Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 322: Giải mã gen




     Chương 322. Giải mã gen

“Nhưng mà tiến sĩ L nói với tôi, Hoa Phi Châu này cũng có gen thuộc thực vật biến dị, con người không thể ăn nhiều, nếu không sẽ tăng xác suất trở thành người thể thoái hóa!” Vũ Văn Tinh nói, lại dùng tay chỉ ranh giới khắp nơi của căn cứ Đế Đô, “Thật ra nếu không nói đến lập trường, tôi thật sự rất khâm phục tên điên Cao Trác Nhiên này. Anh biết không, mấy tiếng trước khi tên này tập kích căn cứ Đế Đô, đã quả quyết lợi dụng năng lực suy tính của bộ não, dùng mấy chục tấn thuốc nổ và đại bác tạo ra một trận động đất cấp 6, 7 trong thời gian ngắn ở khắp căn cứ Đế Đô. Khoảng cách hiện nay anh nhìn thấy là tên này đã cố tình cho nổ ra. Nhưng mà khoảng cách này đích thật đã cứu được tính mạng mấy chục vạn dân quân, nhưng cửa xả lũ trực tiếp thông đến Đường thành và các thị trấn lân cận, tiến sĩ L suy tính, những người sống ở đó phải chịu cảnh nước lũ dâng cao mấy chục mét, xác suất còn sống cả một phần mười của căn cứ Đế Đô cũng không đến… Đây đúng là gắp lửa bỏ tay người, bất chấp thủ đoạn mà.”

“Nhưng mà bây giờ anh quay về là tốt rồi, tính ra tiến sĩ L tính cũng rất chuẩn, ông ấy nói ngay trước buổi trưa hôm nay anh sẽ quay về… Hi hi, có lúc tôi thật sự cảm thấy đám biến dị não này đúng là đáng sợ, ở trước mặt bọn họ chúng ta như là không mặc đồ vậy, nhất cử nhất động của chúng ta đều trong sự dự tính của bọn họ.”

Vũ Văn Tinh vừa nói vừa nhanh chóng dẫn Thượng Ất đi qua lính gác cửa, sau đó chạy thẳng xuống phòng thí nghiệm ở tầng ba tầng hầm. Mà lúc này, tự nhiên tâm trạng Thượng Ất rối bời, nói đến cùng thì hắn vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của tiến sĩ L, còn dẫn đối tượng của nhiệm vụ là vua cá heo về.

“Thượng Ất, cậu có thể sống sót trở về đúng là tốt quá rồi! Qua đây, tôi cho cậu xem thứ này!” Vừa vào phòng, tiến sĩ L đã nắm lấy tay của Thượng Ất, dẫn hắn đi đến trước một cái kính hiển vi, đồng thời ra hiệu cho Thượng Ất cúi xuống xem thử.

“Thượng Ất, sau khi cậu rời đi, tôi luôn phân tích tổ hợp gen của cậu. Những lời trước khi cậu đi đã gợi ý tôi, giúp tôi nhận ra lúc trước tôi nghiên cứu nguyên nhân thoái hóa của loài người và loài vật, chắc có lẽ phương hướng đã bị ngược!”

“Ý gì đây? Mời ông nói tiếng phổ thông!” Thượng Ất nhìn chằm chằm tiến sĩ L, sắc mặt tên này mấy ngày gần đây càng tái nhợt hơn, dưới ánh đèn mờ mờ của phòng thí nghiệm, sống như một con ma hút máu của phương tây.

“Cậu thấy được gen di truyền kì lạ trong dung dịch này rồi sao, nó chính là cái gen thần bí mà lúc trước tôi nói với cậu.” Tiến sĩ L hưng phấn mà chỉ vào kính hiển vi, giọng nói đó có chút giống với con nít đang khoe khoang, “Thượng Ất, tôi… đã giải mã được nó rồi!”

“Đợi đã! Tôi muốn xác nhận một chút. Ông nói giả thuyết về người ngoài hành tinh mà tôi đề cập khi rời đi là có thật? Ông nghiên cứu các gen bí ẩn trong cơ thể tôi và chứng minh rằng tôi đúng... Tôi thực sự là người ngoài hành tinh?”

Giọng nói run rẩy của Thượng Ất có chút bất lực. Mặc dù hy vọng suy đoán của mình là đúng, nhưng thời điểm sự thật sắp bị bại lộ, trái tim hắn vẫn đập thình thịch.

