Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 117: Yến tiệc Hồng Thần (5)




Editor: cơm trắng chan cà phê

. . . . . . .

Màu sắc của vật thể không trong suốt được quyết định bởi màu sắc ánh sáng mà nó phản xạ, màu sắc của vật thể trong suốt được xác định bởi màu ánh sáng mà nó truyền đi.

Tấm kính trông qua có màu xanh, có thể lý giải rằng nó đã hấp thụ từ luồng ánh sáng khác, hoặc có thể nói là "nuốt chửng".

Màu vàng không thể phản chiếu qua thủy tinh màu xanh, nhìn từ bên ngoài vào cũng chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu đen, không đủ để hình dung là "ánh lửa" như trong lệnh cấm. Như vậy, vấn đề đã được giải quyết.

Sau khi liều mạng nhớ lại những kiến thức về quang học được học từ trước, lại cẩn thận cân nhắc thêm một chút, Hà Tiểu Vĩ cuối cùng suy nghĩ ra.

Nhưng sau đó hắn nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề, hỏi nhanh: "Khiêm, tôi chỉ hỏi một câu nữa thôi. Câu cuối cùng ——"

"Tôi vẫn cảm thấy có chỗ không ổn! Khi chúng ta vào nhà, nhìn ra ngoài vẫn bình thường! Theo lý mà nói, khi nhìn qua cửa kính trong suốt màu xanh, chúng ta từ trong phòng nhìn ra ngoài, những ngôi nhà, đồng ruộng phải là màu đen mới đúng!"

"Anh nói không sai, cho nên khi đó, cửa sổ vẫn là cửa kính trong suốt bình thường, Khi chúng ta rời khỏi quán trọ, tôi mới nhận thấy cửa kính chuyển thành màu xanh. Không chỉ cửa kính biến thành màu xanh, đôi mắt của một trong ba cái đầu trên bức tượng trước cửa quán trọ cũng biến thành màu xanh."

Chu Khiêm nói: "Tóm lại, chuẩn bị muối trước vẫn có lợi. Vì nó dễ thấy, dễ lấy. Đương nhiên, xuất phát từ tính logic, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy những màu ánh sáng khác nhau khi đốt lửa. Vì màu kính có khả năng tiếp tục thay đổi."

"Thật ra tôi cũng đã nhờ rồng con kiểm tra chỗ này. Bên phía Cao Sơn, tôi đã xem trạng thái của cậu ấy. Nếu cậu ấy tạm thời rời khỏi xương Thần, hoạt động trong một phạm vi nhất định, cậu ấy vẫn có thể giúp đỡ tìm kiếm manh mối về việc đốt lửa."

"Tôi biết rồi! Tôi cũng có chú ý! Cái đó... Ừm..."

Quay đầu nhìn thoáng qua Chu Khiêm và Bạch Trụ, Hà Tiểu Vĩ đứng dậy rời đi: "Tôi đi hỏi thầy một chút!"

Hà Tiểu Vĩ vừa rời đi, Chu Khiêm lại nhìn Bạch Trụ, khuỷu tay chọt chọt vào người y: "Anh Trụ, anh có ý tưởng gì không?"

Bạch Trụ nói: "Có nhiều câu chuyện thần thoại liên quan đến "tam vị nhất thể", hoặc có thể nói là hiện tượng "ba vật một nhóm". Con số "3" xuất hiện rộng rãi và phổ biến trong các truyền thuyết, điển tích."

"Trong "Đạo Đức Kinh" từng nói nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật*; từ xưa đến nay, dân gian cũng quan niệm có ba loại sinh vật người, quỷ, thần, hoặc là thiên đường, nhân gian, địa ngục."

*Đạo sinh nhất, Nhất sinh nhị, Nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Vạn vật phụ Âm nhi bão Dương, xung khí dĩ vi hòa: Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Trong vạn vật không có vật nào không cõng Âm và ôm Dương. Ở giữa là nguyên khí dung hòa.

"Ngoài ra, trong đạo Chúa có Chúa ba ngôi Chúa Thánh Thần, Chúa cha, Chúa con; Ấn Độ giáo có Brahma, Vishnu, Shiva; Ai Cập cổ có Osiris, Horus, Isis; thần thoại Hy Lạp cũng có thể gặp những trường hợp như ba nữ thần số mệnh, ba nữ thần báo tử..."

