Editor: Cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Một đứa trẻ thích ăn kẹo dễ dàng có mới nới cũ, trong lòng không suy nghĩ nhiều, không thể đưa quá nhiều kẹo trong một lần vì nó sẽ chán ngấy. Phải có sách lược cho đứa trẻ ấy ăn từng chút một chút, dụ dỗ, gợi lên, rồi lại cất đi, giống như thủ đoạn trong tiếp thị.
Chỉ có như vậy, đứa trẻ thích kẹo đó mới có thể thích một thời gian dài.
Xét từ góc độ này, câu nói kia của Bạch Trụ vào tối hôm qua —— "Chỉ được một lần thôi." —— cũng có ý nghĩa khác.
Trên cơ sở này, nếu suy nghĩ theo phương hướng tệ hơn một chút... Có lẽ anh ấy đang muốn thao túng cảm quan của mình.
Nói một cách khác, có thể gọi đó là một cách khống chế. Là quan hệ khống chế về mặt nhu cầu và cảm quan.
Bạch Trụ muốn khống chế mình hoàn toàn ở phương diện đó.
Vì anh ấy cảm thấy mình là người có mới nới cũ, tâm tính vô định, một khi đã nhận được thì khi nhận nhiều hơn sẽ mất đi hứng thú.
Khi vừa nhận ra được điều này, Chu Khiêm liền có chút không vui.
Thứ nhất, loại chuyện đó sao có thể so sánh với kẹo được?
Thứ hai, Ngô Nhân không hiểu rõ anh, trêu chọc anh vài câu cũng không sao.
Nhưng sao Bạch Trụ cũng lại nghĩ như vậy?
Nhưng sau khi ngẫm lại, hai người cũng đã chia xa nhau một thời gian dài, Bạch Trụ không thể đọc được suy nghĩ của mình, Chu Khiêm liền hòa hoãn hơn.
Vì đúng là biểu hiện thường ngày của anh giống như luôn lừa gạt người khác, chỉ cần nghe lời đường mật của anh, khó ai phân biệt được đâu là lời nói thật, đâu là lời nói giả.
Suy nghĩ sâu hơn một tầng, sở dĩ Bạch Trụ lại như thế hẳn là phía sau có nguyên nhân khác, thế là Chu Khiêm không giận nữa ——
Đối với bản thân có thật sự thích đối phương hay không, có thể thích anh ấy bao lâu, Chu Khiêm cũng không nắm chắc.
Nếu là trước đây, Chu Khiêm chắc chắn không thể hiểu nổi, một người hoàn hảo như Bạch Trụ vì sao lại có thể suy nghĩ tự ti như vậy.
Cho đến bây giờ, nhớ lại hình ảnh Bạch Trụ run rẩy đôi bàn tay trong cuộc thi cùng với thân thể bị trói gô ở trong phòng bệnh của khu X, anh liền hiểu ra.
Khi Chu Khiêm phát điên sẽ không quan tâm đến một ai.
Nhưng cũng không phải ai cũng giống như anh, có thể tự nhiên mà sa vào một giấc mộng như ở thành phố Lam Cảng.
Người khác chắc chắn sẽ quan tâm đến việc làm sao để tỉnh giấc khỏi giấc mơ này.
Ánh đèn neon soi rọi lên thân hình cao lớn của Bạch Trụ, y đi vào quán cơm cà phê khi họ gặp lại nhau lần đầu tiên, trong tay còn cầm theo hộp cơm đã làm cho Chu Khiêm từ sớm, có lẽ muốn đến để đưa thức ăn.
Chu Khiêm không nói thêm gì, đứng lên tiến về phía trước, nắm lấy tay Bạch Trụ.
"Chu Khiêm, sao vậy?" Bạch Trụ hỏi.
"Không có gì. Chúng ta về nhà ăn sáng thôi." Chu Khiêm nắm tay y đi ra ngoài.
