Chương 315. Thuỷ quái và Răng Sắc
Vương Tú Nhi lo lắng hét vào tai Thượng Ất, ngay sau khi Thượng Ất hoàn hồn, một đợt nước muối lớn đột nhiên tràn vào tai, mắt, mũi và miệng của y, bóng tối đột nhiên ập đến. Sau đó cơ thể y di chuyển nhanh chóng theo vua cá heo dưới nước.
Guru! Guru!
Mất cảnh giác, Thượng Ất uống vào mấy ngụm nước muối, miệng mặn chát. Tuy nhiên, Thượng Ất phản ứng nhanh chóng, lập tức nín thở cố gắng áp lưỡi vào vòm miệng trên, dùng lưỡi từ từ ép nước ra khỏi miệng, đồng thời bật đèn pin chống nước trong tay lên quan sát tình hình xung quanh.
“Nhìn theo hướng dòng chảy, chắc là vua cá heo đang bơi về phía bờ. Nhưng nước thật sự rất đục, so với cơn mưa dữ dội bên ngoài… Đây là cái gì vậy… Trời ơi, là người chết… Nhưng sao những người này trông quen vậy? Con mẹ nó, đây không phải là những người sống sót ở bên ngoài sao? Tại sao tất cả đều bị dồn đến đây?"
Thượng Ất câm nín nhìn những xác chết trôi theo mình, một vài người trong số họ vẫn cầm vũ khí như rìu và dao rựa trên tay, đây chính xác là những người tị nạn đi theo Trịnh Bích đang chuẩn bị tấn công Thượng Ất trước đó.
Lúc này, Thượng Ất mới nhận ra vua cá heo đang bơi cực nhanh, trong nháy mắt đã đưa mọi người ra khỏi phế tích dưới lòng đất, lúc này nó đã tới chỗ nước đọng ở trên mặt đất.
"Rào rào!"
Cơn mưa nặng hạt không ngừng đập xuống mặt nước khiến đám người Thượng Ất vừa mới trồi lên khỏi mặt nước cảm thấy choáng váng. Cơn mưa siêu cấp xối xả thực sự là hợp với hai từ thảm họa. Các hạt mưa rơi xuống như những viên đạn của súng máy xả xuống tứ phía xung quanh. Trong thời khắc này, hầu hết các sinh vật khó có thể thoát khỏi cái chết. Xác chết của vô số con người và những sinh vật khác bị cuốn theo cùng trận đại hồng thủy.
Thảm họa thiên nhiên! Một thảm họa đi trái với quy luật tự nhiên!
Thượng Ất nằm ở trên người vua cá heo thở hổn hển,trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi một hồi. Loại thiên tai cực lớn ngưng tụ sức mạnh kinh thiên động địa này căn bản năng lực của con người không thể chống lại. Giờ phút này, đừng nói là bơi để chạy trốn, ba người Thượng Ất còn không có sức mà ngẩng đầu lên.
Ngay trên đầu họ, những đám mây đen giống như sốt socola, khiến cả bầu trời trở nên đen kịt u ám. Tia sét liên tục giống như một chiếc máy cắt, cắt những đám mây này thành những mảnh hỗn độn, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
"Má nó, lần này thực sự sẽ chết ở đây sao? Nếu biết như này thì tôi sẽ không bao giờ đồng ý cái yêu cầu nhảm nhí của tiến sĩ L!"
Thượng Ất lau mặt, chìm người xuống nước, lấy tay che đầu. Những hạt mưa to lớn kia làm tổn thương cơ thể y quá nhiều, Thượng Ất thậm chí còn tự hỏi bản thân rằng nếu cứ như thế này liệu anh có trở thành một tên ngốc khi bị những hạt mưa rơi trúng không.
"Chị Tú Nhi, bọn em ở đây! Nhanh tới đây trốn đi!"
Ngay khi Thượng Ất gần như tuyệt vọng, đột nhiên có tiếng hét ở đằng xa, sau đó y nhìn thấy một con tàu hải tặc trông có vẻ rách nát đang lắc lư tiến về phía mọi người trong lũ.
“A, Tiểu C, dì Cá và anh Ếch còn có Răng Sắc, sao mọi người lại ở đây? Người khác đâu, sao không thấy những người khác?"
