Chương 707: Kết thúc
“Cút đi, muốn đạt đến trình độ của hai người chúng ta, không mất mấy chục năm, căn bản là không thể nào!” Cao Trác Nhiên trợn mắt nhìn tiến sĩ L, sau đó quay sang Cao Vũ Hàm, nhẹ nhàng nói: “Vũ Hàm, đừng nghe tiến sĩ L nói bậy, mặc dù độ đột biến não của hai chúng ta đã đạt đến 100%, nhưng khó khăn trong đó là thứ người bình thường không thể tưởng tượng được, cha không muốn con phải chịu sự cực khổ này…”
“100% rồi sao? Thật khiến người khác khao khát…” Cao Vũ Hàm cười nhạt.
Ở trình độ của ba người họ, có nhiều thứ không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần nhìn nhau là có thể hiểu được.
Khi độ đột biến não của Cao Vũ Hàm vượt qua 90%, cô phát hiện ra rằng tiến sĩ L và Cao Trác Nhiên vẫn chưa chết. Lúc trước, khi tiến sĩ L cưỡng ép mở ra cánh cửa hư không, mức độ đột biến não của ông ấy đã đạt đến cao độ khá biến thái.
Tất cả đều nằm trong tính toán của tiến sĩ L, ngay cả Cao Trác Nhiên cũng bị ông ấy tính kỹ rồi, ở cùng ông ấy ở bên thế giới hủy diệt khổ sở chịu hành hạ, nhanh chóng đột phá cấp độ não bộ, sau đó chờ đợi thời khắc trở về.
Không sai, ngay từ vài năm trước, tiến sĩ L đã tính toán ra Thần Tộc sẽ xâm chiếm Trái Đất. Có điều lúc đó vì não bộ chưa đạt đến độ đột biến 100%, nên tiến sĩ L chỉ có thể đoán được đại khái chiều hướng của sự việc, đồng thời nhận ra Thượng Ất nhất định sẽ gặp phải đại nạn.
Bây giờ, tiến sĩ L trở lại rồi, tình cả Cao Trác Nhiên, Cao Vũ Hàm, bên con người đã có ba người đột biến não. Nhưng cho dù như thế, tiến sĩ L biết rằng điều này là chưa đủ, Thần Tộc vẫn còn con bài cuối cùng chưa tiết lộ, để kết thúc chuyện này, nhất định phải dựa vào sức mạnh của Thượng Ất!
“Nếu đã như thế, vậy thì chúng ta hãy cứu Thượng Ất từ một chiều không gian mà con người không biết ra đi!” Cao Vũ Hàm khẽ gật đầu, ngay khi tiến sĩ L bước ra khỏi vết nứt thời không, cô đã biết số phận tiếp theo của mình.
Tiến sĩ L và cô, cộng thêm với Cao Trác Nhiên, ba người sẽ sử dụng tất cả sức mạnh tinh thần của mình để cưỡng ép kéo Thượng Ất trở lại hiện thực. Quá trình này cực kỳ hung hiểm, không gian bên ngoài có sức mạnh nuốt chửng tất cả mọi thứ, nếu không cẩn thận, sức mạnh tinh thần của ba người bọn họ sẽ bị nuốt chửng, cơ thể sẽ vì thế mà biến thành người thực vật.
Ngoài ra, Tinh Thỉ đang ở đối diện nhìn chằm chằm, anh ta sẽ không bao giờ ngồi yên nhìn tất cả những thứ này xảy ra, vì vậy trong vài phút tới, bên người Trái Đất nhất định phải có ai đó có thể chống lại đòn tấn công của Tinh Thỉ!
Ai đến chống lại đây?
Ánh mắt của Cao Vũ Hàm rơi vào trên người Vân Lãng và Hạo Thiên, lúc này chỉ có bọn họ mới có đủ sức chiến đấu, nhưng mà bọn họ có thể chống lại được đòn tấn công khủng bố của Tinh Thỉ không?
“Ha ha, xem chúng ta đây, Hạo Thiên, anh đừng sợ đó!” Vân Lãng ha ha cười lớn, liệt hỏa toàn thân cháy lên, cả người giống như hỏa thần trong truyền thuyết bay thẳng về phía Tinh Thỉ.
