Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 392: Chưa ăn no




     Chương 392. Chưa ăn no

Chết tiệt, tên biến thái nào nghĩ ra con quái vật này vậy, thứ này thì liên quan gì đến tinh hồn đặc biệt mà mình cần?

Hàng loạt câu hỏi lần lượt tràn ngập trong đầu Thượng Ất, khiến anh không thể ngồi yên được nữa. Anh đã chuẩn bị để xem màn biểu diễn xiếc quái đản này từ lâu, nhưng anh thật sự không thể ngờ được nó lại kinh khủng và biến thái như vậy, dù lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh nhưng anh cũng không thể chịu được nữa.

Nhưng đúng lúc này, lại có đột biến phát sinh, lợi dụng lúc sân khấu hỗn loạn, con quái vật hình lợn đã liên tiếp cắn xé mấy con chó đang chạy loạn. Đầu bên kia, cơ thể người trần truồng đằng sau cũng dùng tay chân để ngăn những con chó còn lại, lùa tất cả những con chó tội nghiệp vào miệng của con quái vật hình lợn!

“Ợ!”

Cùng với tiếng nấc, con quái vật hình lợn cuối cùng cũng nuốt chẳng toàn bộ lũ chó con, bụng người trần truồng ở phía sau phình ra, nhìn từ xa giống như một con sâu bướm to lớn xấu xí, trông rất quái dị.

Nhưng vào lúc này, con quái vật hình lợn rên rỉ bất mãn, hóa ra sau khi nuốt chửng một lúc, tất cả người trần truồng ở phía sau đều no nê, nhưng bụng nó vẫn trống rỗng.

Hóa ra vừa khéo, có đúng tám con chó vọt ra khỏi hộp gỗ lớn, khi đến lượt con quái vật hình lợn ăn thì vừa đúng lúc không còn gì để ăn nữa!

Lúc này, con quái vật hình lợn hơi điên loạn. Nó tuyệt vọng đưa cơ thể trần truồng của mình chạy vòng quanh và trong miệng phát ra âm thanh “ục ục”, nhưng nó không thể tìm thấy bất kỳ thức ăn nào để ăn, cuối cùng nó phát điên và cắn vào cơ thể trần truồng ở cuối cùng trên người mình.

“A! ~ A~!”

Thần thể trần truồng cuối cùng là một người đàn ông vạm vỡ, tuy không nhìn rõ diện mạo nhưng từ đường gân trên cơ thể của anh ta có thể nhìn ra được rằng anh ta không già lắm, chắc là ở độ tuổi sung mãn. Nhưng trước mặt con quái vật hình lợn, người đàn ông vùng vẫy một cái, bị cắn vào bụng, một vết thương lớn xuất hiện, máu tuôn ra như đài phun nước.

“Chu Cửu Thân, ngươi làm sao vậy? Nếu ngươi giết thi thể mà ta dày công tìm kiếm, xem ta có giết ngươi không!” Nhìn thi thể đẫm máu của người đàn ông, Y Phù cau mày, sau đó dường như lại nghĩ tới điều gì, vui vẻ nói: “Xem ta bận này, còn có đồ ăn ngon chưa bỏ ra, con lợn ngốc, ngươi đợi đó, ta sẽ lấy đồ ăn ngon cho ngươi bây giờ đây.”

Còn có đồ ăn ngon? Mọi người trên khán đài đều cong cổ nhìn về chiếc hộp gỗ lớn, tự hỏi liệu còn có con chó con nào chưa được thả ra không.

“Đồ vật nhỏ nhà ngươi, mau ra đi, đừng để ta làm tổn thương ngươi!”

Giọng nói nghiêm nghị của Y Phù đột nhiên trở nên nghiêm trọng, cô vung cây roi trên tay gỗ vào chiếc hộp gỗ lớn, sau đó một bóng người nhỏ nhắn loạng choạng đi ra trước mặt mọi người.

Đó là một con người?! Còn là một cô bé?!