Khi nói đến hai chữ "về nhà", Chu Khiêm cố ý nhấn mạnh, giống như đang cường điệu vấn đề trọng tâm này.
Trong quán ăn, Ngô Nhân theo dõi toàn bộ quá trình: "..."
—— Không phải vừa rồi còn nói giận nhau sao? Sao bây giờ lại dính lấy nhau rồi? Những người yêu nhau đều như vậy hả?
Khoan đã, vậy thì mình và Hà Tiểu Vĩ bị gọi dậy từ sớm... sau đó thì sao?
Hà Tiểu Vĩ lại vui cười hớn hở: "Khiêm như thế là tốt rồi, cậu ấy sớm nắng chiều mưa. Làm hòa với nhau là được rồi."
Ngô Nhân nghe lời đối phương cũng cảm thấy đỡ hơn, vỗ vỗ trán: "Cũng đúng. Sắp vào phó bản rồi. Hai người họ mà giận dỗi nhau thì sao mà tham gia được? À khoan ——"
Thấy Hà Tiểu Vĩ chuẩn bị đi sang quầy bên cạnh, Ngô Nhân nói: "Mua giúp tôi chai Coca với."
"Ok!" Hà Tiểu Vĩ vừa đi vừa nói: "Nhưng tôi phải nhắc nhở anh một chút, khi anh uống Coca thì đừng có uống trước mặt Chu Khiêm! Mấy cái khác còn đỡ, nhưng mà phương diện ăn uống thì cậu ấy thật là... Chậc chậc chậc..."
...
Bên kia. Trong một phó bản ở Lam Cảng.
Thác nước chín tầng mây đổ xuống, tráng lệ hùng vĩ, rợn ngợp cả không gian.
Bọt nước tung trắng xóa, bây giờ lại hóa thành ám khí sắc bén đáng sợ nhất, chúng tụ hợp tạo thành một tấm lưới, chỉ cần bước vào phạm vi tấn công, bọt nước sẽ ghim sâu, tạo thành từng lỗ lớn trên da thịt của người chơi.
Chìa khóa qua màn nằm ở trong động phía sau thác nước, người chơi cần dùng một chiêu chém đứt tấm lưới bọt nước mới có thể bước vào bên trong.
Đây là phó bản chuyên dùng để rèn luyện kiếm thuật, bây giờ Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu đã thâm nhập qua tầng tầng lớp lớp, đi được đến bước cuối cùng.
Ngay sau đó, Tề Lưu Hành vung kiếm lần thứ nhất, kiếm khí ầm ầm thổi đến một cổ kình phong, tốc độ nhanh như chớp chém ngang tấm lưới bọt nước, nhưng vẫn chưa đủ sức để chém đứt nó đi.
Thở nhẹ một hơi, Tề Lưu Hành ngưng thần nín thở một lát, sau đó lại vung kiếm, đường kiếm thứ hai chuẩn bị giáng xuống thì bỗng nhiên một tiếng tiêu du dương vang lên ——
Kha Vũ Tiêu đứng trên một tảng đá ở bên cạnh thác nước, bắt đầu thổi tiêu.
Ngón tay liên tục di chuyển trên ống tiêu, âm thanh du dương vang lên động lòng người.
Tiếng tiêu trầm bổng cao thấp, sóng âm nhanh chóng hướng về phía thân kiếm. Sau đó, thân kiếm hơi chuyển động, giống như đang giao ứng với tiếng tiêu từ xa.
Kiếm và tiêu như kẻ xướng người họa, Tề Lưu Hành nghiêng đầu, nhìn về phía Kha Vũ Tiêu.
Kha Vũ Tiêu nhìn cậu, nhẹ nhàng gật đầu.
Tề Lưu Hành nhận được ám chỉ, lại tiếp tục đối diện với thác nước kỳ vĩ, ngưng kết chiêu thức.
