Nghe tiến sĩ L nói vậy, mấy người Đỗ Giai Tuệ, Bành Lỵ cứ nhấp nha nhấp nhổm. Mọi người vốn dĩ cứ tưởng chuyện vắc - xin chỉ là một trò bịp bợm của Nhà nước, mượn cớ đó để bán thuốc mà thôi. Nào ngờ vị tiến sĩ cảnh sát thần bí này lại nói như thế, hơn nữa bộ dạng còn tỏ ra vô cùng cấp bách. Điều đó nhất thời khiến mọi người đếu thấy hoảng sợ, bất an, nhất là nghe nói lần họp mặt lần trước, nam nữ ai cũng nhao nhao vây quanh Đỗ Giai Tuệ, hỏi về vắc - xin không ngớt.
“Tôi cũng không biết chuyện này lại có thật. Hơn nữa tôi còn nghe nói bệnh viện lưu giữ vắc - xin đó hôm qua trộm lẻn vào, còn đánh bị thương một bảo vệ. Anh nói xem sự việc sao lại trùng hợp đến thế, sao kẻ đó lại biết được nơi lưu giữ vắc xin…”
Nói đi nói lại, Đỗ Giai Tuệ đột nhiện trợn trừng mắt nhìn Thượng Ất, khuôn mặt hiện rõ sự kinh ngạc. Những người khác thấy vậy thì khuôn mặt cũng đồng loạt biến sắc, rõ ràng là mọi người đều nhớ ra ai chính là người có hứng thú quan tâm tới vắc xin trong lần họp mặt lần trước rồi.
“Không phải chứ…Thượng Ất, chắc không phải là anh…”
Bầu không gian dường như ngưng đọng lại, ánh mắt quỷ dị của mọi người dồn lại về phía Thượng Ất, căn phòng bỗng chốc trở nên im ắn, đến ngay cả bốn con chó nghiệp vụ cũng im lặng đến lạ thường, một chút âm thanh cũng không có.
“Ngài cảnh sát, tôi biết ai đã cướp vắc xin rồi, chính là anh ta, anh ta tên Thượng Ất, chắc chắn chính là anh ta cướp vắc - xin trong bệnh viện!” Một gã đàn ông cao gầy, đeo kính có gọng màu vàng đột nhiên kêu lên, khuôn mặt nhăn nhó đầy sợ hãi.
“Khương Thần, cậu điên rồi, mau câm miệng!”
Đỗ Giai Tuệ hét lên, sắc mặt xanh lét, trong lòng cô có đôi chút hối hận, tự trách mình nhanh nhảu nói ra chuyện vắc - xin bị mất. Cái gã Khương Thần này cũng có mặt trong lần họp lớp hôm đó, hắn ta biết Thượng Ất có hứng thú với loại vắc - xin này, hơn nữa quan hệ giữa Khương Thần và gã bị giết chết, Hà Hoành Ngưu khá tốt, nên giờ hắn ta bán đứng Thượng Ất mà chẳng cần băn khoăn điều gì.
“Đỗ Giai Tuệ, cô mới nên câm mồm đấy. Nếu không phải hôm đó cô uống say, buột miệng nói ra chuyện liên quan đến vắc xin thì Thượng Ất biết mà đi cướp ở bệnh viện sao? Giờ coi như xong, vắc - xin bị trộm mất chúng ta đều chết chắc, ngài cảnh sát mau bắt hắn hỏi xem vắc - xin đang ở đâu, cả nhà tôi đều sống trong khu dân cư ở bệnh viện đó, tôi không muốn bị cái loại virus khủng khiếp đó giết mình đâu.”
Khương Thần càng nói càng kích động, hắn ta nghiễm nhiên mặc định Thượng Ất chính là hung thủ hại chết cả nhà hắn ta. Đám người xung quanh cũng loạn cả lên, những ánh mắt nhìn Thượng Ất cũng trở nên phức tạp. Lời của Khương Thần không phải không có lý, nếu tỉ lệ tử vong của loại virus này cao thì bây giờ có thả bọn họ ra về cũng không kịp tới bệnh viện chích ngừa, chi bằng nghĩ cách khi Thượng Ất còn đang ở đây.
Đúng, nhất định vắc xin đang nằm trong tay Thượng Ất, hắn phải nộp ra!
Ngoài hai người Đỗ Giai Tuệ và Bành Lỵ ra thì những người khác bất giác nhìn cả nhà Thượng Ất bằng ánh mắt lạnh lẽo, không một bóng người nào đứng giữa cảnh sát và ba người nhà Thượng Ất. Nòng súng của các đặc công chĩa thẳng vào bọn họ, lãnh lẽo một cách lạ lùng.
“Ha ha ha, thú vị thật, thú vị thật. Không ngờ đến đây còn tiện tay bắt được một kẻ trộm thuốc!”
Nhìn thấy cả nhà Thượng Ất bị ghẻ lạnh, tiến sĩ L lộ ra một nụ cười hèn hạ, đi về phía Thượng Ất. Sau khi đứng vững, hình như ông cảm thấy không yên tâm lắm liền lùi lại vài mét, cẩn thận núp sau Điền Bá, vừa vỗ tay Điền Bá vừa cười nói.
