Chương 412. Hợp tác
Có cần phải giúp cô ấy không? Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Thượng Ất, sau đó khi ánh mắt rơi vào một ít xương người ở một bên, anh lập tức hạ quyết tâm!
Cho dù Si Thù luôn nói rằng mình mang dòng màu của Si Vưu cổ đại, có thành kiến sâu sắc với những “con người” có bề ngoài như Thượng Ất, nhưng cơ thể họ đều là hình dáng con người, không thể xem nhẹ quan hệ huyết thống này.
“Vù vù!”
Những ngôi sao lấp lánh trên cây cùng làm bằng xương Thao Thiết, một mũi tên năng lượng ánh sáng như sao băng xuyên qua bầu trời đen kịt, cuối cùng đâm thẳng vào cơ thể khổng lồ của vua giun nước, làm máu phun ra như một bông hoa lớn đang nở.
Sau đó, Thượng Ất tiếp tục nắm cung trong tay, những mũi tên năng lượng ánh sáng liên tiếp bắn phá cơ thể của vua giun nước, khiến nó phải gào lên từng tiếng kêu thảm thiết.
“Đáng tiếc, vua giun nước này quá mạnh, lông tơ của nó và hơi nước trong đó giống như một chiếc áo giáp… nếu như có những mũi tên nguyên tố, đặc biệt là những mũi tên nguyên tố lửa, có lẽ đợt bắn phá này đã giải quyết xong trận chiến.”
Sau một đợt bắn phá liên tiếp, Thượng Ất hiển nhiên cảm thấy mất đi rất nhiều năng lượng trong cơ thể, nên đành phải tạm dừng tấn công lại, chờ cho thể lực từ từ khôi phục. Mặc dù vua giun nước bị bắn đến rất nhiều lỗ thủng, nhưng nó vẫn kiên trì một cách đáng kinh ngạc, hiển nhiên là không bị thương quá nặng.
Không hổ là thần thú cổ đại, khả năng chiến đấu của nó đơn giản chính là khó tin, thậm chí còn mạnh hơn cả con Côn Ngư mà Thượng Ất đã từng gặp phải!
Không còn cách nào khác… thấy vua giun nước quay đầu lại phun một ngụm axit, Thượng Ất cũng phải nhanh chóng nấp vào sau cột đá bên cạnh Si Thù, thở hổn hển. Lúc này, Si Thù cũng đang nhìn sang, hai người đối mặt nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười tà mị.
“Anh tên là gì? Trước đây tôi đã thực sự đánh giá thấp anh, nếu như có cơ hội, tôi nghĩ anh thực sự có khả năng giết tôi, trong người anh tôi cảm thấy có một khí tức rất quen thuộc, chúng ta đã từng gặp chưa?”
“Tôi tên là Thượng Ất. Nếu như cô vẫn luôn ở đây, thì tôi nghĩ là chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Thượng Ất nhàn nhạt trả lời, trong lòng cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ trong cơ thể.
Khi đến gần Si Thù, anh phát hiện có một cảm giác mờ nhạt trên người Si Thù đang thu hút anh.
Loại cảm giác này giống như lần đầu tiên gặp lại người nhà thất lạc, xa lạ nhưng mang đến sự thân thuộc và gần gũi, khiến người ta rất thoải mái.
Sau một hồi suy nghĩ, Thượng Ất đã đoán được nguyên nhân, có lẽ là do giọt máu dung hợp trong cơ thể anh. Nếu như đúng như những gì anh đoán, giọt máu đó là giọt máu còn lại của Si Vưu, thì tất cả những điều này có thể được giải thích một cách rõ ràng… từ góc độ huyết thống, Si Thù chính là hậu duệ của anh!
Đây là một kết quả rất vô lý, nhưng Thượng Ất đã cướp máu của Si Vưu, chính vì vậy nên anh phải chịu trách nhiệm với kết quả này, bao gồm cả sự hoài nghi của Si Thù đối với anh.
