Chương 341. Đập mày như chó
Nhưng thẳng đến hạn chót thời gian đi tới, những người sống sót này cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào rời đi, ngược lại là ba đến năm mươi người thành một đám, nhao nhao hướng bên trong căn cứ Tổ Ưng, cụ thể là từ hồ Tổ Ưng chậm rãi đi tới.
Trên đường đi, chỉ cần có những ngọn núi xanh tươi tốt, khe rãnh, sơn cốc hoặc gặp phải bốn hoặc năm ngọn “rừng nhỏ” cao hơn một mét, những người này sẽ dừng lại, vứt bỏ đồ dùng sinh hoạt lộn xộn mang theo bên mình, sau đó bắt đầu hái bất cứ thứ gì có thể ăn được trong màu xanh lá cây, bao gồm cả những con bọ cánh cứng lớn được đào ra từ dưới gốc cây.
Mà những người lưu lạc thân thể cường tráng, lại không chút khách khí tiếp tục đi về phía hồ Tổ Ưng.
Trong hồ nước ở quanh căn cứ Tổ Ưng có một lượng lớn đồ ăn, hơn nữa trong phạm vi mấy trăm cây số quanh đây, đây là địa điểm duy nhất có nguồn nước không bao giờ cạn rất thích hợp để ở lâu dài. Hiển nhiên bọn họ đều đã ý thức được điểm này, đồng thời lúc đối mặt với chiến sĩ ở căn cứ Tổ Ưng thì thái độ của bọn họ cực kỳ phách lối, dáng vẻ giống như “người của tôi nhiều như vậy, sợ các người à”, hiển nhiên trong lòng họ đã sớm làm chuẩn bị nếu không vào được bằng cách hữu nghị thì bọn họ sẽ lập tức trở mặt chiến đấu với chiến sĩ của căn cứ Tổ Ưng.
Đối với chuyện này, trong lòng Chu Thiết đã sớm có tính toán. Là ai ở trong bóng tối kích động dân lưu lạc phản đối Điền Ba, là ai bí mật liên hệ với mười mấy người trong đám dân lưu lạc chuẩn bị gây sự thậm chí là đoạt súng giết người, danh sách những người đó đã sớm bị chiến sĩ Tổ Ưng nằm vùng điều tra rõ ràng một hai.
“Cung Na, Kỷ Hồng Vỹ, Ngô Duy Vũ… Xem ra đội trưởng Điền Ba đoán không sai, những tên phản động ở trong trận lũ lụt không có bộc phát ngo ngoe gì, hiện tại rốt cục nhịn không được lộ ra cái đuôi hồ ly của mình rồi. Các người thật sự cho rằng chúng tôi sẽ không động thủ giết người sao?”
Nói xong Chu Thiết quay đầu nhìn mấy chiến sĩ Tổ Ưng, mấy tên chiến sĩ ngầm hiểu lập tức nhao nhao móc từ trong ngực ra một loại đồ vật giống như cái còi. Chỉ trong chốc lát, một tiếng bén nhọn vang vọng bốn phía, sau đó hơn một trăm chiến sĩ Tổ Ưng đang phân tán trong đám dân lưu lạc lập tức cấp tốc lui về, chỉ trong mấy phút trên đường thông đến hồ nước Tổ Ưng hợp thành một rào chắn rộng gần trăm mét.
“Nghe đây, người nào dám xông vào khu vực hồ Tổ Ưng giết chết không cần luận tội!” Đứng trước một một hàng đội ngũ chiến đấu Chu Thiết nhấc lên cây trong tay thuần thục kéo chốt an toàn nhắm ngay đám người mặt đen nghịt đang đứng ở trước mặt anh, sắc mặt hờ hững lạnh lùng cực kỳ dọa người.
