“Hôm qua Đỗ Vũ kéo theo hơn mười tên bảo về tới tầng nhà chúng tôi, nói là do xảy ra sự việc quái vật tấn công cư dân, đội bảo vệ tuyên bố thành lập đội tuần tra đặc biệt tạm thời. Gã yêu cầu mỗi tòa nhà phải nộp ra ba người đàn ông trưởng thành để tham gia, thu nạp được một trăm ba mươi người tất cả, sau đó phân tổ, phân thời gian phụ trách tuần tra, bảo vệ trật tự trị an của khu dân cư.”
Thấy biểu hiện của Thượng Ất bình tĩnh, râu quai nón lại kiên nhẫn giải thích tiếp.
“Thực ra tôi thấy sắp xếp như vậy cũng khá ổn, khu dân cư bây giờ đâu đâu cũng thấy những con quái vật khủng khiếp, tập hợp vài người lại để đảm bảo an toàn cho mọi người là rất cần thiết. Bây giờ xã hội văn minh, chuyện gì cũng đều coi trọng sự công bằng, tự nguyện. Lầu của chúng tôi đông người già trẻ nhỏ, người trẻ quan tâm tới sự an nguy của người thân đều không muốn đi, nên lầu của chúng tôi chỉ nộp ra được hai người, một là tôi và một là Vương Cương ở tầng 14.
Râu quai nón vừa nói vừa chỉ vào một tên tiểu tử ít tuổi. Kẻ đó thấy Thượng Ất nhìn mình thì lộ vẻ căng thẳng, vô thức đưa tay lên sờ mũi.
“Vì thiếu một người nên Đỗ Vũ nói là số người ở tòa nhà của chúng tôi không đủ, phải dùng thức ăn để thay thế. Kết quả là thức ăn của mấy hộ trong tòa nhà của chúng tôi đều bị cướp hết. Nhà Tường Tử có người già mắc bệnh, không có thức ăn làm sao được? Tường Tử đương nhiên không chịu, tiến lên ngăn lại nhưng đối phương đông người, không thèm nói đạo lý mà xông lên đánh, điểm mấu chốt là trong tay Đỗ Vũ có súng, mà giống của cậu là súng cảnh sát, chúng tôi căn bản không dám phản kháng. Người anh em, cậu cũng nhìn thấy Tường Tử rồi đấy, nó thật sự rất tội nghiệp. Nếu hôm nay không tìm được đồ ăn thì người già trong nhà nó sẽ bị chết đói mất. Haiz! Cậu nói xem đây là chuyện gì chứ.”
“Đáng thương? Chết đói?”
Mũi Thượng Ất hắt ra một tiếng hừ nhẹ đầy khinh thường, đáng thương là lý do biện hộ cho hành động cướp bóc giữa đường của các người sao? Không có thức ăn thì có thể đi tìm, không có vũ khí thì có thể tự chế tạo, oan có đầu nợ có chủ, ai hại các người thì các người đi tìm kẻ đó. Rõ ràng là ngấp nghé muốn cướp vũ khí của người khác nhưng lại tự mình miêu tả mình vô cùng đáng thương, đúng là làm gái mà còn đòi lập đền thề trinh tiết, tức cười chết đi được!
Thượng Ất nhìn đám đông một cách lạnh lùng, ánh mắt nhấp nháy bất định. Đạn trong súng đã nạp đầy, giết chết mấy người ngày chẳng gặp khó khăn gì. Nhưng lý trí nhắc nhở Thượng Ất không được làm như vậy.
Thời kỳ đầu tận thế, thú thoái hóa ẩn giấu khắp nơi, âm thanh và mùi vị là phương thức chính giúp chúng phát hiện ra con người. Một khi nổ súng thì nhất định sẽ khiến thú thoái hoái chú ý, dù Thượng Ất có lợi hại thì cũng không đối phó được với đám thú quá đông ấy. Nhưng nếu cứ thế bỏ qua cho đối phương thì Thượng Ất không cam tâm. Hắn không phải là thánh mẫu truyền thế, trong thời tận thế mà dùng ân báo oán thì chỉ có kẻ ngốc thôi. Đối phương đang gấp gáp tìm kiếm thức ăn như vậy, chi bằng lợi dụng bọn họ tìm đường đi tới khu đảo giữa hồ.
“Thức ăn thì tôi có, và cũng có thể chia cho các anh.”
Thượng Ất lấy từ trong ba lô ra vài hộp bánh quy. Đây là những thứ hắn chuẩn bị cho bản thân. Trùng A- mip vừa cải tạo lại cơ thể hắn nên việc kịp thời bổ sung năng lượng rất quan trọng, do đó Thượng Ât không quên mang theo đồ ăn khi đi ra ngoài.
“Nhưng các anh phải giúp tôi làm một việc trước đã, làm xong, thì đồ ăn trong ba lô sẽ đều là của các anh!”
“ Chuyện gì, cậu nói đi! Tốt quá! Có chỗ thức ăn này thì người nhà không phải chịu đói nữa rồi.”
Râu quai nón đem hộp bánh chia lần lượt cho mấy người phía sau, mặt ai cũng lộ rõ vẻ vui mừng. Chỉ có duy nhất Tường Tử vẫn giữ nguyên sắc mặt âm trầm nhìn Thượng Ất, gã ta không vội xé gói đồ ăn, không biết gã ta đang nghĩ gì.
“Tôi chọn được căn biệt thự ở trên giữa hồ rồi, mấy anh giúp tôi cướp lấy nó, đống đồ ăn trong ba lô này sẽ thuộc về các anh.”
