Tác dụng lớn nhất của thuốc kích hoạt là chống lại phóng xạ từ tia X nhưng muốn dựa vào nó để thức tỉnh dị năng, không chỉ phải có được may mắn mà còn phải dựa vào tố chất của cơ thể. Trải qua một đêm, thân thể Trần Phóng không xảy ra biến hóa nào cả. Cô tiêm một mũi, thuốc kích hoạt chỉ ngăn cản gien thoái hóa trong cơ thể cô, cũng không nâng cao tố chất thân thể của cô.
Bành Lỵ và Vương Vĩ cũng giống như cô, Thượng Ất thấy rõ được, vầng sáng trên ba người này là màu vàng rất nhỏ, không đậm màu. Bọn họ vẫn là người thường như cũ, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm đối với bọn họ. Phủ Hoàng Long thì không giống như trước, hai mắt Thượng Ất thấy được, quanh thân Phủ Hoàng Long được bao phủ một vầng sáng màu đỏ hồng. Ánh sáng này như lửa, trời sinh khiến cho người ta cảm thấy sắc bén. Rõ ràng, tối qua tiêm liên tục hơn mười ống thuốc cũng không lãng phí, tố chất thân thể của Phủ Hoàng Long cũng được nâng cao.
“Không biết Phủ Hoàng Long có thức tỉnh được dị năng gì không, dựa vào năng lực đặc biệt này, cả đời này Phủ Hoàng Long chính là người gặp thần giết thần, gặp phật giết phật. Hơn nữa ở đây còn có súng, lát nữa cho Phủ Hoàng Long thử một chút, xem thử thần súng này lợi hại đến mức nào.”
Nhét một miếng thịt bò lớn, Thượng Ất hứng thú đánh giá Phủ Hoàng Long, trong đầu tưởng tượng ra cảnh một mình Phủ Hoàng Long với một cây súng giải quyết kẻ thù. Phủ Hoàng Long không chú ý đến chuyện này, hắn ta chỉ lúng túng nhìn một đống chén bể ở trước mặt. Hắn ta vừa mới tỉnh lại, đối với những biến hóa trong thân thể, việc khống chế năng lực đặc biệt còn chưa quen thuộc. Vừa rồi dùng sức quá mạnh, không ngờ chiếc chén sứ mà Trần Phóng vừa đưa cho anh ta đã bị bóp nát.
“Thượng Ất, sau này anh và Trần Phóng định làm gì? Ừ, ý của tôi là, nếu như anh không ngại, tôi muốn tiếp tục ở lại đây được không?”
Đỗ Giai Tuệ nhổ xương gà trong miệng ra, vẻ mặt chờ đợi nhìn Thượng Ất. Là một người ngoại thành, nhà Đỗ Giai Tuệ ở ngoài Thủ đô ngàn dặm, cha mẹ của cô, họ hàng thân thích đều ở huyện nhỏ ngoài Thủ đô. Ngày hôm qua nhìn thấy con chó cảnh sát biến thành quái vật, Đỗ Giai Tuệ hiểu được một mình cô nhất định không thể sống nổi. Mà ở chỗ Thượng Ất có ăn có uống, nếu có thể ở cùng bọn họ thì thật tốt. Cũng không biết Thượng Ất nghĩ như thế nào, có cho mình ở lại hay không.
“Tôi cũng không đi, tôi muốn ở lại bảo vệ cho con nuôi Nhạc Nhạc của tôi. Thượng Ất, anh mà dám nói một chữ không, bây giờ tôi sẽ đá nát mông anh!”
Phủ Hoàng Long không lo lắng chuyện cái chén sứ nữa, hắn ta nhớ Trần Phóng đưa cho mình một cái chậu, trong lúc nói chuyện, đồ ăn chống chất như núi trong chậu nhanh chóng giảm bớt. Trải qua một đêm cải tạo, thuốc kích hoạt không chỉ tăng cướng tố chất thân thể Phủ Hoàng Long, còn khiến cho anh ta đói bụng đến mức có thể nuốt được cả một cái đầu trâu.
“Có thể!”
Thượng Ất gật đầu tỏ vẻ không ý kiến gì khác. Cho dù Phủ Hoàng Long không nói, Thượng Ất cũng sẽ nghĩ cách giữ người đàn ông này lại.
Trong kế hoạch của Thượng Ất, hắn phải ở lại khi Hoa Tụng này ít nhất một đến hai tháng. Một là bởi vì con trai Thượng Nhạc Nhạc vừa mới đầy tháng, cần một nơi an toàn, tạm thời tránh thoát thú thoái hóa xuất hiện khắp nơi trong thười tận thế này. Thứ hai, trong nhà Thượng Ất còn một số lượng lớn thức ăn được đóng gói trong bao chân không, hắn phải dúng những thức ăn này để trao đổi lấy tinh hạch chứa năng lượng sinh vật quý giá, chính là thứ đặc biệt kết tinh trong não của thú thoái hóa. Thứ ba, Thượng Ất muốn tạo ra một nơi vui chơi ở thời tận thế, xung quanh khu vui chơi này không có con người hung ác, xấu xí bị thoái hóa. Mọi thứ phải giống như thế giới trước kia, Thượng Nhạc Nhạc phải có một nơi phát triển bình thường, có một tuổi thơ vui vẻ, thậm chí có thể được hạnh phúc cả đời.