Trong chớp mắt, sát ý cường đại đâm thẳng về phía thác nước, như thể ngay cả ánh sáng của mặt trời và mặt trăng cũng bị lu mờ, khiến cho người ta ca thán một hơi, vì cuối cùng Kiếm Thần không phải chỉ là hư danh.
Thật ra chiêu thức này của Tề Lưu Hành cũng giống như chiêu trước, chỉ khác biệt là Kha Vũ Tiêu đã dùng tiếng tiêu để gia tăng lực buff cho cậu mà thôi.
Nhưng chỉ với một tiếng tiêu ngân vang, lưỡi kiếm liền trở nên sắc nhọn hơn, chém về phía trung tâm của thác nước đã tạm thời tạo ra được một lỗ hổng.
"Thành công rồi!" Tề Lưu Hành phấn kích cười toe với Kha Vũ Tiêu.
Kha Vũ Tiêu gật gật đầu, hai người liền nhân lúc kiếm khí chưa biến mất, nhanh chóng băng xuyên qua thác nước, đi vào trong hang đá, bắt đầu thu hoạch rương.
Chờ đến khi thước phim tự động kết thúc, Tề Lưu Hành nắm chặt chuôi kiếm, có thể cảm giác được thân kiếm và cả bản thân cậu đều trang ngập khí kiếm, dường như cậu đã hòa làm một với thanh kiếm, đã đạt được trạng thái người-kiếm hợp nhất.
"Em có cảm giác kiếm của em, và cả em nữa... đều không giống trước!"
Sau khi phát hiện ra điều này, đôi mắt Tề Lưu Hành tràn ngập ý cười.
Trước mặt người quen, Tề Lưu Hành vốn không có thói quen che giấu cảm xúc của mình, đặc biệt khi ở cùng với Kha Vũ Tiêu. Bây giờ trái tim cậu đập nhanh, nhịn không được mà nói: "Sau khi ra khỏi đây, em sẽ cho anh Khiêm thấy. Nếu không anh ấy lại nói em chỉ được cái danh thôi!"
Kha Vũ Tiêu cười cười vỗ vai thiếu niên: "Anh đã nói em không có vấn đề gì mà. Em là kiểu người trước thì bình thường, sau này sẽ bùng nổ. Bây giờ em đã nâng cấp lên một tầm cao mới. Với tốc độ này, anh nghĩ rằng trong nhóm người chơi bình thường sẽ không có ai là đối thủ của em nữa. Đặc biệt là phương diện dùng kiếm."
"Đó là nhờ công anh buff cho em. Kỹ năng của chúng ta đúng là trời sinh một cặp." Tề Lưu Hành nhìn Kha Vũ Tiêu, khẳng định bổ sung thêm: "Thật sự em vô cùng cảm ơn anh. Nếu không có anh, em sẽ không nhanh chóng đạt được điều này."
Kha Vũ Tiêu vẫn nhàn nhạt cười: "Không cần nói với anh những điều này. Kỹ năng của chúng ta vốn dùng để bổ trợ cho nhau, thích hợp cùng nhau rèn luyện phát triển. Anh có thể giúp em phát triển kỹ năng, bản thân anh cũng sẽ có lợi."
"Dạ. Sau này hai chúng ta cùng nhau tham gia phó bản, chắc chắn sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản được!" Tề Lưu Hành toe toét cười với Kha Vũ Tiêu, nghĩ đến điều gì, ánh mắt lại hơi lo lắng: "Gần đây cảm xúc của anh đã ổn định chưa? Sẽ không..."
Kha Vũ Tiêu biết đối phương đang lo lắng điều gì, liền đáp ngay: "Em yên tâm. Anh sẽ không phó hoài bản thân nữa. Lần trước ở phó bản 《 Những bông hoa ác 》chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, có lẽ do đầm lầy phóng thích ký ức, phóng đại cảm xúc tiêu cục của anh. Anh thật sự đã khỏi hẳn rồi."
