“Ồ! Chú đây hiểu biết nhiều thật đấy, chắc chú là tiến sĩ y học rồi?”
Đỗ Giai Tuệ lộ rõ vẻ kinh ngạc, cô vốn cứ nghĩ Vương Duyệt chỉ nói chơi chơi vậy thôi, ai ngờ cái ông chú đẹp trai hơn ba mươi tuổi này lại giỏi vậy. Trong một phút hào hứng nhất thười, Đỗ Gia Tuệ rất muốn đến gần Hồ Hoa Dương để giao lưu thêm một chút. Có điều lúc này, hai con chó còn lại đột nhiên đứng dậy, miệng không phát ra tiếng gầm gừ không ngớt, những sợi lông màu đen nhanh chóng mọc dài thêm ra trên cả thân hình đen ngòm của chúng với một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Những cái răng nanh sắc nhọn như những con dao sáng loáng mang theo khí lạnh, cái vòng cổ chắc chắn sau khi kêu lên vài tiếng loảng xoảng liền gãy làm đôi, kéo lê sợi dây thừng khiến viên cảnh sát huấn luyện bị bất ngờ, không kịp đề phòng mà ngồi phịch xuống đất.
“Mẹ nó! Chơi trò gì vậy?”
Nhìn thấy tròng mắt từ từ chuyển sang màu đỏ như máu vô cùng quỷ dị của hai con chó nghiệp vụ, đám đông sợ hãi, run cầm cập, đứng túm tụm lại với nhau. Trong tình huống như thế này, ngay cả kẻ ngốc cũng nhận ra rằng sự việc xảy ra có chút bất thường. Đây không phải là đang đóng phim. Trước con mắt của bao nhiêu người, một con chó nghiệp vụ bình thường bỗng trở nên to lớn như một con nghé con, nếu đây là hiệu ứng phim thì cũng quá là chân thực. Lại nhìn tới thi thể nằm trên đất cùng với một con chó khác chưa chết, mọi người đều cảm thấy lạnh gáy, chuyện đang xảy ra cũng quá đáng sợ rồi!
“Chà! Hôm nay âm u quá. Toàn thể các thành viên chú ý, mục tiêu chó nghiệp vụ, nổ súng!”
Mặc dù có chút do dự nhưng dù sao Điền Bá cũng là một cảnh sát kỳ cựu, gã ta không biết rõ tại sao mà đám chó lại trở nên khủng khiếp như vậy, gã ta chỉ cảm nhận được theo bản năng rằng hai con chó nghiệp vụ vừa mới biến hình này mang đến một cảm giác dị thường cực mãnh liệt. Có điều thật đáng tiếc, phản ứng của Điền Bá vẫn quá chậm, ngay trong giây phút gã ta bóp cò thì hai con chó biến dị kia đột nhiên cử động. Đám đông chỉ cảm thấy nhanh như một cái chớp mắt, giây tiếp theo một viên cảnh sát nữa lại phát ra tiếng hét vô cùng thê thảm. Một trong hai con chó to lớn đột nhiên cắn vào vị trí eo của viên cảnh sát khiến chiếc eo đứt thành hai phần. Dưới tác dụng của sức nặng, một đống ruột xanh xanh đỏ đỏ giống như là lạp xưởng bị cắn nát, lòng thòng rớt xuống mặt đất. Con chó còn lại sục mõm vào ngay chỗ vết thương, sau đó kéo dạ dày cùng gan nhìn giống như một chùm nho nát tanh mùi máu tươi đến khủng khiếp của viên cảnh sát ra.
“Ọe!”
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Đỗ Giai Tuệ và Bành Lỵ không hẹn mà cùng nhau nôn ọe, thị giác mãnh liệt đã công kích cái dạ dày vốn dĩ không còn biết nghe lời, bụng không ngừng cuộn lên, cố gắng phun ra một đống đồ ăn mà lúc nãy các cô đã ăn vào. Vào giây phun này các cô mới y thức được những bộ phim kinh dị giả tạo đến mức nào. Cái khả năng mà có thể hét lên trong tình huống như thế này dường như đã trở thành một điều gì đó quá xa vời, sự kinh sợ tột cùng đã cướp mất khả năng khống chế cơ thể của các cô, muốn hét lên đã biến thành một điều không thể nữa rồi.
Sau khi cắn chết viên cảnh sát, hai con chó to lớn dường như không có ý định dừng lại. Trước khi các viên cảnh sát khác kịp phản ứng mà bắn súng thì hai con chó kia giống như những con sói đói đang vồ lấy dê non vậy, một lần nữa chúng lao vào đám đông, trong mười mấy phút chúng lần lượt cắn chết cắn bị thương trọn vẹn cả mười viên cảnh sát. Tỉnh cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn, máu loãng tràn trề, căn phòng vừa nãy còn sạch sẽ tinh tươm trong nháy mắt đã biến thành địa ngục. Đám đông chạy tán loạn, đạn bay bốn phía, tiếng la hét, tiếng kêu thảm thiết, tiếng súng bắn ra liên hồi, giống như đang hoà tấu thành một khúc ca tử vong.
“Con mẹ nó, con mẹ nó! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiến sĩ L, bà nó! Ông ta ở đâu rồi?”
Trong đám hỗn loạn, Điền Bá tìm kiếm tiến sĩ L khắp nơi, gã ta nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng của đối phương. Lão già nhát chết như chuột nhắt này không hề chạy trốn ra ngoài mà nhanh chóng chạy về hướng tầng hầm. Phía trước lão ta, rõ ràng là hai gã đàn ông tên là Thượng Ất và Hoàng Long, hai tên này một trước một sau cũng đang nhanh chóng chạy về phía tầng hầm.
