Chương 368. Sói nấp trong Chỉ Diên
Họ đều là mồi nhử được chọn ra từ các nhóm tị nạn ở nhiều nơi, trong đó có ba mươi sáu nam trung niên, hai mươi ba nữ trung niên, còn lại đa phần là người già từ năm mươi đến sáu mươi tuổi, chỉ có một cô bé mười hai tuổi tên Tiểu Giai.
“Tiểu Giai, sao con nhất định phải đi cùng với mẹ, con có biết bây giờ bên ngoài nguy hiểm lắm không?”
Phía đầu toàn quân, một chiến sĩ trẻ tuổi của căn cứ Tổ Ưng đang chăm chú dẫn đường, một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi đi phía sau anh ra đang nói chuyện với cô con gái tên Tiểu Giai của mình. Cuộc nói chuyện của hai mẹ con lọt vào tai người lính trẻ khiến anh không khỏi nhíu mày và lập tức trừng mắt nhìn họ, ra lệnh cho họ không được nói quá to.
Đúng vào lúc này, hai chiến sĩ trung niên của căn cứ Tổ Ưng đi ở cuối đội đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt súng trường của họ chĩa vào trong khu rừng rậm.
“Thật kỳ quái, từ khi rời khỏi căn cứ, tôi luôn cảm thấy dường như có thứ gì đó đang theo sau mình, Đại Thành, cậu nói xem có khi nào chúng ta đã bị những con sói thoái hóa đó theo dõi rồi không.”
“Chắc là không đâu, lúc tôi đi ra sư trưởng Quan Minh Quyết đã nói rồi, đây chỉ là một nhiệm vụ hộ tống đơn giản, địa điểm cách trung tâm căn cứ không xa. Anh Thâm, anh đừng có nghi thần nghi quỷ nữa. Đợi lát nữa đưa những người tị nạn này đến địa điểm chỉ định thì chúng ta có thể lập tức quay về rồi.
Hai người lính trung niên thấp giọng nói chuyện, nhưng bước chân lại tăng tốc, không ngừng thúc giục đoàn người tị nạn đi nhanh để có thể đến nơi càng sớm càng tốt. Mà vào lúc này, họ cũng không để ý Thượng Ất mặc bộ áo giáp đen đang đi theo bọn họ cách đó không xa, đôi mắt sáng ngời không ngừng phát ra tia sáng kỳ dị.
Rõ ràng là Thượng Ất đang sử dụng năng lực tri giác của mình để theo dõi chuyển động xung quanh, cực kỳ mong đợi vua sói thoái hóa xuất hiện, đó chính là mục tiêu của chuyến đi này!
Nửa tiếng sau, hơn một trăm người tị nạn đã đến nơi làm mồi nhử. Một vùng thung lũng lõm xuống phủ đầy hoa Chỉ Diên. Thông tin tình báo mà Thượng Ất có được cho thấy nơi này là nơi vua sói xuất hiện lần cuối cùng, cũng là nơi vô cùng thích hợp để phục kích con mồi. Miễn là sói hoang thoái hóa không ngốc, một số lượng lớn con người xuất hiện ở đây nó nhất định sẽ không nhịn được sự cám dỗ mà xuất hiện.
Đội ngũ dừng lại, một chiến sĩ Tổ Ưng trẻ tuổi chuẩn bị phải trèo lên sườn núi xem xét bốn phía xung quanh, mà lúc này tại đội ngũ phía sau, hai chiến sĩ trung niên lại kéo anh ta lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảnh cáo, ý bảo chiến sĩ trẻ tuổi không được di chuyển.
Nhiệm vụ lần này chỉ là hộ tống, mệnh lệnh bọn họ nhận được vô cùng đơn giản, chỉ cần đưa những người này đến địa điểm chỉ định, sau đó có thể tự ý rút lui, sau này dù có phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không liên quan đến bọn họ nữa.