“Năm mươi phần trăm!” Đối diện với vẻ mặt bất an của Thượng Ất, tiến sĩ L duỗi tay ra, nhếch miệng cười, nụ cười có chút tà mị của ông ta khiến Thượng Ất sững sờ. Cảnh tượng này khiến hắn nhớ đến tiến sĩ L nhân bản đã chết.

Vẻ mặt Thượng Ất bất mãn nhìn Tiến sĩ L, bĩu môi nói: “Như thế nào gọi là năm mươi phần trăm, ý ông nói cơ thể của ta là con người, bên trong lại ẩn chứa linh hồn người ngoài hành tinh?”

“Phốc… Ha ha.”

Nghe giọng điệu u oán của Thượng Ất, Vũ Văn Tinh và Lý Đống Thành đứng bên cạnh bất giác bật cười. Kể từ khi từ Cao Trác Nhiên đến căn cứ kinh đô, họ chưa bao giờ cười dễ dàng như vậy. Có lẽ đơn giản vì bọn họ tin tưởng Thượng Ất. Lần này Thượng Ất thành công trở về căn cứ, cả hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười đã lâu không gặp.

“Tôi nói này Thượng Ất, cho dù có linh hồn của người ngoài hành tinh ẩn chứa bên trong cơ thể của cậu, thì bên ngoài cậu vẫn giống với con người. Tiến sĩ L nói 50%, có nghĩa là khả năng trở thành người ngoài hành tinh của cậu cao hơn một nửa so với người bình thường!”

“Ý anh là gì? Đám các người đang nói gì vậy?”

Lời giải thích của Vũ Văn Tinh và Lý Đống Thành càng làm cho Thượng Ất mơ hồ thêm. Hắn không hiểu mấy người đám người này muốn nói gì. Nhưng Thượng Ất tinh ý nhận ra rằng tiến sĩ L hẳn đã phát hiện ra điều gì đó trong thời gian hắn vắng mặt.

“Đừng gấp, đừng gấp. Tôi sẽ giải thích cho cậu ngay lập tức... Có điều, Thượng Ất, tôi muốn nói trước. Những lời này có thể ảnh hưởng lớn hơn đến cậu, vì vậy cậu phải chuẩn bị tâm lý.” Nhặt lấy một tập giấy vẽ trên băng ghế thử nghiệm, ông ta nói với giọng nghiêm túc: “Thượng Ất, chuỗi gen bí ẩn trong cơ thể cậu rất kỳ diệu. Tôi đã mất hơn mười ngày để giải mã thông tin trong đó. Tuy nhiên, những gì cậu đã nói trước khi rời đi đã truyền cho tôi rất nhiều cảm hứng. Tại sao tôi phải tuân theo những quy tắc cứng nhắc về gen người? Nghiên cứu khoa học không chỉ đòi hỏi đầu óc thông minh mà còn phải có hướng đi đúng đắn.

Sau khi cậu rời đi, tôi bắt đầu thử sử dụng lý thuyết di truyền vũ trụ, một lý thuyết hoàn toàn khác với các dạng sống dựa trên carbon của trái đất để phân tích gen này trong cơ thể cậu. Kết quả thật đáng kinh ngạc. Khi tôi tiến hành thí nghiệm thứ 1048, một dạng sự sống tuyệt vời mà tôi chưa từng thấy trước đây được mã hóa bởi gen đã xuất hiện ngay trước mắt tôi.”

Tiến sĩ L vừa nói vừa mở tập dữ liệu dày cộp trong tay, nhẹ nhàng chạm vào giống như đang vuốt ve người yêu, tiếp tục say sưa nói: “Giống như lần đầu tiên con người sử dụng hệ nhị phân Giống như ngôn ngữ máy tính để giải thích thế giới, ngôn ngữ mã hóa gen sự sống mới này chứa đựng thông tin vô cùng phong phú. Tôi tin rằng một khi chúng được giải mã, loài người tương đương với việc làm chủ sức mạnh của thế giới khác. Thượng Ất, bây giờ tôi có thể khẳng định chắc chắn rồi. Cậu khác với tất cả mọi người trên trái đất tôi từng gặp. Có một thế giới khác ẩn giấu trong cậu... Hoặc là, cậu là người của một thế giới khác!”