Chương 703: Thảm bại
Nước mắt Trần Phóng rơi như mưa, Thượng Nhạc Nhạc ở phía sau cô chỉ biết nắm chặt tay, hai mắt đỏ bừng. Tiểu nha đầu Thượng Tú Tú bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc, cô bé cảm thấy Cao Vũ Hàm nói đúng, cảm nhận trời sinh của cô bé nói với cô bé rằng cha cô không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng kỳ lạ là không thể phán đoán được vị trí của cha.
Nghĩ vậy, Thượng Tú Tú bình tĩnh nhắm mắt lại, một luồng năng lượng vô hình bắt đầu không ngừng tỏa ra từ cơ thể cô bé. Mặc dù yếu ớt, nhưng làn sóng năng lượng này không ngừng tỏa ra, phiêu dạt bay lên bầu trời.
“Mọi người nghe đây, nếu như Cao Vũ Hàm đã nói Thượng Ất không sao, vậy thì anh ấy nhất định không sao!” Điền Ba đưa tay ấn xuống, nghiêm giọng nói: “Chúng ta đừng nghĩ quá nhiều, mọi thứ thực hiện theo kế hoạch bàn đầu. Tuy chiến hạm Thần Tộc biến mất, nhưng không chắc được là bọn họ sẽ quay lại lúc nào, một khi nó xuất hiện, đó chính là thời khắc chúng ta liều mình chiến đấu đến chết với nó!”
“Điền Ba nói đúng, Thượng Ất không ở đây, chúng ta cũng không thể từ bỏ chống cự, hơn nữa nói không chừng Thượng Ất đang chuẩn bị thủ đoạn cuối cùng, chúng ta không thể kéo chân anh ấy!”
“Đúng, không thể kéo chân anh ấy! Liều với bọn họ!”
“Liều đi!”
…
Nhất thời, trong sự phấn khích của đám người, vô số chiến binh cơ giáp bắt đầu cất cánh bay lên không. Còn trong các đoàn bộ đội trên mặt đất, tất cả đều mang vũ khí mạnh nhất, vững vàng bước về phía các bức tường bảo vệ của thành phố Tổ Ưng.
Những bức tường cao của thành phố Tổ Ưng trở thành tuyến phòng thủ cuối cùng của con người trên Trái Đất, bất luận thế nào cũng không thể để người Thần Tộc phá vỡ nó.
Nhưng đúng vào lúc này, không trung bên ngoài thành phố Tổ Ưng vài kilomet đột nhiên kịch liệt chấn động, sau đó một tia sáng màu vàng lóe lên, hư không đột nhiên xuất hiện bóng đen cực lớn.
Thần Tộc… đến rồi!
Thần Tộc thật sự đến rồi, mang theo một khí tức thê thảm, phẫn nộ xuất hiện trước mặt mọi người của thành phố Tổ Ưng.
Bởi vì nguyên nhân huyết mạch Thần Tộc của Thượng Ất, Tinh Thỉ bất đắc dĩ phải tiến hành bước nhảy thời không trong khoảng cách ngắn. Cộng thêm sức phá hoại mãnh liệt của hố đen vĩnh viễn, chiến hạm Thần Tộc mẹ lập tức bị thiệt hại nghiêm trọng, thậm chí cả động cơ đẩy chính cũng bị hỏng, trong thời gian ngắn không thể thực hiện được bước nhảy thời không.
Tổn thất nặng nề, nhưng nhân vật chủ chốt Thượng Ất đã biến mất… Tinh Thỉ không thể nào chấp nhận được sự thật này, vì vậy anh ta đổ tất cả sự tức giận của mình lên thành phố Tổ Ưng. Trong ba phút ngắn ngủi, hàng vạn cin rối chiến binh từ trên trời bay xuống, giống như ngôi sao băng hung dữ đập xuống mặt đất.
“Mẹ nó, đến lúc liều mạng rồi, xông lên cho lão tử!”
Trong thành phố Tổ Ưng, những chiến binh con người đã trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, giơ vũ khí lên, điên cuồng bắn vào không trung.
Đạn, pháo tạo thành màn đạn giống như một con rồng lửa, cắt ngang bầu trời với những vết sẹo rực lửa, sau đó một miếng nuốt gọn chiến binh con rối Thần Tộc.