Thượng Ất vừa nói vừa chỉ tay về đảo nhỏ giữa hồ, cách khoảng hơn trăm mét, hắn mơ hồ nhìn thấy một ánh nhìn hàn chứa sự lạnh lùng đang nhìn ra bên ngoài từ căn biệt thự, rõ ràng có người đang cầm vũ khí canh gác căn biệt thự đó.
“Khu biệt thự giữa hồ? Chuyện này…” Khuôn mặt râu quai nón lặng như mặt nước, hắn ta ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nói với Thượng Ất: “Người anh em, không phải tôi cố ý từ chối nhưng tôi không thể đi đến đảo giữa hồ được.”
“Tại sao?” Thượng Ất lạnh lùng hỏi.
“Người anh em không biết, tôi tên là Mai Lập Tân, đội Vi Tín của khu dân cư chúng ta là do tôi lập, có thể xem như tôi cũng hiểu khá rõ về các hộ dân cư khu mình. Đảo giữa hồ có hai căn biệt thự, nữ chủ nhà của căn biệt thự xa hoa nhất ở phía Đông kia họ Triệu, gọi là Triệu Lệ Quyên, chồng bà ta là lãnh đạo cấp cao của Thủ đô, quyền hạn trong tay rất lớn. Nghe nói hai ngày trước Triệu Lệ Quyên đột nhiên mất tích, chồng bà ấy rất tức giận, yêu cầu cho đội cảnh sát lập tức điều tra…”
“Đợi đã, anh nói bà chủ đó tên là gì?”
Râu quai nón Mai Lập Tân đang nói thì phát hiện Thượng Ất nhìn gã ta đầy kinh ngạc, Mai Lập Tân đột ngột dừng lại… Mẹ nó? Không phải là tên nhóc này bắt cóc Triệu Lệ Quyên đấy chứ? Chẳng nhẽ Tường Tử đoán đúng thật, tên nhãi này chính là tên cướp đã đánh nhau với cảnh sát ba ngày trước. Có điều nhìn bề ngoài thì đối phương đâu có mạnh mẽ như trong tưởng tượng đâu.
“Nói tiếp đi! Giờ trong căn biệt thự đó còn những ai?”
Ngay lập tức bình tĩnh trở lại, Thượng Ất ra hiệu Mai Lập Tân tiếp tục nói. Hắn có thể thấy được sự kỳ lạ trong mắt đối phương, không chừng sự việc của Triệu Lệ Quyên bị bại lộ rồi. Không sao, ngay đến cả tiến sĩ L có thân phậnn thần bí hơn Triệu Lệ Quyên còn bị hắn giết chết, Thượng Ất lại đi sợ vị lãnh đạo thành phố là chồng bà ta hay sao?
“Trong biệt thự cũng chẳng có ai, chỉ có bảo mẫu đã hơn năm mươi tuổi vẫn còn ở đó. Nhưng bắt đầu từ đêm hôm kia, một đám người ở bên ngoài đã đến chiếm đoạt căn phòng đó, không biết bà già đó thế nào rồi. Có hàng xóm nhìn thấy nói rằng kẻ đứng đầu chính là một gã đàn ông trung niên vốn dĩ lúc trước bán xi măng, cát cho khu dân cư, tên là Trần Nhị Cẩu gì đó, cũng không biết là tên thật hay là biệt hiệu. Tên này rất khỏe, tính tình hung hãn, ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Đội tuần tra đặc biệt được thành lập đã từng tìm tới bọn chúng để nói chuyện thì có hai người bị gã đó đánh hộc máu mồm, bốn người bị thương ngay tại trận. Sau đó Đỗ Vũ kéo theo bảo vệ đi kiếm hắn ta, cũng không biết đôi bên giải quyết xung đột như thế nào mà Đỗ Vũ lại chấp nhận kẻ đó và để lão ta ở lại đó luôn, từ đó trở đi Đỗ Vũ cũng giả bộ như không biết, không quan tâm đến.
Mai Lập Tân vừa nói, ánh mắt vừa lộ ra thần sắc giận dữ. Lần trước khi hai bên tiếp xúc, nếu không phải vì gã ta lanh lợi thì đã bị Trần Nhị Cẩu đánh thương rồi.
Lúc này, lời nói của Mai Lập Tân cũng khiến mọi người ở phía sau đồng cảm, một tên tiểu tử tên Vương Cường trong đám đó lập tức chửi rủa một cách giận dữ.
‘Còn không phải sao, tên khốn Đỗ Vũ vốn không xứng với cái tên gọi đội trưởng đội bảo an. Từ sau khi đánh đám người bên ngoài chiếm đoạt căn biệt thự kia, chỉ trong vòng có hai ngày mà có tới mấy cô gái đều mất tích không nguyên do. Cô con gái của dì Lý, ở cạnh nhà tôi mới có mười ba tuổi, vì đói quá mà đi tới đảo giữa hồ hái hạt sen ăn nhưng sau khi đi thì không thấy quay về nữa, dì Lý liền tới đảo giữa hồ tìm, thằng khốn đó nói dối là không nhìn thấy, thậm chí hắn ta còn ép dì Lý ở lại. Nếu không phải anh Mai vừa hay dẫn người đi ngang qua thì e rằng dì Lý cũng rơi vào cảnh lành ít dữ nhiều. Đám súc sinh đó chắc chắn đã bắt Lý Nhiên đi! Nếu ông đây mà có súng thì nhất định sẽ giết sạch đám chúng nó!”