Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 325: Sự giận dữ của Vũ Văn Tinh




     Chương 325. Sự giận dữ của Vũ Văn Tinh

“Tiến sĩ L, người của ông đánh trọng thương thuộc hạ của tôi...” Cao Trác Nhiên nói rồi liếc nhìn Thượng Ất, ánh mắt khó tả, ngữ khí bình tĩnh nói: “Tiến sĩ L, tôi và ông đều là người thông minh nên tôi không muốn có quá nhiều những tranh chấp vô nghĩa với ông. Trả người cho tôi thì chuyện sẽ kết thúc ở đây!”

“Trả người cho ông? Dựa vào cái gì chứ, Thượng Ất là thuộc hạ của tôi, ông có gì nhằm vào tôi đòi người!” Vũ Văn Tinh trợn mắt ngoác mồm, giận tím người, toàn thân tỏa ra khí thế như mãnh hổ che Thượng Ất vào sau lưng. Lý Đống Thành bên cạnh cũng nở nụ cười, bước tới trước mặt Vũ Văn Tinh, cười nhẹ nói: “Vũ Văn Tinh anh làm gì vậy, chúng ta đều là quân nhân Đế Đô, đánh giết nhiều không tốt, chi bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện là có thể giải quyết chút chuyện vặt này. Ông nói xem đúng không tiến sĩ Cao.”

“Hai người này, thật là...”

Nhìn bóng lưng một cao một thấp, trong lòng Thượng Ất như có một dòng nước ấm chảy qua. Cho dù không hoàn toàn là vì bảo vệ cho hắn nhưng lúc này Thượng Ất có thể cảm nhận rõ kiên định và cả quan tâm trong giọng nói của hai người.

Bất giác, Vũ Văn Tinh và Lý Đống Thành đã coi hắn thành người của mình, Cao Trác Nhiên đến cửa khiêu chiến, hai người bọn họ đứng lên làm việc nên làm, không một chút sợ sệt thực lực dũng mãnh của Cao Trác Nhiên.

“Nhằm vào mày để đòi người? Ha ha, mày xứng à?” Cao Trác Nhiên không nói gì, người đàn ông bên cạnh hắn sắc mặt tối sầm, dáng người hơi thấp bước lên phía trước, kiêu ngạo đưa tay vẫy vẫy, nói với Vũ Văn Tinh: “Nghe nói dịch chuyển tức thời của mày vô cùng ghê gớm, đến đây, để tao lĩnh giáo một chút!”

“Mày là cái thá gì mà xứng động tay với tao?” Là cao thủ số một của căn cứ, Vũ Văn Tinh cũng là một kẻ vô cùng kiêu ngạo, liếc nhìn người đàn ông mặt đen, khóe miệng lộ ra điệu cười khinh thường.

“Chiến sĩ áo giáp, Tần Minh!”

Người đàn ông mặt đen bình tĩnh nói, vừa đưa tay bấm nút trên ngực, đột nhiên vô số bóng đen lóe lên trước mắt, ngay sau đó một đạo cụ khảo nghiệm tinh xảo trước mặt Tần Minh lập tức vỡ vụn.

“Nhanh quá… đây là?”

Mọi người kinh hãi nhìn cánh tay Tần Minh, từ khuỷu tay đến cánh tay được bao phủ bởi một lớp biểu bì màu xanh lục như các động vật giáp xác, nhìn tổng thể như một răng cưa nhọn, khiến người ta không khỏi sợ hãi.

“Áo giáp sinh học - đường dao!”

Tần Minh vẫy vẫy hai cánh tay dài hơn một thước, vẻ mặt kiêu ngạo, dường như coi thường Vũ Văn Tinh và mọi người. Những mảnh thép trước mặt cũng chứng tỏ rằng hắn ta có vốn liếng để tự hào.

“Áo giáp sinh học bắt chước bọ ngựa sao? Xem ra rất ghê gớm, nhưng bàn về tốc độ thì tao chưa từng sợ ai! Dịch chuyển tức thời! Khiến tao ngã xem nào!”

Vũ Văn Tinh sau một tiếng nổ đột nhiên biến mất, đằng sau Tần Minh bất ngờ xuất hiện một bàn tay to lớn, đập mạnh vào gáy hắn.

