Chương 672: Cuộc tàn sát lớn
“Rầm!”
Tiếng xương cốt từ từ vỡ nát truyền ra từ trong tay Thượng Ất, Kalifuwa liều mạng giãy dụa, giống như con cá thiếu không khí, cô chỉ có thể nhìn cổ mình biến dạng trong tay đối phương.
Cuối cùng, một giọng nói trong trẻo truyền đến, Kalifuwa cảm thấy sức lực trong cơ thể mình bị rút hết, sau đó cô nhanh chóng mất đi khả năng điều khiển tứ chi, thân hình mảnh mai mê người mềm như đậu phụ lơ lửng trên không trung, vô lực đung đưa.
Xương cổ gãy rồi… Đường đường một thần vương, một thần vương chỉ cần vung tay có thể sang bằng ngọn đồi, cứ như vậy bị Thượng Ất nghiễm nhiên đưa lên vị trí cao rồi bóp chết. Sau khi Kalifuwa ý thức được điểm này, đôi mắt của cô trợn ngược lên, hồn cả người chết đi, để lại một đám yêu thú ở phía sau kinh ngạc đứng nhìn.
“Mẹ nó!”
Không biết yêu thú nào hét lên trước, sau đó không ít yêu thú chạy trốn, nhưng không ngờ tất cả tay chân đều trở nên vô lực, uy lực không bằng một nửa so với bình thường.
“Ta đã bảo để các ngươi đi rồi? Làm người nhà ta bị thương, các người đều ở lại đền mạng đi!” Giọng nói lạnh lùng của Thượng Ất lan ra không trung, đám yêu thú sợ hãi run rẩy nhìn lên phát hiện không biết Thượng Ất đã bay lên trời từ lúc nào, tay đang cầm cây cung màu đỏ nhắm vào bọn họ, ánh mắt lạnh lùng như tử thần giáng xuống.
“Đừng giết chúng tôi, chúng tôi không hề làm người nhà anh bị thương, cầu xin anh tha cho chúng tôi đi!”
Đám yêu thú run rẩy van xin, chúng đều là những con yêu thú cấp cao, chúng cảm nhận được rất rõ ràng sự đe dọa phát ra từ cây cung Thao Thiết của Thượng Ất. Bọn chúng ý thức được người nước ngoài này thực sự có khả năng giết tất cả bọn chúng, mối đe dọa của cái chết khiến chúng bộc phát thói quen thú tính ngay tại chỗ.
“Muộn rồi, lúc các ngươi đứng ở bên châm chọc muốn xem náo nhiệt của ta, kết cục chết của các ngươi đã được định rồi. Bây giờ hãy tận hưởng những gì ta ban cho các ngươi… Mũi tên sức mạnh ngôi sao! Nổ tung cho ta!”
Ngón tay vừa thả, vô số mũi tên mang theo ánh sáng rực rỡ phóng xuống mặt đất, trong chốc lát, giống như động đất, sóng thần, quảng trường rộng rãi vài nghìn mét vuông trước cửa nhà của thần sủng bị một trận phát nổ bao trùm.
Tứ chi nát bét, máu chảy như nước, não… Những con yêu thú định dùng sức mạnh của mình chống lại sức mạnh của vụ nổ từ sức mạnh ngôi sao, nhưng sức mạnh hắc ám do Thượng Ất phóng ra đã làm suy yếu nghiêm trọng thân thể và sức mạnh phòng thủ của chúng, dựa vào sức mạnh thân thể chúng căn bản không thể chịu đựng được sức mạnh đáng sợ này.
Máu chảy thành sông, vô cùng thê thảm!
Sau khi Thượng Ất kết thúc màn bắn tên điên cuồng, trên quảng trường to lớn chỉ còn lại ba con yêu thú có thể đứng vững, một trong số đó là nai trắng đang bảo vệ Thượng Nhạc Nhạc, còn lại hai con cáo đỏ nhỏ nhanh chóng chạy đến bên cạnh nai trắng may mắn thoát được đại họa.
“Hú!”
Một trận lốc xoáy xuống mặt đất, Thượng Ất từ từ hạ cánh rồi đi thẳng tới chỗ nai trắng. Nai trắng cẩn thận mở ngạc để lộ ra Thượng Nhạc Nhạc đang ngủ, thấy sắc mặt của Thượng Ất có chuyển biến tốt mới hồi phục được một ít huyết sắc.