Hai người trò chuyện với nhau thêm vài câu, thước phim tự động kết thúc, họ quay về Lam Cảng, cùng nhau đi ăn.
Ăn xong bữa cơm, hai người quay về khách sạn, ai về phòng nấy, cùng nhau nghỉ ngơi một đêm, ngay mai tham gia phó bản. Phó bản mới mở này của Lam Cảng nghe nói thâm sâu khó lường, họ không thể lơ là thiếu cảnh giác.
Kha Vũ Tiêu khá mệt mỏi, vừa nằm lên giường đã ngủ ngay.
Sau đó hắn hiếm khi nằm mơ lại mơ thấy mình đang đứng trên lan can.
"Nhảy xuống, tự sát đi."
Hắn nghe thấy một giọng nói.
"Mày chắc chắn là muốn nhảy xuống. Vì mày vốn dĩ không nên tồn tại..."
"Mày vẫn không biết... Sự tồn tại của mình chỉ là để lừa gạt bọn họ mà thôi."
"Linh hồn giả tạo... Mày chỉ là công cụ của tao."
"Tiếc quá. Đến bây giờ mày chẳng biết một điều gì cả ——"
"Tao là chủ nhân của mày. Tao cũng chính là mày."
Khoảng một tháng trước.
Cẩm Thành. Bệnh viện tâm thần Bạch Thủy.
Trong phòng bệnh, Mục Sư bước vào, điều đầu tiên là kiểm tra bệnh tình của Kha Vũ Tiêu.
Mục Sư lật nhiều trang ghi chép, xem kỹ từng chi tiết.
Từ mấu chốt duy nhất của bệnh nhân này là —— "Tâm thần phân liệt nặng".
Gương mặt của Kha Vũ Tiêu vẫn anh tuấn như cũ, nhưng biểu tình lại vô cùng quái đản, ánh mắt nhìn Mục Sư cũng hàm chứa khiêu khích, hoàn toàn khác xa bộ dạng dịu dàng, bình thản.
Nhìn Mục Sư, hắn nói: "Sao thế? Ngài lại cần đến tôi à?"
"Lúc trước tôi có gửi một video cho cậu, đã xem chưa?" Mục Sư hỏi.
"Video quay Chu Khiêm chơi 《 Vườn Địa đàng Apple 》? Rồi, đã xem xong. Vậy thì ngài muốn tôi làm gì? Giết cậu ta?" Kha Vũ Tiêu nhún nhún vai: "Cậu ta mạnh đấy. Tôi khó lòng mà trực tiếp giết cậu ta được."
Mục Sư nói: "Trực tiếp giết cậu ta, chúng tôi đã nhờ người khác làm. Bọn họ sẽ ở bên ngoài. Nhưng để đề phòng, ở bên kia, chúng tôi muốn một người ở ngoài, một người ở trong. Cho nên tôi muốn sắp xếp cậu xuống tay với người ở bên cạnh cậu ta... Ví dụ như Tề Lưu Hành."
"Đã hiểu. Ngài muốn tôi thông qua Tề Lưu Hành, trở thành đồng đội của Chu Khiêm, phải không? Nhưng tôi đã lên cấp S. Sao ngài có thể khiến tôi giả thành người mới được?" Kha Vũ Tiêu nhướng mày hỏi.
Mục Sư đáp: "Đương nhiên không thể dùng nhân cách chủ của cậu tham gia. Bây giờ năng lực đặc biệt của cậu đã mạnh hơn, không phải sao? Cậu có thể chủ động khống chế mọi nhân cách của mình. Cho nên tôi muốn cậu phân liệt thêm một nhân cách mới. Tôi có thể dùng phương thức thôi miên để trợ giúp cậu."
"Chúng ta cùng nhau tạo ra thân phận mới cho nhân cách này, cũng tạo ra kỹ năng cho người này phù hợp với Tề Lưu Hành. Ngoài ra ——"
"Cậu dựa theo yêu cầu của tôi, tạo ra cá tính cho nhân cách đó. Khiến người đó hoàn toàn ở chung một chỗ với Tề Lưu Hành, bảo đảm người đó có thể lấy được sự tín nhiệm của Chu Khiêm."
