Chương 504. Bị tấn công
Thời gian gần đây, thú dữ trong rừng rậm tiến hóa rất nhanh, mức độ tàn bạo đã vượt ngoài sức tưởng tượng của con người. Trong hoàn cảnh này, nhiệm vụ sắp xếp người tị nạn bên ngoài căn cứ Tổ Ưng cực kỳ khó khăn và cũng đầy máu!
Mỗi ngày nghe tin tức của các sĩ binh báo về, có nhiều người ban ngày anh em còn nói chuyện cười đùa buổi tối đã âm dương cách biệt, không bao giờ gặp lại được nữa.
Nếu không phải cao tầng bên trong căn cứ chủ động diệt trừ đám thú hung dữ này, e rằng mọi người đã bỏ cuộc từ lâu rồi.
Đương nhiên, lão giáo sư Triệu Khiêm, một trong những nguyên lão của căn cứ cũng không ngừng ổn định tâm lý cho mọi người, ông đã đưa ra một loạt hệ thống tính toán công trạng của quân đội và nói rõ rằng chỉ cần bỏ mạng ở trong cuộc khai hoang thì con cái của họ sẽ được vào nội thành cùng học tập, trưởng thành với tiểu chủ nhân Thượng Nhạc Nhạc, Thượng Tú Tú, đồng thời được hưởng các quyền của cư dân chính thức trong nội thành.
Kể từ đó, kiếm quân công, sinh con bỗng trở thành nhiệm vụ hàng đầu của các thành viên ở khu vực ngoại thành của căn cứ Tổ Ưng. Ít nhất cũng phải để cho con cháu của mình có được cơ hội lớn lên cùng với hai vị tiểu chủ nhân, nếu một ngày nào đó sinh tình, thì đó là thanh mai trúc mã đó…
…
Công tác chuẩn bị cho cuộc ăn mừng tất bật, một lượng lớn tư liệu quý đổ vào cổng nội thành như nước chảy.
Hai người đàn ông đóng quân ở một góc của tuyến phòng thủ ở ngoại thành đang dựa lưng vào gốc cây thiên tuế thoái hóa nhìn thấy cảnh này đầy phấn khích.
“Này, anh nghe nói chưa? Nói lão đại Thượng Ất biến mất lâu như vậy là do một mình ngài đã đi căn cứ Đế Đô chiến đấu, cuối cùng, tất cả mười cao thủ ở Đế Đô đều bị cắt đầu. Quân đội Đế Đô tức giận phát động một trận tấn công điên cuồng, lão đại Thượng Ất không còn cách nào khác phải trốn vào rừng núi, khó khăn lắm mới trốn thoát được!
Trong hai người bọn họ, người thanh niên vừa mới gia nhập không lâu hạ giọng nói chuyện cùng với người bạn đồng hành, bên cạnh là một người ít tuổi khác dường như mới chỉ là thiếu niên.
Nhìn thấy hai người nọ bàn tán xôn xao, thiếu niên khinh thường nhìn anh ta, chỉ trích: “Anh nghe ai nói lời nhảm nhí này, cái gì mà thập đại cao thủ của Đế Đô, những người đó ở quân Phương Đế Đô đúng thật là có chút danh tiếng, nhưng so với lão đại Thượng Ất thì chỉ là cặn bã… Lão đại Thượng Ất đi lâu như thế thực ra chủ yếu là đi gặp ba người bí ẩn nhất của căn cứ Đế Đô. Một người trong đó là người anh cũng biết đó, người này tên là Vân Lãng, nguyên tố giả hệ hỏa, chính là người mà mấy ngày qua không ít lần tranh đoạt địa bàn với căn cứ Tổ Ưng chúng ta. Ngoài ra còn có tiến sĩ L thần bí người được cho là đã chế tạo ra toàn bộ hệ thống vũ khí mới của Đế Đô, và người đột biến não cũng có thực lực cường đại như Cao Trác Nhiên!”
