Không thể do dự thêm được nữa, Thượng Ất lập tức chuẩn bị khởi hành. Trước khi đi, Trần Phóng lo lắng cho sự an toàn của Thượng Ất đã thỉnh cầu Hoàng Long cùng đi theo. Có điều lần này Hoàng Long một mực muốn ở lại để bảo vệ Thượng Lạc Lạc, không ai khuyên được, không chịu rời đi. Cuối cùng, Điền Bá chủ động xin đi giết giặc, cộng thêm Vương Cương yêu cầu cùng đồng hành, một nhóm ba người sắp xếp xong liền nhanh chóng rời khỏi đảo hồ tâm, men theo hướng có tin tức của đám người Đỗ Vũ mà đuổi theo.
Ra khỏi cửa chính của khu dân cư, mọi thứ phía trước Thượng Ất trở nên thông suốt, sáng tỏ.
Đế Đô Hoa Tụng viện nằm ngay tại khu vực trung tâm của Thủ đô, địa vị dân cư cao cấp, thân phận phú quý. Do đó, ở cái nơi tấc đất tấc vàng như thế này, chính phủ rất khó chen kiến trúc hiện đại hóa vào, mà đã giữ lại cho Đế Đô Hoa Tụng viện một mảnh đất màu xanh xa xỉ và một con sông nhân tạo, như thể tạo thành một khu vực sinh hoạt dành cho khách du lịch nghỉ ngơi.
Đã ba ngày, vùng đất lúc này đã tạo thành một màu xanh um tùm, khắp nơi đều là hoa cỏ cao quá đầu gối người, cùng với những hàng cây cao rậm rập. Phóng tầm mắt ra xa, ngay đến cả những tòa nhà cao hơn mười thước đều bị những cây tử đằng xanh biếc bao trùm mất phân nửa. Vô số những bông hoa màu trắng, màu hồng, màu đỏ đan xen trong đó, nhìn trông như những cây có có các tinh linh tộc đang sinh sống như trong tiểu thuyết, mang đến cho người ta cảm ta cảm giác nặng nề, thần bí.
Chỉ có một con đường nhựa rộng lớn, vẫn đang ương ngạnh đối kháng với sự xâm lấn của thiên nhiên, giữ được một màu nâu đen giữa mảnh rừng rậm màu xanh, khiến người ta ý thức được việc khu này trước đây đã từng là một khu đô thị hiện đại, chứ không phải là một vạt rừng rậm nguyên thủy. Ngoài điều đó ra, chỉ còn những cây đèn đường cao cao, những biển chỉ đường cùng với trạm xe buýt và những chiếc xe bị ruồng bỏ còn nhìn rõ hình dáng. Dấu vết của cuộc sống sinh hoạt đã nhanh chóng biến mắt trước những vạt rừng xanh của hiện tại.
Thượng Ất thở dài một tiếng, bước chân đi chậm lại, tìm kiếm chỗ dừng chân thích hợp.
Tốc độ thay đổi của thực vật quá nhanh, dưới năng lượng thần bí của sóng từ X, toàn bộ thực vật đang thoái hóa theo chiều hướng viễn cổ. Biến hóa cực đại là đặc điểm chung của chúng, sự sinh trưởng khuếch trương chính là sự khiêu khích mà bọn chúng dành cho toàn bộ thế giới loài người. Với tốc độ này, chỉ cần trải qua hai lần phóng xạ của sóng từ nữa thôi là dấu vết cuối cùng của còn người trên trái đất này sẽ bị biến mất hoàn toàn.
Đối mặt với tình cảnh giống như hiệu ứng đặc biệt trong phim điện ảnh, Thượng Ất chỉ biết im lặng, hai người còn lại cũng không biết phải nói gì, chỉ biết đi sát theo phía sau Thượng Ất.
“Thượng Ất, tôi biết anh có bí mật nhưng tôi không muốn biết.” Thình lình, Điền Ba bắt kịp bước chân của Thượng Ất, tiếp tục nói với giọng bình tĩnh: “Tôi chỉ muốn hỏi anh, có phải chính phủ sẽ thật sự bỏ mặc chúng ta không? Tôi còn có thể gặp lại người nhà của mình không?”
“Theo anh thì sao?”
Thượng Ất không hề dừng bước mà vẫn tiếp tục đi dọc theo con đường nhựa hướng về phía trước. Mấy ngày gần đây đám thú thoái hóa càng lúc càng đông, càng lúc càng điên cuồng, một người phụ nữ mang theo một đứa nhỏ, tỉ lệ bình an vô sự có thể lớn đến bao nhiêu chứ?
“Haiz, tôi không nghĩ ra được, tại sao cả thế giới lại đột nhiên biến thành thế này. Lẽ nào sinh mệnh của con người đã thật sự đến lúc tận diệt rồi? Có điều tôi thật không cam tâm, công việc mà tôi đã nỗ lực, đám trộm cắp tôi bắt, không được một nghìn thì cũng tầm tám trăm, tôi chỉ muốn thăng thêm một chức rồi nghỉ hưu sớm một chút, ở bên cạnh con gái tôi. Anh có tin nổi không, con gái tôi đã năm tuổi rồi nhưng một người làm ba như tôi đến ngay cả nhà trẻ mà nó học tôi cũng không biết là cái nào.”
Giọng nói của Điền Bá chất chứa sự bi thương, cứ như thể những lời nói này không phải để Thượng Ất nghe mà đang tự nói với chính mình. Thượng Ất không hề trả lời, chỉ im lặng lắng nghe.
“Thế nên tôi mới không cam tâm, lần này tôi xung phong ra ngoài cùng anh, thực ra là muốn đi để gặp người nhà tôi, bất luận sống chết thì cũng phải có một kết thúc. Thượng Ất, anh yên tâm, cục cảnh sát chính là ở nơi anh đang trên đường đi tới, sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của anh đâu.”