Kha Vũ Tiêu cười: "Chà, chuyện này không cần ngài nhắc nhở. Khống chế nhiều nhân cách của cơ thể này... tôi đương nhiên nắm rõ, người như như thế nào mới có thể ở chung được với người khác."
"Được rồi... Nhân cách nới này sẽ không biết đến sự tồn tại của tôi. Người đó sẽ có một thân phận và ký ức hoàn chỉnh. Người đó sẽ không biết gì cả, sẽ có một ký ức hoàn toàn trong sạch. Vì vậy sẽ không để lộ sơ hở."
"Được, vậy thì nghiêm túc nghe tôi nói đây. Phó bản tiếp theo Chu Khiêm muốn tham gia là 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》. Tôi sẽ sắp xếp hai chị em đối phó với cậu ta. Nếu họ thất bại, vậy thì phó bản tiếp theo cậu ta sẽ mở ra là 《 Những bông hoa ác 》."
Mục sư nói: "Dựa theo tình báo của tôi, 《 Những bông hoa ác 》có một nơi sẽ khiến cho mọi người có thể lắng nghe được suy nghĩ của nhau. Cho nên trong phó bản đó, cậu dùng nhân cách mới để lừa dối cậu ta. Như vậy cậu có thể triệt triệt để để, chân chân chính chính nhận được sự tín nhiệm của Chu Khiêm."
Sau đó, kế hoạch mưu sát Chu Khiêm của Tư Đồ Tình và Mục Sinh trong 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》thất bại.
Chu Khiêm còn sống, cũng quyết định vào phó bản《 Những bông hoa ác 》.
Trước khi vào phó bản 《 Những bông hoa ác 》, Kha Vũ Tiêu lại gặp Mục Sư thêm một lần nữa.
Lần này, Mục Sư cung cấp tỉ mỉ tin tình báo để vượt qua phó bản cùng với kế hoạch của bọn họ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, không bỏ sót một điều gì, nói cho Kha Vũ Tiêu.
Sau khi nghe xong, Kha Vũ Tiêu gật gật đầu: "Tôi biết rồi. Theo kế hoạch của ngài, Chu Khiêm đến gần khu vực đầm lầy, hơn phân nữa sẽ gặp ác mộng vì chuyện cũ, sao đó chết ở trong đầm lầy. Nếu không thì Chúc Cường sẽ nhân cơ hội này giết chết cậu ta. Tóm lại, tôi chỉ cần bảo đảm dẫn Tề Lưu Hành đi mà thôi."
"Được, không thành vấn đề. Khi đi đến đầm lầy, tôi sẽ dẫn Tề Lưu Hành đi một hướng khác, đẩy Chu Khiêm vào cục diện tứ cố vô thân. Và nếu ——"
"Một khi Chúc Cường thất bại, sau đó mọi người có thể lắng nghe suy nghĩ của nhau, tôi cũng sẽ kịp thời biến mất. Như vậy thì không ai nhận ra được sự tồn tại của tôi. Đúng không?"
"Đúng vậy." Mục Sư thâm sau khó dò nhìn hắn: "Sau đó, địa vị của cậu trong quân đoàn cũng sẽ tăng lên."
"Nghe lời này của ngài..." Kha Vũ Tiêu cười nói: "Tôi làm như vậy cũng chỉ vì quân đoàn mà thôi. Quân đoàn có tốt thì tương lai của tôi mới tốt được. Tôi trông xa lắm. Ngoài ra... Kỹ năng của tôi đối với quân đoàn đúng là rất quan trọng, đúng không? Các ngài sớm muộn gì cũng phải đề bạt tôi nhé."