“Hả? Vân Lãng, tiến sĩ L, còn có Cao Trác Nhiên?” Người trẻ tuổi kinh ngạc nhìn thiếu niên với vẻ mặt không thể tin được:
“Anh xác định là ba người đó sao? Một nguyên tố giả hệ hỏa và hai người đột biến não… Ôi trời đất ơi, lão đại Thượng Ất có thể đối phó với ba người bọn họ cùng một lúc, anh ấy có còn là người không? Đúng rồi, người anh em, đứng đây nói chuyện lâu như thế rồi, vẫn còn chưa biết tên của cậu, cậu hiểu nhiều như thế, chắc là có quan hệ không tệ với lão đại Thượng Ất đúng không, có cơ hội giới thiệu với anh em chúng tôi một chút đi, tôi nhất định sẽ không quên ân tình của cậu!”
Người thanh niên vừa nói vừa lấy trong túi áo khoác ra một bao thuốc lá trịnh trọng đưa cho thiếu niên, thiếu niên cầm lấy rồi ngửi dưới mũi, vẻ mặt say sưa.
Loại thuốc lá này có lẽ được làm từ lá của cây thoái hóa có tên là cỏ ban hương, sau khi phơi khô có vị đậm hơn rất nhiều so với thuốc lá thông thường ở thời bình, có tác dụng giải khát, giảm mệt mỏi rất thần kỳ.
Tất nhiên, vì sản lượng khan hiếm và những mối nguy hiểm ẩn nấp ở trong rừng rậm nên một số người ở trong căn cứ Tổ Ưng bắt đầu thu thập nó và coi như một món đồ quý hiếm. Ngoài Điền Ba, Triệu Khiêm và một đội trưởng đội bảo vệ khác thì rất nhiều người thà dùng chúng để đối lấy những vật dụng sinh tồn cần thiết cũng không nỡ hít một hơi để đỡ thèm.
Người thiếu niên nghiêng người nhìn người thanh niên kia, trong lòng không khỏi lau mắt mà nhìn, không ngờ đối phương lại ra tay hào phòng như vậy, lại có thể tiện tay có được cả một bao thuốc cỏ ban hương, đầu tiên căn cứ Tổ Ưng được chia làm ba khu vực, nội thành, ngoại thành và khu vực ngoài cùng vẫn luôn được đốc thúc để xây dựng thành khu vực phòng thủ, nơi ở của người tị nạn. Mà cả một bao thuốc cỏ ban hương này, nghe nói ở khu tị nạn có thể đổi lấy một cô gái hoàng hoa khuê nữ da trắng xinh đẹp, nếu may mắn thì có thể đổi lấy hai người phụ nữ…
Nghĩ thế, người thiếu niên đứng thằng người, đưa tay về phía đối phương:
“Dễ nói, dễ nói, tôi tên là Kim Bình Nhất, có một chút duyên phận với lão đại Thượng Ất. Tôi được ngài ấy tặng một viên sao giao đen màu vàng để nâng cao thể lực, hiện tại tôi may mắn được làm tiểu đội trưởng đội tuần tra ở ngoại thành, anh em ở dưới có bảy, tám người… Đúng rồi, anh tên là gì, đã đột phá được mức 50.000 năng lượng chưa? Nếu như đạt đến 50.000, tôi có thể giới thiệu anh đến đội tuần tra của tôi, vận khí tốt một chút còn có thể tham gia vây bắt thú thoái hóa, tích lũy đủ một lượng quân công là có thể đến nội thành nhận chức rồi!”
“Thật sao? Tôi cũng có cơ hội đến nội thành sống?”
Giọng điệu của Kim Bình Nhất mang sự phô trương đặc biệt của những người trẻ tuổi. Nhìn thấy ánh mắt ghen tị ánh lên trong mắt của người thanh niên đối diện, anh ta vội vàng đến gần Kim Bình Nhất, nói nhỏ: “Tôi chưa bao giờ gặp lão đại Thượng Ất, cậu kể với tôi anh ấy là người như thế nào…”
Người thanh niên vừa nói vừa di chuyển thân thể về phía Kim Bình Nhất, nhưng lòng bàn tay ẩn sau lưng khẽ mở ra, năm ngón tay đột nhiên dài ra đến một mét rưỡi, âm thầm di chuyển dọc theo người Kim Bình Nhất.