Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 132: Yến tiệc Hồng Thần (20)




Editor: cơm trắng chan cà phê

. . . . . . .

Rèn luyện các phó bản trong một thời gian dài đã giúp Tề Lưu Hành đã trở nên nhạy bén hơn, bây giờ cậu có thể cảm nhận được phía sau mình đang phóng ra một luồng sát ý, thậm chí còn cuồn cuộn dâng cao.

—— Kha Vũ Tiêu, anh ấy thật sự muốn giết mình!

Xoay người, cả người Tề Lưu Hành hơi cứng đờ, hốc mắt đỏ bừng, dường như không thể tin được chuyện gì đang xảy ra.

Nháy mắt tiếp theo, cậu thấy Kha Vũ Tiêu cầm ống tiêu mà cả hai vô cùng quen thuộc.

Bây giờ hình dạng của ống tiêu nhanh chóng co rút đi, sau đó một thanh kiếm bất ngờ xuất hiện.

Cùng lúc đó, Tề Lưu Hành thấy giá trị sinh mạng của Kha Vũ Tiêu bất chợt gia tăng gấp mười lần.

Tê Lưu Hành kinh ngạc: "Anh, anh cũng là người chơi cấp Thần? Nhưng sao anh có thể vào phó bản trước cấp S..."

Vì nhân cách phân liệt là kỹ năng của tôi. Mỗi nhân cách của tôi có thể tồn tại độc lập với nhau, cho nên có thể bắt đầu lại từ đầu.

Mỗi nhân cách đều phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, tôi muốn người đó sống thì người đó sống, người đó phải chết thì chắc chắn phải chết.

Tôi là chủ nhân của thân thể và linh hồn này, những nhân cách còn lại chỉ là con cờ của tôi.

Nhưng Kha Vũ Tiêu không nói chân tướng cho Tề Lưu Hành biết.

Hắn chỉ nói: "Đương nhiên là nhờ đạo cụ đặc thù."

"Anh cũng là người của quân đoàn Đào Hồng?" Tề Lưu Hành hỏi.

Kha Vũ Tiêu chỉ đáp: "Nói cho cậu một bí mật. Thật ra Lam Cảng là thành phố do Thiệu Xuyên một tay gầy dựng nên, ở đó có rất nhiều người dân NPC, họ từng là người chơi giống như cậu vậy. Đây là kế hoạch ngu xuẩn của Thiệu Xuyên. Ông ta nói —— bọn họ cầu tiên vấn đạo thất bại, nhưng vẫn có thể dùng phương thức khác để tồn tại trên đời này."

"Lam Cảng và tâm nguyện của Thiệu Xuyên sẽ cùng nhau sụp đổ. Còn cậu... Cùng với những hình ảnh tàn nhẫn mà cậu thấy, chi bằng bây giờ cậu chết trong tay tôi, xem như tôi đã xem xét đến tình nghĩa giữa chúng ta rồi. Thật ra cậu có thể thấy, với năng lực của tôi, tôi có thể dễ dàng giết chết cậu bất kỳ lúc nào."

"Có thể giết chết tôi bất kỳ lúc nào, nhưng vì sao đến bây giờ anh mới ra tay?"

Tề Lưu Hành siết chặt chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn Kha Vũ Tiêu, biểu tình trấn định. Nhưng chỉ có cậu biết, cánh tay cậu hơi phát run. Lòng bàn tay cậu đã ướt sũng mồ hôi lạnh.

"Đừng nói rằng anh sợ Chu Khiêm biết? Khi chỉ có hai chúng ta tham gia phó bản, nếu anh giết tôi, Chu Khiêm sẽ nghi ngờ ngay."

"Nhưng bây giờ anh ấy không thể xác nhận được hai chúng ta đang ở thời không nào. Cho nên anh ——"

Kha Vũ Tiêu thở dài một hơi: "Tiểu Tề. Cậu vẫn còn ngây thơ quá. Bây giờ cậu là một kiếm khách không tệ lắm. Nhưng khi tôi vừa quen cậu, cậu là một đứa trẻ vô cùng bình thường. Vì sao tôi lại tiếp cận cậu sớm như vậy?"

