Chương 345. Cái đuôi lớn
“Ha ha, đúng là lợi hại, không hổ là cao thủ với năng lượng khổng lồ. Nhưng tao khác với cái thứ phế vật đó. Khả năng của tao chuyên về tấn công vật lý. Tay của mày bây giờ chắc đang rất đau đúng không? Nhưng áo giáp bằng đá tảng của tao lại có thể được khôi phục bất cứ lúc nào.”
Kỷ Hoành Vỹ vẫy tay nhẹ một cái, đột nhiên những tảng đá vỡ xung quanh cứ lăn dài. Vài giây sau, bộ giáp bằng đá tảng của Kỷ Hoành Vỹ đã được khôi phục như trước. Còn tay phải của Chu Thiết thì máu vẫn tuôn chảy.
“Chu Thiết dừng tay đi, anh sẽ phải chịu đựng đau đớn tột cùng khi đánh nhau với hắn ta bằng tay không. Giao hắn ta cho tôi. Anh đi giết tên giải phóng độc tố kia đi.”
Điền Ba bước đến và ngăn Chu Thiêt vẫn đang muốn tiếp tục đánh nhau lại. Nhưng lại không lường được rằng khi Chu Thiết vừa định tiến đến chỗ Khương Quốc thì bỗng bị một cô gái tóc nâu nhỏ bắt ra, trói chặt chân anh.
“Cung Na? Cô cũng có khả năng đột biến rồi sao?”
Nhìn Cung Na dừng lại trước mặt, hai mắt Chu Thiết trở nên đỏ ngầu hơn. Chất độc kích thích thần kinh do Khương Quốc phóng ra rất mạnh. Bây giờ Chu Thiết hoàn toàn chỉ là đang cố gắng cầm cự.
“Hừ, tôi không may mắn đến mức tiến hóa ra dị năng...” Gương mặt Cung Na trầm ngâm, khi bước chân di chuyển, một thứ gì đó uốn éo từ từ lộ ra, thì ra Cung Na cũng là người thoái hóa. Sau mông cô ta tiến hóa ra một cái đuôi dài hơn ba mét có lông. Nó giống như cái đuôi của một con chuột được phóng đại lên hàng chục lần.
“Tất cả đều tại các người, nếu không phải các người chặn đường ngăn chúng tôi đến gần hồ Tổ Ưng thì sao tôi có thể biến thành một thứ kinh tởm như vậy? Nhưng không sao, Kỷ ca nói rằng chỉ cần giết chết các người, bắt được cá lớn trong hồ để ăn thì cái đuôi của tôi có thể biến mất, hồi phục lại nhan sắc xinh đẹp trước đây. Thế nên bây giờ các người đi chết hết đi!”
Cung Na đột nhiên cụp đuôi lại, Chu Thiết bất ngờ ngã xuống đất, mắt đỏ ngầu vì cơn đau dữ dội, gầm lên như một con dã thú.
“Không xong rồi, Chu Thiết mất trí rồi!”
Điền Ba nhìn cảnh này trong lòng không khỏi căng thẳng. Chuyện hắn ta lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra. Bây giờ chiến trường hỗn loạn, một khi Chu Thiết cũng rơi vào điên cuồng thì ngoại trừ mình ra không ai có thể ngăn cản hắn ta. Nhưng bây giờ bản thân còn phải đối phó với Kỷ Hoành Vỹ, căn bản không thể thoát thân rời đi. Chuyện này phải làm sao?
“Ha ha ha, đội trưởng Điền Ba, bây giờ anh biết lo lắng rồi hả? Nhưng mà anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không để anh đi khỏi, để chúng tôi thưởng thức một chút cấp dưới của anh giết người thế nào!”
Kỷ Hoành Vỹ cười điên cuồng, nắm đấm to lớn không ngừng tấn công Điền Ba, căn bản không cho Điền Ba có bất cứ cơ hội nào rời khỏi. Mà lúc này, cuối cùng Chu Thiết đã hoàn toàn mất đi lý trí, bắt đầu tấn công mọi sinh vật xung quanh một cách điên cuồng, kể cả những chiến sĩ Tổ Ưng khác.
