Thượng Ất nhìn về phía “Con mắt” đang bất động, bản năng nói cho hắn biết, “Con mắt” này biết tất cả mọi chuyện. Mà đúng lúc này, “Con mắt” to tràn đầy bi thương bỗng nhiên nháy một cái. Giống như mặt hồ yên lặng đột nhiên gợn sóng, vô số bóng đen thật nhỏ lúc nhúc, từ trong “Con mắt” tranh nhau chui ra!
“Đó là gì vậy? Là sâu sao? Có vô số tứng và sâu màu đen đang ngọ nguậy sao? Chờ chút, hình như loại sâu này đã từng thấy ở đâu đó rồi, đúng rồi! Là tiến sĩ L, là ông ta bắt mình nuốt loại sâu này… Trùng A - mip! Nhớ ra rồi, mình là Thượng Ất, vợ mình là Trần Phóng, mình còn có một đứa con, tên là Thượng Nhạc Nhạc!”
Thượng Ất mở mạnh hai mắt ra, tất cả cảnh vật trước mắt không có chút thay đổi nào. Giống như những gì xảy ra vào một giây trước đó, tiến sĩ L hung ác bắt mình ăn trùng A - mip, gương mặt Vương Vĩ sợ hãi và nhát gan, gương mặt Bành Lỵ căng thẳng cố gắng đến ngăn cản mọi chuyện.
Còn con mèo trắng biến dị kia… Thượng Ất lạnh lùng nhìn con mèo một cái, toàn bộ lông trên người con mèo trắng dựng thẳng lên, mắt mèo đỏ như máu đầy tàn nhẫn đã bị sự sợ hãi thay thế, nhìn chằm chằm vào Thượng Ất giống như đang nhìn thấy một sinh vật kinh khủng nhất trên đời!
“Tiến sĩ L, ông nói rất đúng, đời người cần phải mạo hiểm. Cảm ơn trùng A- mip của ông, tôi sống lại!”
Thượng Ất ngồi bật dậy, thể lực khôi phục lập tức đánh một cú, trên cổ tiến sĩ L nhanh chóng xuất hiện một cánh tay to như kìm sắt. Sức mạnh khổng lồ như sóng lớn chạy dọc theo bàn tay Thượng Ất đánh ra, tiến sĩ L rên lên, giống như một con vịt bị nắm cổ, giãy dụa muốn thoát ra nhưng làm sao cũng không được.
“Khụ khụ khụ, thân thể của cậu đã hồi phục rồi? Chẳng lẽ trùng Amip thật sự có thể cải tạo thân thể của cậu? Thí nghiệm của tôi nhất định là thành công rồi, con người có thể trường sinh rồi!”
Cảm giác hít thở không thông liên tục truyền đến, tiến sĩ L từ trong niềm vui mừng vì thí nghiệm thành công dần dần khôi phục lại. Bóng tối của cái chết đang bao phủ trong lòng, ông ta không kịp nghĩ nhiều, dùng chút sức lực cuối cùng hét lên với con mèo trắng biến dị.
“Giết chết cậu ta, giết chết cả mấy người này, nhanh!”
“Ngao”
Giống như tiếng gầm nhẹ của loài sói, nghe thấy tiến sĩ L gọi, con mèo trắng biến dị gào rít lên, vọt thẳng đến phía trước, móng vuốt hiện lên tia sáng trắng, trong nháy mắt lao đến yết hầu của Thượng Ất.
“Súc sinh, mày muốn chết phải không? Tao cho mày chết!”
Không tránh không né, đứng ngay hướng mà con mèo trắng biến dị lao tới, Thượng Ất duỗi tay còn lại, năm ngón tay uốn lượn giơ về phía trước. Trong nháy mắt, cánh tay Thượng Ất và cơ thể con mèo trắng kia quấn vào một chỗ, máu bắn tung tóe ra khắp nơi.
“A a a… Thượng Ất cánh tay của anh!”
Bành Lỵ đứng gần Thượng Ất, cô ấy thấy rất rõ móng vuốt của con mèo trắng kia sắc bén như thế nào, Thượng Ất lại đấu với con mèo trắng bằng cánh tay trần như vậy, nhất định sẽ phải chịu thiệt. Đến khi Bành Lỵ nhìn kỹ lại, cô ấy nhận ra người bị thương không chỉ có Thượng Ất. Dường như chỉ trong nháy mắt, Thượng Ất không để tâm đến móng vuốt của con mèo trắng, bàn tay chuyển động vô cùng linh hoạt, ngón tay chọc vào một con mắt của con mèo. Con mèo trắng bị mù một mắt chạy nhảy loạn như điên khắp phòng, đau đớn này khiến cho con mèo hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu trong đầu. Sau vài giây đồng hồ, con mèo trắng chỉ còn một con mắt kia hung ác nhìn Thượng Ất, quay người nhảy qua cửa thông gió vào tầng hầm ngầm, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
“Mẹ nó, quả nhiên con súc sinh này không đáng tin mà!”
Sắc mặt tiến sĩ L như tro tàn, lão ta biết lần này mình xong rồi, con mèo trắng biến dị kia là chỗ dựa cuối cùng của ông ta, bây giờ ông ta chỉ là một con sâu trong tay Thượng Ất, có thể bị đối phương bóp chết bất cứ lúc nào.