"Cho nên, mục đích của tôi không chỉ đơn giản là giết chết cậu. Mục đích của tôi và quân đoàn Đào Hồng, từ trước đến nay, chỉ có một mình Chu Khiêm mà thôi."

"Nếu cậu không gặp cậu ta, có lẽ cậu sẽ sống lâu hơn một chút. Đáng tiếc, cậu thấy không... Thật ra bình thường ngay từ đầu cũng có chỗ tốt. Cậu sẽ không lộ mũi nhọn như Chu Khiêm, khiến ai cũng muốn giết."

Ánh mắt Tề Lưu Hành chợt sắc bén lên: "Bây giờ anh giết tôi là vì muốn giết Chu Khiêm? Kế hoạch thật sự của các người là gì?"

Nghe vậy, Kha Vũ Tiêu nheo mắt, ánh mắt nhìn Tề Lưu Hành có vài phần không thể tin nổi. Một lát sau, có lẽ cảm thấy tình cảnh này quá mức buồn cười khiến hắn chỉ muốn bật cười.

"Tay cậu vẫn đang run, nhưng tôi thấy không phải là vì sợ hãi, mà là cậu không tin nổi tôi sẽ lừa cậu. Cậu đang thất vọng, phẫn nộ, đúng không?"

"Cậu nhìn cậu kìa, rõ ràng biết mình sẽ phải chết, cậu lại không cảm thấy lo lắng hay sợ hãi. Nhưng sao khi tôi nhắc tới Chu Khiêm, cậu lại bất an, mắt lộ sát ý như vậy?"

"Tề Lưu Hành, tôi lừa cậu, Chu Khiêm cũng sẽ lừa cậu. Thậm chí bây giờ cậu chết cũng là vì cậu ta. Chẳng phải cậu ——"

Nói đến đây, Kha Vũ Tiêu bỗng trở nên có chút tức giận, giọng điệu trầm hơn: "Chẳng phải cậu nên hận cậu ta hay sao?!"

"Không giống." Tề Lưu Hành chợt nói: "Chu Khiêm so với anh, hoàn toàn không giống nhau."

"Chẳng lẽ cậu ta không lừa cậu?" Kha Vũ Tiêu hỏi.

Tề Lưu Hành đáp: "Anh ấy từng lừa tôi, cũng là người thích mưu ma chước quỷ. Anh ấy không phải là một người tốt hoàn mỹ. Anh ấy có rất nhiều khuyết điểm. Nhưng anh ấy không có ác độc! Anh ấy sẽ không dùng thủ đoạn như thế này mà lừa tôi. Anh ấy không hề muốn lấy mạng tôi!"

"Chà. Vậy thì khi cậu xuống địa ngục gặp cậu ta thì cậu nhớ bày tỏ lòng trung thành của mình với cậu ta nhé."

"Đến lúc rồi. Vòng vèo đã lâu, bây giờ đã đến thời khắc mấu chốt. Chu Khiêm sẽ không thể trốn thoát được."

Nói xong, Kha Vũ Tiêu không chút lưu tình mà ra chiêu, thanh kiếm trong tay trong nháy mắt đã áp sát đến bên mặt Tề Lưu Hành.

Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Tề Lưu Hành liền vung áo choàng lên, ào choàng phòng ngự cấp S có thể giúp cậu chống đỡ được 70% thương tổn, cũng khiến cho thanh kiếm kia bắn ngược ra ngoài.

Nhưng dù có áo choàng cản lại, Tề Lưu Hành vẫn phụt máu.

Liên tiếp gặp hỗn chiến, máu của cậu chỉ còn 19%!

Tề Lưu Hành ném lựu đạn sương mù, sương khói rực rỡ chợt lấp đầy bãi nghĩa trang.

Lợi dụng sương khói che khuất tầm nhìn của Kha Vũ Tiêu, Tè Lưu Hành ôm đứa trẻ đang hôn mê chạy ra ngoài.

