Chương 395. Âm mưu của Thú Vương
Về phần biểu diễn xiếc, anh ta chuẩn bị cho Thượng Ất… ừm, Thú Vương thừa nhận anh ta có dấu hiệu của bệnh hoang tưởng, thể hiện màn biểu diễn xiếc động vật trước mặt người mạnh hơn mình, trong lòng anh ta cũng cảm thấy chua xót không nói nên lời.
Điều duy nhất khiến anh ta bất ngờ là cô bé Tống Địch… cô bé này đóng vai trò rất quan trọng trong kế hoạch lớn của mình, vì cô là đoàn viên nhỏ nhất trong tất cả các đoàn viên có thể biến hình. Trong các vết nứt dưới lòng đất, khắp nơi đều có những lối đi hẹp, trong một vài lần khám phá trước đây, Thú Vương đã phải bỏ lại những viên tinh hồn quý giá và một số di vật tương tự như những mảnh kim loại năng lượng chỉ vì cơ thể của anh ta quá lớn.
Cho nên khi Tống Địch biến thành mèo, đều có thể dễ dàng lấy được những thứ quý giá này, hơn nữa mèo còn có khả năng nhìn ban đêm, Tống Địch đơn giản chính là thợ săn kho báu giỏi nhất. Thật đáng tiếc, bây giờ cô gái nhỏ này lại đi cùng với Thượng Ất, e rằng cô ấy sẽ không tuân theo mệnh lệnh như trước đây nữa.
Nghĩ nghĩ một lát, Thú Vương nở nụ cười, bước nhanh đến bên cạnh Thượng Ất nói: “Thượng Ất, ngài cũng đã thấy đấy, gần đây khe nứt dưới lòng đất hoạt động, thủy triều dung nham thỉnh thoảng sẽ phun ra, tinh hồn đặc biệt mà ngài muốn tìm ở gần nơi mà thủy triều dung nham phun trào… Hay là như thế này, lợi dụng sự phun trào của thủy triều dung nham, chúng ta hãy đi xuống lòng đất để tìm xem, có thể sẽ có những tinh hồn đặc biệt mới được đưa đến gần lối vào.”
“Thủy triều dung nham? Có phải là loại dung nham xuất hiện khi núi lửa phun trào không? Hơn nữa, mi định đi cùng chúng ta vào trong khe nứt sao?” Thượng Ất thờ ơ hỏi, nhìn về phía Thú Vương đang giả vờ tốt bụng.
Đối với gã Thú Vương này, từ đầu đến cuối Thượng Ất vẫn luôn cảnh giác, vì vậy anh hạ quyết tâm rằng dù tiếp theo có đi đâu cũng sẽ không để cho đối phương khuất tầm mắt của mình.
“Ừm, loại này không giống với loại dung nham đó, ngài sẽ hiểu khi nhìn thấy nó ngay thôi.” Thú Vương nói với Lâm Hổ, Y Phù và một số đoàn viên khác: “Mọi người hãy chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta sẽ đi cùng với Thượng Ất đại nhân xuống lòng đất để tìm những viên tình hồn đặc biệt!”
…
Nửa giờ sau, Thượng Ất, Đỗ Kiều KIều, Tống Địch, Thú Vương và những người khác đi tới vết nứt dẫn xuống lòng đất, lúc này nhân mã và sói hoang đột nhiên dừng lại, trong miệng phát ra tiếng gầm rú trầm thấp như thế có sinh vật khủng khiếp nào đó đang ẩn nấp trong khe nứt trước mặt, khiến bọn họ theo bản năng sợ hãi không dám bước vào.
“Sao vậy? Lẽ nào phía dưới này còn có sinh vật khủng khiếp nào sao?”
Sự bất thường của nhân mã và vua sói đã khơi dậy sự cảnh giác của Thượng Ất, theo lý mà nói sức mạnh của con ngựa vào con sói này rất mạnh, trong các sinh vật thời gian có rất ít đối thủ, nhưng bây giờ chúng lại sợ hãi trước những vết nứt này, điều này khiến Thượng Ất cảm thấy kỳ quái.
Không còn cách nào khác, Thượng Ất đành phải hạ lệnh cho nhân mã và vua sói ở lại bên ngoài đợi, trong khi anh và Thú Vương cùng với những người khác đi từ từ về phía sâu trong vết nứt.