Giọng nói của Điền Bá bình tĩnh như trước nhưng lần này Thượng Ất cảm nhận được sự cầu khẩn trong đó. Quả nhiên, Điền Bá chủ động yêu cầu ra ngoài là có mục đích. Mất đi tin tức của vợ con đã khiến người đàn ông này lo lắng vô cùng. Nhân cơ hội đi ra bên ngoài này, Điền Bá hi vọng Thượng Ất có thể giúp gã ta tìm thấy vợ con mình.
Nghe tới đây, Thượng Ất đột nhiên quay đầu lại nhìn Điền Ba, nói với giọng bình tĩnh:
“Tôi có thể giúp anh nhưng bất luận kết quả của sự việc có như thế nào thì tôi cũng hi vọng anh hiểu rõ một điều rằng, từ này về sau, mạng của anh chính là của Thượng Ất tôi đây, tôi không muốn thì không ai có thể lấy đi được! Đây là thuốc còn thiếu của anh, mau nuốt nó, tôi không muốn anh chết trước khi gặp được vợ con mình đâu.”
Nhìn mấy tuýp thuốc kích hoạt trước mặt, Điền Bá vô cùng kinh ngạc. Đã gần bốn mươi tuổi rồi, sự tự khẳng định bản thân của Điền Bá là có thừa, gã ta đã lĩnh ngộ được rất nhiều những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống một cách sâu sắc, hiểu được rõ gốc rễ mọi việc, Có điều gã ta phát hiện ra, gã ta không hiểu nổi người thanh niên mới hơn hai mươi tuổi trước mặt mình.
Lạnh lùng vô tình? Nhân từ lương thiện? Hay là lý trí bình tĩnh? Dường như toàn bộ những đặc tính đầy mâu thuẫn này lại đều tập trung ở con người Thượng Ất, khiến người khác cảm thấy khó nắm bắt. Hắn có thể lạnh lùng bóp chết kẻ địch, đồng thời lại có thể đưa loại thuốc quý giá cho một tên cảnh sát muốn bắt hắn không một chút do dự… Đây rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào đây?
Sững sờ một hồi, Điền Ba liền nuốt ba viên thuốc hoạt hóa không chút do dự. Gã ta biết làm như vậy thì rất mạo hiểm nhưng để có thể tiếp tục sống, vì để có thể gặp lại vợ con, một chút mạo hiểm như thế có là gì.
Là một thằng đàn ông, Điền Bá cũng khát khao trở nên mạnh mẽ, muốn sở hữu sức mạnh, tốc độ như của Hoàng Long, lại muốn sở hữu năng lực biến hóa thần bí như của Đỗ Giai Tuệ.
Lúc trước, khi xảy ra xung đột với đám người Đỗ Vũ, Điền Bá đã nhìn rất rõ cơ thể quỷ dị với những vảy lân khủng khiếp toàn thân Đỗ Giai Tuệ chẳng khác gì nữ nhân biến hình trong phim điện ảnh X-Men, đừng nói đến người bình thường, ngay cả đến thú thoái hóa cùng khó lòng làm hại được cô.
Còn về con người Thượng Ất… Điền Ba vô thức nhìn phần da lộ ra của Thượng Ất, tối hôm qua còn đầy những vết thương chằng chịt đã được thay thế bằng lớp máu đã đóng vảy, những chỗ sâu tới mức nhìn thấy xương cũng bắt đầu tạo ra những lớp thịt trắng. Những lời tiến sĩ L nói không sai, trùng A-mip đã cải tạo Thượng Ất thành một kẻ bất tử. Đi theo một kẻ mạnh như vậy, Điền Bá còn lo lắng điều gì nữa?
“Đại ca này, thuốc này là gì thế, nhìn có vẻ khá ngon, có thể đưa cho tôi một liều để thử không.”
Thấy Thượng Ất, Điền Bá dừng bước chân, Vương Cương cười hì hì chạy theo.
“Cậu cũng muốn thuốc kích hoạt à?”
Nhìn Vương Cương cười mà không cười, Thượng Ất nhờ lại cảnh tưởng cậu ta chém giết cùng Mắt Chó. Biểu hiện của Vương Cương khiến Thượng Ất rất bất ngờ, Vương Cương tỏ ra rất dũng cảm, hình thành nên một sự tươi mới, đối lập rõ nét với những người khác. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến Vương Cương dám dũng cảm đập chết Mắt Chó chính là vì cô gái Diêm Nhiên. Nhưng con người vốn là như vậy, nếu không bị chịu sự tra tấn đau nhói trong nội tâm thì sẽ không thể kích động được đặc tính bên trong bộc phát ra. Bản chất Vương Cương vốn là một người không sợ chết, lại trọng tình nghĩa, chỉ hai điểm này thôi cũng đủ để khiến Thượng Ất coi trọng con người cậu ta, có một người như thế làm thuộc hạ của mình thì Thượng Ất keo kiệt gì một viên thuốc hoạt hóa.
“Cầm lấy nó là mạng của cậu sẽ là của tôi! Cậu khẳng định muốn như vậy không?”
Đưa cho Vương Cương một viên thuốc kích hoạt, Thượng Ất nhìn đối phương chằm chằm, sự nghiêm trọng trong lời nói khiến Vương Cương không khỏi nuốt nước miếng cái ực, nói với giọng run rẩy nhè nhẹ:
“Tôi… tôi đương nhiên muốn rồi, mẹ kiếp, người chết chim bay về trời, đến giết người tôi còn không sợ lại đi sợ uống thuốc à!”