Đến lúc phải rời đi rồi, trong ba người thì người chiến binh trẻ tuổi lại không đi. Nhìn quanh bốn phía, chiến binh trẻ tuổi cảm thấy sự việc có chút không đúng. Anh ta nhận ra dưới chân chính là nơi đàn sói tấn công đám người tị nạn lần cuối cùng. Lần đó nếu anh nhớ không sai thì có khoảng ba mươi người mất tích, cuối cùng khi tìm được xác cũng không trọn vẹn, nhìn bên ngoài vô cùng thê thảm.
Ngoài ra nơi đây quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức âm thanh của côn trùng kêu to cũng đều không thể lọt khỏi tai bọn họ. Nhìn qua sau lưng đám người tị nạn cười cười nói nói, hoàn toàn không biết chính mình đang gặp nguy hiểm. Một cảm giác âm thầm sợ hãi bao phủ trong lòng chiến sĩ trẻ tuổi, anh ta đột nhiên ý thức được nhiệm vụ hộ tống lần này có vẻ không phải đơn giản như tưởng tượng.
“Điền Hiểu Quan, rốt cuộc cậu có đi hay không, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, cậu vẫn còn lề mề cái gì vậy?”
Hai chiến sĩ trung niên ở bên cạnh người chiến binh trẻ tuổi bực mình thúc giục, bọn họ cũng cảm giác bầu không khí xung quanh có chút không thích hợp, bản năng bảo bọn họ phải lập tức rời đi, thế nhưng... đã không còn kịp nữa rồi!
Trong lúc người chiến binh trẻ tuổi Điền Hiểu Quang đang do dự nên đi hay không thì điều kỳ lạ đã bất ngờ xảy ra. Bên ngoài đám người kia xuất hiện một thân ảnh có bộ lông màu xám như bóng ma, khi mọi người kịp phản ứng lại thì chúng đã lao về phía trước.
“Chết tiệt, sói hoang thoái hóa! Trời ơi!! chúng ta bị dã thú bao vây rồi!”
“Đúng vậy, sao những con quái vật này lại xuất hiện ở đây, trước khi chúng ra xuất phát không phải các trưởng quan đã nói đây chỉ là một nhiệm vụ hộ tống đơn giản sao. Tại sao ở đây lại có sói?!”
“Xong rồi, lần này xong đời rồi! Nhiều sói hoang thoái hóa như vậy, chúng ta còn có thể sống sót trở về sao? Chẳng lẽ, chúng ta đã bị mắc bẫy rồi sao?”
Đám người bộc phát ra nỗi sợ hãi vô cùng lớn, cả đội ngũ rơi vào cảnh hỗn loạn.
Mọi người biết rất rõ, những con dã thú này cực kỳ hung bạo, như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ, chỉ dựa vào hơn một trăm người cộng thêm ba chiến sĩ Tổ Ưng nhỏ bé, căn bản là không thể nào chiến thắng những thứ quái dị ăn thịt người kia.
Có điều bản năng sinh tồn khiến cho bọn họ lựa chọn tin tưởng vào các chiến sĩ của căn cứ Tổ Ưng, nhưng họ đã nhanh chóng nhận ra rằng những con sói thoái hóa này đã lén lút tấn công hai chiến binh trung niên và đã hạ gục họ từ lúc nào, người duy nhất còn sống sót và đang chĩa súng vào bầy sói là người chiến sĩ trẻ tuổi Điền Hiểu Quang.
Có điều, thanh niên này cũng giống như bọn họ, hai mắt lộ ra sự sợ hãi, nhìn chằm chằm vào một thân ảnh to lớn màu xanh đen ở phía xa đang từ từ đi về phía đám người.
“Trời ạ, là vua sói thoái hoá trong truyền thuyết, có có thể dùng lưỡi đao gió chém chiến sĩ của căn cứ Tổ Ưng thành từng mảnh!”
Trong đám người lại phát ra âm thanh tuyệt vọng lần nữa.