Chương 378. Lực hấp dẫn cường hãn
“Đói bụng sao?”
Thượng Ất bất đắc dĩ móc ra một viên tinh hạch năng lượng đưa tới trước mặt con chim này, nhưng không ngờ con chim béo không bao giờ cự tuyệt đồ ăn này, lại hoàn toàn không để ý tới tinh hạch ngon nghẻ mà càng gấp gáp nhúc nhích cơ thể giống như muốn từ trong ngực của Thượng Ất chui ra ngoài.
“Đây là sinh vật gì? Khí tức năng lượng thật là đậm.” Cao Tổ xông tới, mắt thấy con chim béo đang đứng ở đầu vai của Thượng Ất xù lông co lại thành một nhúm, thần sắc hiếu kỳ trong mắt dần dần đầy lên.
“Vật nhỏ này, rốt cuộc mày muốn làm gì? Mày đứng ở trên bả vai của tao thì tao làm sao mà chiến đấu được đây?”
Thượng Ất thấy chú chim béo không quan tâm đến anh nhất định muốn chui ra ngoài thì không khỏi có chút tức giận. Hiện tại Cao Tổ đang ở ngay bên cạnh nếu mình không cẩn thận sẽ lập tức bị đánh bại, bây giờ còn thêm vật nhỏ nặng hơn cả cục vàng này nữa thì càng không có phần thắng rồi.
Nhưng rất nhanh Thượng Ất phát hiện ra, mình trách nhầm con chim béo rồi, con chim này không phải bởi vì đói mà quấy rối hắn, ngược lại nó đang muốn trợ giúp Thượng Ất chiến đấu!
Đứng ở trên vai của Thượng Ất, dáng vẻ ngây thơ chân thành của con chim béo dần dần bị thay thế bởi một thần sắc trang nghiêm. Ánh mắt rất nghiêm túc, nhếch khóe miệng, căng thân thể béo tròn lên... Tất cả biến đổi đó đều thể hiện rõ con chim béo đang chuẩn bị giải phóng một chiêu thức gì đó!
Sẽ là năng lực gì? Thượng Ất lo lắng, bên trong ánh mắt mang theo sự chờ mong.
Đều là con của Côn Ngư, anh chị em của con chim béo là Côn Ngư nhỏ và Thanh Loan nhỏ biểu hiện vô cùng chói mắt, cũng chứng minh thế hệ sau của Côn Ngư rất thần kỳ. Hiện tại đến lượt con chim béo phát uy, một khi năng lực của nó siêu vượt hơn đồng loại, trận chiến này có lẽ sẽ lập tức kết thúc đi?!
"Bủm!" Một âm thanh thanh thúy vang lên trong không khí, con chim béo rốt cục thả ra một chiêu nó nghẹn lại đã lâu… đó là một cái đánh rắm rất vang!
...
Thượng Ất nhìn chằm chằm con chim béo đang đứng ở trên vai mình vì ngượng ngùng mà cúi đầu thấp xuống, trong không khí hình như có một mùi thối nhàn nhạt ngưng đọng lại càng khiến Thượng Ất bắt đầu hoài nghi cuộc sống này.
"Em gái mày, mày đánh rắm còn thối hơn cả heo, mày chuẩn bị nửa ngày tao còn tưởng mày làm gì hoá ra là máy chuẩn bị một cái rắm? Vậy mà mày làm bộ làm tịch nửa ngày hóa ra là nhịn đánh rắm. Ông đây quyết định rồi, đợi chút nữa sau khi trận chiến kết thúc tao nhất định nướng mày lên ăn thịt!"
Thượng Ất hung tợn nhìn chằm chằm con chim béo, nếu như ánh mắt có thể phóng ra năng lượng, có lẽ con con chim béo này đã bị nướng khét.
"Chíp, chíp, chíp!"
Con chim béo lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, mở ra cái miệng nhỏ nhỏ mặt dày giống như da mặt của đứa bé mập mạp vậy, đang nịnh hót lấy lòng chủ nhân.
"Phốc phốc!"