Bạch Trụ đang nói, nhận ra Chu Khiêm nhìn mình mà cười.

"Sao thế?" Y hỏi.

Chu Khiêm cười nói: "Anh Trụ đọc nhiều sách ghê."

Bạch Trụ nhìn chằm chằm vào mắt anh, hơi cong môi: "Không nhiều bằng em."

"Có phải ý anh là tiểu thuyết em đọc không hay đúng không?"

"Không, là sở thích đặc biệt."

Chu Khiêm bị câu trả lời của Bạch Trụ chọc cười, sau đó anh suy nghĩ, nói tiếp: "Con số "3" đúng là khá thú vị. Nếu tiếp tục suy nghĩ theo hướng này... Màu xanh, thật ra là một màu trong ba màu. Ngoài ra, khi chúng ta vừa đến đây, đôi mắt của cái đầu hướng về phía tây có màu đỏ."

Bức tượng nằm ở cổng làng, gần quán trọ Thát Thát có ba cái đầu.

Khi người chơi vừa vào phó bản, trước khi vào trong quán trọ, Chu Khiêm quan sát qua, nhìn thấy đôi mắt của cái đầu hướng về phía tây có màu đỏ.

Nhưng khi đó anh nghĩ rằng đôi mắt đó được làm từ một chất liệu đặc biệt, bị nắng chiều chiếu rọi biến thành màu đỏ. Sau khi rời khỏi quán trọ, anh nhìn thấy đôi mắt ấy biến thành màu xanh thì mới nhận ra sự tình không đơn giản như anh nghĩ.

Hai cái đầu còn lại của bức tượng cũng không có màu mắt gì đặc biệt, vẫn là một màu xám đen như toàn bộ bức tượng.

Chu Khiêm nói tiếp: "Ba màu gốc là đỏ, vàng, xanh. Đôi mắt của bức tượng phía tây có màu xanh và màu đỏ, em đã nhìn thấy. Cho nên chúng ta có thể suy luận rằng ——"

"Có lẽ đôi mắt đó vẫn có thể thay đổi thành màu vàng. Không chừng kính thủy tinh trên tầng hai của quán trọ cũng có thể biến thành màu vàng..."

"Chờ đến lúc đó, việc dùng muối đốt lửa cũng không thể dùng được nữa. Cho nên chúng ta vẫn cần tìm thêm thứ khác để đốt lửa. Chậc ——"

"Cách chơi buổi tối ở trong phó bản này là chúng ta phải nhìn chằm chằm cửa sổ để canh ánh lửa, tìm thêm thứ khác có màu sắc khác với ánh lửa? Vậy chẳng có gì thú vị cả."

Bạch Trụ nhắc nhở: "Ngoài màu sắc, còn có một tổ hợp ẩn dụ có liên quan đến số "3"."

"Ừm... Người, quỷ, thần ở trong phó bản này đã có sự xuất hiện của người và quỷ, chưa nhìn thấy thần. Ngoài ra, vì sao kính thủy tinh lại thay đổi màu sắc?"

Chu Khiêm hơi nhướng mày, nói tiếp: "Không có người đến đổi kính thủy tinh, nếu tạm thời không suy xét đến yếu tố phép thuật thì tạm thời vẫn chưa có vấn đề xuất hiện."

Bạch Trụ gật đầu: "Đúng vậy. Quá khứ, hiện tại, tương lai. Đây cũng là một tổ hợp ba nguyên tố kinh điển."

Chu Khiêm cười: "Hiện tại nghe có vẻ thú vị."

Hai người nói chuyện với nhau, ráng chiều ngày một đỏ hơn.

Nhiều ngọn đuốc đã được đốt lên trên quảng trường, giống như muốn kéo dài ánh sáng.

Khi nói chuyện với Hà Tiểu Vĩ và Bạch Trụ, Chu Khiêm vẫn chú ý tình huống ở trên sân ——



Người đàn ông cao lớn tên A Uy ném khăn đầu tiên ngồi ở vòng tròn phía nam, sau đó Hà Tiểu Vĩ là người ném khăn thứ hai. Nhưng hắn cũng không có tâm tư trả thù ném khăn ở vòng tròn phía nam mà chọn vòng tròn phía đông.

Hành động này của hắn thế nhưng lại thông minh, vừa lúc có thể thử nghiệm một chút, người của vòng tròn phía đông sẽ ném khăn tay xuống đâu.