Hạo Thiên cười nhẹ, vươn tay rút một cây thương từ thắt lưng, hai chân giẫm mạnh xuống đất, lập tức bay lên không trung.
“Con người ngu xuẩn, đã biết rõ mà vẫn còn u mê không tỉnh, tôi nắm giữ sức mạnh tinh không, đám sâu kiến các người lại vẫn muốn tự tìm đường chết… Được thôi, hãy để tôi thành toàn cho các người!”
“Bùm!”
Chi trong ba phút ngắn ngủi, con rồng lửa trong tay Vân Lãng đã gục ngã, uy lực ánh sáng vàng của Tinh Thỉ quá mạnh, con rồng lửa bất khả chiến bại cũng không thể ngăn cản được anh ta dù chỉ nửa phút.
“Cẩn thận!”
Nhìn thấy ánh sáng vàng của Tinh Thỉ bay về phía Vân Lãng, ngọn thương của Hạo Thiên đột nhiên bộc phát ra ánh sáng lạnh lẽo, sau đó tất cả kim loại trên mặt đất đều run lên, giây tiếp theo, một đám mây năng lượng màu bạc tụ lại ở mũi thương của Hạo Thiên, nhanh chóng ngưng tụ thành một bóng thương cực lớn!
“Hừ, loại năng lượng sinh mệnh thứ ba nhỏ bé mà cũng dám hỗn xược, tôi đã từng nói, đám sâu kiến các người căn bản không hiểu cái gì mới là sức mạnh chân chính! Đi chết đi!”
Gầm lên giận dữ, Tinh Thỉ hóa thành ánh sáng vàng, trên không trung như có sấm sét lóe lên, giây tiếp theo mắt mọi người hoa lên, chỉ nghe thấy Hạo Thiện nghẹn một tiếng, sau đó thân thể nhanh chóng rơi xuống cùng với Vân Lãng.
“Cái gì? Đây… đây sao có thể!”
Mọi người kinh ngạc, trong không trung thân hình của Hạo Thiên và Vân Lãng phân ra rõ ràng, cú đánh này của Tinh Thỉ thế mà lại cắt một vết thảm không tưởng tượng nổi lên người hai người họ, đặc biệt là thân dưới của Hạo Thiên bị gãy ở thắt lưng, máu màu bạc như mưa bay khắp không trung.
Bùm!
Vân Lãng và Hạo Thiên cùng rơi xuống đất, một đám khói bụi mù mịt đột nhiên bốc lên cách đó hàng trăm mét, mọi người đều kinh ngạc, thất thần.
“Hừ, sâu kiến đúng là sâu kiến!” Tinh Thỉ thu lại ánh sáng vàng, ngực không có một chút nhấp nhô.
Sức mạnh ngôi sao là sức mạnh lớn nhất của anh ta, một khi anh ta không kiêng dè gì kích hoạt sức mạnh này, thì ngay cả hành tinh bình thường cũng sẽ bị cắt thành từng mảnh chứ đừng nói là con người.
Nỗi lo duy nhất của Tinh Thỉ là khi anh ta sử dụng sức mạnh ngôi sao sẽ làm khơi dậy sự cảnh giác của Thần Tộc, thậm chí còn kinh động đến cao thủ trong Thần Quốc đến truy bắt anh ta, mà lúc đó mấy vạn phản quân thủ hạ của anh ta, căn bản không thể nào chống lại được thiên quân vạn mã của Tinh Vực Thần Tộc.
“Bây giờ đến lượt các người rồi!” Tinh Thỉ thu lại suy nghĩ của mình, vì anh đã sử dụng sức mạnh ngôi sao, nên trận chiến này nhất định phải giải quyết càng sớm càng tốt.
Bây giờ đến lượt ba người tiến sĩ L!
“Tôi phải thừa nhận là một sinh vật có trí tuệ, Thần Tộc của các anh đã nhận được sự ưu ái của ông trời!” Tiến sĩ L trầm giọng nói, tay lại không dừng lại, một đạo sức mạnh tinh thần thần khuất phóng ra, không ngừng khám phá chiều không gian khác.
