Chương 347. Chỉ ai người đó chết
“Nghe tôi nói, chúng ta đã bị phục kích, đội trưởng Điền đang đi cứu đám Chu Thiết. Tôi không quan tâm anh có quan hệ gì với Điền Ba, bây giờ nhanh chóng rời khỏi đây, còn muộn nữa thì sẽ không kịp! Chết tiệt, mau đưa tôi lựu đạn, những người này đều điên hết rồi!”
Chiến sĩ Tổ Ưng liều mạng muốn cướp lựu đạn về lại không ngờ Thượng Ất khẽ vỗ bả vai anh ta, giọng điệu ôn tồn: “Chỗ này giao cho tôi, cậu đi tìm Điền Ba về. Nói với cậu ta Thượng Ất trở về tiếp nhận căn cứ Tổ Ưng!”
“Cái người này, anh nghe không hiểu hả, tôi nói chúng ta đã thua rồi… Khoan đã, anh nói anh tên gì?” Chiến sĩ Tổ Ưng lau vết máu trên mặt, hai mắt nhìn thẳng vào thân hình cao lớn của Thượng Ất. Đột nhiên cả người anh ta run lên, một luồng nhiệt trào ra từ khóe mắt.
“Đại ca Thượng Ất, là anh thật sao? Trời ơi, tốt quá rồi, Thượng Ất lão đại trở về rồi! Cuối cùng đã trở về rồi!”
Dường như cái tên Thượng Ất này có sức mạnh thần kỳ. Khoảnh khắc chiến sĩ Tổ Ưng nhận ra Thượng Ất, đột nhiên cả người tràn đầy sức mạnh, tiếng gào to liền vang vọng khắp nơi, khiến cả những người tị nạn đang nằm trên đất không dám nhúc nhích ở xung quanh cũng sửng sốt.
“Anh ta điên rồi à, không sợ những người điên cuồng kia ăn anh ta sao… Có điều vừa rồi anh ta hét ai trở về? Tôi nghe hình như gọi là Thượng Ất gì đó.” Một người tị nạn gan dạ lén lút ngẩng đầu nhìn sang, đồng thời dùng ánh mắt sợ hãi đánh giá Thượng Ất trong đám người.
“Đúng, hình như anh ta hét là Thượng Ất… Cái tên này nghe có hơi quen tai. Không phải vừa rồi cái người tên Điền Ba đã nhắc tới cái tên này sao?” Một người tị nạn khác cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ. Bộ dạng mặt không đổi sắc của Thượng Ất khiến họ nhận ra rằng người đàn ông này chắc chắn lai lịch không tầm thường.
“Hừ, tên gì cũng vô ích. Anh không thấy Điền Ba rồi còn có Chu Thiết giỏi nhất kia bây giờ đã bị Kỷ Hoành Vỹ đánh tè ra quần sao? Tên này là một tên ngốc, tới khi người tị nạn điên cuồng tập hợp lại với nhau thì chắc chắn anh ta cũng bị gặm đến mức không còn xương rồi.”
Những người tị nạn không biết sự thật, nhưng đám chiến sĩ Tổ Ưng luôn giữ tỉnh táo lại vô cùng phấn khởi trước một tiếng này. Thượng Ất - lão đại của thành Thượng Nhạc, cũng là thủ lĩnh đầu tiên của căn cứ Tổ Ưng lại trở về trong thời điểm nguy kịch quan trọng? Có kịch hay để xem rồi! Tốc độ như quỷ mị của Thượng Ất đã sánh ngang với kỹ năng đặc biệt của trùng bạo tử thần, tưởng chừng như là vũ khí giết người vô cùng thuận lợi trong quần chiến.
Trong một khoảnh khắc, vừa mới đây đám chiến sĩ Tổ Ưng vẫn chỉ có thể cố gắng chống đỡ, vậy mà giờ lại phấn chấn tinh thần, từng người bùng lên sức chiến đấu kinh người, lao như bay về phía Thượng Ất mà chẳng cần bất cứ tổ chức nào.