Dọc đường đi, Tê Lưu Hành bất chấp tất cả chạy thẳng về phía quảng trường, dùng sức bấu lấy cánh tay của đứa trẻ.

Đứa trẻ bị đau nên khóc lớn.

Tề Lưu Hành bi phẫn tột độ, cậu muốn gọi người đến nhưng khi há miệng ra, cậu không thể phát ra âm thanh nào.



Cũng may tiếng khóc của đứa trẻ rất vang dội, người ở quảng trường đã nghe thấy, có người cũng đang đi đến.

Thấy thế, Tề Lưu Hành tăng nhanh tốc độ hơn.

Nhưng bất chợt quanh người cậu xuất hiện một cơn gió quỷ dị.

Có lẽ Kha Vũ Tiêu đã dùng một đạo cụ hoặc kỹ năng nào đó, khiến tốc độ của cậu bị hạ thấp.

Chưa kịp ôm đứa trẻ chạy về phía đám đông, ba con dao găm đã đâm thẳng vào lưng của Tề Lưu Hành, vị trí chuẩn xác đâm vào cổ, xương sống, và trái tim.

Tề Lưu Hành không còn khả năng sống.

Máu chỉ còn lại 1%, quanh người xuất hiện luồng sáng đỏ cảnh báo, cậu khóc không ra nước mắt khi nhìn thấy quảng cáo bia mộ cao cấp từ hệ thống.

Trong lúc hấp hối, Tề Lưu Hành chợt nhớ đến cảnh tượng trong thế giới hiện thực khi cùng Chu Khiêm đi mua bia mộ.

"Tôi muốn mua tấm bia mộ tốt nhất ở đây!" Chu Khiêm nói.

Mua xong, Tề Lưu Hành hỏi: "Thật ra người chết cũng đã chết rồi, còn chú ý phô trương như vậy làm gì? Bạn của anh cũng đã chết, anh ấy cũng có thấy được đâu? Sao mà anh ấy có thể thấy thoải mái được?"

Chu Khiêm nhìn Tề Lưu Hành, đáp: "Tiểu Tề, để tôi dạy cho cậu thêm một đạo lý. Trên đời này có rất nhiều thứ mà chúng ta không thể mua được, ví dụ như thời gian, hoặc là tình cảm. Như vậy thì có những thứ có thể mua được bằng tiền thì không nên quá tiết kiệm."

Tề Lưu Hành không đồng ý: "Sao anh nói nghe như mấy tên nhà giàu mới nổi vậy? Anh không biết tiết kiệm vì anh chưa từng nghèo khổ."

Chu Khiêm nghiêm túc nói: "Tôi nghèo mà, nhà tôi phá sản rồi."

Tề Lưu Hành đầu đầy quạ: "Lạc đà gầy thì vẫn hơn ngựa."

"Cậu còn nhỏ, không hiểu ý tôi rồi." Chu Khiêm nói: "Tôi không có nói cậu phải phô trương lãng phí, càng không cần phải chi tiêu vượt quá mức quy định. Tôi muốn nói với cậu rằng khi cậu áp lực, có gánh nặng trên vai, cậu không cần thiết phải tiếc tiền. Tiền có thể giúp chúng ta mua được sự vui vẻ. Tiền là một thứ tốt. Dùng tiền mua đồ là chuyện dễ làm nhất trên đời, vậy vì sao lại không làm?"

"Nhưng tiền cũng là thứ vô dụng nhất. Tôi có thể dùng tiền để mua lại được mạng sống của Bạch Trụ không? Không thể."

"Cho nên cậu thấy đó, tiền có ích lợi gì đâu?"

Tề Lưu Hành nhớ rõ khi đó cậu đã nhìn Chu Khiêm bằng một ánh mắt vô cùng khinh bỉ, cũng đáp: "Nếu anh nói điều này ở trên mạng, anh chắc chắn sẽ bị người ta chửi rất nhiều."

Cho đến bây giờ, Tề Lưu Hành vẫn không thể hiểu nổi giá trị quan của Chu Khiêm.