Hà Tiểu Vĩ cố ý ném khăn cho một cô bé 8 tuổi gầy yếu, có lẽ là cảm thấy cô bé có thể năng kém cỏi, tốc độ chậm chạp.

Không ngờ cô bé lại bước đi như gió, tốc độ còn nhanh hơn cả người trưởng thành. Nếu không có rồng con giúp đỡ, Hà Tiểu Vĩ chắc chắn sẽ thua tiếp.

Nhờ sự giúp đỡ của rồng con, cuối cùng cô bé đã thua trong trận đấu, bây giờ cô bé chậm chạp bước đi, giống như đang do dự không biết nên ném khăn cho ai.

Trong lúc nhóm Chu Khiêm nói chuyện, cô bé từ từ đi về phía vòng tròn phía đông, có vẻ muốn thương lượng với gia tộc mình vài câu, sau đó lại từ từ đi về phía vòng tròn phía bắc.

Lựa chọn của cô bé này ——

Chứng tỏ họ muốn đối phó với người của vòng tròn phía bắc.

Kể từ đây, vòng tròn phía đông và phía nam, gia tộc Nhật và gia tộc Nguyệt, đều nhằm vào gia tộc Vân của vòng tròn phía bắc.

Vậy thì gia tộc Tinh ở vòng tròn phía tây thì sao, họ có đối địch với gia tộc Vân hay không?

Hẳn là không.

Vì gác đêm cần 32 người, nhưng gia tộc Vân chỉ có 8 người, dù cộng thêm 8 người chơi nữa cũng chỉ có 16 người, tính riêng một vòng tròn phía bắc thì không đủ nhân lực để gác đêm.

Nếu hai gia tộc Đông Nam đã liên minh với nhau, vậy thì 16 người của gia tộc Tinh có lẽ cũng sẽ lựa chọn hợp tác với gia tộc Vân.

Khi nghĩ đến đây, Chu Khiêm nhìn thấy một người mặc váy thêu hình ngôi sao chạy tới, nói gì đó với người đàn ông của gia tộc Vân.

Người đàn ông gia tộc Vân sắc mặt ngày một ngưng trọng hơn.

Sau đó người này nhìn mọi người, nói: "Tình hình không ổn. Cô bé này là cao thủ năm nay gia tộc Nhật phía đông bí mật huấn luyện. Chúng ta không phải là đối thủ của cô bé."

"Mọi người nghe tôi kiến nghị, lát nữa ai bị ném khăn thì trực tiếp từ bỏ, không cần đuổi theo cô bé, bảo tồn thể lực. Một vòng thua bị trừ 2 điểm thôi. Sau đó chúng ta có thể lấy lại được! Cho nên, đối với chúng ta, điều quan trọng nhất là phải bảo tồn thể lực, tranh thủ vòng tiếp theo giành chiến thắng, như vậy thì chúng ta vẫn còn có khả năng hòa!"

Tin tình báo này là do người của gia tộc Tinh phía tây cung cấp.

Chu Khiêm cũng đã nắm được mối quan hệ của bốn gia tộc lớn.

—— Gia tộc Tinh phía tây và gia tộc Vân phía bắc là một nhóm, xem là liên minh Tinh Vân; gia tộc Nguyệt phía nam và gia tộc Nhật phía đông là liên minh Nhật Nguyệt.

Nhìn người gia tộc Tinh rời đi, Chu Khiêm dời mắt, nhìn thấy cô bé dùng tốc độ chớp nhoáng xuất hiện ở vòng tròn phía bắc, vừa lúc đứng ở sau lưng Vân Tưởng Dung ngồi đối diện anh.

Sau đó hai người chạm mắt nhau.

Nhưng cô bé dời mắt đi rất nhanh, không nhìn Chu Khiêm, mà nhìn những người khác.

Hành động này của cô bé có vẻ là cố tình.

Dường như thông qua quá trình huấn luyện bí mật, công phu của cô bé đúng là rất lợi hại, nhưng lòng dạ thì vẫn còn hơi kém.

"Anh Trụ ——" Chu Khiêm nhướng một bên mày, cười nói: "Cô bé hình như muốn ném khăn cho em. Không nên nha, tham gia hai phó bản, thân pháp của em đã nhanh nhẹn hơn rất nhiều rồi."