“Chủ nhân, ở đây còn có hai con yêu thú, ngài xem xử lý thế nào…”
Thấy tâm trạng Thượng Ất bây giờ đã bình tĩnh, nai trắng xoay người đẩy hai con cáo đỏ ra ngoài. Hai con cáo đỏ này bị sợ hãi quá độ, hai cái đầu nhỏ lộ ra lén nhìn Thượng Ất, trong lòng hối hận vì sao phải đi xem náo nhiệt, bây giờ không biết có giữ được mạng không nữa.
“Cáo đỏ chân đen?”
Thượng Ất nhìn xuống hai con cáo nhỏ, hai con cáo nhỏ này có kích thước bằng với những con cáo bình thường, bộ lông màu đỏ rực rất đẹp. Cộng thêm với những sợi lông ngắn màu đen ở chân tay và mũi, Thượng Ất chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là loài cáo đỏ chân đen phổ biến nhất ở Nga.
“Đại nhân… xin tha mạng, chúng tôi chỉ tò mò vây xem, không nói bất kỳ lời nói không lễ độ nào với ngài và người nhà ngài, xin… xin ngài đừng giết vợ chồng chúng tôi!” Cáo đỏ van xin, đầu cúi thấp xuống đất, toàn thân run rẩy!
“Ừm, giúp ta thu thập nội đan của những yêu thú này lại, động tác nhanh lên chút, ta tha chết cho các ngươi!”
Thượng Ất lãnh đạm nói, giết chết mấy trăm con thú và thần vương, cơn giận giữ của anh đã dịu đi rất nhiều. Quan trọng nhất là, bây giờ Thượng Nhạc Nhạc không nguy hiểm đến tính mạng, điều này khiến anh cảm thấy yên tâm. Còn về hai con cáo lọt lưới này, Thượng Ất cũng không để ý lắm.
“Vâng… vâng, bây giờ chúng tôi sẽ đi thu thập nội đan!”
Sau khi thoát chết, hai con cáo đỏ lập tức đi nhặt nội đan, nhưng đúng vào lúc này, cánh cửa nhà của thần sủng mở ra, một người đàn ông mặc quần áo bình thường chậm rãi bước ra.
“Làm phiền nhường một chút… tôi… a! Gullit đại nhân, chúng tôi không biết là ngài…”
Cáo đỏ ngẩng đầu đang định khuyên người đàn ông rời đi, nhưng không ngờ khi nhìn thấy mặt người đàn ông, nó lập tức hoảng sợ bủn rủn cả tay chân, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống đất.
Vua thần sủng Gullit đại nhân… Người được gọi là thần trong Petersburg lại cứ như thế xuất hiện trước mặt nó.
“Không cần căng thẳng, ngươi đi sang bên kia trước, ta nói chuyện với con người đó một chút!” Gullit cười cười trực tiếp bước qua mặt con cáo đỏ đi về phía Thượng Ất.
Lúc này, trận chấn động của trận chiến lúc nãy gây ra đã lan ra khắp căn cứ Petersburg, không ngừng có con người và tộc thú không biết có chuyện gì không ngừng đến đây, nhất thời mọi người đều đổ xô ra đường, quảng trường trước cửa nhà của thần sủng chật ních bóng người tập trung đến đây.
“Là vua thần sủng Gullit đại nhân! Ấy, chỗ này xảy ra chuyện gì vậy, sao có nhiều thần sủng chết vậy?!”
“Tôi biết, vừa rồi có người nhìn thấy rồi, là người nước ngoài đứng cạnh con nai trắng đó làm đó!”
“Cái gì, người này điên rồi sao? Tàn sát thần sủng trước cửa nhà của thần sủng, anh ta không sợ chết sao?”
“Đúng vậy… đừng nói nữa, Gullit đại nhân đã qua đó rồi, lát nữa có kịch hay xem rồi!”
…
Nghị luận ầm ĩ, dưới sự chú ý của mọi người, Gullit giẫm lên một đống hỗn độn, từng bước đi tới trước mặt Thượng Ất, đồng thời mang theo ánh mắt tán thưởng nhìn anh. Thượng Ất điềm nhiên đối mắt, ánh mắt không hề khách khí nhìn lại, chậm rãi đi về phía Gullit, có chút bất ngờ.