Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 319: Cao Trác Nhiên đến rồi! (2)




     Chương 319. Cao Trác Nhiên đến rồi! (2)

Cuối cùng sự giận dữ của Thượng Ất cũng đã bộc phát, tập hợp mọi sự buồn phiền và tức giận khi bị truy đuổi từ trên đường đến đây, lúc này toàn bộ đều dồn vào cây Thao Thiết Cốt Cung đang được giơ cao trong tay của Thượng Ất. Các quân nhân trên mặt đất chỉ nhìn thấy trên bầu trời có một ánh sáng màu xanh đột nhiên sáng lên, một giây sau trong tháp cảnh giác truyền đến một tiếng trầm ầm ầm, thân tháp từ chất liệu gỗ chắc bền lập tức đã thành gỗ vụn văng tung tóe khắp nơi.

Một tên hủy tháp, đáng sợ thế này đây!

Thượng Ất trên bầu trời lẳng lặng nhìn nhóm người run lẩy bẩy dưới mặt đất, trong lòng phiền não. Hắn liều cả sinh mạng để tìm tinh hồn, nhưng lại không ngờ đến là suýt chút nữa thì bị người của mình đánh chết. Nhưng rất nhanh Thượng Ất đã phát hiện hình như có chuyện gì đó không đúng, sau khi bản thân bộc lộ ra uy lực sức mạnh của mũi tên ánh sáng, theo lý thì tiến sĩ L sẽ lập tức dẫn người ra đây, nhưng mà từ nãy đến giờ, cả một người quen Thượng Ất cũng không thấy.

Mà trong lúc này, trên mặt đất cuối cùng cũng có động tĩnh, một tiếng khàn khàn nhưng lại có chút quen thuộc vọng lại, “Dừng công kích! Người ở trên kia, anh là Thượng Ất phải không?”

“Là tôi, tôi là…” Thượng Ất từ từ đáp xuống, đôi cánh ác ma bảo vệ cả người, nhìn người đàn ông trung niên đang từ đối diện đi đến, lại sửng sờ: “Anh là… Vũ Văn Tinh?”

Trước mắt Thượng Ất, người đàn ông trung niên người dính đầy vết máu trên người, dính theo miếng vải băng đầy máu trên mặt lộ rõ nụ cười khó coi, nhưng đôi mắt lại lộ ra thần sắc kinh ngạc.

“Đương nhiên là tôi rồi… Ừm, bộ dạng của tôi chắc là thật sự rất thê thảm. Mấy ngày nay xung quanh cứ địa có số lượng lớn thú thoái hóa và thể thoái hóa công thành, sơ sẩy một chút mà tôi đã bị một tên trong đó làm bị thương ở mặt, bộ dạng hiện nay không bằng lúc trước nữa rồi, ha ha.”

Vũ Văn Tinh đang nói, vụt một cái đến gần Thượng Ất, đưa tay ra ôm lấy Thượng Ất, trong miệng còn lớn tiếng gào lên, “Không sao rồi, không sao rồi, người này là hộ vệ chuyên chấp hành nhiệm vụ bên ngoài của tôi, mọi người đừng tập trung xung quanh nhìn nữa, giải tán hết đi!”

“Vũ Văn Tinh, anh…” Gần như ngay chốc lát, Thượng Ất đã nhận ra sự khác thường của Vũ Văn Tinh, nhưng vẫn chưa đợi đến hắn mở miệng hỏi, thì đã nghe được Vũ Văn Tinh hạ giọng gấp rút mà nói: “Cái gì cũng đừng nói, đi theo tôi! Tiến sĩ L có chuyện rồi!”

“Tiến sĩ L xảy ra chuyện rồi ư? Không thể nào!”

Theo bản năng của Thượng Ất nghĩ là Vũ Văn Tinh đang lừa hắn, với tư cách là người đột biến não, tiến sĩ L không chỉ có địa vị cực cao ở căn cứ, ngay cả chiến sĩ nguyên tố như Vân Lãng cũng sợ năng lực ý niệm này. Tại nơi này, không ai có thể đụng đến tiến sĩ L, ngoại trừ… Thượng Ất đột nhiên nghĩ ra tên của một người, một người khiến tiến sĩ L ăn ngủ không yên.

“Cao Trác Nhiên đến rồi?”

