Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, năm ngón tay và cổ tay phải của hắn đã bị bẻ gãy
hết, nhất là năm ngón tay, ngoằn nghèo, kỳ dị như bánh quai chèo khiến Trần
Đại Vĩ không thể tin được đó là tay của mình. Còn trên mặt đối phương chỉ có
một vài chỗ bị bầm, khóe miệng có một chút máu mà thôi.
“Đúng vậy, mày đoán đúng rồi, tao không phải là Thượng Ất ngày trước nữa. Đáng
tiếc, đáng tiếc, không có phần thưởng đâu.”
Thượng Ất vừa nói, vừa lấy tay lau đi vết máu ở khóe miệng, chậm rãi đi về
phía Trần Đại Vĩ.
“Hôm nay chúng mày dựa vào cái gì mà dám đến đây, đã vậy còn có ý nghĩ hèn hạ
và đê tiện như vậy. Đúng! Thật sự là chúng mày rất nghèo, so với phần lớn mọi
người ở trong tòa nhà này thì rất nghèo. Có điều chúng mày lại lấy lí do nghèo
đó để đến nhà tao bắt nạt vợ con của tao à? Nghèo là cái cớ để chúng mày lấy
ra bắt bọn tao phải tốt bụng, cảm thông, thương xót sao? Nghèo là chúng mày có
thể thẳng tay làm ra những chuyện không biết xấu hổ này, cảm thấy cả thế giới
này nợ chúng mày à? Tao nói cho chúng mày biết, thứ các người nghèo không phải
là tiền, mà là cái này này!”
Ngón tay Thượng Ất chỉ vào đầu Trần Đại Vĩ, trên mặt thể hiện sự khinh thường.
“Mày thối lắm! Bọn tao bắt nạt tụi mày lúc nào, tụi mày có tiền như vậy, giúp
tao một chút thì có làm sao? Khụ khụ, tụi mày mới là người không có nhân tính,
khụ khụ khụ… Ông xã, không cần lo cho em, xông lên đi… giết chết cả nhà bọn
họ, ngay cả mấy lão già hàng xóm hay xen vào chuyện của người khác cũng làm
thịt luôn đi! Khụ khụ khụ!”
Triệu Nguyệt Nga ho liên tục, ánh mắt của cô ta tan ra, đầu óc rối loạn, đã
bắt đầu nói năng lung tung.
“Bà xã, em… Chúng ta đi bệnh viện thôi, chúng ta bỏ căn nhà này đi.”
Trần Đại Vĩ cố chịu sự đau nhức từ ngón tay truyền tới, nhìn máu không ngừng
trào ra trên người Triệu Nguyệt Nga, không biết vì sao đột nhiên nghĩ đến cảnh
Triệu Nguyệt Nga bị xuất huyết sau khi sinh đứa con trai Trần Bảo. Cảm xúc
phức tạp dâng lên trong lòng khiến sự điên cuồng trong mắt Trần Đại Vĩ dần mất
đi, bắt đầu tỉnh táo lại.
Nhà! Nhà! Nhà quan trọng đến vậy sao, hay vợ con, mọi người có thể sống cùng
nhau hạnh phúc quan trọng hơn?
Một tiếng leng keng vang lên, con dao bị Trần Đại Vĩ ném trên mặt đất, hắn
đứng dậy định ôm Triệu Nguyệt Nga đi.
“Đồ hèn nhát! Bà đây không sao cả! Khụ khụ khụ, không phải là Trần Đại Vĩ ông
sợ quá đấy chứ, ông cầm dao lên cho tôi! Con mẹ nó ông nhanh cầm lên đi! Vì
Đại Bảo và Nhị Nha của chúng ta, hôm nay ông nhất định phải giết hắn! Khụ khụ
khụ!”
Giống như một con sư tử mẹ bị thương, không biết sức lực của Triệu Nguyệt Nga
từ đâu ra đẩy mạnh Trần Đại Vĩ, trong mắt, tơ máu như mạng nhện rậm rạp, chằng
chịt, nhìn vô cùng đáng sợ.
“Bà xã, em câm miệng lại đi, nếu không đi bệnh viện, em sẽ chết ở đây thật
đó!”
Trần Đại Vĩ nhìn thấy dấu tay máu trên ngực mình, trong lòng đau đớn vô cùng.
Người đàn bà này vừa xấu, vừa béo, tham tiền còn ham hư vinh, tính tình lại
rất tệ, tối nào cũng ngáy khò khè như con lợn chết, bản thân mình lúc nào cũng
tức giận muốn đạp một cái để cô ta bị ngã xuống lầu chết đi.
Nhưng mà, từ khi mình mười sáu tuổi đánh người khác bị thương đến bây giờ,
trải qua hai mươi năm, người đàn bà khiến cho mình vô cùng chán ghét này chưa
bao giờ rời bỏ mình. Khi đó, khuôn mặt Triệu Nguyệt Nga tròn tròn hồng hồng,
tuy không thể nói là xinh đẹp nhưng chỉ cần ôm lấy cô ta đi ngủ, Trần Đại Vĩ
sẽ không gặp ác mộng mà tỉnh giấc.
Không thể chết được, Triệu Nguyệt Nga nhất định không thể chết được!
