Chương 646: Hội hợp rồi
“Tôi tạm thời sẽ không rời khỏi đây…” Thượng Ất lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia mơ hồ: “Ngoài việc tìm ra một người bạn đồng hành, tôi còn rất nhiều thứ phải nhất định phải tìm hiểu cũng nhất định phải làm rõ.”
“Được rồi… Tôi có thể đi với anh ra ngoài một chuyến, nói thật, người ngoài hành tinh đó khiến tôi rất khó chịu, tôi tính đánh lại, khiến anh ta biết người Trái Đất chúng ta không phải dễ chọc.” Hạo Thiên cười ha ha, cánh tay thô to của anh ta kêu cót két.
“Thật sự muốn đánh lại sao? Tôi có chút bội phục anh, tôi đồng ý với anh, nếu như cần tôi sẽ cùng với anh đánh một trận với chiến binh Thần Tộc kia.” Thượng Ất mỉm cười, trên mặt cũng lộ ra vẻ tán thưởng.
Là một chiến binh, Hạo Thiên quả thực rất dũng cảm, suýt chút nữa đã bị giết chết nhưng anh ta dám lấy hết can đảm để chiến đấu với chiến binh Thần Tộc, điều này đã thay đổi ấn tượng của Thượng Ất về anh ta.
…
Rời khỏi địa tầng dưới lòng đất, Thượng Ất và Hạo Thiên quay trở lại mặt đất theo con đường lúc trước đã đi. Trên đường đi, anh lại gặp phải con quái vật chim cấp yêu vương, Hạo Thiên đã khôi phục thương thế nóng lòng muốn tìm phiền phức với nó, nhưng cuối cùng dưới sự thuyết phục của Thượng Ất đã lựa chọn rời đi.
Bước nhanh qua rừng rậm, Thượng Ất không có ý định che giấu dấu vết. Bởi vì tiếng động họ gây ra, lúc này là vô số quái vật chim và yêu thú trong rừng đều giật mình, Thượng Ất tin rằng những dấu hiệu này sẽ dễ dàng thu hút chiến binh Thần Tộc tên là Tinh Nhuệ kia.
Thượng Ất muốn dụ anh ta ra, nhưng mà phải dụ anh ta ra sau khi tìm được Cao Vũ Hàm. Thượng Ất tin, có thêm người đột biến não như Cao Vũ Hàm, cả ba người bọn họ chắc chắn có thể chiến đấu với chiến binh Thần Tộc Tinh Nhuệ. Lúc đó, mối quan hệ giữa thợ săn và con mồi sẽ bị đảo ngược, sau khi đánh bại hoàn toàn được đối phương, Thượng Ất sẽ đích thân cởi bỏ chiến giáp của Tinh Nhuệ, để xem bên trong ẩn chứa bộ mặt kiêu hãnh thế nào!
“Đợi đã, phía trước là thứ gì vậy?”
Đột nhiên, cây gậy của Hạo Thiên đưa ra trước mặt Thượng Ất, ánh mắt nhìn vào một nơi nào đó trong rừng rậm. Mà ở đối diện bọn họ, vô số cây cối đang đung đưa, những cây cao phát ra âm thanh lao xao… có thứ gì đó đang đến đây rất nhanh, chiến binh Thần Tộc đến rồi?
“Không cần căng thẳng, là tôi!”
Một âm thanh thanh lãnh truyền đến, bóng người xinh đẹp hiện ra trước mắt Hạo Thiên, dưới bóng dáng đó là một con bọ cạp to lớn trong có vẻ hơi thê thảm.
“Cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi, Cao Vũ Hàm!”
Nhìn rõ hình dáng người tới, khóe miệng Thượng Ất nở nụ cười. Trực giác của anh đã đúng, Cao Vũ Hàm quả nhiên ở sa mạc… Có điều, con bọ cạp to lớn mà Cao Vũ Hàm đang ngồi lên là cái quỷ gì thế, tại sao sáu cái chân lại biến thành còn có bốn cái chân rồi, hai cái chân còn lại đã đi đâu?