“Có điều các người phạm một sai lầm, đó là các người chỉ theo đuổi sức mạnh, mà lơ là sinh mệnh!” Sắc mặt tiến sĩ L như nước: “Sinh mệnh mới là sức mạnh lớn nhất, mạnh nhất trong vũ trụ này, bản thân nó đã là một điều kỳ diệu! Mà Thượng Ất là điều kỳ diệu nhất trong tất cả các sinh mệnh! Thương Ất, trở lại đây cho tôi!”
Hét lên một tiếng, thất khiếu của tiến sĩ L đột nhiên phun ra máu. Mà ở bên kia, trán của Cao Trác Nhiên cũng lộ ra, ngay cả chân tóc cũng không ngừng chảy máu.
Cao Vũ Hàm đứng sau hai người họ, lúc này da thịt tróc ra, sinh mệnh ở chiều không gian thấp tìm người ở chiều không gian cao, việc này vốn đã tương đương với nghịch thiên, thân thể của cô ấy đã không thể chống lại được sự đảo lộn của các chiều không gian, đang dần dần phân hủy!
Mà đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc từ từ cất lên: “Tôi quay về rồi, đến lúc kết thúc tất cả rồi!”
Trên không trung, sau khi một đạo như xoáy nước đang không ngừng chấn động, một bóng người chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người. Khi tất cả mọi người nhìn rõ khuôn mặt của người đi tới đều không khỏi mừng rỡ.
Thượng Ất! Thượng Ất thực sự trở về rồi!
Trong không trung, Thượng Ất mặc một bộ âu phục, giống như lúc xưa khi anh dạy học sinh, trông rất lịch sự. Mà thân hình gầy gò và gương mặt trầm sâu của anh khiến Trần Phóng trên mặt đất cảm thấy như đang trở lại trước ngày mạt thế.
“Tinh Thỉ, đi với tôi đi…”
Thượng Ất đứng trước mặt Tinh Thỉ, nhẹ nhàng vươn tay đặt lên vai anh ta, giống như ánh sáng vàng trên người anh ta không là gì cả.
“Đi với anh? Đi đâu?” Tinh Thỉ hỏi trong tiềm thức, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, anh ta chú ý thế mà Thượng Ất hoàn toàn coi thường ánh sáng ngôi sao hộ thân của mình.
“Đi nơi mà anh nên đi, Thần Vực!” Thượng Ất nói rồi hai tay khua trước mặt Tinh Thỉ, trong tích tắc, không gian trước mặt Tinh Thỉ không ngừng thay đổi, cuối cùng dừng lại ở một nơi trang nghiêm.
“Đây… chuyện này sao có thể? Anh thế mà có thể tùy ý xuyên qua cả một vũ trụ?”
Tinh Thỉ choáng váng, bởi vì anh ta nhìn thấy rõ cảnh tượng phía đối diện, một chiếc chiến hạm Thần Tộc tiêu chuẩn đang bay đến, một tia sáng từ nó chiếu qua cho thấy đối phương đã phát hiện tung tích của anh ta và Thượng Ất.
“Tôi ở một nơi không biết là đâu hiểu được rất nhiều kiến thức, bao gồm cả công nghệ Thần Tộc mà anh vẫn luôn tự hào… căn bản là không đáng nhắc đến, Tinh Thỉ, anh thật sự sai rồi, toàn bộ Thần Tộc đều sai rồi, các người không biết cái gì mới là sức mạnh chân chính, ý nghĩa của sinh mệnh không nằm ở chinh phục!”
Thượng Ất nói rồi nhẹ nhàng ôm lấy vai Tinh Thỉ, Tinh Thỉ muốn kháng cự nhưng lại phát hiện mình không thể cử động được. Mà lúc này Thượng Ất quay đầu lại mỉm cười với ba mẹ con Trần Phóng ở trên mặt đất: “Anh sẽ rất nhanh quay trở lại, đã đến lúc kết thúc tất cả rồi! Tạm biệt, Trái Đất! Tinh Vực, tôi đến đây!”
(Hết)