Tuy nhiên mục tiêu thứ ba chỉ là tưởng tượng mà thôi. Tận thế tàn khốc, nếu không có thực lực thì còn sống cũng là một chuyện rất xa xỉ. Trong trí nhớ Thượng Ất, ngay cả dị năng giả có năng lực mạnh mẽ nhất, thậm chí còn mạnh hơn cả thần, cũng khó có thể chống lại một số lượng lớn thú thoái hóa. Ở Trung Hoa thời tận thế, chỉ cóTthủ đô có vật tư hùng hậu, vài chục vạn quân đội đóng quân và phần đông dị năng giả ở Ma Đô ở phía nam là có thể đứng vững không ngã. Còn những thế lực lớn nhỏ khác đều khó có thể chống lại sự tấn công của thuỷ triều thú thoái hoá.
Mà tất cả những chuyện này, đều là do ngôi sao thần bí bay trên bầu trời địa cầu. Mỗi tháng, ngôi sao này đều phóng ra một lần sóng từ, sau đó, sinh vật sẽ thoái hóa nhanh hơn, các sinh vật biến dị xuất hiện, cuộc sống của con người ngày càng khó khăn hơn.
Do đó, Thượng Ất cũng hiểu được mục tiêu thứ ba của hắn rất khó thực hiện được, chỉ dựa vào thuốc kích hoạt để có được dị năng là chuyện khó có thể thực hiện được. Có thể tình hình bây giờ không giống trước, trùng A - mip vô cùng thần kỳ không chỉ giúp cho hắn có được năng lực tự lành vết thương vô cùng mạnh mẽ, hai mắt lại có được dị năng nhận biết thần kỳ. Hơn nữa còn có nhân vật truyền kỳ Phủ Hoàng Long gia nhập, Thượng Ất cảm thấy mình hoàn toàn có thể thực hiện được mục tiêu thứ ba này! Nghĩ xong, Thượng Ất thả đôi đũa trong tay xuống, nói với tất cả mọi người ở trong phòng.
“Muốn ở lại cũng được, nhưng trước đó tôi đã nói, người nào ở lại thì phải nghe theo lời tôi, nếu không thì bây giờ có thể đi đi.”
“Nghe theo lời anh? Có thể cho tôi biết anh đang cần làm gì không?”
Trong góc bàn ăn, Bành Lỵ và bạn trai Vương Vĩ đang ăn cơm, nghe thấy lời Thượng Ất nói, Vương Vi vô cùng nghi ngờ hỏi.
“Đi ra ngoài thu thập vật tư, quan trọng nhất là phải thu thập cái này!” Thượng Ất nói, sau đó lấy ra một thứ nhỏ như hạt táo màu đỏ hồng, đặt nhẹ lên bàn.
Tối hôm qua sau khi dọn sạch thi thể của tiến sĩ L, Thượng Ất rời khỏi tầng hầm ngầm suốt đêm, ở ngoài tìm được thi thể của một con chó cảnh sát sau đó bổ đầu nó ra. Thượng Ất rất may mắn, hắn tìm được thứ mà hắn muốn, một kết tinh hiếm thấy trong đầu của sinh vật thoái hóa - tinh hạch năng lượng sinh vật. Trong cuộc sống tương lai, loại tinh hạch năng lượng này là thứ quý giá nhất mà tất cả mọi người trong thời tận thế truy đuổi, tác dụng của nó còn lớn hơn nhiều so với tưởng tưởng của bất kì kẻ nào.
“Đây là cái gì thế, nhìn rất đẹp, có thể ăn không”
Đỗ Giai Tuệ đứng lên, cầm lấy tinh hạch. Bởi vì lúc xoay người cúi xuống, quần áo hơi mỏng trước ngực cô ta mở ra, lộ ra một mảng trắng noãn. Vương Vĩ ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt trợn ngược, vô thức nuốt một cái. Đỗ Giai Tuệ thật giống một con bò sữa lớn, sau khi sử dụng thuốc kích hoạt, đồi núi cao lớn trước ngực thực sự đã vượt xa tưởng tượng của người thường, thậm chí còn lớn hơn ngực của Trần Phóng gấp hai lần.
“Cô có thể ăn, bọn họ không thể.”
Thượng Ất nhẹ nhàng nói, tay chỉ về phía Trần Phóng, Bành Lỵ, còn có Vương Vĩ và Điền Bá. Trong số mấy người trong phòng này, năm người bọn họ không thể tiến hóa thành công, vẫn duy trì thể chất của con người bình thường. Mà tinh hạch thần bí này là ở trong cơ thể sinh vật thoái hóa, trong đó có ẩn chứa gien nguyên thủy nào đó, chỉ có thể chất của người sau khi tiến hóa mới có thể chịu được, hấp thu được, còn đối với người bình thường mà nói, lại chỉ có thể dùng để làm một loại đơn vị năng lượng để sử dụng, nói ví dụ như vào thời tận thế, người ta đã phát minh ra tệ tinh hạch.
“Thượng Ất, anh muốn chúng tôi thu thập thứ này, cái này anh lấy ở đâu ra vậy?”
Bành Lỵ tò mò tới gần, cô không ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt trên tinh hạch.