Số lượng người chết và bị thương bắt đầu tăng lên nhanh chóng. Nhìn chiến trường hỗn loạn, Điền Ba bất lực thở dài. Hắn ta tính toán kỹ lưỡng cũng không ngờ được đối phương lại có nhiều thể biến dị kỳ lạ như vậy. Càng không ngờ rằng trong đó còn có nhân vật khác thường như Khương Quốc.
Tính toán bây giờ hắn ta chỉ có thể mau chóng xử lý Kỷ Hoành Vỹ mới được. Nhưng tên Kỷ Hoành Vỹ này rất xảo quyệt, hắn ta hoàn toàn không chủ động tấn công trong trận chiến mà chỉ không ngừng dựa vào dị năng lấy được những viên đá xung quanh để tăng cường phòng thủ, giống như một con rùa trốn trong cái mai dày khiến Điền Ba không thể ra tay.
“Bỏ đi, dù sao thì cũng không thể để Chu Thiết cũng chết ở đây…” Điền Ba quyết định từ bỏ giao tranh với Kỷ Hoành Vỹ. Bây giờ chỉ có thể đợi mấy tên chiến sĩ tinh nhuệ cứu Chu Thiết ra trước, như vậy mới có thể giảm tổn thất đến mức thấp nhất. Ít nhất căn cứ hồ Tổ Ưng… Điền Ba bực bội nhìn mặt nước dưới hồ Tổ Ưng xao động dập dờn bồng bềnh xinh đẹp. Trong lòng hắn ta hiểu rõ, một khi mình bỏ hồ Tổ Ưng thì chưa tới ba ngày đám người Kỷ Hoành Vỹ sẽ ăn sạch cá trong hồ, rồi cái hồ này sẽ biến thành một vùng nước đọng. Nhưng vì nhóm người Chu Thiết, Điền Ba cũng không còn cách nào khác.
Nghĩ đến đó Điền Ba nhanh chóng chạy về phía Chu Thiết. Cảnh tượng này rơi vào trong mắt đám người Kỷ Hoành Vỹ. Không nghi ngờ gì nữa, như vậy đã tương đương với tuyên bố thắng trận. Cung Na phấn khởi hất đuôi tiến đến trước mặt Kỷ Hoành Vỹ, giọng điệu phấn kích nói: “Anh Kỷ, sau này hồ Tổ Ưng là của chúng ta rồi, anh nhất định đừng quên chuyện đã hứa với tôi!”
“Quên sao được! Bây giờ cô đi bảo vệ Khương Quốc. Nhất định đừng để anh ta bị thương…” Kỷ Hoành Vỹ cười nói, nhưng lại đột nhiên giơ nắm đấm đập mạnh vào gáy Cung Na. Trong phút chốc chỉ nghe thấy một tiếng cười khúc khích, đầu của Cung Na trong nháy mắt như quả bóng bị móp đi một nửa.
“Hừ, thân thể biến dị ghê tởm còn dám đưa ra yêu cầu với tôi. Nếu không phải thấy cô có chút tiện ích thì ông đây đã một chân đạp chết cô rồi. Còn Khương Quốc mày muốn sống thì mau chóng thả độc ra cho tao, ông đây muốn những người này đều chết hết!”
Kỷ Hoành Vỹ cười một cách điên cuồng. Lúc này độc tố khiến thần kinh hưng phấn đã tràn tới gần hai trăm mét xung quanh. Dường như hơn nửa số người tị nạn đều đang chém giết không ngừng dưới sự kích thích của độc tố. Trong đó những người phụ nữ mang theo con nhỏ lại đang ăn con mình ngay tại chỗ. Nhất thời cả chiến trường như địa ngục, kinh khủng u ám, vô cùng thê thảm.
Về phần những người tị nạn khác vẫn còn tỉnh táo thì cũng không dám di chuyển với tình cảnh hỗn loạn này, vì lo sợ một khi không cẩn thận sẽ kích thích những người trúng độc kia, rước lấy họa sát thân. Mà đúng lúc này, đột nhiên một đoàn người chậm rãi đi từ ngoài thung lũng vào. Khi nhìn thấy chiến trường thì không thể không dừng bước, sau đó đột nhiên một người đàn ông dẫn đầu cưỡi một con ngựa kỳ lạ xông tới.
“Này, cậu mau trốn đi, đừng đi vào trong nữa. Những người đó đã trúng độc đều phát điên hết rồi, nếu bây giờ vào trong sẽ bị cắn chết đấy!”