Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 356: Ba đứa nhỏ bị bỏ rơi




     Chương 356. Ba đứa nhỏ bị bỏ rơi

“Lão đại, chị dâu cũng đã lên tiếng rồi, anh cố giúp cho con cá lớn kia một đao đi, mọi người đều tin tưởng vào đao pháp của anh, chắc chắn sẽ không làm cho căn cứ Tổ Ưng mất mặt! Mọi người nói có đúng không?!”

“Đúng vậy, lão đại Thượng Ất anh đừng có khiêm tốn nữa, hãy để cho chúng tôi chiêm ngưỡng đao pháp thần kỳ của anh đi.”

Tên béo nở một nụ cười gian manh, hô lớn, các quân sĩ của căn cứ Tổ Ưng đứng ở xung quanh cũng hô hào theo, nhất thời, bầu không khí đã trở nên vô cùng sôi động và ấm áp, sương mù vì những đồng đội chết trận cũng bị những tiếng cười toát ra từ tận trong lòng này cuốn đi.

“Hừ, tên béo chết tiệt, anh chờ đó cho tôi!”

Thượng Ất hung ác trừng mắt nhìn tên béo từ trên không trung, trong lòng âm thầm thề rằng khi quay lại nhất định sẽ làm cho tên mập này đẹp mặt. Có điều, vẻ mặt thoải mái của tên béo cũng khiến Thượng Ất yên tâm một chút, danh hiệu thần trốn của tên này ở kiếp trước không phải là nói suông, nếu chuyện này có chút nguy hiểm nào thì phỏng chừng hắn chính là người đầu tiên quay đầu bỏ chạy.

“Xem ra chuyện này cũng không phải chuyện xấu, vậy coi như đền bù cho mũi tên vừa nãy đi.”

Trong lòng vừa nghĩ xong, hai tay Thượng Ất đột nhiên khép hai, trong phút chốc một thanh kiếm năng lượng trong suốt khổng lồ dài hai mét xuất hiện trên không trung. Hình dạng của Trọng Kiếm Vô Công mang phong cách cổ xưa mà vững vàng, luôn làm cho người ta cảm giác trầm ổn, dường như chỉ cần nó chém ra thì không có thứ gì trên thế gian này có thể cản được!

“Ầm ầm!”

Giống như một tia chớp đen, màu đen đôi cánh của Thượng Ất, màu đen của áo giáp bằng chất lỏng đặc biệt, cùng với màu đen của mũi tên hợp lại với nhau giống như một tia chớp đen ngay lập tức xẹt qua cái bụng dày của côn ngư, giây tiếp theo chỉ nghe thấy âm thanh “rít rít” kì quái truyền đến, ba viên thịt nhỏ như ba chú chó con mới sinh từ trong bụng côn ngư lăn xuống, ào ào mà ngã vào trong nước.

“U u u!”

Nhìn thấy cảnh này, côn ngư vui sướng kêu lên một tiếng, đôi mắt to cũng lộ ra vẻ nhân hậu của con người, giống như một người mẹ hiền, nó vươn một cái vây mềm mại, nhẹ nhàng vớt ba viên thịt nhỏ từ nước ra.

“Được rồi, không cần cảm ơn ta, từ nay về sau chúng ta coi như không ai nợ ai. Sau này đừng quấy rầy ta, cẩn thận ta tức giận bắn chết ngươi!”

Nhìn thấy cá côn đã đẻ xong, Thượng Ất vỗ đôi cánh quỷ của mình, quay người bay đi. Phải biết rằng trên bụng cá Côn vẫn còn hai vết thương rất lớn, lỡ đâu con vật này được đằng chân lên đằng đầu đòi mượn Tinh Vực Cốt Đao của y làm kim khâu vết thương thì không chừng tim của Thượng Ất cũng vỡ luôn.

“U u!”

Âm tiết thay đổi rõ ràng, dường như côn ngư phát ra tiếng kêu bi thương. Ngay lập tức, Thượng Ất cảm giác được có vài bóng đen bay tới, vô thức đưa tay bắt lấy, đột nhiên thấy trên cánh tay xuất hiện ba viên thịt mềm mại, ướt át.