Nói đến đây, nhìn Mục Sư, Kha Vũ Tiêu hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Ngài Mục Sư đáng kính thân mến, thật ra tôi rất ngưỡng mộ ngài, cũng rất thưởng thức ngài."
"Tôi đồng ý trở thành một con cờ trong tay ngài. Tôi cũng sẽ trở thành con cờ tốt nhất."
Hiện tại.
Nhân cách chủ của Kha Vũ Tiêu đã nắm giữ quyền chủ động của thân thể này.
Vươn người, xoa gáy, hắn ngồi dậy trên giường, sau đó mở túi hành lý.
Sửa soạn lại đạo cụ, hắn trả lại thẻ tăng gấp đôi kinh nghiệm cho Mục Sư thông qua hệ thống giao dịch.
Thoáng nhìn qua cây tiêu, Kha Vũ Tiêu nghĩ tới tính cách của nhân cách kia, bộ dạng lần đầu người nọ tham gia phó bản cùng Tề Lưu Hành —— Tề Lưu Hành mở được một cây tiêu từ một chiếc rương, sau đó đưa cho Kha Vũ Tiêu. Nụ cười ngây thơ thuần khiết của thiếu niên... Khiến hắn cảm thấy ngu ngốc đến nực cười.
Ánh mắt ôn nhuận như ngọc của Kha Vũ Tiêu đã trở nên ngoan độc như rắn rết.
Đi theo Chu Khiêm lâu như vậy... Cậu không hề tiến bộ một chút nào. Thật tiếc quá, cậu không nhận ra hai thẻ tăng gấp đôi kinh nghiệm và vé vào thành phố Lam Cảng đều do tôi cố ý ném ra à?
Đến lúc rồi.
Lần này tôi sẽ tự mình tiễn cậu lên đường.
...
Hôm sau.
Chu Khiêm, Bạch Trụ, Hà Tiểu Vĩ, Ẩn Đao, Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu, tất cả sáu người cùng nhau tham gia phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》.
Đây là một phó bản 8 người, vừa mở ra ở Lam Cảng, hiện tại chưa có ai tìm được thêm thông tin về phó bản này.
Chu Khiêm dùng phương thức đội nhóm tham gia phó bản, bây giờ anh là đội trưởng, kéo theo 6 người khác tham gia, hệ thống vẫn chưa đặt ra hạn chế nào.
Trong tình huống này, Chu Khiêm tự nhận là quân đoàn Đào Hồng sẽ không ngu ngốc tới mức phái thêm hai người đến nạp mạng.
Nhưng anh cũng tò mò hai người còn lại sẽ là ai, cuối cùng gặp hai người quen.
Lúc đó, khi vừa vào phó bản, Chu Khiêm nhận ra nhóm mình bước vào một thôn xóm xưa cũ.
Mặt trời dần khuất bóng, những ngôi nhà cao thấp nhiễm đỏ ánh hoàng hôn.
Pho tượng ở ngay cổng làng cũng như vậy.
Họ đứng ở bên cạnh pho tượng, Chu Khiêm nghiêng đầu đã nhìn thấy nó. Vì tạo hình của nó rất kỳ lạ, anh không khỏi đánh giá nó nhiều lần.
Có vẻ đây là một bức tượng hình chim, nó có ba đầu, ở dưới phần đầu lại không có phần thân.
Ba cái đầu không có thân lại khá giống nhau, độ to của hai mắt, độ rộng của mũi, độ dài mũi, mức độ mở của khuôn miệng... Tất cả đều giống hệt nhau, giống như copy paste tạo ra.
Bây giờ có một cái đầu hướng về phía tây, nơi đó là phía mặt trời lặn.
Hoàng hôn rợn ngợp chân trời, cũng phản chiếu một màu đỏ quỷ dị vào đôi mắt của bức tượng.
Nếu đứng trước pho tượng, ta sẽ thấy cái đầu bên trái của nó đối diện với một bể phun nước, bên kia hồ nước là đồng ruộng đã qua mùa thu hoạch.