Vừa đi vào khe nứt, hai mắt Thượng Ất đã sáng lên.
Bây giờ bên ngoài đã là nửa đêm, ngoại trừ các vì sao trên bầu trời thì gần như đã tối hoàn toàn, nhưng Thượng Ất lại không ngờ được dưới lòng đất lại là một cảnh tượng khác. Thoạt nhìn, người ta có thể cảm thấy thư giãn và vui vẻ.
Con đường hẹp và quanh co kéo dài xuống tận cùng khoảng vài kilomet. Trên đường đi, bất kể trên đỉnh của lối đi hay trên những bức tường đá xung quanh, rêu và những loại nấm khác nhau đều đã phát sáng và tỏa ra những màu sắc khác nhau khiến toàn bộ lối đi giống như một con đường trong mơ, kỳ dị và quái lạ.
Đi trong một đoạn đường như vậy khiến người ta có cảm giác như đang ở dưới bầu trời đêm rực rỡ mà chỉ cần dùng một tay là có thể bắt được những ngôi sao xinh đẹp, khi quay đầu lại bạn sẽ quên mất mình từ đâu đến và có cảm giác như mình đã bước vào một thế giới khác.
Chính bởi vì điều này, Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch cũng tạm quên đi nỗi sợ hãi và bất hạnh của mình, họ chạm vào chỗ này chỗ kia một cách thích thú, sự ngây thơ của trẻ con được khơi dậy hoàn toàn.
Bên này, mọi người đi hết một đoạn đường, chẳng mấy chốc đã đến một con dốc thoai thoải. Lúc này, Thú Vương đứng yên quan sát xung quanh trước, một lúc sau mới quay lại nói với Thượng Ất: “Thượng Ất đại nhân, chúng tôi gọi nơi này là dốc Bảo Thạch, là nơi chúng tôi tìm thấy viên tinh hồn đặc biệt.”
“Ở chỗ này sao? Nhưng tôi không nhìn thấy có tinh hồn đặc biệt, chắc không phải là ông đang lừa chúng tôi đấy chứ?” Cẩn thận nhìn xung quanh, Đỗ Kiều Kiều mím miệng bất mãn.
“Đương nhiên bây giờ ngươi vẫn chưa thể nhìn thấy các tinh hồn bởi vì thủy triều dung nham vẫn chưa chảy đến đây, những tinh hồn đó vẫn đang bị chôn sâu dưới lòng đất.”
Người huấn luyện Y Phù bốc lửa ở bên cạnh Thú Vương lạnh lùng nói, đồng thời nhìn Đỗ Kiều Kiều, trong mắt hiện lên vẻ hung ác. Đối với Y Phù, Đỗ Kiều Kiều luôn đóng vai trò như một đồ chơi, nhưng sự xuất hiện của Thượng Ất đã khiến cô mất đi món đồ chơi này và cả con Chu Cửu Thân mà cô vất vả tạo ra.
Đỗ Kiều Kiều bây giờ đã có hậu thuẫn là Thượng Ất, hơn nữa giọng điệu của cô rất coi thường mình, cho nên nếu có cơ hội, Y Phù nhất định sẽ là người đầu tiên xông đến bóp cổ Đỗ Kiều Kiều.
“Không có tinh hồn thì các người mang chúng tôi đến đây làm gì, chuẩn bị giết người rồi hủy xác xóa dấu vết sao?” Hai mắt Đỗ Kiều Kiều tròn xoe, không có biểu hiện sợ hãi nào nhưng Tống Địch ở bên kia đã cực kỳ sợ hãi, hai tay nắm chặt góc quần áo của Thượng Ất.
“Cô gái nhỏ thật biết nói đùa, chúng ta làm sao có thể làm chuyện này với Thượng Ất đại nhân?” Thú Vương mỉm cười, chỉ tay vào phía sâu hơn trong lòng đất nói: “Nếu như ngài đang vội, bây giờ có thể đi xuống dọc theo con đường này, tôi tin rằng sẽ sớm tìm được dấu vết của tinh hồn. Nhưng tôi khuyên ngài không nên làm điều này, bởi vì thủy triều dung nham đang phun trào, tất cả các loại sinh vật nguy hiểm ở dưới lòng đất sẽ trở nên cáu kỉnh, chúng ta sẽ rất nguy hiểm nếu mạo hiểm.”