“Bùm!” “Bùm bùm!” “Bùm bùm bùm!”
Đại quân của con người không tính được nhân số, nhưng trên người chiến binh con rối Thần tộc mặc chiến giáp vô cùng kiên cố, vũ khí bình thường căn bản không thể thực sự gây sát thương cho chúng.
Bọn chúng một người tiếp một người lao xuống mặt đất, mặt đất bằng phẳng bắt đầu xuất hiện vô số hố rộng bằng sân bóng, những ngọn đồi nhấp nhô bị chiến binh con rối san phẳng. Khu rừng rậm cao tới mấy trăm mét bốc cháy ngùn ngụt, khói bụi bốc lên mù mịt như sương mù, ngoại trừ những chiến binh cơ giáp và người dị năng đã được nâng cao hệ thống thị giác thì những người bình thường hoàn toàn không nhìn thấy những gì trước mặt họ, chỉ có thể nghe theo âm thanh bùm bùm điên cuồng lao thẳng về phía thành phố Tổ Ưng!
“Các vị, có thể quen biết với mọi người, Điền Ba tôi, đời này không hối hận! Nếu như có kiếp sau, chúng ta lại làm anh em!” Đứng trên bức tường thành cao, Điền Ba quay đầu cười với đám người, rồi nhảy xuống dưới thành.
Lúc này mọi người đều hiểu rất rõ, cố thủ thành phố Tổ Ưng là không thể nào, phải chặn địch ở ngoài thành, nếu không, một khi chúng xông vào, hàng trăm vạn phụ nữ trẻ em trong thành sẽ không có sức kháng cự, tùy cho đối phương tàn sát.
Trong lòng Điền Ba đau khổ, không có gì bất ngờ, hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của anh trên thế giới này. Lúc này, những biến dị vô cùng vô tận ở trên người anh điên cuồng phát ra, anh không có giữ lại chút nào, sức mạnh sinh mệnh bắt đầu điên cuồng bùng cháy.
“Điền đội trưởng, anh nói lời ngốc nghếch gì vậy, tôi đi cùng anh, giết hết mấy đám cháu trai này!” Vân Lãng đi theo sau Điền Ba, ngọn lửa cháy hừng hực trên người anh, không khí xung quanh lập tức tràn ngập khí tức nóng rực.
“Còn có chúng tôi!” Hạo Thiên dẫn đầu đội cơ giáp tinh nhuệ bay lên không trung, đi theo Điền Ba. Mà ở bên khác, chiến binh biến dị Trư Cương Liệt, Chu Thiết, người nguyên tố Đặng Ba, vô số nam nữ thanh niên trong các trại huấn luyện, đi theo Điền Ba lao xuống, theo sau bọn họ là mười mấy vạn chiến binh loài người quyết chí tiến lên!
Nhất thời, vô số bóng người trong khói bụi đụng vào nhau, tiếng hò hét, tiếng đánh nhau, cùng với tiếng sinh mệnh mất đi lần lượt truyền đến, mặt đất nhanh chóng đỏ lên như máu, lòng người lạnh đến mức đóng băng.
Mười mấy vạn con người đối chiến với mấy vạn chiến binh con rối Thần Tộc – nhân tộc bị cải tạo!
Khoảng cách lớn về sức mạnh không thể lấp đầy bằng con số, ngay cả khi những chiến binh này là tinh hoa của nhân loại.
Trong cuộc đối đầu đầu tiên, gần một nửa số con người chết ngay tại chỗ, một nửa còn lại, chỉ có một số không làm sao còn lại thì ít nhiều đều bị thương nặng. Mà chiến binh con rối Thần Tộc chỉ có một nửa không bị thương đến mức trọng thương, nửa còn lại thì mặt không có biểu cảm gì tiếp tục lao lên.
“Ha ha, xem ra lần này chúng ta thật sự quá sức rồi, bà nội nó, đám người ngoài hành tinh chó chết này đúng là lợi hại thật…”
Trong đám người, toàn thân Trư Cương Liệt đều là máu, đùi, ngực, lưng đầy những vết thương đáng sợ, nếu người bình thường bị thương nặng như vậy thì đã chết từ lâu rồi.