Phía xa đồng ruộng là một bãi nghĩa trang lớn, đứng từ đây có thể trông thấy những ngôi mộ chỉnh tề ngay ngắn cùng với những cành cây khô cằn cao thấp khác nhau.
Còn ở cái đầu bên phải, nó hướng về phía một quán trọ.
Phía trên quán trọ có treo một tấm bảng bằng gỗ, bên trên viết bốn chữ "Quán trọ Thát Thát".
Theo thông tin từ hệ thống, đây là nơi người chơi phải ở lại đêm nay.
Thân phận của người chơi là một toán binh lính đào ngũ đến từ "Mặc Chi Quốc"*.
*默之国: 默 (Mặc: im lặng) + 之 (chi: hư từ) + 国 (quốc: nước) > vùng đất của sự câm lặng
Bọn họ ở tại quán trọ này, sau đó tự mình tìm kiếm công việc làm ở trong làng, ví dụ như làm ruộng, bốc vác hoặc dệt vải vân vân.
Từ đây, họ không còn là binh lính của Mặc Chi Quốc nữa mà trở thành một người dân bình thường tự làm lụng nuôi sống chính mình.
Khi Chu Khiêm quan sát xong bức tượng, anh nhìn về phía tên của quán trọ thì lại bắt gặp hai người quen
——
Trong đó có một người là giỏi giang giả dạng, gương mặt khí phách tinh anh, Ân Tửu Tửu.
Một người khác, trông qua có bộ dạng mềm yếu, nhưng trên thực tế lại là người dũng cảm hơn ai hết, Vân Tưởng Dung.
Đường nét gương mặt của Vân Tưởng Dung tinh tế, hài hòa, dịu dàng như cũ nhưng ánh mắt lại chất chứa tang thương. Có thể thấy rằng vài ngày qua cô sống khá vất vả.
Ân Tửu Tửu lại không có biến hóa gì khác.
Khi nhìn thấy Chu Khiêm, cô chỉ gật gật đầu, xem như đã chào hỏi.
Còn về phần Vân Tưởng Dung, tính theo thời gian trong hiện thực, thật ra Chu Khiêm không gặp cô trong khoảng thời gian ngắn mà thôi.
Dù không gặp nhau trong một thời gian ngắn nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt đau thương của cô, anh lại cảm thấy dường như đã trôi qua mấy đời.
Không biết Ân Tửu Tửu có cùng nhóm với Vân Tưởng Dung hay không, mối liên hệ giữa hai người này tạm thời chưa rõ.
Nhưng với Vân Tưởng Dung... Trong tình huống này, quân đoàn Đào Hồng không có khả năng phái cô ấy đến để giết anh.
Như vậy họ chỉ muốn kiểm tra độ trung thành của Vân Tưởng Dung.
Bọn họ muốn nhìn thấy anh có thể đối phó với Vân Tưởng Dung hay không.
Trước khi lên cấp S, con bạc của Chu Khiêm chỉ có một, hơn nữa còn có thể trò chuyện, liên lạc với anh.
Nhưng sau khi lên cấp S thì lại khác. Có nhiều con bạc vây xem nhu vậy, có một hai tên phản đồ là chuyện bình thường. Cho nên, quân đoàn cũng sẽ biết được Cao Sơn đã "sống lại".
Cố tình ngay lúc này, họ lại cho Vân Tưởng Dung tham gia phó bản, mưu đồ phía sau quả thực vô cùng hiểm ác.
Tác giả có lời muốn nói:
Giúp mọi người nhớ lại một chút, ở trong phó bản 《 Những bông hoa ác 》, Chu Khiêm từng nghi ngờ Kha Vũ Tiêu. Khi anh ấy nghi ngờ còn bị mọi người nghe thấy suy nghĩ, sau đó anh ấy làm ra vẻ không xấu hổ, vì mình không xấu hổ thì người khác chính là người xấu hổ thôi ~