“Chết tiệt, con súc sinh nhà ngươi muốn làm cái gì vậy, sao lại ném cả ba tên nhóc này cho ta? Ây, sao ba tên này không giống cá chút nào mà lại có vẻ giống chim vậy?!”

Thượng Ất sờ sờ đầu, kinh ngạc nhìn ba viên thịt nhỏ trong tay, có chút ngẩn người. Cái miệng nhọn, cái đầu tròn trịa và đôi cánh xinh xắn, ba đứa nhóc này trông giống như những chú gà nhỏ hơn là hơn là giống con côn ngư kia. Thượng Ất thậm chí còn tự hỏi không biết có phải mình bay quá lâu, mất sức nên sinh ra ảo giác hay không. Cá mà lại sinh ra gà con, đúng là chuyện lạ trên đời!

Đúng vào lúc này, thân hình khổng lồ của côn ngư lại xuất hiện dị trạng. Chỉ thấy hai chiếc lưỡi dài vàng óng của nó cứ bắt cá lớn từ hồ ném vào miệng, cũng không thấy nó nhai, chỉ mấy chốc con cá to dài mấy mét đã biến mất trước mặt nó.

Sau đó vết dao to lớn trên bụng của nó bắt đầu lành lại với tốc độ nhanh chóng, nhưng vết thương khổng lồ do một đối thủ không rõ trước đó làm bị thương vẫn không thay đổi, giống như một cái miệng khổng lồ và gớm ghiếc, khiến người ta khiếp sợ.

“Ây, côn ngư, mi có ý gì? Mi không cần ba đứa con của mình sao?” Thượng Ất không hiểu ý của côn ngư, hét lớn hỏi, côn ngư không để ý đến hắn, chỉ điên cuồng ăn, chẳng mấy chốc nó đã ăn hết rất nhiều loại cá lớn khác nhau. Sau đó, nó vỗ mạnh cái đuôi lớn, cơ thể nó không một tiếng động, lập tức biến mất dưới hồ Tổ Ưng rộng lớn.

“Chết tiệt, mi thật sự coi ông đây như là vú em của mi sao? Còn muốn để ông đây giúp mày nuôi ba con gà con này à? Đừng có đi, quay về đây cho lão tử!”

Thượng Ất bất lực lớn tiếng gọi, có điều dường như côn ngư đã đi thật rồi, chỉ còn lại ba đứa nhỏ mới chào đời nằm cuộn tròn trong vòng tay của Thượng Ất.

“A, thật là một tên nhóc đáng yêu, mau cho tôi xem!”

Thượng Ất vừa quay lại, mọi người lập tức vây quanh hắn. Đỗ Giai Tuệ vươn tay bế đi một con chim nhỏ, vẻ ngoài dễ thương như trong truyện tranh của con chim con đã ngay lập tức chiếm được trái tim của cô gái, cô ôm lấy con chim nhỏ đặt vào trong ngực.

Mà lúc này, Trần Phóng và Ly Á cũng không kìm được ôm một con vào trong tay, sau khi nhìn kỹ hồi lâu, họ ngạc nhiên thốt lên: “Ồ, sao con cá này lại đẻ ra được ba con chim vậy? Chẳng lẽ lời Triệu Khiêm là sự thật, đây chính là sinh vật thượng cổ lai giữa chim và cá, Côn Bằng?”

“Hừ, tôi không biết chúng có phải là Côn Bằng hay không, nhưng tôi biết rằng mẹ của chúng rất vô trách nhiệm, vậy mà thực sự bỏ rơi mấy đứa nhỏ mà chạy một mình, thật là tức chết tôi rồi!”

Thượng Ất vẫn chưa nguôi ngoai cảm xúc sau sự việc “làm bà đỡ” ngoài ý muốn kia, nên trong giọng điệu có chút tức giận và bất mãn. Lúc này, Triệu Khiêm từ bên cạnh đi tới, nhìn con chim một lúc, không giấu nổi ý cười, anh ta nói với Thượng Ất: “Thượng Ất, tôi thấy anh chẳng tốn công sức gì mà còn được lợi ích không nhỏ đấy.”

“Lợi ích lớn? Sao lại nói như thế?” Thượng Ất khó hiểu hỏi.