Có một sự náo động, không ai ngờ được món ăn cuối cùng mà Y Phù nói là một cô bé trông chỉ mới sáu bảy tuổi!

“Con heo lớn ngốc nghếch, thức ăn ở đây, mau ăn đi! Ha ha ha!” So với sự ngạc nhiên của mọi người, Y Phù có vẻ rất tự hào, tiếp tục cười toe toét: “Kính mời quý khán giả chú ý theo dõi. Sau đây, con heo của tôi sẽ trình diễn cho các bạn xem một chương trình vô cùng hấp dẫn – Bé heo và cô bé ác ma, mong các bạn sẽ thích!”

“Cô bé ác ma? Cô ta nói cô gái nhỏ xinh như búp bê đó sao? Mẹ kiếp, tên Thú Vương cũng quá quá đáng rồi, lại còn để một cô bé đáng yêu như vậy làm thức ăn cho lợn, không được, mình không thể ngồi yên được nữa!”

Trên khán đài, một người đàn ông mặt to đột ngột đứng dậy, trên mặt lộ vẻ tức giận, định lao ra khỏi khán đài, nhưng không ngờ, Thú Vương lại lạnh lùng nhìn anh ta một cái, quay đầu lại ra hiệu cho các đoàn viên trong đoàn ở xung quanh đi về phía trước, lập tức ngăn cản người đàn ông mặt to.

“Khán giả số 59, xin mời trở lại chỗ ngồi ngay lập tức, nếu không…” Một người phụ nữ gầy nhỏ trong số các đoàn viên nói, đồng thời hai tay lóe lên, mảnh kim loại khắc hoa văn Thái Cực lập tức phát ra ánh sáng trắng.

“Nếu không cái gì, ông đây đã chán ngấy mấy tên biến thái các người rồi, cút ra cho ông!” Người đàn ông mặt to vươn cánh tay rắn chắc đẩy mạnh người phụ nữ gầy gò, nhưng bóng dáng người phụ nữ gầy gò rung động, ánh sáng trắng lập tức tỏa sáng, trên cổ họng anh ta xuất hiện một cái miệng to đầy răng nanh.

“Bộp… khụ khụ khụ, vậy mà ngươi lại có thể biến thành mãng xà… buông ta ra… ta không thở được!”

Dưới cái nhìn của mọi người, một con trăn to bằng con gấu đang quấn lấy cổ người đàn ông mặt to, từng bước từng bước siết chặt, bóp cổ người đàn ông đến mắt lồi, lưỡi thè ra khỏi miệng, trước mắt thấy anh ta đã sắp chết.

“Dám cả gan quấy rối ở địa bàn của ta, đây là bài học xứng đáng cho ngươi. Rắn hoa, người này giao cho ngươi, hắn chính là thức ăn tối hôm nay của ngươi.”

Trong phòng biểu diễn, Thú Vương lạnh lùng nói, như thể ra lệnh cho người của mình bóp cổ người đàn ông chỉ là chuyện rất bình thường. Nhưng cảnh tượng này rơi vào mắt những khán giả khác thì lại khiến mọi người sợ hãi im lặng, náo động vừa rồi biến mất không còn tăm tích.

Việc con người trở thành loài rắn là điều khó tin, việc này không thể giải thích dưới góc độ khoa học. Nhưng miếng kim loại hoa văn Thái Cực đã làm được điều đó, khiến mọi người không ai có thể cưỡng lại được.

“Ha ha, vừa rồi chỉ là một chút tai nạn, bây giờ xin mời tiếp tục thưởng thức màn săn mồi tuyệt vời của bảo bối Chu Cửu Thân của tôi! Chà chà, cô bé đáng thương này sắp bị ăn rồi, nghĩ thôi đã khiến người ta hưng phấn!”

Y Phù vừa nói đã có vô số bóng ảnh thoát ra từ trên cây roi, con quái vật hình lợn đột nhiên lao về phía cô bé trên sân khấu với một tiếng hét đầy phấn khích, giống như một cỗ xe tăng đè bẹp một con thỏ trắng tội nghiệp.