Tất cả mọi người đều cảm thán, ai cũng biết dịch chuyển tức thời của Vũ Văn Tinh rất mạnh, gần như có thể hủy hoại mọi thứ ngay lập tức. Nhưng tận mắt nhìn thấy chuyển động ma quái và nắm đấm dữ dội này, bọn họ vẫn không khỏi nín thở. Trong lòng có một ý nghĩ… Tần Minh sẽ không bị một đấm này giết chết đấy chứ?!

“Hừm, người nằm xuống là mày! Vũ Văn Tinh!”

Bị tấn công sau gáy,Tần Minh nhếch khóe miệng, thân thể bất động, khớp tay vặn vẹo như tia chớp khua lưỡi kiếm như răng cưa sắc bén của đường dao, giây tiếp theo liền nghe thấy thanh âm thống khổ của Vũ Văn Tinh. Một tiếng hét lên, ngay lập tức bóng người xuất hiện cách đó vài mét.

"Làm sao có thể? Cánh tay của hắn lại có thể thực hiện các đòn chống khớp? Và tốc độ tấn công… mình còn không kịp phản ứng?" Tay phải của Vũ Văn Tinh nắm chặt cánh tay trái, máu từ tay trái không ngừng chảy ra, khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt, trông hắn ta thật đáng sợ.

“Đã nói rồi là đường dao tự nhiên có sẵn năng lực săn mồi của bọ ngựa.” Tần Minh khua tay với đường dao, ngữ khí thách thức nhìn đám người Thượng Ất, xem thường nói: “Đường dao của tao có thể sánh với tốc độ của một viên đạn, bất cứ vật thể nào di chuyển với tốc độ cao ở trước mặt nó đều sẽ bị xuyên qua. Vũ Văn Tinh, dịch chuyển tức thời của mày chỉ khiến cho mày nhanh hơn một chút mà thôi. Nhưng mày vẫn quá chậm, chậm đến mức tao dùng gáy cũng có thể nhìn rõ. Nói thật, thực lực của mày mà ở trong rừng, trụ không nổi ba ngày, hừm hừm, người có tiếng mà không có miếng thật là khắp nơi đều có.”

“Có tiếng mà không có miếng? Ha ha ha, mày là người đầu tiên nói tao là kẻ có tiếng không có miếng! Mày thực sự nghĩ tao sợ mày sao? Hôm nay tao sẽ cho mày biết, thế nào là cái chết nhanh nhất! Nổ cho ta! Phân thân giết!”

Một người luôn trầm tĩnh như Vũ Văn Tinh bây giờ đã thực sự phẫn nộ rồi, kích thích năng lượng trong cơ thể lên đến cực điểm, lúc này Vũ Văn Tinh không chút dè dặt, một luồng hơi lạ bắt đầu từ từ bao quanh người, cảnh tượng này khiến cho đám ngời Lý Đống Thành sửng sốt nắm chặt tay!

“Tên khốn Vũ Văn Tinh, thật sự muốn liều mạng sao, đến cả kỹ năng này cũng lôi ra… nhưng mà hắn đã nói kỹ năng này có thể ảnh hưởng thậm chí có thể làm trọng thương bản thân... Ôi, thế này quá khổ rồi!”

Khi đó, kẻ địch thấy Vũ Văn Tinh rõ ràng đang đứng trước mặt mình, nhưng tay cầm dao đột nhiên xuất hiện sau lưng, và bàn chân với sức mạnh khủng khiếp từ trên đầu đánh xuống... một đòn tấn công với cách thức biến thái! Giống như vô số Vũ Văn Tinh đang tấn công cùng một lúc, khi hắn tung ra chiêu thức này, kẻ thù của hắn chỉ có thể nhắm mắt trong tuyệt vọng.

Hiện giờ, Vũ Văn Tinh đang dùng thủ đoạn này để đối phó với Tần Minh, nhưng Tần Minh vẫn ngạo mạn không biết gì, hoàn toàn không biết thần chết đang tiến dần đến chỗ mình.

“Hừ, trước đường dao của tao thì bóng ma gì cũng vô dụng mà thôi, tốc độ phi dao của tao là đệ nhất thiên hạ, đến đây cho tao biết thực lực của mày… a, không thể nào!”

Đột nhiên, hai mắt Tần Minh mở to, cả người lùi về phía sau, giữa hắn ta và Vũ Văn Tinh đột nhiên xuất hiện một đường nứt màu đen, cái này giống như đôi mắt đang mở của một con quái vật, Tần Minh cảm giác lông trên cơ thể đều dựng đứng cả lên.