"Em có dặn rồng con tìm một thứ vừa rồi nó chạy đi xa, không tiện gọi lại. Em..."

"Anh cho em một thứ."

Bạch Trụ mở giao diện hệ thống, nói với Chu Khiêm: "Xong rồi, em xem túi hành lý đi."

Bạch Trụ gửi một món đồ qua hệ thống đồng đội.

Chu Khiêm mở túi hành lý, quả nhiên nhìn thấy một món đồ khá thú vị.

【 Đạo cụ: Cánh bướm không bao giờ say 】

【 Công dụng: Rắc phấn hoa lên người bạn muốn theo dõi, dù người này đi đến tận cùng trái đất, bạn vẫn có thể mọc cánh bướm, nếu bạn muốn nhìn thấy đối phương, hãy vỗ cánh và bay đến ngay lập tức 】

【 Ghi chú: Đạo cụ dùng một lần, xin hãy quý trọng; giới hạn trong trò chơi, không thể dùng cho phó bản khác 】

【 Cấp: S, vô cùng hiếm 】

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô bé cách đó không xa, Chu Khiêm lấy đạo cụ ra khỏi túi hành lý.

Đó là một bình thủy tinh nửa trong suốt, bên trong có phấn hoa.

Đổ phấn hoa, rắc lên người một ai đó giữ lại bình thủy tinh, khi muốn gặp người kia thì chỉ cần đập vỡ bình thủy tinh, người dùng sẽ hóa thành bướm, nháy mắt rời đi.

Chu Khiêm vừa vặn nắp bình, nhìn phấn hoa ở bên trong thì phát hiện Bạch Trụ giơ tay ra với mình.

Chu Khiêm liền hiểu ý y —— tốc độ của cô bé đã nhanh hơn. Có vẻ cô bé sẽ dùng tốc độ chớp nhoáng lướt qua một vòng phía bắc, mục đích là để khiến cho người ở đây khó lòng nhận ra cô bé sẽ ném khăn cho ai. Trong tình huống này, Chu Khiêm có khả năng không ném phấn hoa trúng mục tiêu được.

Lỡ như phấn hoa rơi xuống đất thì đạo cụ đã bị lãng phí.

Ngước mắt nhìn Bạch Trụ, Chu Khiêm hơi híp mắt: "Em sẽ tự làm."



Nhận ra được điều gì, Bạch Trụ vừa muốn nói, Chu Khiêm đã nhanh tay mở nắp bình, đổ hết phấn hoa lên người Bạch Trụ.

"Chu Khiêm?"

"Đạo cụ tốt như thế đương nhiên chỉ nên dùng với anh thôi. Đáng lẽ ra 7 năm trước em nên dùng thứ này."

Chu Khiêm mỉm cười, lại nhìn về phía sân quảng trường ——

Cô bé đã hóa thành bóng ảnh, xẹt ngang qua phía sau mọi người như ánh chớp. Người của gia tộc Vân khó lòng nhận ra cô bé sẽ ném khăn cho ai, thậm chí cũng không biết cô bé còn ở vòng tròn phía bắc hay không.

Hà Tiểu Vĩ thông minh ở chỗ muốn thử xem người của vòng tròn phía đông có xuống tay với người của vòng tròn phía bắc hay không; nhưng hắn lại chọn cô bé nhỏ nhất, gầy yếu nhất và cũng là người có công phu lợi hại nhất.

Bây giờ hắn đã quay về ngồi bên cạnh Chu Khiêm, nhịn không được mà nói: "Đm, sao con bé đó ——"

Chu Khiêm vỗ vỗ vai hắn: "Chuyện này đã dạy cho anh một bài học lớn, đừng kỳ thị giới tính."

Hà Tiểu Vĩ: "Oan quá! Tôi không có! Tôi, tôi cùng lắm là kỳ thị độ tuổi thôi!"

Chu Khiêm cười, biểu tình nhẹ nhàng, hoàn toàn không biết nhóm con bạc ở bên ngoài đang lo sốt vó.