“Hoàng Long, đã cầm thuốc chưa?”
Trong khi đang chạy điên cuồng, Thượng Ất hỏi nhỏ Hoàng Long. Hoàng Long liền đưa một cái ba lô cho Thương Ất, ánh mắt hiện ra sự khiếp sợ và hỏi.
“Thượng Ất, xảy ra chuyện gì vậy? Có phải anh sớm đã biết đám chó đó sẽ hại người?”
“Đừng nói gì cả, tiếp tục chạy. Đợi cho đến khi xuống tần hầm thì tuyệt đối không được lên tiếng, việc này sau này tôi sẽ từ từ giải thích cho anh.”
Thượng Ất cố gắng giữ bình tĩnh, miệng nở một nụ cười đau khổ.
Đúng như những gì bản thân hắn suy đoán, vừa qua giờ trưa là bốn có chó nghiệp vụ đó xảy ra phản ứng thoái hóa. Trong đó có một con biến thành thú thoái hóa phổ thông, chính là cái con mà thiếu chút nữa bị Điền Bá giết chết. Nhưng hai con còn lại đã xảy ra chuyện gì với chúng vậy? Một sinh mệnh có cấu tạo cacbon cơ bản, trong một thời gian ngắn có thể xảy ra một sự biến hóa mạnh mẽ như vậy thì chỉ có thể lý giải rằng chúng đã xảy ra hiện tượng đột biến.
Đương nhiên, Thượng Ất đã từng gặp qua thú thoái hóa đột biến. Có điều tỷ lệ thú thoái hóa bị đột biến tập thế thì rất thấp. Trong căn phòng này có tổng cộng bốn con chó nghiệp vụ, trong đó có hai con đột biến, cơ thể trở nên vô cùng to lớn, tỷ lệ này còn thấp hơn cả tỷ lệ một người liên tiếp trúng mười kỳ sổ số nữa.
Sự việc đã hoàn toàn vượt qua dự đoán của Thượng Ất, hắn không biết mọi điều như thế có còn bình thường nữa hay không, nhìn hai có chó thoái hóa đột biến to vật vã, cắn xé những viên cảnh sát như đồ chơi, Thượng Ất biết rằng những người ở ngoài kia coi như xong rồi. Tận thế thời kỳ đầu, những thể loại thoái hóa đột biến như thế này, hoàn toàn không hề có đối thủ. Cho dù đám cảnh sát kia có phản kích mạnh mẽ, may mắn tiêu diệt được một con trong số đó thì con còn lại cũng sẽ thừa cơ mà cắn chết hết toàn bộ đám đông trong phòng.
Thực ra nhìn từ góc độ thoái hóa thì hai con chó thoái hóa to đùng kia rõ ràng đã mở ra gen sinh vật của thời viễn cổ. Với cái hình thái to khủng khiếp này thì không thể nào mà gọi là “Khuyển” hay “Chó” được nữa mà đây là một loại sinh vật mới toanh, một loại sinh vật có với bản năng săn bắt vô hạn, thậm chí vượt qua cả sự kinh khủng của loài hổ.
Một vài khẩu súng tiểu liên chẳng thể giải quyết được cuộc chiến, Thượng Ất phải trốn đi thôi. Ít nhất cũng phải đợi hai con quái vật kia ăn no, rời đi thì mới có thể ra ngoài. Giờ đây Thượng Ất vẫn cần phải nắm giữ thời gian để dùng thuốc kích hoạt, chỉ cần có thể tiến hóa dị năng thành công thì hắn có đủ tự tin để chiến đấu với hai con thú thoái hóa biến dị kia.
“Cạch cạch!”
Âm thanh của sắt dưới tầng hầm bị Thượng Ất đẩy ra kêu lên nặng nề. Đập vào mắt hắn là gương mặt Trần Phóng đang lo lắng đến tột cùng. Ngoài ra trong phòng còn một người đàn ông và bốn người phụ nữ với khuôn mặt lấm lem bóng nhẫy, đôi mắt đầy ghèn tràn ngập sự vui mừng và chờ đợi. Những cái miệng bị dính chặt băng keo vẫn không ngừng phát ra âm thanh ư ư cầu cứu, toàn thận họ vặn vẹo, rõ ràng đang tưởng rằng bên ngoài đang nỗ lực viện binh cứu họ.
“Vào đi rồi nói!”
Mở xong cửa, Thượng Ất không nói lời nào mà xông thẳng vào bên trong. Tiếng súng bên ngoài thưa thớt dần. Tiếng la khóc, tiếng chửi bới càng lúc càng ít đi. Không cần nghĩ cũng biết hai con thú thoái hóa biến dị kia đang điên cuồng gặt hái những sinh mệnh đang sống sót. Nhưng ngay khi Thượng Ất đang định đóng cửa thì một bàn tay khô gầy chọc mạnh vào khe cửa. Khuông mặt gầy gò, hèn mọn đầy bỉ ổi của tiến sĩ L nhìn về phía Thượng Ất qua khe cửa mà hét lên:
“Để tôi vào! Tôi biết con tin đó đang ở bên trong, mau để tôi vào trong!”
“Bỏ tay ra, nếu không tôi sẽ chém đứt tay ông đấy!”
Sắc mặt Thượng Ất đầy u ám, hắn tiện tay cầm một con dao Niger sắc bên lên. Con dao này là một trong những vật tư mà Thượng Ất đã sớm chuẩn bị từ trước. Lưỡi dao sắc bén, chất liệu chắc chắn, một nhát là có thể chặt đứt được đùi của một con voi to chứ đừng nói đến tay người.