“Đội trưởng Điền, anh nói xem con người trên thế giới này buồn cười quá, dựa vào một chút tin tức nội tình mà dám mạo hiểm trữ thuốc để phát tài, đúng là tham lam còn hơn rắn nuốt voi. Không sợ thì để tôi nói thật cho các người biết, thuốc mà các vị tích trữ không có tác dụng gì đâu, nhiều lắm thì nó chỉ có thể giúp các vị đối kháng lại vài đợt virus, đến khi virus biến thể rồi thì còn sử dụng được cái đít ấy. Vài ngàn liều thuốc vô tác dụng… đến lúc đó thì các vị hãy đợi ngay cả quần lót cũng phải mang đi bồi thường hết sạch đi!”
“Vài đợt virus? Virus biến thể? Còn vài tiếng đồng hồ nữa?”
Thượng Ất bình tĩnh nhìn tiến sĩ L, rồi lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc. Theo như trí nhớ của hắn thì nhiều lắm cũng chỉ còn vài chục phút nữa là tới tận thế. Hơn nữa trong vòng năm năm diễn ra tận thế, Thượng Ất chưa từng nghe qua việc virus sẽ làn tràn khiến trái đất trở thành tận thế. Mà ngược lại những người may mắn sống sót đã sớm cùng nhau nhận ra rằng, nguyên nhân khiến toàn bộ trái đất thoái hóa là do ngôi sao băng thần bì trên trời kia. Ngôi sao đó mỗi tháng đều phóng ra sóng từ X, mà sóng từ đó sẽ dẫn tới hiện tượng toàn bộ sinh vật trên trái đất thoái hóa quay về thời kỳ tổ tiên…Thượng Ất một lần nữa lại ngẩng đầu lên, cẩn thận soi cái vị tiến sĩ L ở trước mặt mình, cái lão lấm la lấm lét, trốn chui lủi như con chuột này không hề có bất kỳ một tia ý lừa gạt nào trong ánh mắt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy. Lẽ nào chính phủ Trung Quốc đã sớm cảm nhận được ngôi sao băng thần bí kia nhưng trên thực tế thì lại chưa nắm được nguyên nhân thực sự?
Những suy nghĩ rối rắm không ngừng hiện ra trong não khiến Thượng Ất lắc đầu. Giờ không phải là lúc đứng ngẩn người ra, Thượng Ất lo lắng nhìn bốn con chó nghiệp vụ hung mãnh trong phòng.
Chỉ còn vài phút nữa thôi là sóng từ của sao băng sẽ quét qua trái đất, trong số các loại sinh vật thì thời gian tiến hóa của mèo, chó, các loại thú cưng rất ngắn, chuỗi gen trong cơ thể cũng không ổn định. Số người chết vì bị thú cưng cắn ở kiếp trước ít nhất chiếm ba phần trăm tỉ lệ tử vong của loài người. Đặc biệt là ở thành phố, tỷ lệ này còn cao hơn nhiều. Một khi bốn con chó trong căn phòng này bị thoái hóa gen thì những người ở đây cũng khó mà sống sót.
“Cảnh sát Điền, tôi có thể đưa tay chịu trói, cũng có thể giao người đàn bà mà cách anh đang tìm kiếm ra. Nhưng trước đó, các anh hãy cho tôi năm phút để sắp xếp chuyện gia đình.”
Thượng Ất vừa nói vừa kéo Trần Phóng lại, cúi đầu dặn dò.
“Nghe anh nói này, lập tức đưa Nhạc Nhạc tới tầng hầm, nhớ kỹ là khóa chặt cửa lại, bất luận là bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng không được bước ra!”
“Ông xã, anh không được để xảy ra chuyện gì đâu đấy, em và Nhạc Nhạc không thể không có anh!”
Trần Phóng ôm lấy Thượng Ất cúi đầu nức nở, đôi vai cô run lên, những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt bé nhỏ của Thượng Nhạc Nhạc, khiến thằng bé tò mò dùng tay lau lau.
“Được rồi, những gì cần nói thì cũng đã nói rõ ràng rồi, giờ đưa tay lên đầu, nằm sấp xuống! Nếu dám phản kháng, ông đây sẽ bắn chết mày!”
Điền Bá dường như đã mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng, vừa nói một cách hung dữ vừa đưa ra cái còng tay bên người. Trần Phóng đưa con trai từ từ đi xuống tầng hầm, Thượng Ất nhìn thấy những con mắt vốn màu nâu đang dần biến thành màu đỏ như máu của bốn con chó phía sau Điền Bá. Hắn lại nhìn ra bên ngoài, bầu trời vốn nắng ráo, sáng sủa không gợn chút mất đang dần trở nên u tối.
“Các người đoán không sai, thuốc là do tôi cướp, người cũng là do tôi giết nhưng các người có thể gây khó dễ gì được cho tôi? Nổ súng bắn chết tôi hay sao? Hay là thế này, tôi khuyên các người nên ra tay sớm một chút, bởi vì vài giây đồng hồ nữa thôi các người sẽ hoàn toàn không còn cơ hội nào nữa. Anh, anh và các các anh nữa, toàn bộ sẽ chết hết ở đây!”
Thượng Ất vừa nói vừa dùng tay nhẹ nhàng chỉ Điền Bá và những cảnh sát khác, giọng điệu nghe lạnh lẽo đến thấu xương, Điền Bá nghe được giận đến tím mặt.
“Ha ha ha, tao thừa nhận động tác của mày tốt đấy nhưng mày lại rất ngây thơ, động tác dù có nhanh thì có thể nhanh hơn súng đạn không? Hay là trông chờ vào động bọn tới cứu? Mày có tin là bây giờ tao có thể hạ lệnh đánh mày và cả đám này không, nếu mày có đồng bọn thì tao khuyên mày mau gọi bọn nó đến, chứ đến muộn quá thì chỉ có thể thu dọn xác của mày thôi!”