Vương Tú Nhi lộ ra vẻ kinh ngạc và nghi hoặc, cô không ngờ trong đội thể thoái hóa còn nhiều người sống như vậy, nhưng không nhìn thấy những người khác khiến cô cảm thấy có chút trầm mặc.
"Chị Vương Tú Nhi, những người khác... đều bị lũ cuốn trôi rồi. Nào, mọi người nhanh lên tàu đi, con tàu này là do dì Cá và anh Ếch tìm thấy. Nó rất vững chắc."
Tiểu C đứng trên mũi thuyền hét lớn một tiếng, còn cố gắng vươn tay muốn kéo Vương Tú Nhi. Nhưng đúng lúc này, một bóng đen khổng lồ lướt qua thân tàu, nước bắn tung tóe khắp đám người, một cái miệng to với hàm răng sắc nhọn ngoạm chặt lấy nửa thân trên của Tiểu C.
"Chết tiệt, đó là cái gì vậy?"
Thượng Ất ở gần đó, có thể thấy rõ con quái vật vừa nhảy khỏi mặt nước tấn công Tiểu C, nó có ngoại hình kỳ lạ, ngũ quan rất giống người, nhưng đầu to hơn người thường ít nhất mười lần, trông giống như một quả bóng rổ cực lớn. Điều đáng sợ hơn nữa là ngoại hình của con quái vật này rất giống với một con cá trưởng thành, không chỉ ngực phình to mà còn có tới năm sáu bàn chân bạch tuộc đằng sau cặp mông khổng lồ của nó. Khi đôi chân bạch tuộc này di chuyển trên mặt nước, con quái vật nhanh chóng di chuyển dưới nước như một mũi tên, chuyển động của nó vô cùng linh hoạt và nhanh nhẹn.
“Mọi người, mau lên đi… thứ này hình như là… giống như thủy quái trong truyền thuyết!” Mọi người trên tàu đều hoảng sợ, nhưng dì Cá tương đối bình tĩnh, chỉ cần nhìn thoáng qua bà đã nhận ra ngoại hình của con quái vật này rất giống với “thủy quái” đang được lưu truyền trong dân gian nước Hoa, trông rất đáng sợ!
"Thủy quái? Cháu không quan tâm nó là thủy quái hay ác ma. Nó đã giết Tiểu C. Cháu muốn trả thù cho anh ấy!"
Răng Sắc hét lên đầy đau khổ và đau đớn, hàm răng trong miệng cậu chìa ra ngoài, giống như hàng trăm con dao sắc nhọn đang cắm vào nhau, lưỡi dao hướng ra bên ngoài.
"Răng Sắc, đừng kích động, thứ đó rất lợi hại, cậu..."
"Bùm!"
Nước bắn tung tóe khắp nơi, dì Cá chưa kịp nói hết lời thì thân hình gầy gò của Răng Sắc đã biến mất dưới làn nước. Và lúc này, sau khi nuốt xác Tiểu C, thủy quái lại quay trở lại, lao đi như cá dưới nước tấn công Răng Sắc!
Bọt nước bắn tung tóe, cơ thể của thủy quái và Răng Sắc cuốn lấy nhau, sau đó là một vùng nước đỏ ngầu trào dâng.
Chỉ trong tức khắc, giữa thủy quái và Răng Sắc đã có một bên bị thương nặng. Đám đông đứng ở mạn thuyền nhìn xuống, chỉ có thể thấy vùng máu tươi giữa hai cái bóng đen, không nhìn rõ rốt cuộc là ai bị thương.
“Tôi đi giúp Răng Sắc!”
Dì Cá cắn môi, hai cái đuôi cá cố gắng đập vào boong thuyền, lúc đi qua người Vương Tú Nhi, thuận tay cầm lấy một cái cần câu cá bỏ đi ở trên thuyền, chạy thật nhanh rồi rơi tõm xuống dưới biển.
“Dì Cá!”
Đám người Vương Tú Nhi sững sờ hét lên, giương mắt nhìn dì Cá lặn xuống, nhanh chóng lao về phía hai bóng đen dưới nước. Còn đầu bên kia của thuyền, anh Ếch với cặp mắt trố ra như con ếch nhái đang ôm lấy mặt, co rúm người lại, sắc mặt lộ vẻ đau khổ.