“Đây là thú cưỡi của tôi, bọ cạp khổng lồ.” Nhìn thấy Thượng Ất nhìn chằm chằm vào con bọ cạp khổng lồ, Cao Vũ Hàm thờ ơ nói: “Trên đường đói, tùy tiện bẻ một cái chân ra ăn, anh có muốn nếm thử không, mùi vị gần giống với thịt đông.”
…
Thượng Ất cạn lời, nha đầu này vẫn là một bộ dáng lạnh lùng. Đây là thú cưỡi cái gì chứ, là bàn ăn di động thì có, vừa đi vừa ăn, hành động này bắt buộc phải cho điểm tối đa.
“Cái tên mặt poker này là ai vậy, nhìn dáng vẻ khổ sở chau mày, kẻ ăn mày nhặt được ở trên đường hả?” Nhìn vào Hạo Thiên đứng cách đó không xa, còn người của nữ hoàng băng lãnh Cao Vũ Hàm phát huy đến cực điểm, Hạo Thiên không nói được câu nào: “Tôi dù có thế nào cũng là cao thủ số một của Ma Đô có được không vậy, cái gì mà ăn mày ven đường? Ngược lại tiểu nha đầu nhà cô, nhìn có vẻ không quá 20 tuổi, thu phục được con bọ cạp lớn như thế, rất mạnh sao? Nếu như không phải cô là nữ, gậy của lão tử đánh cô thành than luôn đó?”
“Hạo Thiên, cô ấy chính là người mà chúng ta muốn tìm! Cao Vũ Hàm, anh ấy tên là Hạo Thiên, cao thủ đứng đầu Ma Đô, giá trị phòng thủ rất tốt, đợt lát nữa chiến đấu có thể dùng như lá chắn thịt…” Thượng Ất giới thiệu hai người với nhau, sau đó nghiêm túc hỏi: “Cao Vũ Hàm, cô có gặp phải một người tự xưng là chiến binh Thần Tộc ở địa tầng này chưa? Sức chiến đấu của họ rất mạnh, đến tôi cũng không thể đánh lại một người trong số họ.”
“Chiến binh Thần Tộc?” Cao Vũ Hàm nghĩ lại, kể từ khi đến đây, cô đã sử dụng dị năng của bộ não đột biến khống chế biến hóa của thân thể, ngoại trừ lúc dụ con bọ cạp khổng lồ Hoàn Tinh ra thì cô không nhìn thấy bất kỳ sinh vật hình người nào khác.
Có điều, nếu như Thượng Ất đã hỏi như thế, Cao Vũ Hàm lập tức sử dụng khả năng tính toán mạnh mẽ của mình để suy đoán đại khái sức mạnh của chiến binh Thần Tộc trong miệng Thượng Ất: “Anh tính làm thế nào? Tôi có thể thiết kế một cái bẫy, thử bắt chiến binh Thần Tộc mà anh nhắc đến.”
“Tỷ lệ thành công có thể đạt đến bao nhiêu?” Hai mắt Thượng Ất cũng sáng lên, đề nghị của Cao Vũ Hàm rất phù hợp với anh, nếu có thể bắt được Tinh Nhuệ, thì rất nhiều câu hỏi sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
“20% hoặc có thể ít hơn…”
“Thấp thế sao? Cái này cũng không khác với thất bại là mấy? Thượng Ất, tôi thấy không đáng tin, hơn nữa đến mặt của Tinh Nhuệ cô ấy cũng không biết, thì sao cô ấy có thể bảo đảm là tính toán chính xác được?”
“Tôi tin cô ấy!” Thượng Ất nói một câu, kết thúc cuộc tranh cãi giữa ba người.
Là người hiểu rõ sự khủng bộ của người đột biến não, Thượng Ất tuyệt đối tin tưởng vào khả năng tính toán của Cao Vũ Hàm. Cô ấy nói rằng 20%, đây tuyệt đối có thể hơn một chút. Hơn nữa, tình hình lúc này cấp bách, Thượng Ất phải liều một lần!