Trong không khí truyền đến tiếng cười của Cao Tổ, con chim béo này thực sự quá khôi hài, nó không nhịn nổi bật cười tại chỗ. Mà vua sói hoang một bên vẫn luôn nằm yên cũng há rộng miệng ngáp một cái, không biết là vì cảm thấy hành động của con chim béo quá nhàm chán, hay là chủng tộc sói dùng loại phương thức này để diễn tả ý cười.
"Mẹ nó, chuyện mất mặt này đều do con súc sinh này gây ra, sớm biết thế đã không mang theo mày rồi." Trên mặt Thượng Ất nổi lên một tầng màu đỏ ửng, mang tiếng là "con trưởng" nhưng biểu hiện của con chim béo thực sự làm cho người ta quá mất mặt.
Nghĩ cũng không nghĩ, Thượng Ất một phát bắt lấy cái mông lớn của con chim béo muốn nhét nó vào trong ngực, nhưng lúc này con chim béo đột nhiên phát ra một tiếng huýt dài, âm thanh thanh thúy êm tai không hề kém chị em Thanh Loan nhỏ của nó!
"Hử? Lần này con chim béo thật sự muốn phát uy sao?"
Thượng Ất có chút thấp thỏm nhìn toàn thân con chim béo đang bị lông vũ bao phủ, chỉ sợ con chim này dùng sức quá mạnh phụt ra một đống phân, thế thì Thượng Ất đúng là chỉ có thể khoan một lỗ trên mặt đất để chui vào.
Rất may mắn, lần này biểu hiện của con chim béo rất đáng tin cậy, thậm chí đáng tin đến mức khiến Thượng Ất có chút kinh ngạc.
Nặng! Càng ngày càng nặng! Giống như một ngọn núi nhỏ vậy!
Con chim béo đứng ở bả vai của Thượng Ất vốn dĩ đã nặng rồi, bây giờ thân thể đột nhiên càng thêm nặng nề, thời gian dần qua thậm chí cả Thượng Ất cũng có chút không chịu nổi, nhưng bề ngoài của con chim béo không có bất kỳ biến hóa nào vẫn như cũ một dáng vẻ ngốc ngốc đáng yêu ngo ngoe, rất giống một con gà mái mập mạp.
"Không thể nào... Dựa theo đinh luật bảo toàn, sự vật không thể ở trạng thái trống rỗng tiến hành chuyển vật chất, con chim béo tăng trọng lượng, chứng tỏ nó nhất định là đang hấp thu thứ gì đó... Thế nhưng rõ ràng cái gì nó cũng chưa ăn mà!"
Thượng Ất cố gắng duy trì sự cân bằng của thân thể, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đầu vai của hắn như bị một ngọn núi nhỏ đè ép, Thượng Ất dự đoán đơn giản một chút, có lẽ thể trọng của con con chim béo này ít nhất phải nặng hơn 500kg, hơn nữa thể trọng của vật nhỏ này không ngừng tăng một cách nhanh chóng, Thượng Ất không thể không huy động năng lượng sinh vật để chống đỡ sức nặng của con chim này.
Cuối cùng bả vai của Thượng Ất không còn nặng nữa, nhưng không đợi Thượng Ất kịp thở một hơi, trong nháy mắt một cỗ sức mạnh kỳ quái từ trên người vật nhỏ kia phát ra, da đầu Thượng Ất tê dại một hồi không khỏi nghẹn ngào kêu lên:
"Chẳng lẽ đây là... Dị năng khống chế trọng lực?"
Không sai, cỗ sức mạnh này khiến Thượng Ất nhớ đến một người, nói đúng hơn là một người đã từng là kẻ thù của hắn - Loan Báo.
Thượng Ất còn nhớ rất rõ ràng khi ở ruộng Hoa Anh Túc lần đầu tiên bị muỗi nhện tập kích và lần đầu tiên gặp nữ sĩ quan Lãnh Vân... Bây giờ suy nghĩ lại một chút, khi đó gông xiềng trọng lực của Loan Báo cũng khiến Thượng Ất ăn không ít khổ, nếu như không phải lúc ấy hắn đánh cược tính mạng dùng kỹ năng trùng kích nổ nổ chết Loan Báo thì chỉ sợ là thi thể của Thượng Ất đã sớm biến thành xương trắng rồi.