[ Anh Khiêm đang làm trò gì vậy? Phấn hoa đó... Hình như không cần làm vậy mà! Đó là đạo cụ cực kỳ hiếm đó! ]

[ Tôi lo quá. Cô bé kia quá mạnh. Anh Khiêm của chúng ta cũng mạnh, nhưng anh ấy vẫn có nhược điểm. Tốc độ của anh ấy không thể nào bằng đối phương được! ]

[ Tôi đã nói anh ấy đang yêu mà. Chúng ta không nhìn thấy anh ấy ở Lam Cảng, nhưng chắc chắn là đang yêu đương rồi ]

[ Haiz, tình yêu làm mụ mị đầu óc! Anh Khiêm vẫn còn quá trẻ ]

[ Người trẻ tuổi thường bị tình yêu che mờ mắt, lời này nói không sai! ]

[ Khoan đã, anh Khiêm có phải muốn dừng thời gian không? ]

[ Không khoa học, trò chơi vừa mới bắt đầu không bao lâu, bây giờ lại muốn tiêu hao một lượng lớn điểm kỹ năng? Không đáng chút nào! ]

Trong trò chơi.

Mọi người vẫn chưa có phản ứng gì, Bạch Trụ nghiêm túc thấp giọng nói bên tai Chu Khiêm: "Một giây nữa cô bé sẽ tới phía sau em. Dựa theo tốc độ của cô bé, chỉ cần 3 giây để quay về vị trí cũ của mình ở phía đông."

"Hay lắm." Chu Khiêm chậm rãi nói xong hai chữ này, thời khắc ấy đã đến.

Vừa dứt lời, anh cầm xương của Thần phát động kỹ năng ——

Gió ngừng thổi, mây trắng dừng trôi, ánh hoàng hôn lẳng lặng đứng yên...

Vì thời gian đã dừng lại.

Chu Khiêm đứng lên, quay đầu. Giống như Bạch Trụ nói, tốc độ của cô bé này quá nhanh, bây giờ đã đứng ở phía sau anh.

Thời gian hoàn toàn yên lặng cô bé không giống như Chu Khiêm có thể đứng ngoài sự tác động của thời gian, cho nên cô bé hoàn toàn không hay biết gì đối với xung quanh, chỉ ngơ ngác đứng giữa không trung, tựa như một bức tượng đá.

Trò chơi vẫn sẽ tiếp tục đến khi màn đêm buông xuống, còn 5 tiếng nữa.

Nhưng vì các gia tộc đã liên minh với nhau, trong 5 tiếng này không đủ để 64 người kéo dài khoảng cách, thế hòa sẽ tiếp tục, nhiều người sẽ bằng điểm nhau.

Trong tình huống đó, làm sao để chọn ra 32 người có số điểm thấp nhất?

Chu Khiêm suy đoán rằng đến cuối cùng phải dựa vào tổng số điểm của từng gia tộc.

Gia tộc cùng nhau gánh vác trách nhiệm và danh dự, tính tổng số điểm của từng vòng tròn, người của gia tộc có số điểm thấp nhất sẽ phải đi gác đêm.

Đây là lý do gia tộc Vân chỉ còn 8 người. Và cũng có thể giải thích vì sao người trong từng vòng tròn lại đoàn kết với nhau như vậy.

"Chà. Chiếc khăn này đúng là không đơn giản, bên trên còn có phù chú phức tạp, thêu chỉ vàng. Đối với một ngôi làng không quá giàu có, có vẻ chỉ có một chiếc khăn như thế này thôi?"

Chu Khiêm đi đến trước mặt cô bé, cũng mặc kệ cô bé có nghe thấy hay không, nhanh chóng rút khăn tay trong tay cô bé ra.

"Anh không muốn phí 5 tiếng ở lại đây chơi trò chơi nhàm chán. Vì trước khi trời tối, anh cần phải chuẩn bị thêm nhiều thứ khác. Nếu không, khi lễ hội Samhain bắt đầu, anh sẽ chết."

"Và anh chỉ cần những manh mối từ trò chơi "ném khăn", nhiêu đây đã đủ rồi."

"Cho nên bạn nhỏ à, trò chơi rượt đuổi nên dừng lại ở đây thôi."

Khi thời gian khôi phục như cũ, Chu Khiêm đã quay về chỗ ngồi của mình, trò chuyện vui vẻ với Bạch Trụ.

Ở phía sau anh, cô bé đứng yên một lúc lâu, chợt gào lên khóc to —— không còn nhìn thấy chiếc khăn tay nữa!

Có nghĩa là cô bé đã thua rồi!

Cô bé thua hai điểm, vẫn còn có thể gỡ hòa... Nhưng chiếc khăn tay không còn, trò chơi này không thể tiếp tục!