Cho dù là đã đến giờ phút cuối cùng trong cuộc đời mình, cậu vẫn không dám tiêu nhiều tiền, chỉ dám lấy tấm mộ bia đơn giản nhất do hệ thống tặng.

Sau đó, cậu dùng công năng phân chia tài sản của hệ thống, đưa hết cho Chu khiêm, cũng gửi kèm theo di ngôn: 【 Kha là người Đào Hồng. Anh phải cẩn thận. Mục tiêu của họ là anh. Có thời gian hãy đến thăm cha mẹ tôi. Cảm ơn. Còn em trai tôi... Tôi vẫn cảm thấy thằng bé có tồn tại. Tôi gửi tiền vàng cho anh 】

Tề Lưu Hành chỉ kịp thời gửi những dòng này.

Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, cậu mơ hồ nhìn thấy Kha Vũ Tiêu đi đến bên cạnh mình.

"Ở thời không này, dân làng không biết thân phận của chúng ta, có lẽ sẽ cho rằng chúng ta là gián điệp từ Mặc Chi Quốc đến. Dụ họ lại đây, cậu muốn đồng quy vu tận với tôi?"

"Tiếc quá, Tiểu Tề à, bây giờ tôi chưa thể chết được, tôi cũng không để tâm đến họ đâu. Còn cậu ——"

Sau đó là tiếng rút kiếm, giọng nói vô cảm của Kha Vũ Tiêu vang vọng núi rừng, nhưng Tề Lưu Hành đã không còn nghe được nữa.

"Tôi đoán rằng Chu Khiêm sẽ lấy đồng hồ tích tắc cứu cậu. Nhưng muốn dùng nó cứu người thì thi thể cần phải hoàn chỉnh. Thật ra tôi không phải sát nhân biến thái, tôi cũng không độc ác tàn nhẫn, nhưng tiếc là..."

Cách đó không xa, dân làng đã đuổi đến đây.

Cõng xác của Tề Lưu Hành lên, Kha Vũ Tiêu nhanh chóng cùng dân làng đánh du kích ở giữa bãi nghĩa trang. Thủ pháp của hắn cực nhanh, nhóm Chu Khiêm chưa từng thấy qua, ngay cả Tề Lưu Hành luôn ở bên cạnh cũng chưa từng nhìn thấy. Bây giờ Tề Lưu Hành nằm trên lưng Kha Vũ Tiêu cũng không thể cảm nhận được gì.

Thình lình, phía sau hai tấm bia một, Kha Vũ Tiêu chạm trán hai người dân.

Hắn như một cơn gió xẹt ngang qua người họ, khi rời đi, hai người kia đã ngã xuống mặt đất, trên cổ là một vết chém lớn.

Lặng yên không tiếng động giải quyết hai người kia, Kha Vũ Tiêu quan sát trái phải, tức tốc đi về phía quảng trường.

Ở thời không này, trò ném khăn vừa diễn ra không lâu.

Ở bãi nghĩa trang có chuyện lạ nên dân làng đã đuổi theo đến đây, cho nên khi Kha Vũ Tiêu đến quảng trường, ở đây đã không còn ai, chỉ vài nồi sắt khổng lồ đang hầm thịt chuẩn bị cho chó trắng.

Kha Vũ Tiêu lấy một con dao sắt, chặt đứt tay chân của Tề Lưu Hành, ném vào trong nồi, cuối cùng chỉ còn lại một cái đầu đầy máu với đôi mắt nhắm chặt.

Hờ hững liếc mắt nhìn cái đầu, Kha Vũ Tiêu chuẩn bị ném cái đầu này vào trong nồi thì tay của hắn không chịu khống chế mà run lên, cả người hắn lùi khỏi nồi sắt. Năm ngón tay của hắn run rẩy thả ra, cái đầu của thiếu niên lăn vòng trên mặt đất.

"Mày còn có thể sống lại?"

Kha Vũ Tiêu lầm bầm lầu bầu nói, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, giống như đang tranh đoạt quyền làm chủ với người khác.

