từ Phi Vũ liền quay đầu, Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ cũng nhìn theo ——
Bồn tắm máu giống như được đun sôi, máu đỏ sôi trào, bề mặt nổi đầy bong bóng, có thể mơ hồ nhìn thấy nội tạng màu đen ở phía dưới.