Mà đám người Kỷ Hoành Vỹ lúc này đang dồn toàn lực đánh lén chiến sĩ Tổ Ưng thì đều sửng sốt. Đôi mắt rơi vào trên thân hình cao lớn của Thượng Ất đang theo chiến sĩ Tổ Ưng rút lui thần tốc. Vài bước xông tới trước mặt Thượng Ất, nhìn đoàn người cưỡi ngựa cao như mình, trong mắt Kỷ Hoành Vỹ lộ ra một ít vẻ kiêng nể, thử thăm dò hỏi: “Anh chính là Thượng Ất? Cái tên được Điền Ba thổi phồng là giỏi như quỷ thần?”
“Thượng Ất lão đại, hắn chính là người dẫn đầu đám người tị nạn gây rối, tên là Kỷ Hoành Vỹ. Người có thể nhả khói độc trong bàn tay bên cạnh hắn tên là Khương Quốc. Vì hắn mà nhiều anh em của chúng ta đều đã phát điên mà chết thảm dưới tay chúng, anh phải báo thù cho họ!”
Giọng nói của những chiến sĩ Tổ Ưng cường tráng nghẹn ngào, sáu bảy chiến sĩ Tổ Ưng đang lác đác đứng bên cạnh hắn cũng lần lượt lộ ra vẻ đau thương. Trong đó có vài chiến sĩ gần như đã thấm đẫm máu tiếp lời:
“Đúng vậy Thượng Ất lão đại, anh mau ra tay ngăn chặn bọn họ đi. Đội trưởng Điền Ba vì cứu chúng tôi đã bị những người tị nạn điên cuồng kia bao vây rồi!”
“Ngăn bọn chúng? Ha ha ha, các người nghĩ hắn ta là thần tiên thật sao?” Nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể của chiến sĩ Tổ Ưng, Kỷ Hoành Vỹ cười lớn như thể nghe được chuyện đáng cười nhất thế gian. Hắn ta dùng tay chỉ về phía những người tị nạn đầy khắp núi đồi, nói một cách kiêu ngạo: “Mày nói cho tao nghe xem, mày muốn ngăn chúng thế nào? Dùng tay chỉ trỏ thì bọn chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?”
“Mày nói không sai, tao đang định làm vậy… Cám ơn lời nhắc nhở của mày, sức mạnh của trùng kích nổ, nổ cho ta!” “Ầm ầm!”
Thượng Ất vừa dứt lời, một bông hoa đỏ tươi như máu bỗng nở rộ ở khu vực người tị nạn tập trung đông nhất xung quanh. Với sức nổ cực lớn, hàng chục người tị nạn bị nổ thành từng mảnh ngay tại chỗ. Bởi vì căm phẫn, lần này Thượng Ất không hề nương tay. Với kỹ năng trùng kích nổ điên cuồng, tiếng nổ tung vang lên hết đợt này đến đợt khác giống như pháo hoa, chấn động khiến tất cả mọi người đều ngây ngốc đứng tại chỗ không biết phải làm sao.
“Mày… mày… mày có thể khống chế năng lượng sinh vật trong người họ? Chuyện… chuyện này không thể nào!” Kỷ Hoành Vỹ kinh hãi lùi lại, ngón tay bằng tảng đá to lớn run rẩy chỉ về phía Thượng Ất. Đột nhiên cả người y run lên như nghĩ tới điều gì, nghẹn ngào hét lên: “Tao hiểu rồi, là loại máu đặc biệt kia. Thứ thuốc nước lúc trước Điền Ba ép chúng tao uống có vấn đề!”
Đối với Kỷ Hoành Vỹ mà nói, kỹ năng trùng kích nổ của Thượng Ất chắc chắn rất có sức răn đe và có sắc thái khoa học viễn tưởng. Ai có thể ngờ được thật sự có một loại năng lực chỉ cần ngoắc ngón tay đã có thể khiến một người đột ngột phát nổ đến mức không phân biệt được với phân chó như vậy?
Một cơn ớn lạnh chạy dọc từ sau gáy Kỷ Hoành Vỹ thẳng lên tới đỉnh đầu, kích thích từng đợt tê dại trên da đầu, vẻ sợ hãi cũng lần đầu tiên xuất hiện trong lòng hắn ta. Nhưng khi cúi đầu xuống nhìn thứ Khương Quốc đang kẹp dưới nách thì sắc mặt Kỷ Hoành Vỹ lập tức dâng lên vẻ lạnh lẽo.” Nghe đây, đừng tưởng tao sợ mày! Khương Quốc, mau phóng độc tố thần kinh giết chúng cho tao!”