Gương mặt dữ tợn của hắn biến mất, biểu cảm quay về vẻ dịu dàng thường ngày. Ngay sau đó, ánh mắt của hắn lại tràn ngập thống hận. Khi mở miệng, giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo sự cực đoan kinh sợ: "Không được đụng vào em ấy, cút ngay!"

"Mày là đứa nên cút đi! Mày nên biến mất từ lâu rồi!"

Bông nhiên, gương mặt dịu dàng của Kha Vũ Tiêu lại biến mất, trở lại vẻ hung tợn ban đầu, nhân cách chủ tiếp tục nắm quyền chủ động, nhanh chóng lấy một thứ như cây ngân châm trong suốt, hắn dùng nó đâm thẳng vào óc mình, lạnh lùng nói: "Chậc, lần trước không giết chết mày được... Sao mày không ngoan ngoãn trốn đi giống như những đứa khác vậy?"

"Mày chỉ là một con cờ, sao lại muốn giết chết chủ nhân của mình chứ? Chẳng lẽ mày muốn làm anh hùng à? Ha ——"

Kha Vũ Tiêu bật cười: "Nó còn không biết đến sự tồn tại của mày. Sao nào, có phải cảm thấy mình buồn cười lắm không? Được rồi, bây giờ tao sẽ giết chết mày. Không cần cảm ơn."

Sau đó, biểu tình của Kha Vũ Tiêu không thay đổi nữa, giống như nhân cách dịu dàng ở bên cạnh Tề Lưu Hành chưa từng tồn tại.



Xoay cổ, có vẻ như đang xua đuổi âm hồn bất tán nào đó, Kha Vũ Tiêu ngồi xổm xuống chuẩn bị nhặt đầu của Tề Lưu Hành vào trong nồi sắt.

Nhưng lúc này hắn cảm giác được phía sau có vô vàn sát ý.

"Mày là ai?!"

"Trời ơi, có đầu người ở trên mặt đất!"

"Vừa rồi tôi thấy có hai người chết, là do tên này làm!"

"Chờ tôi dùng chú ngữ thăm dò... Tên này không đúng, trên người hắn có hơi thở của Mặc Chi Quốc!"

"Bắt hắn, bắt hắn! Chắc chắn hắn là gián điệp, không được để hắn chạy!"

Trong tiếng ồn ào, Kha Vũ Tiêu nhanh chân chạy thoát.

Lý do hắn không tham chiến rất đơn giản, sau này hắn có khả năng phải đối phó với Boss, còn phải đối phó với Ẩn Đao và Bạch Trụ. Hắn cần tiết kiệm điểm kỹ năng.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, sau này hắn không cần phải cứng đối cứng với dân làng nữa.

...

Bên kia.

Bạch Trụ cõng Chu Khiêm trên lưng, y dùng thần thức của mình, lặng yên theo dõi A Liên và A Mị đến trước lữ quán Hồng Thần mà không bị phát hiện.

Trên đường đi, Chu Khiêm nhận được tin nhắn, nâng cổ tay nhìn giao diện hệ thống thì nhìn thấy mình nhận được di ngôn, đạo cụ và đồng tiền vàng.

Anh liền phản ứng lại ngay, đây là di ngôn của Tề Lưu Hành.

Biểu tình của Chu Khiêm gần như không có gì thay đổi.

Nhưng Bạch Trụ đang cõng anh liền cảm giác được cơ thể anh đang cứng đờ: "Chu Khiêm, sao thế?"

Im lặng một lát, Chu Khiêm đáp: "Anh Trụ, chúng ta đổi chiến lược."

"Em muốn làm gì?" Bạch Trụ cũng hỏi lý do.

"Chúng ta có lẽ phải đối diện trực tiếp với Đế Phù." Chu Khiêm nói: "Em muốn ép bà ta hiện nguyên hình, sau đó nhổ lông chim vàng."

Bên ngoài trò chơi, đại sảnh giả thuyết.

Nhóm con bạc nghe thấy lời này của Chu Khiêm liền cảm thấy không thể hiểu nổi.