“Các người chỉ có ngần ấy người, hù dọa ai chứ? Có gan thì hiện tại mày nổ súng bắn chết tao đi, tao…”
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, một người đàn ông có dáng dấp nhếch nhác hèn mọn đứng phía trước nhất trong đám dân lưu lạc theo tiếng súng ngã xuống. Chu Thiết bắn chuẩn xác vào đầu hắn, lại trong nháy mắt tiếng súng vang lên viên đạn đã xuyên qua đầu hắn, lưu lại trên đầu hắn một cái lỗ thủng to như nắm đấm, còn viên đạn không biết bay đi chỗ nào biến mất không thấy vết tích gì nữa.
“Tôi lặp lại lần nữa lập tức lui lại nếu không giết chết không cần luận tội!” Chu Thiết lạnh lùng nói, dưới chân là nham thạch kiên cố, trăm chiến sĩ Tổ Ưng đứng phía sau hắn cũng nhao nhao kéo chốt an toàn, lạnh lùng nhìn chăm chú những tên lưu dân trước mặt này. Mà đám dân lưu lạc lại bị khí thế hung hãn làm cho giật mình, lập tức nhao nhao lùi lại phía sau trên mặt ai nấy đều lộ ra thần sắc hoảng sợ.
“Có súng thì giỏi lắm sao, ông đây không sợ các người! Nổ súng đi!”
Trong đám dân lưu lạc có một người đàn ông trung niên khí tức nhanh nhẹn dũng mãnh để râu quai nón đi ra, đi theo phía sau hắn là ba mươi người đàn ông thần sắc hung hãn trong tay mỗi người đều cầm một khúc gỗ hoặc là một thanh sắt, cả ba mươi người đều tỏ ra hung dữ bất thiện nhìn Chu Thiết.
“Còn có các đám người nhút nhát hèn mọn các người, không phải là đã bàn bạc với nhau rồi sao hôm nay dù như thế nào cũng phải cùng nhau tiến lên. Nhưng khi có chuyện xảy ra thì sợ hãi lùi bước?” Nhìn qua vẻ mặt sợ hãi của đồng bọn, tên râu quai nón khinh thường nhổ một ngụm nước bọt, sau đó nhìn Chu Thiết: “Nghe cho rõ vào, ông đây là dị năng giả, da dày thịt béo không sợ đánh, đạn bắn vào trên người tao cũng chỉ là một vệt trắng, chúng mày không giết được tao. Tao khuyên mày vẫn nên tránh ra. Bây giờ chúng tao có hơn vạn người một khi xông lên thì súng của mày có thể bắn chết được mấy người?”
“Dị năng giả thì hay lắm sao? Anh có thể thử bước lên một bước, để xem tôi có thể dùng một viên đạn bắn chết anh không!” Chu Thiết cười lạnh nâng khẩu súng trong tay lên vẻ mặt lạnh ngắt giống như rắn độc nhắm thẳng vào tên râu quai nón.
“Con mẹ nó mày hù dọa ai hả, anh em xông lên cho tôi! Xông lên phá nát phòng tuyến của bọn họ, hồ Tổ Ưng chính là của chúng ta! Xông lên!”
Tên râu quai nón khi thế quát một tiếng dẫn đầu vọt lên, Chu Thiết phản ứng cũng rất nhanh giường như là cùng một lúc bóp cò. Chỉ trong chốc lát mười mấy phát đạn lần lượt bắn trúng ngực và tay chân của tên râu quai nón cơ thể hắn bị bắn giống như nhánh cây bị gãy lúc ẩn lúc hiện, nhưng vẫn không thể bắn xuyên cơ thể của hắn ngăn cản bước chân của hắn.
“Mọi người nhanh xông lên, đại ca đang thay chúng ta đỡ đạn, ai còn sợ thì người đó là tên khốn! Xông lên đi!”
Có lẽ bị hành động anh dũng vĩ đại của tên râu quai nón kích thích, mấy chục người phía sau hắn cũng nhao nhao cầm vũ khí xông lên. Mà lúc này bốn phía dân lưu lạc vốn dĩ đã lùi bước cũng hai mặt nhìn nhau cuối cùng cắn răng một cái chạy về phía trước.