“Ôi, làm tôi sợ chết đi mất. Thượng Ất tay anh bị thương rồi, ủa, vết thương trên tay của anh…”
Bành Lỵ vỗ ngực đi đến gần, lập tức phát hiện vết thương trên tay Thượng Ất đang chậm rãi lành lại. Bành Lỵ dụi dụi lại mắt mình, trong bóng đêm, Bành Lỵ cảm thấy chắc mình đã nhìn nhầm rồi, loại năng lực tự lành vết thương này cô ta chỉ mới thấy trong phim ảnh thôi, bộ phim đó tên là “Sói kim cương”.
“Tôi không sao, vết thương của cô sao rồi? Trong phòng trong cùng có một cái hòm thuốc, cô lấy thuốc rửa sạch đi, tránh bị lây nhiễm.”
Thượng Ất bình tĩnh rút cánh tay đang bị thương lại, trong lòng lại hoảng sợ vô cùng. Lúc này, cánh tay của hắn vừa tê dại lại vừa ngứa, giống như có rất nhiều con kiến nhỏ đang bò đi bò lại trên đó. Thượng Ất biết rõ vết thương đang lành lại, đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường. Chết rồi sống lại, mình lại có được năng lực tự lành, có thể chất bất tử, từ góc độ sinh vật học hoàn toàn không thể giải thích được, rốt cuộc thì trên người mình đã xảy ra chuyện gì?
Thượng Ất trầm tư, trong mắt lóe lóe lên. Bành Lỵ ở bên cạnh đang xầm thuốc xoay người lại, bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn về phía Thượng Ất, lập tức bị dọa sợ đến ngây người.
Con ngươi Thượng Ất màu đen có lóe lên ánh sáng lóng lánh kỳ lạ. Ánh sáng kỳ lạ này giống hệt như sự phản quang của vì sao. Lại giống như ánh sáng tỏa ra từ đá quý. Ánh mắt Thượng Ất chuyển động, ánh sáng đó cũng chuyển động theo. Trong bóng tối, ánh sáng đo cô cùng thần bí, mê người, khiến cho Bành Lỵ mê muội .
“Ôi trời ơi, quả nhiên đúng như lười Đỗ Giai Tuệ nói, thuốc kích hoạt thật sự có tác dụng làm đẹp đó! Ôi, Thượng Ất ánh mắt của anh thật xinh đẹp, thật muốn kiểm tra quá!”
Trong bóng tối, Bành Lỵ vô thức duỗi thẳng hai tay ra, cô ấy rất muốn kiểm tra hai mắt của Thượng Ất. Ánh sáng kỳ lạ tỏa ra từ đôi mắt kia là thứ thần kỳ nhất mà Bành Lỵ từng thấy, là đôi mắt xinh đẹp nhất. Cô ấy cho rằng điều thần kỳ này là nhờ vào thuốc kích hoạt nhưng không ý thức được, trên người Thượng Ất đã xảy ra chuyện mà người khác không thể nào tưởng tượng nổi.
“Tại sao có thể vậy được? Chẳng lẽ trùng A - mip thật sự thần kỳ như vậy, không chỉ có thể chữa trị hoàn toàn thân thể của mình, còn cho mình có được dị năng đặc thù gì đó sao?”
Thượng Ất đột nhiên trợn to mắt, nhìn chằm chằm về phía Bành Lỵ đang đến gần mình, ngạc nhiên phát hiện ra hắn có thể thấy được một vầng sáng nhàn nhạt ở trên người Bành Lỵ, vầng sáng ấy không ngừng khuếch tán ra xung quanh, tụ tập lại, rồi lại khuếch tán ra, sau đó lại tụ lại. Rất thần kỳ cũng vô cùng quỷ dị. Trong bóng tối, cả người Bành Lỵ giống như đang trong phim khoa học viễn tưởng, thật thần kỳ, hiệu ứng hình ảnh trong phim cũng giống như những gì mình đang nhìn thấy.
“Bịch !”
Giống như ném một hòn đá xuống mặt hồ yên tĩnh, khi hai tay bành Lỵ chạm vào đôi mắt của Thượng Ất, Thượng Ất cảm nhận rất rõ ràng ánh sáng màu vàng kia nhanh chóng chuyển động, trong nháy mắt giống như đứa trẻ gặp được mẹ, vầng sáng trên người Bành Lỵ di chuyển theo đầu ngón tay của cô ấy chạy về phía Thượng Ất. Cũng ngay lúc này, trong lòng Thượng Ất đột nhiên hiểu rõ.
“Năng lượng sinh vật! Mình hiểu rồi, vầng sáng màu vàng này chính là năng lượng sinh vật trong cơ thể Bành Lỵ!”
Thượng Ất vô cùng chấn động, hắn hoàn toàn không thể tin được những chuyện trước mắt mình. Ở trên đười này, Thượng Ất đã từng nghe đến lý thuyết về năng lượng sinh vật, cũng đã từng tận mắt nhìn thấy tinh hạch chứa đựng năng lượng sinh vật trong cơ thể thú thoái hoá. Những thứ đó được người ta gọi là nguyên tố tiến hóa, là năng lượng sinh vật cao cấp. Mà những người có năng lực càng cao, càng cần có nhiều tinh hạch chứa năng lượng sinh vật mới có thể duy trì sức chiến đấu.