[ Có nghĩa là gì? Đm, thần Đế Phù của phó bản này có sức mạnh rất khủng bố, sao anh Khiêm lại... ]

[ Cùng thắc mắc. Theo diễn biến cốt truyện, với cấp bậc này của NPC thì người chơi không thể đánh nổi! A Liên và A Mị hợp lực để giết Đế Phù, còn nhóm anh Khiêm chỉ cần phụ họa vài đường là được, như thế sẽ qua màn dễ dàng! ]

[ Khoan đã, mọi người nhìn hệ thống của anh Khiêm kìa, anh ấy nhận được nhiều tiền như vậy... Ai đã chết rồi? ]

[ Kiếm Thần, em trai Kiếm Thần chết rồi! Tôi có người bạn là con bạc của thằng bé, tôi vừa nhận được tin, cậu bé... Đm thằng X Kha Vũ Tiêu! Con mẹ nó cả nhà nó XX (hệ thống đã tự động làm mờ từ ngữ không hợp thuần phong mỹ tục) ]

[ Tôi biết rồi, lông chim vàng có thể chữa bách bệnh, anh Khiêm lấy nó là để chữa trị cho em trai Kiếm Thần ]

[ Người đã chết rồi, còn chữa trị cái gì nữa? ]

[ Cậu quên rồi ạ? Em trai đưa "đồng hồ tích tắc" cho anh Khiêm rồi ]

[ Nhưng muốn sử dụng "đồng hồ tích tắc" cũng cần có điều kiện —— thi thể phải hoàn chỉnh! Kha Vũ Tiêu biết họ có "đồng hồ tích tắc", tránh để cho cậu bé sống lại nên chắc chắn sẽ hủy thi diệt tích! ]

[ Sao mà chậm tiêu thế, nguyên nhân chính mà Kha Vũ Tiêu làm thế là vì anh Khiêm mà lấy được "lông chim màu vàng", nó có thể chữa trị mọi thứ, tôi nghĩ rằng... Nếu cậu bé kia chỉ thiếu tay, chân thôi, nó cũng có thể trị được ]

[ Tôi vẫn nghĩ thế, nếu tôi là Kha Vũ Tiêu, tôi sẽ hoàn toàn hủy hoại cái xác. Lễ Samhain đốt lửa ở mọi nơi, lửa dùng để đốt xương trắng, chờ đến khi Chu Khiêm tìm được lông chim vàng, tìm kiếm xác của em trai Kiếm Thần giữa vô số thời không... Em trai có lẽ đã không còn lại gì rồi! Trong tình huống đó, không có một chút dấu vết nào của người chơi thì lông chim vàng cũng sẽ trở nên vô dụng thôi ]

[ Đúng thế, anh Khiêm sẽ không nghĩ đến điểm này. Bây giờ việc anh ấy làm là hoàn toàn vô nghĩa! ]

[ Haiz, đây không phải là một lựa chọn lý trí ]

[ Tôi thành con bạc của Chu Khiêm thì tổn thọ cực nhanh... Tôi bị anh ấy hù chết quá nhiều lần rồi ]

Trong trò chơi, trên núi hoang.

Vì tốc độ của Bạch Trụ quá nhanh, Chu Khiêm bám trên lưng y cảm thấy gió thu thổi qua da thịt mình như là dao cắt.

Trong bóng đêm, đôi mắt của Chu Khiêm sâu không thấy đáy.

Đón gió, anh hỏi nhỏ bên tai Bạch Trụ: "Em muốn làm một việc, là một canh bạc khổng lồ, có lẽ chỉ thành công 1 phần 1000. Anh tham gia không?"

Sau đó anh nghe thấy giọng nói của Bạch Trụ: "Chỉ cần em nói kế hoạch cụ thể cho anh biết là được."

Tác giả có lời muốn nói:

Khiêm Khiêm gặp Nghệ Bạc: Mình muốn nhổ tóc của thần.

Khiêm Khiêm gặp Đế Phù: Mình muốn nhổ lông chim của thần.

Các vị thần: ???