“Không đúng, tôi chắc chắn đã từng gặp anh… đợi đã, đôi cánh của anh là chuyện gì vậy? Lẽ nào, nó không phải là một loại trang bị nào đó, mà là…”
Ở khoảng cánh gần, Si Thù thấy rõ vết thương trên đôi cánh quỷ sau lưng Thượng Ất đang từ từ lành lại, nhưng sự chú ý của cô lại là kết cấu bí ẩn của đôi cánh!
“Hoa văn chiến đấu của Si Vưu, anh… sao anh lại có đôi cánh ma thuật chiến đấu của đại tổ Si Vưu?”
Có lẽ bị bất ngờ trước cảnh tượng trước mắt, Si Thù vô thức ôm đặt đôi cánh quỷ của Thượng Ất lên trên ngực mình và không ngừng vuốt ve…
“Em gái, cô đang làm gì vậy? Cánh của ông đây rất mẫn cảm…”
Thượng Ất nhìn Si Thù không nói nên lời, cảm giác kỳ lạ từ đôi cánh khiến Thượng Ất như bị điện giật.
Nếu phải miêu tả cảm giác này, Thượng Ất cảm thấy chỉ có lần đầu tiên cùng với Trần Phóng… (chỗ này không thể miêu tả), mới có thể so sánh được.
Thượng Ất chết lặng nhìn Si Thù, nhưng cô gái này vẫn không nhận ra được mình đang làm gì, tiếp tục “xâm phạm” Thượng Ất.
“Tôi nói, cô buông đôi cánh của tôi ra trước đi, còn có có phải là cô nhầm rồi không, đôi cánh của tôi sao có thể giống như cô nói được…”
“Không sai, đây chính là hoa văn của chiến thần Si Vưu!”
Không hề khách khí mà cắt ngang lời giải thích của Thượng Ất, Si Thù từ từ nới lỏng đôi cánh của Thượng Ất, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
“Hoa văn trên đôi cánh của anh là hoa văn chiến thần của tộc Si Vưu, tôi không nhìn nhầm, anh hãy tin tôi!”
Si Thù vừa nói vừa đẩy tay ra nhẹ nhàng lau trên mặt, bóng tối vẫn luôn bao trùm trên khuôn mặt cô tan biến ngay lập tức, sau đó một khuôn mặt khắc hoa văn bí ẩn màu xanh đậm hiện ra trước mặt Thượng Ất.
“Đây là…”
Thượng Ất giật mình, ánh mắt nhìn Si Thù đầy thương hại.
Đây là một gương mặt non nớt có vô số hoa văn, nếu không có những hoa văn này, Thượng Ất tin chắc rằng vẻ đẹp của nó sẽ không thua gì Trần Phóng, Ly Á, thậm chí còn có thêm một tầng kỳ lạ, bí ẩn.
Thật đáng tiếc khi những họa tiết quái đản như một tấm bản đồ đã phá hủy hoàn toàn vẻ đẹp hiếm có này, trong bóng tối thiếu ánh sáng, thậm chí Si Thù của hiện tại nhìn còn có chút gớm ghiếc.
“Khuôn mặt của tôi là hình hành độc nhất của tộc Si Vưu, anh xem nó có giống hệt hoa văn trên đôi cánh của anh không? Hào quang nguyên thủy mờ nhạt trên người anh… nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai, anh có quan hệ gì với tộc Si Vưu chúng tôi? Lẽ nào anh biết tung tích của đại tổ Si Vưu chúng tôi sao?”
Si Thù nhìn Thượng Ất đầy mong đợi, giống như đang chờ sự thật bị bại lộ, nhưng trong lòng Thượng Ất lại cảm thấy xấu hổ vì bị hiểu lầm.
“Em gái nó, lão tử là cướp đi huyết mạch của Si Vưu, còn nữa có vẻ như tộc của tôi diệt toàn tộc của cô… cô bảo tôi giải thích như thế nào đây?”
Khi Thượng Ất đang khó xử thì vua giun nước đã bất ngờ giúp anh giải quyết sự ngượng ngùng này.