Trần Đại Vĩ bế Triệu Nguyệt Nga lên, dường như cơ thể mập mạp này không hề có
chút trọng lượng nào, quay sang cầu xin Thượng Ất: “Chúng tôi sai rồi, cậu hãy
mở cửa ra đi, để cho tôi đưa cô ấy đi bệnh viện.”
“Muộn rồi…”
Thượng Ất nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng thở dài, Triệu Nguyệt Nga bây giờ đã
hết thuốc chữa rồi!
Một dao vừa rồi của Trần Đại Vĩ rất mạnh, cả cán dao cũng sắp đâm vào trong
người Triệu Nguyệt Nga. Nếu không phải người Triệu Nguyệt Nga béo thì lưỡi dao
kia đã đâm xuyên qua người cô ta rồi. Sau đó Triệu Nguyệt Nga còn rút dao ra,
do đó, ruột, màng bụng, thậm chí cả thận của cô ta lại bị thương lần hai. Giờ
phút này, từ vết thương của Triệu Nguyệt Nga không chỉ có máu chảy ra mà còn
có màu xanh biếc, màu đen của phân, nước tiểu và các cơ quan khác. Thậm chí,
Thượng Ất nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra được tình hình trong bụng
Triệu Nguyệt Nga là như thế nào, đến thần tiên cũng khó cứu được mạng Triệu
Nguyệt Nga rồi!
“Cậu nói gì? Bà xã của tôi sẽ không chết, cô ấy sẽ không chết! Hu hu hu!”Trần
Đại Vĩ đột nhiên bật khóc.
Hơi thở của Triệu Nguyệt Nga trong lòng gã dần yếu ớt, nhịp đập cũng yếu đi
không thể nghe thấy được. Máu từ khóe miệng chảy ra, đến rên rỉ một chút,
Triệu Nguyệt Nga cũng không thể làm được. Trần Đại Vĩ biết Thượng Ất nói không
sai, Triệu Nguyệt Nga chắc chắn sẽ chết, người đàn bà ngày nào cũng chỉ vào
mặt hắn, mắng gã xấu - Nhất định sẽ chết!
“Chìa khóa ở đây, căn nhà này và khu phòng học kia cho anh. Một tên ngu ngốc
đến đáng thương, tự giải quyết cho tốt đi.”
Nhìn thấy Trần Đại Vĩ quỳ gối bên thi thể Triệu Nguyệt Nga nghẹn ngào khóc,
Thượng Ất lặng lẽ để chìa khóa phòng xuống đất, quay người bỏ đi.
Không phải đột nhiên Thượng Ất mềm lòng, sống trong thời tận thế tàn khốc,
Thượng Ất đã sớm không biết cái gì gọi là mềm lòng. Bây giờ hắn có thể dễ dàng
giết chết Trần Đại Vĩ nhưng như vậy sẽ giúp đối phương thoát khỏi sự đau đớn.
Tận mắt nhìn thấy người mình yêu chết đi mới là sự tra tấn đau đớn nhất trên
đời này.
“Cậu… Cậu thật sự cho tôi căn nhà này?”
Nhìn về bóng người đang dần dần đi xa ở ngoài cửa, Trần Đại Vĩ trợn mắt, mồm
há hốc. Thượng Ất và Trần Phóng bỏ đi, không hề quay đầu lại. Căn nhà mà mình
xem là bảo bối, vậy mà đối phương lại vứt bỏ dứt khoát như vậy, giống như chỉ
là một đồ vật nhỏ không quan trọng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Suy nghĩ của Trần Đại Vĩ rối như tơ vò, thi thể Triệu Nguyệt Nga ở ngay trước
mắt, trong phòng tràn ngập mùi máu tươi. Sửng sốt cả nửa ngày, Trần Đại Vĩ đột
nhiên chống người đứng dậy, cố gắng kéo thi thể Triệu Nguyệt Nga vào trong
phòng bếp. Một lát sau, tiếng chặt thịt nặng nề liên tục truyền ra, mùi máu
trong phòng càng lúc càng nồng, giống như địa ngục. Chỉ có điều Trần Đại Vĩ và
Thượng Ất không chú ý đến, tại một góc bí mật trên lầu một, có một đôi mắt đen
kịt lặng lẽ quan sát hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Sau khi rời khỏi nhà, Thượng Ất gọi một chiếc taxi đến, trong ánh mắt nghi ngờ
của Trần Phóng, một nhà ba người đi thẳng đến nhà ga gần nhất- Cao Thiết. Lúc
này, Trần Phóng mới nhận ra, chỉ mới trong nửa ngày, ông xã của cô thật sự bán
nhà của bọn họ lấy mấy triệu rồi.
“Ông xã à, anh làm như vậy thật sự không ổn. Tại sao anh có thể lừa em quyết
định chuyện lớn như vậy? Hừ, em giận rồi, đưa tiền cho em!”
Tựa vào ghế xe mềm mại, Trần Phóng oán giận trừng măt nhìn Thượng Ất, bàn tay
nhỏ bé chui vào trong ngực Thượng Ất sờ tới sờ lui, định tìm tấm chi phiếu năm
triệu kia. Thượng Ất không phản ứng kịp, bị đôi tay mềm mại kia áp lên da, sờ
soạng, tóc gáy dựng lên, thân thể lại nổi lên phản ứng.