Sắc mặt Thượng Ất vô cùng khó coi mà hỏi, sắc mặt Vũ Văn Tinh khó coi hơn gật đầu một cái, đồng thời kéo tay của Thượng Ất nhanh chóng đi vào sâu trong căn cứ.

“Nghe tiếp, hiện nay trong cứ địa đang đối mặt với một trận hỗn loạn. Cao Trác Nhiên đã thành công gia nhập đội ngũ nội bộ cấp cao của cứ địa, đồng thời được sự ủng hộ của bộ phận cấp cao trong quân sự và chính trị.”

Vừa đi, Vũ Văn Tinh vừa nhanh chóng kể lại, lâu lâu lại gặp binh sĩ đi ngang qua, Vũ Văn Tinh lập tức ngậm miệng lại không nói một lời, hình như rất lo lắng bị người khác nghe được những lời này.

“Tiến sĩ L kia đâu? Cao Trác Nhiên không làm bị thương ông ta chứ?” Thượng Ất lo lắng hỏi, tiến sĩ L còn là người quan trọng đã giải mã thân thế bí mật của hắn và chân tướng sức mạnh thần bí, nếu xảy ra nguy hiểm thì Thượng Ất phải khóc thật rồi.

“Không có, tiến sĩ L tạm thời chưa gạch mặt với Cao Trác Nhiên, bọn họ đang hợp tác hoàn thành một dự án… Nói chung là sự việc vô cùng phức tạp, trước tiên anh hãy đừng hỏi gì cả, đợi một lát tôi sắp xếp cho anh gặp tiến sĩ L.”

Chân của Vũ Văn Tinh đi rất nhanh, ở phía trước cách đó không xa là nơi thông qua phòng nghiên cứu dưới lòng đất đã ở ngay trước mắt rồi. Nhưng chính ngay lúc này, đột nhiên có một người thân hình vạm vỡ để trần nửa thân trên cản ngay trước mặt Vũ Văn Tinh, hung hăng cười nói: “Đợi đã, Vũ Văn đội trưởng, anh đi gấp như thế là muốn đi gặp ai thế? Còn người anh em sau lưng anh sao nhìn có chút lạ lạ, anh không định giới thiệu cho chúng tôi biết tên của anh ta sao!”

“Trần Khánh?” Vũ Văn Tinh ngẩng đầu cau mày nhìn người đàn ông to lớn như gấu đen trước mặt, khóe mắt hiện lên tia lạnh lẽo, nói: “Tôi đi đâu có cần báo cáo với anh không? Bảo người của anh cút hết đi cho tôi!"

"Ha ha, đội trưởng Vũ Văn tức giận thật rồi. Tôi chỉ là một đội trưởng vệ binh nhỏ bé, chức vụ không cao như anh, đương nhiên tôi không có tư cách hỏi đến việc của anh. Nhưng người này..." Cái đầu tròn hói của Trần Khánh lắc đi lắc lại, liếc qua cơ thể Vũ Văn Tinh, dừng lại trên cơ thể Thượng Ất, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng nói: "Tôi sợ hắn không phải là người từ Đế Đô tới. Tôi chịu trách nhiệm công tác an ninh ở đây nên tôi phải điều tra rõ ràng thân phận của hắn."

Giọng điệu hắn dần trở nên cứng rắn hơn, mặc dù giọng điệu của Trần Khánh luôn tỏ ra tôn trọng, nhưng mọi người có thể nhận ra rằng anh ta không hề sợ Vũ Văn Tinh, thậm chí trong giọng nói còn còn có ý đối đầu.

Vũ Văn Tinh nhíu mày sâu hơn, ánh mắt nhìn Trần Khánh đầy phẫn nộ, đáng sợ như một ngọn núi lửa yên tĩnh trước khi phun trào. Nhưng cuối cùng, Vũ Văn Tinh dường như đã nghĩ ra điều gì đó, từ từ buông nắm đấm xuống, giọng điệu có chút thờ ơ nói.

"Anh ta là hộ vệ ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ. May mắn anh ta đã trở về căn cứ. Bây giờ tôi chuẩn bị đưa anh ta đi phục mệnh. Trần Khánh, tránh ra cho chúng tôi đi, nếu để chậm trễ việc đại sự thì ai cũng không gánh vác nổi đâu."